Ước nguyện khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một người đã không thành sự thật.
|| Woo Hyuk ||
“Đồ ngu ngốc! Nếu tôi chỉ chậm chân một chút nữa là, cậu… Mẹ kiếp!Mấy thằng khốn nạn đó là ai?!!”
Khi mở mắt ra, cái tôi thấy đầu tiên là trần nhà cao, ánh sáng đèn thủy ngân và, gương mặt giận dữ của Hee Jun.
Mặt Hee Jun khi giận rất đáng sợ.
“Một Jang Wo Hyuk lừng lẫy lại bị đâm như thế… Cậu đã chọc tức gì những thằng khốn đó?! Chỉ cần lưỡi dao chệch vào một li nữa là…”
Giọng nói căm phẫn của Hee Jun ong ong trong tai tôi.
“Im nào. Nhức đầu quá. Bọn nó cố tình làm thế.”
“Cái gì?!!”
“Bọn nó cố tình đâm không trúng chỗ hiểm. Một dạng cảnh cáo ấy mà.”
“Cái gì… Jang Woo Hyuk!”
Không thể tiết lộ thêm gì với cậu nữa.Chỉ nhiều phiền phức, và tôi khát một nỗi khát cực cùng.
“Nếu bị đâm thêm chín mươi chín nhát nữa thì cậu ấy có đến thăm tôi không nhỉ..?”
Tôi nằm trên giường giương mắt nhìn lên cái trần nhà cao cao và trắng toát.Hà Hà.. Thật là một ý nghĩ ngu ngốc.Mày hình như là một thằng ngu ấy, Jang Woo Hyuk.
“Thế này thật không giống cậu, Jang Woo Hyuk.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với câu nói của Hee Jun.Thế này thật không phải là Jang Woo Hyuk tí nào.
————
Hee Jun đi rồi, tôi cũng thiếp đi.Chẳng thích mùi thuốc sát trùng hăng hắc từ những tấm trải giường, nhưng mà… Tôi đã mơ.
Cửa mở, và Seung Ho bước vào.
Không với đôi mắt điềm nhiên và lạnh lạnh cậu thường mang,mà hơi thở dường phập phồng,trong mắt cậu là sự bất an và đau đáu.
Đừng bất an như thế. Tôi không làm cậu tổn thương đâu.
Muốn nói, nhưng tiếng nói không chịu phát ra.
Tôi thích cái mềm mại của những ngón tay Seung Ho đang làm nhột nhạt trán tôi.Không muốn tỉnh giấc khỏi cơn mơ đó tí nào.Nhắm mắt ở đây suốt trăm năm… Thật không muốn tỉnh dậy.Tiếng thở ra nho nhỏ thổi xuống một góc tim tôi và giọng nói cảm thương từ xa xôi vọng đến.
“Xin lỗi anh… Xin lỗi anh.”
Đừng bất an như thế. Cứ như cậu sắp sụp đổ.. Tôi không làm cậu tổn thương đâu.
Muốn nói thế, nhưng không tài nào mở mắt được.
Cái gì đó mềm trên môi tôi, và tiếng khóc nhỏ.
Đợi tôi với. Đừng dễ dàng quay lưng với tôi như thế.
Tôi đã mơ…
Khi mở mắt ra, những tấm trải giường tôi đã không thích vì chúng khô cong, đang ướt.Và vị mặn trên môi tôi.Mùi thuốc sát trùng khó quen và một mùi hương phảng phất gây nhung nhớ.
Tôi đã mơ một giấc mơ như thế nào..?
—————
Paint It Black —- Gần như xanh trong
Tình yêu của con cá một mắt.
Tôi muốn sống như con cá một mắt.Tôi muốn yêu như con cá một mắt.Để tồn tại trên thế gian này, hai con cá một mắtPhải song hành cùng nhau cho đến hết đời.Tôi muốn yêu như thế.Chúng ta có đủ thời gian, nhưngChỉ là chúng ta không yêu nhau nhiều đến thế.Tôi muốn sống như con cá một mắt sống.Như con cá một mắt, sẽ nhận ra ngay nếu nó chỉ có một mình.Tôi muốn yêu liều lĩnh cả mạng mìnhNhư con cá một mắt.
|| Seung Ho ||
Căn phòng nội trú rất lạnh khi tôi bước vào.Chắc là vì cửa sổ đang mở.Cũng có thể là vì em đang ở đây.Bầu khí lạnh và ngột ngạt.
Em tựa vào khung cửa sổ đang mở rộng và ngâm nga một giai điệu xa lạ, em đang nghĩ gì?Làn mi dài phân định ranh giới giữa màu mắt em và màu đêm, em đang nghĩ gì?
“Em đã có thể giết hắn ta. Anh biết chứ?”
“….”
“Em đã nghĩ sẽ giết hắn ta một cách vô cùng tàn bạo.”
“….”
Em rời khung cửa sổ, chậm rãi tiến về phía tôi.Em đưa tay gạt những sợi tóc ngang trán một cách cẩn trọng.
“Nhưng mà.. anh sẽ buồn nhỉ?”bg-ssp-{height:px}
“….”
Em người hay khẽ run vì bồn chồn,Và lúc này, em người không thể giấu những ý nghĩ bạo lực.Đâu mới là em thật sự? Thật sự?
“Anh sẽ chạy đến với hắn? Đúng thế chứ?Anh chắc đã định gạt bỏ em và ra không thèm nhìn lại?”
“….”
Đôi mắt đen không phản chiếu bóng ảnh.Tôi đang nghĩ gì khi nhìn tôi trong ấy?Với bộ mặt không hồn, tôi đang nghĩ gì khi tôi nhìn em?
“Luôn luôn… nín thinh và vô cảm. Trước mặt hắn ta anh có như thế này không?Nói cho em nghe. Khi nào thì anh mới nhìn em? Khi nào thì anh mới để em trong đôi mắt lạnh lùng của anh?”
Em đưa tay che hai mắt tôi lại.Hai mắt lạnh lẽo và trơ trơ như em nghĩ.Woo Hyuk chắc là cũng nghĩ thế.
Có một điều tôi chưa nói với em.An Seung Ho đã chết rồi. An Seung Ho mà em muốn đã không còn nữa.Cách đây rất lâu, nó đã bị giết một cách nhẫn tâm nhất rồi.Tôi đã quên điều đó... quên mất đi.
Khi nào thì tôi nên nói với em? Khi nào thì tôi có thể nói với em?Khi nào thì tôi nên nói với em, rằng An Seung Ho của em đã không cách nào tìm được nữa rồi.
Tôi muốn đào tẩu. Tôi muốn trốn chạy.Tôi muốn đào tẩu. Tôi muốn trốn chạy.Tôi muốn đào tẩu. Tôi muốn thoát ly.
Tôi biết đường ra.
“Đúng đấy Hyun. Anh đúng là sắp sửa đi đến anh ta.”
“!!!”
“Anh ta đã đưa tay ra cho anh…”
Một sự cám dỗ vô cùng ngọt ngào.
“Cánh tay vững chắc nên chỉ có kẻ nào ngu ngốc mới do dự.”
“Em mới là người đưa tay cho anh trước. Là Hyunie, anh Seung Ho.Tay của em mới là cánh tay anh cần nắm. Là em!!”
“….”
“Ha ha… Anh chỉ làm ngơ. Anh cũng không cần tìm hiểu.Haa.. Thật bất công.”
“…”
Bởi vì vết sẹo trên cổ tay nhỏ quá đậm màu…
“Anh cần anh ta.”
“Tại sao phải là anh ta?”
“Anh ta làm anh quên đi bản thân.Anh ta làm anh không nghĩ ngợi.Anh ta để anh quên đi anh là ai.”
“….”
Là nơi duy nhất tôi có thể tựa vào.
“Anh muốn đi ngủ. Để anh yên, Hyun.”
Rất tàn nhẫn, phải không?Chính thế mà tôi ghét tôi. Rất ghét.
Phương cách để chạy thoát khỏi em… thoát khỏi em.. thoát khỏi…
“Anh sẽ bỏ rơi em và chạy mất?”
“….”
“Chẳng phải em đã nói là em sẽ không để anh làm thế? Anh đã quên rồi?Anh đã quên Hyunie là người luôn theo sao anh không để mất anh?”
Đôi mắt của em bắt đầu phủ sương.Và tôi trong mắt em bắt đầu chai sạn.
Khi tôi chai sạn đi, cạn khô cùng kiệt khắp mọi nguồn,Hãy bóp nát tôi bằng những ngón tay ấy, để tôi thành bụi tro vương vãi,và đừng giữ lại chút tàn dư nào, quét hết đi và xóa hết đi.
Tôi biết đường ra. Đường ra.Đường duy nhất để chạy thoát khỏi em.
“Anh không nhớ.”
“….”
Tôi không nhớ, tiếng bước chân luôn văng vẳng sau lưng.
“Bởi vì An Seung Ho mà em luôn đi theo đã chết rồi.Chết lâu rồi, vì tay cái người mà em gọi là cha đấy.”
“..!!!!”
Đường ra…Con đường dẫn An Seung chạy thoát khỏi An Chil Hyun…Không yêu.
An Seung Ho không còn yêu An Chil Hyun nữa.
Đó là con đường duy nhất.Con đường duy nhất.Không yêu.