Từ khung cửa sổ mở nửa chừng, hình dáng của Chil Hyun ngược hướng trăng nhìn mong manh.Mong manh đến mức nếu em nhỡ rung một chút, sự dịch chuyến của không khí cũng làm bóng dáng ấy vỡ tan.Và.. em nhìn rất tội.
Có phải vì tôi?
“Vì sao vậy, cậu chủ Hyun?”
“Em không thích chỗ này.”
Tôi quỵ xuống bên cạnh giường em và nhìn lên mặt em.Khi ba tiếng ‘cậu chủ Hyun’ vọng lại, nụ cười thường thấy trên mặt em như nhạt nhòa thêm.
Nhưng âm cười vẫn đó như tôi đã nghĩ.Có phải tôi là kẻ duy nhất mà em không ưa.
“Nếu cậu chủ không thích, cậu có thể quay về.”
Tôi không thể bắt buộc em. Em biết là tôi không thể.Tôi đặt môi lên bàn tay trên đầu gối em.Dù cảm giác được thân nhiệt qua những đầu ngón tay, sự hiện hữu của em vẫn không nghe rõ hơn được.Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng không thể chạm đến.
“Nếu anh không đi, em sẽ không đi. Anh biết là em đến đây để đưa anh về mà.”
Khi em đưa tay ra choàng lấy cổ tôi, hơi thở em bên tai tôi nghe ươn ướt.
“Hãy cùng về đi, anh Seung Ho.”
Em có biết tôi không thể đưa ra câu trả lời em muốn nghe.Chắc là em biết.
Tiếng thở của hai ̣đứa, không còn ướt, bắt đầu hòa tan vào hư vô.Em người tôi không thể chạm đến đang khóc.Tôi có thể vươn tay ra bắt lấy những giọt lệ.Tôi có thể ôm chặt em đến mức làm em ngạt thở.
Nhưng em biết,rằng tôi sẽ không làm thế. Không thể làm thế.
Không có con đường nào khác. Tôi không thể sống với anh mãi mãi ở nơi đó.Không… có khi tôi vẫn sống được trọn đời ở nơi mà tôi không đi đâu xa hơn được nữa.Thật chán quá, cái cảnh này.. có nên nói thế không?
Hay là… nên phát điên lên? Nghe theo hai từ vô cùng ích kỷ gọi là ‘cùng nhau’?Có nên phát điên?Tôi nên làm sao đây? Hở? Hyun? Woo Hyuk?
Lúc nào cũng như thế. Lúc nào tôi cũng muốn trốn chạy.
Tôi biết đường chạy thoát là đường nào, và em có hay sự phản bội tôi đang âm thầm thực hiện?
Em có hay?
————–
|| Chil Hyun ||
Tôi đứng tựa lưng vào cửa sổ.Đôi mắt anh đang hướng vào cánh cửa mở hờ hoàn toàn trống vắng.Ngày trước.. Đã có những ngày tôi nhất mực cố cho mình đi vào đôi mắt ấy.Một điều bất khả. Trong sự yên lặng biết nói, tôi nhắm mắt tôi lại.Đã có những ngày tôi đòi hỏi cả thế gian.
Chỉ việc… trưng hai mắt ướt ra là đã có thể khiến anh động lòng.
“Về nhà đi.”
“….”
Tôi muốn tôi ngập tràn trong đôi mắt đang trống rỗng của anh.
“Mình về nhà đi anh.”
“….”
“Về đi, anh Seung Ho.”
Đôi đồng tử nhìn tôi không mang chút vết dấu của nao núng hay sững sờ.Dù thế, dù chúng trống rỗng và không thể đọc được, tôi vẫn muốn.Tôi muốn chúng.
“Vì sao vậy, cậu chủ Hyun?”
“Em không thích chỗ này.”
Anh đến bên tôi trong tĩnh lặng vô cùng, nhẹ nhàng khuỵu xuống.
Nước mắt sắp dâng lên rồi.Giọng anh nói ‘cậu chủ Hyun’ khô khốc.Vì sao anh quá khô khốc khi đối diện tôi?Anh đang hoá thành cát bụi dễ bay đi và không nắm bắt được?
Luôn luôn là thế. Không nắm bắt được.
Tại em phải không? Chính là tại em?
“Nếu cậu chủ không thích, cậu có thể quay về.”
Tôi muốn anh, người đang hôn tay tôi.Chỉ có ước vọng đó là tuyệt đối.
“Nếu anh không đi, em sẽ không đi. Anh biết là em đến đây để đưa anh về mà.”
Tôi muốn cái cổ gầy, và bờ vai mảnh khảnh tôi đang gom can đảm ôm lấy.
“Hãy cùng về đi, anh Seung Ho.”
“…..”
Chỉ có ước vọng đó là tuyệt đối.
————–
Paint It Black —- Gần như xanh trongbg-ssp-{height:px}
Khi em với anh,Anh sẽ vui lắm nếu em nói là em thích anh.Anh sẽ trân trọng em những lúc hai ta bên nhau.Vì anh mong trong mắt em anh là tốt nhất…
|| Seung Ho ||
“Có phải vì hắn không?”
“….”
Không rõ em có ngụ ý gì.
“Anh không về là vì hắn, có phải không?”
“..Không.”
Vì giật mình, tôi quên dùng kính ngữ và em nhếch mép cười khi nghe câu trả lời.Tôi vẫy mình ra khỏi vòng tay đang nơi, nhưng em không buông.’Hắn’ nào..? Em đang nói về ai?
Có điều gì không ổn…
Em có thật sự là người yếu đuối và chực ngã bất cứ lúc nào?Em có thật sự là người vừa khóc vừa níu lấy tôi?
“Vậy thì về với em, anh Seung Ho.”
Em nói rõ từng lời trong lúc giữ chặt tôi hơn.
Tôi không thể đáp ứng điều em muốn.
“….”
Em thả hai tay ra như thể bỏ rơi tôi.
“Em sẽ không đi đâu hết nếu anh không đi. Anh biết chứ?”
“….”
Em không cần tôi trả lời. Chỉ muốn cho tôi biết thế.Chưa bao giờ người buông tay là em. Không bao giờ.
Tôi mới là người bỏ đi, không phải em?Một cảm giác khó chịu chạy xuyên cột sống lên thẳng buồng tim tôi.
Em là người bỏ đi, hay là tôi?
—————–
|| Woo Hyuk ||
Tôi không quen đợi chờ.Cũng không quen với việc bị từ chối.
Cậu không muốn cho tôi cơ hội nào hết sao?
….
“Mày là Jang Woo Hyuk?”
“Có chuyện gì?!”
Ngoại trừ Hee Jun, không ai xen vào giấc nghỉ trưa trên đồi của tôi.Những gã xa lạ đó bất thình lình bổ ra choán hết cả mặt trời.
Không nhớ đã gặp họ bao giờ.
“Nếu mày là Jang Woo Hyuk thì tụi tao có chút chuyện cần nói với mày đây.”
“….”
Lúc những tên đàn ông với bộ mặt trơ như đá vây quanh tôi, sao lại nghĩ đến Seung Ho?Cậu đâu có liên quan gì đến những kẻ này. Chắc chắn là không.
Những kẻ nhếch mép khi bật lưỡi dao lên, màu dao xanh loáng, lại không gây sợ hãi bằng một Seung Ho dễ dàng quay lưng bước đi.
Nghĩ đến đó tôi tự dưng bật cười một cách ngớ ngẩn. Khi tránh những nhát dao, trong đầu chỉ duy nhất một ý nghĩ đó thôi.
Vừa kịp nhận ra họ không phải là du đãng đường phố tầm thường, hông bên trái của tôi đã nhói điếng.
“Ựự.. ực..”
“Bọn tao không có thù oán gì với mày nhưng đây là công việc. Xin lỗi nhé.”
Nhưng át cả cơn đau, trong đầu tôi chỉ có một điều.Khi cảm giác lạnh buốt và cái mềm của bụi đất trở nên nhạt dần, tôi thấy một bóng người đứng kế Seung Ho, đứng kế nhân vật điều khiển tâm trí tôi.
“Cậu ấy là em trai tôi.”
À. Ra là thế?Tôi thích tiếng nói của Seung Ho đang ngân vang trong tai tôi.Thích đến nỗi phật lòng khi tiếng nói cậu xa dần.
Cái tôi muốn.. Điều tôi muốn dù phải mạo hiểm sinh mạng của tôi đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.An Seung Ho.
——————-
Paint It Black —- Gần như xanh trong