Lần thứ hai thăm làng Hogsmeade, Harry không nghe được tin tức từ ông Bộ trưởng Fudge, nhưng dù sao thì cậu cũng biết đại khái rồi.
Giáng sinh ở Hogwarts trước giờ luôn tuyệt vời. Nimbus đã vỡ vụn, nhưng Harry lại nhận được cây chổi Tia chớp nổi tiếng từ chú Sirius. Tất nhiên đây là một món quà nặc danh vì chú đang bị truy đuổi. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó xịn hơn những cán chổi khác gấp bội lần rồi.
Một cây chổi đua đậm đà tính nghệ thuật với cái cần thon thả siêu đẹp bằng gỗ tần bì, được đánh bóng bằng nước xi sáng như kim cương, và được cẩn bằng tay số đăng ký vàng ròng ở đầu cán chổi. Chưa hết, đuôi chổi còn được làm từ nhánh cây bạch dương trơn láng, được chuốt giũa để đạt tới sự hoàn hảo khí động học, khiến cho Tia Chớp có được sự thăng bằng không gì qua mặt được và sự định vị chính xác nhất. Nó có thể tăng tốc từ đến dặm/h trong giây, được cài đặt cả một lá bùa thắng không đứt, và cũng có thể giữ ở một độ cao vừa phải và chính xác cho người lái. Quả không hổ danh thương hiệu chổi tối tân nhất hiện nay.
Mà muốn mua được cây chổi này thì phải dốc cả đống vàng. Ai lại tặng một kho tàng như thế cho Harry được? Theo lí đó mà nói, Hermione liền đoán chắc cây chổi này là món quà từ chú Sirius. Chỉ là chú ấy không xấu như mọi người những tưởng bao năm nay thôi.
Hiển nhiên là cây chổi bị tịch thu. Hermione đã báo việc này cho giáo sư McGonagall và nhờ các giáo sư kiểm định xem có loại bùa phép xấu xa nào ám lên cây chổi không. Harry không bận tâm mấy vì kiểu gì cậu mà chẳng nhận lại chổi. Hơn nữa, Quidditch năm nay không diễn ra nên vội làm gì? Tuy vậy, Ron, người vốn không phải chủ sở hữu chổi lại khó chịu ra mặt. Không khí không mấy yên tĩnh hơn khi Hermione và Ron còn tranh cãi về Crookshanks và Scabbers.
Tháng đã tới. Đã có lần tôi bị ngất trong tiết Độc dược. Sắc mặt thầy Snape tệ lắm. Thầy nhanh chóng bế tôi đi thẳng đến bệnh thất, đằng sau là Eric cũng lo lắng không kém. Harry thì bị quát ở lại nên khá tức tối. Tôi phải nằm bệnh thất vài ngày. Ngủ thì tốt cho tôi thôi, vì tôi đang thiếu ngủ mà. Ấy vậy, những giấc ngủ ấy lại kèm theo với những cơn ác mộng, nên ngất xỉu cũng chẳng phải việc hay ho gì. Haizz... Lại phải tăng liều thuốc giải rồi...
Tôi và Eric giờ đây càng phải vùi đầu vào sách vở. Số lần lén lút đến Phòng Yêu Cầu để bí mật chế thuốc giải cũng ngày càng tăng. Hành lang tầng giờ đây như một nơi tối kị, khi tiếng động của các vụ nổ cứ ầm ầm mà chả ai biết (ngoại trừ nhóm Harry) từ đâu ra. Mọi người cố gặng hỏi xem chúng tôi đang làm gì nhưng không thành. Tôi biết họ đã cố vào phòng nhiều lần, nhưng mỗi lần tới là phòng lại có người và cũng không tìm cách vào phòng được. Thành thật mà nói, cứ chế thuốc thế này hóa ra lại hay, cứ như là tự học và tìm hiểu thêm ngoài giờ vậy, mặc dù việc này là do bắt buộc thôi. Nhiều tháng sau, chúng tôi mới chế được liều thứ hai.
Sau đó vài tuần lại có vụ rùm beng. Chú Sirius đã đột nhập vào Gryffindor nhờ mẩu giấy ghi chú mật khẩu của Neville. Nói gì thì nói, dù đã tiến bộ nhiều mặt nhưng Neville vẫn cứ hay quên như thường. Tất cả các học viên Gryffindor lại phải thức trắng một đêm nữa, ngoại trừ tôi và Eric thì bị kéo xuống phòng sinh hoạt chung, tựa đầu vào nhau ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, tin tức nhanh chóng lan đến tai mọi người. Đi tới chỗ nào chúng tôi cũng thấy dấu hiệu kiểm soát an ninh chặt chẽ. Giáo sư Flitwick đang dạy cho những cánh cửa khổng lồ nhận diện bức chân dung chú Sirius vẽ trên giấy khổ lớn. Thầy giám thị Filch thì cứ xông lên xông xuống các hành lang, bịt kín mọi thứ từ kẽ hở trên tường đến lỗ chuột chui. Ngài Cadogan bị đuổi việc. Bức tranh của ngài bị đem đi treo tuốt ở một xó xỉnh hẻo lánh trên tầng lầu . Bà Béo lại trở về vị trí cũ. Bức chân dung của bà đã được phục hồi một cách hết sức điêu luyện nhưng trông bà vẫn còn căng thẳng hết sức. Điều hiển nhiên, bà chỉ chấp nhận trở lại công việc với điều kiện là phải có thêm sự bảo vệ cho bà. Do đó, nhà trường đành phải mướn một bọn quỷ lùn cáu kỉnh canh giữ ngay lối ra vào. Lũ quỷ này đi rảo từng nhóm đầy vẻ dọa nạt, nói chuyện với nhau bằng những tiếng càu nhàu và so dùi cui với nhau coi của đứa nào lớn hơn.
Neville sa vào tình cảnh nhục nhã vô cùng. Giáo sư McGonagall giận nó đến nỗi cấm nó từ nay không được thăm làng Hogsmeade nữa. Bà phạt cấm túc nó và còn cấm luôn bất kỳ ai nói cho nó biết mật khẩu vô tháp Gryffindor. Neville khốn khổ đành phải kẹt bên ngoài phòng sinh hoạt chung mỗi tối, để chờ ai đó cho nó vô ké, trong khi mấy con quỷ lùn bảo vệ cứ đi lên đi xuống liếc nó hết sức khó chịu. Tuy nhiên, không có hình phạt nào trong số đó có thể sánh được với cái mà bà nội dành sẵn cho nó. Hai ngày sau vụ Black đột nhập, bà nội gửi cho nó cái thư khủng khiếp nhất mà học viên Hogwarts có thể nhận được vào bữa điểm tâm: một bức Thư Sấm. Slytherin thấy thế bèn ré lên cười, nhiều học viên Nhà khác cũng cười khúc khích hưởng ứng. Bộ chuyện này thì vui lắm hả? Ít nhất thì cái người các cậu nghĩ rằng là kẻ xấu đang lởn vởn ngoài kia kìa, ở đó mà còn cười được!
Cơ mà trái ngược với Neville, Ron bỗng chốc trở thành người nổi tiếng. Lần đầu tiên trong đời, người ta chú ý đến cậu hơn là Harry, và rõ ràng là Ron rất khoái trải qua cái cảm giác này. Mặc dù vẫn còn bị xúc động mạnh về biến cố đêm đó, Ron vẫn vui vẻ kể lại cho bất cứ người nào hỏi thăm về chuyện gì đã xảy ra và kèm theo cả đống chi tiết:
- Tôi đang ngủ thì nghe tiếng vật gì bị xé rách toạc. Tôi cứ ngỡ mình đang chiêm bao, hiểu không? Nhưng rồi một cơn gió lùa qua... Tôi thức dậy và thấy màn treo bên giường tôi đã bị giật xuống... Tôi lăn qua... thấy hắn đứng bên giường tôi... trông như một bộ xương với đống tóc tai rối mù... Hắn cầm một con dao dài, chắc là cỡ tấc... Chúng tôi nhìn nhau một lúc, và rồi tôi thét lên! Thế là hắn chuồn thẳng.
Khi đám nữ sinh năm hai đã lắng nghe xong câu chuyện của Ron và kéo nhau đi, cậu quay sang thắc mắc:
- Mà tại sao, tại sao hắn lại chuồn mất?
- Bởi chú Sirius chỉ muốn giết Scabbers.
Ron nghe vậy liền bật cười.
- Ha! Không thể nào!
- Tùy cậu nghĩ thôi.
Tôi chán nản đáp lại. Mọi người đều hiểu lầm hết rồi. Đêm đó chú Sirius không hề tìm nhầm giường, vì cái giường chú muốn tìm là cái giường con chuột thối Scabbers đang nằm ngủ. Mà thật sự thì cũng không trách họ được. Vì thù hận mà chú hóa điên rồi. Hành động cứ khùng khùng như thế (e hèm, không có ý đắc tội, tôi chỉ nói thật thôi) ai mà không sợ cơ chứ? Phải chi chú giữ được bình tĩnh dù chỉ là một chút thì đã tốt, và mọi chuyện sẽ không đến nỗi nào đâu.
Nhưng đời mà, nếu dễ dàng như thế thì đã không nói làm gì.
Cuộc đời không giống như một cuốn sách, đọc đoạn đầu thì có thể đoán được kết thúc. Nó thật sự thú vị hơn nhiều!
Nếu một ai đó không hề phạm phải sai lầm, thì có nghĩa họ chưa từng thử làm một việc gì cả. Mà nếu vậy, họ đã sai lầm ngay từ bước đầu tiên rồi.
Thế giới này đã dạy tôi như vậy đấy!