Khi thăm làng Hogsmeade lần thứ ba, mấy người kia vẫn không chịu làm hòa gì cả, mà tôi thì lại đang bận bịu cùng Eric chế thuốc giải nữa chứ! Xin lỗi nhưng tôi nghĩ nên đặt bản thân lên hàng đầu trong trường hợp này. Tranh thủ thời gian thì vẫn tốt hơn, vì ai biết chừng sau này tôi lại gục ngã thêm bao lần.
À mà dạo này chúng tôi cũng ít gặp Draco. Cậu ta có vẻ bị kiểm soát hơn trước. Không chỉ có Crabbe và Goyle kè kè bên cạnh, giờ đây Draco còn bị Parkinson bám đuôi nhiều hơn trước, và Nott và Zabini thì có vẻ đã đồng ý giúp của ông Malfoy mà "trông nom" cậu ta cẩn thận. Ngó bộ mặt cậu ta thôi thì cũng đủ hiểu cậu ta khó chịu cỡ nào rồi. Rồi còn Harry, theo chủ nghĩa của bọn con trai mà đi ủng hộ Ron. Nghĩ mà tức! Hermione thành ra bị cô độc. Cô ấy cứ chúi đầu vào đống sách vở, không thì lại tới thăm bác Hagrid. Nhìn dáng vẻ kiệt sức đầy buồn bã ấy, tôi chẳng thể nào nhịn được, nhưng dỗ mãi cô mới chịu áp đầu lên đùi tôi ngủ một lúc và cho tôi giúp giải quyết đống bài tập còn lại. Thật là.! Hermione cũng có khác gì trẻ con đâu! May mà ngay từ buổi đầu cô đã bỏ luôn Tiên tri, bằng không, tôi nghĩ không chóng thì chầy, cô cũng sẽ ngất đi như tôi...
Có lẽ do Buckbeak chẳng có tội trạng gì nên mấy hôm sau bác Hagrid đã tìm được Scabbers. Hermione vui hẳn lên, mặc dù quầng thâm dưới mắt cô ngày một rõ ràng. Vì vậy, tôi phải bắt Eric bỏ chút thời gian tạo ra một cây Tốc Ký cho cô. Chỉ cần nói thôi là nó có thể ghi chép lại toàn bộ, như thế sẽ tiện hơn rất nhiều. Hermione cũng vui lắm!
- Cùng tới thăm bác Hagrid đi!
Chống hai tay lên cái bàn chất đầy sách vở của Hermione, tôi nói với một giọng điệu như ra lệnh. Cô liếc nhìn ai kia rồi thờ ơ đáp lại:
- Nếu tớ không muốn phải đi cùng với cái tên ngốc luôn cho mình là đúng.
- Hừ! Tớ cóc cần nhé! Tớ chẳng thèm đi cùng với kẻ ta-đây-biết-hết đâu!
- Ron! Cậu có im đi không?
Tôi quắc mắt nhìn Ron, đảm bảo rằng nếu cậu mà dám nói thêm câu nào nữa là đi bán hành như chơi. Thấy vậy, Ron lầm bầm:
- Bọn con gái chỉ toàn bênh nhau...
Với một cái nhếch môi, tôi chầm chậm bước tới. Thấy vậy, Ron ngay lập tức đề phòng. Cúi đầu xuống một chút, chắp hai bàn tay lại, tôi nháy mắt với Ron, cười cười.
- À vậy hả? Thế cho tớ xin lỗi nha!
Ron liền mất đi cảnh giác. Cậu tươi cười trở lại, gãi gãi đầu và bảo:
- Không sao. Chỉ cần cậu đừng bắt nạt tớ nữa là được.
Harry đứng bên cạnh cười trừ. Bất thình lình, tôi lại thay đổi thái độ.
- Cậu nghĩ tớ sẽ nói thế chắc?
Rồi đột ngột xoay người, chân trái giơ lên cao, tôi nhắm đúng vào phía dưới cằm, đá văng Ron vào tường. Khi nào tôi cũng mặc quần đùi bó dưới váy nên cũng không sao đâu. Và gần như ngay sau đó, căn phòng sinh hoạt chung bỗng dưng im bặt. Hành động của mọi người đều dừng lại để mà trợn mắt nhìn tôi. Harry thấy vậy phải hoảng hồn, ngã người xuống đất. Hermione đang làm bài tập thì cũng phải trố mắt nhìn. Tôi từ từ tiến về phía Ron đang lồm cồm bò dậy, hắc khí tỏa ra nhanh chóng.
- Cậu bảo ai bắt nạt cậu hả? Cậu bảo con gái bênh nhau sao? Con trai mấy người cũng có khác gì! Nói tớ biết, thế võ Muggle tớ vừa dùng knock out đã đủ cho cậu hay chưa?
- Á!! - Ron giật bắn mình, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi hột. - Tha cho tớ! Tha cho tớ! Tớ biết lỗi rồi! Thôi chúng ta đi đi! Đi tới thăm bác Hagrid!
Tôi lạnh mặt quay lại nhìn Hermione.
- Còn cậu?
Hermione gật đầu chầm chậm, hành động cứng ngắc như một con robot.
- T-Tất nhiên là đi rồi.
Trên đường đến căn chòi, hai người kia thi đi trước, khuôn mặt hờn dỗi quay về hai hướng ngược nhau. Tôi cười trừ, chậm rãi lắc đầu. Thật hết cách với hai người mà...
Bỗng khuôn mặt Harry chậm rãi mà thất sắc. Tôi thấy thế liền lo lắng hỏi han:
- Cậu sao vậy Harry?
Harry không nói mà sợ sệt chỉ tay về phía xa xa. Tôi nheo mắt lại, bắt gặp một con mèo vàng với cái đuôi xù xì đang đi men theo bìa rừng. Chỉ là Crookshanks mà thôi, nhưng không phải chỉ có Crookshanks ở đấy... Một con chó đen vĩ đại bờm xờm lông lá đang len lén đi ngang qua bãi cỏ, và Crookshanks thì lon ton chạy theo bên cạnh. Harry thất thần hỏi tôi:
- Thật sự thì tớ không nghĩ có Hung tinh đâu, nhưng đã là lần thứ ba rồi... Đầu tiên ở trước cửa nhà dì dượng. Nó chăm chú nhìn vào nhà, mắt gần như không chớp lấy một cái. Sau đó thì là trong trận Quidditch năm nay, đám mây đen trên trời tựa như một con chó vậy...
- Vì lí do gì cậu không nghĩ đó chỉ là một con chó hoang?
- Nhưng cảm giác khi nó nhìn tớ lạ lắm. Tớ không thể nào diễn tả nỗi... Giáo sư Trelawney hôm nay lại vừa mới tiên đoán một điều.
- Giáo sư trông lạ chứ? Cô không giống bình thường phải không?
- Ừ. Hai mắt bà ấy đảo vòng tròn như thể bà đang trong cơn động kinh. Rồi bà ấy nói bằng một giọng bất thường rằng.... - Harry hắng giọng. - "Chúa tể hắc ám đang nằm một mình cô độc không bạn bè, bị cả thuộc hạ của mình bỏ rơi. Nhưng đêm nay, trước lúc nửa đêm, một kẻ với hận thù đầy mình sẽ tìm ra và xin thần phục ngài. Chúa tể hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, sẽ vĩ đại hơn và khủng khiếp hơn bao giờ hết. Đêm nay... Trước nửa đêm... kẻ thuộc hạ... xin thần phục ông chủ."...
Câu tiên đoán này chỉ na ná giống nguyên tác. Vậy là tôi sẽ ngăn cản được Pettigrew tới cầu xin sự cứu vớt của Voldemort, nhưng đã có một kẻ khác tới và giúp sức cho y. Mà, kẻ mang hận thù đầy mình là ai được nhỉ? Liệu chúng tôi có biết về hắn hay không? Có cái gì đó rất lạ, nhưng là gì mới được chứ?.
Tôi đang suy nghĩ liên miên thì Harry lo lắng cất lời:
- Có chuyện gì sao Daisy?
- Cậu nhớ gì không? Tớ đã nói, giáo sư Trelawney chỉ tiên đoán được trong vài thời điểm nhất định thôi...
Harry nghe vậy liền giật mình.
- Này, không lẽ ý cậu là.?
- Không sai đâu. Hãy cẩn thận ngay từ bây giờ.
Tôi nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Harry gật nhẹ đầu đồng ý, định nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi...
Chúng tôi đang đứng trước căn chòi của bác Hagrid. Cả Hermione và Ron đều đã tới trước nhưng chẳng chịu làm gì nên tôi đành phải chạy lên gõ cửa. Chỉ một lát sau, cánh cửa mở ra, và thân hình to lớn của bác xuất hiện, chắn hết cả lối ra vào. Nhận ra những người khách là ai, bác quát như sấm rền:
- TA ĐÃ BẢO VỚI CHÁU RỒI MÀ DAISY! ÍT NHẤT LÀ TRONG NĂM NAY, KHI NÀO ĐẾN THĂM TA THÌ PHẢI NÓI!
Tôi may mắn đã kịp bịt tai lại. Còn ba người kia thì nhìn như sắp thủng màng nhĩ đến nơi.
- Thôi mà bác. Dù gì cũng đâu có chuyện gì xảy ra. Bác có định mời tụi cháu vào nhà không vậy?
Bác Hagrid đứng dạt về một bên, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- May là các cháu không sao, nếu không thì ta biết ăn nói thế nào với cụ Dumbledore đây?.
Tiếng sủa của con Fang vang lên. Nó chạy tới chỗ tôi nên tôi bất đắc dĩ lấy người Ron ra làm lá chắn. Không có ý gì đâu, chỉ bởi vì tôi chẳng muốn tiếp xúc với con vật mồm lúc nào cũng đầy dãi và Ron thì đang ở gần đó thôi.
Bác Hagrid ngồi xuống, vừa pha trà vừa hỏi:
- Eric hôm nay không tới à?
- Vâng. Cậu ấy bận chút chuyện ạ.
Tôi nhận lấy tách trà to của bác.
- Vậy sao? Nó coi bộ không có chút thời gian để tới thăm bác luôn.
- À thì... Chuyện này là vì cháu, bác thông cảm chút ạ.
Bác lần lượt đưa cốc trà cho mọi người rồi đáp lạ:
- Ờm, tốt thôi. Ta không nói về chuyện đó nữa. Nhưng Ron này, cháu đối xử với Hermione tệ quá đấy.
- Tệ sao? Ha! Sau những chuyện mà con Crookshanks làm và cậu ấy chẳng hề chịu xin lỗi?
Ron cáu gắt, mắt nhắm lại, quay đầu về hướng khác, hai tay khoanh vào nhau. Hermione coi vậy mà cũng chẳng chịu thua.
- Tất cả những gì cậu tìm thấy chỉ là vết máu với nhúm lông mèo!
- Mọi chuyện như thế chẳng phải rõ rành rành rồi sao? Không phải thú cưng của cậu thì cậu không quan tâm à? - Ron quay lại hét.
- Tớ nhớ là chưa từng nói như vậy! Cậu đừng có mà vu khống!
- Không cần nói, điều đó đủ thể hiện trên gương mặt cậu rồi!
Hermione và Ron lại cay đắng nhìn nhau, như thể có vài tia lửa điện giữa đôi mắt hai người. Haizz... Làm như tôi không có chuyện để lo không bằng...