Peter Pan Và Cinderella

chương 88: hạt đậu phộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước Tết âm lịch, Xuân vãn của CCTV công bố danh sách tiết mục, Tạ Trúc Tinh sẽ tham gia một tiết mục trong chương trình. Sau đấy tổ tiết mục của gameshow đang được chú ý “Bố ơi? Bố ơi!” cũng đưa ra thông báo, xác định danh sách khách mời có mặt cậu.

Fan của Vương Siêu tức không chịu nổi, lập tức kéo tới weibo chương trình mắng là cọ nhiệt không biết xấu hổ. Vậy mà Vương Siêu trong lúc đang tập trung quảng bá cho ca khúc mới trên các bảng xếp hạng vẫn share lại bài công bố Tạ Trúc Tinh của tổ tiết mục “Bố ơi”, fan hâm mộ thi nhau đau lòng hắn bị người ta bắt nạt mà vẫn lương thiện như vậy, đúng là quá oan ức cho bảo bảo mà. (Vương bảo bảo:???)

Cũng may thành tích của bài hát mới rất tốt, rất có tiếng trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, một blogger âm nhạc nổi tiếng trên weibo trở thành fan của hắn, liên tục đăng mấy video hậu trường, khen ngợi hắn là một quái kiệt giới âm nhạc bị đánh giá thấp nghiêm trọng từ trước tới nay, fan hâm mộ hết sức hãnh diện, cơn tức xẹp xuống không ít.

Thay đổi lớn nhất của việc hoạt động độc lập nhưng không giải tán chính là lúc tuyên truyền chính thức bọn họ không dùng nghệ danh để xưng hô nữa.

Chỉ có fan vẫn kiên trì gọi bọn họ là Tiểu Hoả Xa, trưởng nhóm, Dương Ha Ha, Viễn ca của tôi, Bao Tử, em út.

Hơn nửa tháng ngắn ngủi, nhóm nhạc IceDream từng tạo một cú nổ vào mùa hè gần như đã trở thành quá khứ, từ đây mỗi người đi theo một hướng khác nhau, bắt đầu chặng đường mới.

Quý Kiệt ngả bài với Mango, Mango phát cho cậu ta phiếu người tốt, tỏ ý đã sớm không muốn dây dưa với cậu ta. Vết thương lòng khó lành, vừa hay cũng sắp ăn Tết, cậu ta xin Lưu Thông Minh đừng sắp xếp công việc gì cho mình trước Tết, sau đó một mình về Thiên Tân thăm bà. Tin vui là album rap của cậu ta tuy flop nhưng vẫn lọt vào top của năm trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Cao Tư Viễn ký một bộ webdrama khác, lần này chọn kịch bản rất nghiêm túc, chỉ sợ lặp lại thảm kịch chưa kịp ra trận đã bị gỡ xuống lần trước, có công tác rồi cũng chẳng vô cớ sinh sự nữa, tràn đầy tự tin chạy đi ghi danh lớp huấn luyện diễn xuất.

Dương Tiêu Mục rút khỏi nhóm đạt thành thoả thuận hoà giải với Huy Tinh Ent., tránh khỏi việc phải xấu hổ kéo nhau ra toà, ngay sau đó, phòng làm việc của ông chủ mới D.K kiêu căng tuyên bố y sẽ tham gia vào mùa hai của một chương trình thực tế có danh tiếng không tệ.

Khiến mọi người bất ngờ nhất chính là Trình Diệu, xuất diễn cuối cùng của vở nhạc kịch trúng ngay đêm giao thừa, ngay sau ngày vở diễn kết thúc, ba giờ chiều mùng tháng giêng âm lịch , cậu cũng đăng một weibo thật dài, không phải muốn huỷ hợp đồng rút khỏi nhóm mà là muốn tạm thời rời khỏi giới giải trí. Trong lúc diễn nhạc kịch cậu đã tìm lại được sơ tâm của bản thân đối với âm nhạc, nhận thấy mình bây giờ còn có quá nhiều khuyết điểm, muốn nghỉ ngơi một quãng thời gian, đồng thời tận dụng thời gian này để ra nước ngoài học tập tiếp thêm kiến thức, hi vọng lúc trở về có thể cho mọi người thấy một Trình Diệu tốt đẹp hơn.

Thời điểm cậu đăng weibo, Vương Siêu mới vừa chạy ra khỏi nhà đi tìm Tạ Trúc Tinh.

Năm ngoái bọn họ đều đã biết Trình Diệu đưa ra quyết định này, nhưng bây giờ nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi thổn thức.

Trình Diệu nhỏ tuổi nhất, lúc vào nhóm vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngày đầu mới ra mắt đọc được những nhận xét chửi mình còn nghiêm túc xem từng câu từng chữ, xem xong thỉnh thoảng lại lén lút khóc. Thời gian hơn một năm, cậu là người trưởng thành nhanh nhất, học được cách hiểu bản thân mình chính là tiêu chí quan trọng nhất để trưởng thành. Lúc này điện thoại của Trình Diệu chắc chắn đang bị oanh tạc tới nổ tung, Tạ Trúc Tinh gửi tin nhắn WeChat cho cậu, cực kỳ chân thành tỏ ý ủng hộ và cổ vũ.

Vương Siêu cũng lấy di động ra, vò đầu bứt tai nửa ngày, muốn khích lệ Trình Diệu một tí nhưng chẳng nghĩ ra nên nói gì, đành gửi một câu “Diệu Diệu, cố lên”.

Sau đó hắn lập tức ném việc này ra sau gáy, giục Tạ Trúc Tinh, “Mau mau mau, tối anh còn phải về nhà ăn cơm, chỉ có hai tiếng thôi, em mà còn lề mề một nháy cũng không chịch xong đâu.”

Bọn họ đã không gặp mặt nhau ba ngày, ba mẹ Vương Siêu tới Bắc Kinh ăn Tết, tháng chạp hắn đã phải về nhà, sau đó vẫn luôn ở nhà chơi với ba mẹ hắn.

Còn Tạ Trúc Tinh phải diễn trực tiếp Xuân vãn vào đêm giao thừa nên không về Lạc Dương ăn Tết. Trưa nay cậu mới liên hoan với vài người bạn học Bắc vũ, uống chút rượu.

Hai người hôn nhau, đặc biệt hung ác, hôn đến mức hai đôi môi đều ngứa ngáy nóng bừng, hôn xong trên cổ Vương Siêu cũng bị đè ra dấu tay luôn.

Bình thường hắn luôn thích thô bạo một chút, Tạ Trúc Tinh uống rượu vào còn dùng lực hơn so với mọi khi, hắn cảm thấy cực kỳ tốt, hết sức vội vàng cởi quần áo cậu.

Hôm nay Vương Siêu mặc một chiếc áo lông cao cổ màu tím dáng oversize, hắn mặc nhìn rất đẹp, có chút gei gei hấp dẫn lòng người, Tạ Trúc Tinh rất thích hắn mặc như vậy. Cậu cũng vươn tay muốn cởi giúp hắn, vừa kéo áo lông lên thì nhìn thấy áo lót giữ ấm màu đỏ thẫm hắn mặc bên trong, bên trong quần bò phía dưới cũng lộ ra mép quần giữ ấm màu đỏ.

Tạ Trúc Tinh buồn cười bảo, “Nè, không ngờ anh lại là kiểu style thời thượng như vậy.”

Bản thân Vương Siêu quên béng đi mất, bị cậu nhắc tới mới cảm thấy mất mặt, đẩy cậu kêu, “Tránh ra, không chịch nữa.” Rồi tự kéo áo lông xuống che đồ lót màu đỏ lại, hắn là kẻ đặc biệt để ý ăn mặc.

Tạ Trúc Tinh vươn tay bóp bóp vai hắn, “Sao mà trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

Vương Siêu bị bóp đến thoải mái, lầm bầm kể, “Cáp Chi nhà tụi anh bắt anh mặc, nói là năm tuổi phải mặc đồ đỏ, mẹ đã nhọc lòng mua cho anh, sao anh có thể không mặc lần nào? Cuối năm rồi anh không muốn làm mẹ mất hứng.”

Tạ Trúc Tinh vừa cười vừa hỏi, “Vậy có phải không chịch thật không?”

Vương Siêu bảo không chứ thật ra vẫn muốn chịch, đáp, “Em đừng nhìn anh, anh cởi nó ra trước đã.” Cởi áo lông với quần bò, tự hắn nhìn cả người đồ đỏ cũng đủ lúa, càng thêm khó chịu xì một tiếng, “Em còn dám chê cười bố đây không thời thượng? Em cái đồ thẳng nam dế nhũi.”

Hắn mặc một thân đỏ thẫm, lúa vô cùng mà còn hùng hùng hổ hổ, nhìn ghét thật sự.

Thẳng nam dế nhũi cười không dừng được, cuộn áo lót đỏ của hắn lên, lộ ra phần bụng trắng bóc, bảo hắn, “Bên trong lớp vỏ đỏ là một tên béo trắng.”

Vương Siêu, “… Bố béo chỗ nào?”

Tạ Trúc Tinh giương mắt nhìn hắn, cười đáp, “Anh như hạt đậu phộng vậy, thật muốn cắn một phát.”

Vương Siêu, “…”

Thôi rồi, cái tên này rốt cuộc là uống rượu hay uống mật.

Thẳng nam dế nhũi với hạt đậu phộng chịch nhau một trận long trời lở đất.

Cuối cùng hạt đậu phộng vẫn phạm lỗi: lỡ mất giờ về nhà ăn tối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio