Phá Băng Áp Bách

chương 14: ngọt ngào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mọi người vất vả rồi. Chúng ta nghỉ tại đây! Bộ phim Sắc tình chính thức đóng máy!"

Đạo diễn Diệp hùng hồn tuyên bố, nét mặt lộ rõ vẻ hưng phấn. Bây giờ cũng hơn giờ rồi, Tần Sở Hàm bỏ lại tất thảy còn đang nháo nháo đòi đi liên hoan mà cùng tiểu Kỳ cáo từ gần như ngay lập tức sau thông báo kia.

"Tiểu Kỳ, chị về trước."

Tiểu Kỳ còn chưa kịp mở miệng nói thì Tần đại minh tinh đã tiêu soái bước đi, bỏ lại nàng là một ngàn lẻ một câu hỏi cần lời giải đáp.

"Tiểu Kỳ"

Trầm Giai chờ đến muốn mục ghế xe khi trông thấy tiểu Kỳ liền chạy đến ôm ấp sờ soạng.

"Chị đứng đắn coi!"

Tiểu Kỳ rõ ràng lộ ra vẻ khó chịu nhưng vẫn không bài trừ hành động kia. Bởi cái ôm của Trầm Giai thật sự rất ấm áp. Bờ vai nàng rộng cùng đôi mắt xuất thần quyến rũ luôn là điểm yếu với tiểu Kỳ.

"Em có nhớ tôi không?"

Trầm Giai mặc kệ tiểu Kỳ sinh khí mà mặt dày dụi vào người nàng, ánh mắt mê li hít lấy hơi sau một ngày xa cách. Tiểu Kỳ cũng bó tay với thái độ biến thái kia, nói đúng hơn là đã quá quen rồi. Ngược lại, suốt một tháng này, hình như Tần đại minh tinh nhà nàng lại có biến đổi không ít.

"Giai, chị có thấy chị Sở Hàm dạo này luôn vội vộ vàng vàng không?"

Trầm Giai ngắm nhìn dáng vẻ trầm tư ngây thơ kia mà bật cười. Nàng nhẹ nhàng hôn lên má tiểu Kỳ một cái chóc, liền ôm vào ồng ôn nhu giảng giải

"Người ta đi hẹn hò, em cũng thắc mắc?"

"Hẹn hò? Chị Sở Hàm có người yêu bao giờ?"

Tiểu Kỳ một phen kinh ngạc, mắt to tròn nhìn Trầm Giai.

"Suỵt... Hạ tổng, Hạ tổng yêu quý của tôi đó!"

Trầm Giai lấy tay che lại khóe miệng còn đang há hốc của tiểu Kỳ bé nhỏ, lôi nàng vào trong xe như lôi một bức tượng mà lái về "mái ấm không Giai". Bỡi lẽ tiểu Kỳ quá shock, gần như là bất động thanh sắc mất rồi.

mái ấm không Giai ám chỉ tiểu Giai tử bị tiểu Kỳ cấm dục =)))))

Hai mỹ nhân a...Có cần các nàng yêu nhau không? Thật khiến người khác ghen tị mà!!!!! thâm tâm tiểu Kỳ gào thét

--------

Tần Sở Hàm nhìn trước sau là một mảnh vắng vẻ cùng cái lạnh của buổi tối khiến nàng có chút run rẩy. Bất quá từ xa, một chiếc xe limousine đen tuyền quen thuộc núp trong bóng đêm với ngọn đèn leo lắt bên đường lại chính là điểm lửa sưởi ấm cho Tần đại minh tinh. Nảng sải bước lại gần hơn nữa.

Người trong xe không ai khác chính là Hạ Tử Nhiễm mệt mỏi đã muốn gục lên bánh lái. Suốt một tháng này, Hạ tổng trở thành osin kiêm tài xế cao cấp của Tần đại minh tinh vô điều kiện. Bất kể là đêm tối cỡ nào, sáng sớm như nào, nàng vẫn không câu nệ đưa Tần Sở Hàm tận cửa, đón tận nơi.

Tần Sở Hàm nhìn thấy bóng dáng người yêu nhợt nhạt mà vô cùng đau lòng. Nàng thầm nhủ trong lòng rằng không biết đã tu mấy kiếp để có được người yêu như Hạ Tử Nhiễm nữa. Con người kia, làm nàng yêu thương không thôi bởi lòng nhiệt thành của nàng, không những thế mọi thứ ở tại trên người Hạ tổng đều khiến Tần đại minh tinh si mê đến phát cuồng.

"Sở Hàm!"

Hạ tổng từ xa thấy vợ mình tiến lại thì mau chóng mở cửa xe, không quên mang theo cái áo khoác lông đã chuẩn bị sẵn.

"Chị xem, ra ngoài cũng không chịu mặc thêm áo. Lạnh thế này nhỡ may bệnh thì tôi biết làm sao!"

Hạ Tử Nhiễm sổ ra một tràng trách móc nhưng đôi tay thoăn thoắt không ngừng trùm chiếc áo lông lên người nãy giờ thủy chung vẫn im lặng.

"Chị có sao không?"

Hạ tổng một bên thấy vợ mình lặng đi không nói gì liền lo lắng, lại áp trán nàng vào trán người kia kiểm tra độ ấm cơ thể. Không sốt. Tần Sở Hàm đột nhiên kéo Hạ tổng lại đặt lên môi nàng một nụ hôn thâm tình vạn lần ôn nhu. Chỉ là một nụ hôn thoáng qua thật nhanh nhưng lại khiến phiến mặt Hạ tổng đỏ lên trông thấy.

"Chị làm..."

"Cảm ơn em, rất nhiều!"

Tần Sở Hàm đem thân mình nép vào bờ vai người kia mà đột nhiên rơi nước mắt. Suốt một năm nay người duy nhất bên cạnh nàng cũng chỉ duy có tiểu Kỳ kia. Dù có đi sớm về trễ thế nào thì tự mình lo cho mình mà thôi. Thế nhưng từ khi nhận thức được Hạ Tử Nhiễm, Tần đại minh tinh như có được động lực sống mới. Mà người mang lại ánh sáng cho cuộc sống tăm tối luẩn quẩn của nàng không ai khác chính là Hạ tổng - một nữ nhân trong ngoài bất nhất. Đối với mọi người thì vô cùng lạnh lùng, đối lập cùng thái độ nhiệt tình với người nàng yêu mến, nhất là sự ôn nhu vạn trượng mà chỉ dành riêng cho Tần Sở Hàm kia.

"Đứa ngốc... Chị là người tôi yêu mà!"

Hạ tổng vươn đôi tay trắng dài ôm lấy thân thể yếu mềm kia an ủi. Nàng yêu Tần Sở Hàm, yêu đến không thể từ chối bât kì yêu cầu nào của nàng ấy, yêu đến đảo điên tất cả vì nàng...

"Chúng ta về nha."bg-ssp-{height:px}

Hạ tổng nhẹ nhàng nắm tay Tần đại minh tinh vào xe, một bên cẩn thận thắt dây an toàn cho vợ xong xuôi thì liền phóng về mái ấm của cả hai. Nguyên lai cả hai vẫn xen kẽ ở nhà nhau để tránh bị phát hiện bởi mấy kẻ săn ảnh. Hôm nay theo thời khóa biểu chính là ở tiểu khu Tần Sở Hàm.

Chiếc limousine lái xe qua các dãy phố đầy ánh đèn nhiều màu sắc tượng trưng cho đất Thượng Hải phồn thịnh, Tần đại minh tinh thủy chung là không để những thứ đó vào mắt. Thứ duy nhất nàng chăm chú quan sát chính là sườn mặt hoàn hảo của người mình yêu. Nhưng cho dù có ngắm bao nhiêu lần, Tần Sở Hàm vẫn không thể thôi bị nó mị hoặc.

"Tử Nhiễm, tôi muốn ăn kem!"

Tần Sở Hàm bất ngờ lên tiếng khiến Hạ tổng bất ngờ đến muốn thắng gấp xe. Nàng nhướn mi nhìn nữ nhân đòi ăn kem vào lúc trời chỉ còn độ này mà không khỏi kinh ngạc

"Bây giờ?"

"Ân!"

Nguyên lai do vừa nãy lái xe qua một tiệm kem bán kem màu, chính là loại kem làm nên tuổi thở của hàng triệu đứa trẻ Trung Quốc. Tần Sở Hàm cũng không ngoại lệ, do xuất ngoại từ nhỏ mà nàng chỉ thưởng thức được loại kem kia chưa quá lần.

"Được! Tôi dẫn chị đi mua kem ha!"

Hạ Tử Nhiễm vui vẻ đáp ứng, bởi vì mệnh lệnh của vợ là thánh chỉ ah~

Hai người dừng trước một tiệm kem nhỏ gần tiểu khu Tần Sở Hàm. Hạ tổng một mực đòi ra ngoài mua kem một mình vì sợ người kia bị lạnh, nhưng Tần đại minh nào có ngoan ngoãn, cũng theo ra ngoài đi mua. Hai cây kem màu mè cuối cùng cũng ở trên tay, Tần Sở Hàm sắc mặt trở nên dị thường vui vẻ khiến Hạ tổng quan sát cũng vui lây.

"Lâu lắm rồi tôi không có ăn loại kem này. Cũng đã mấy năm rồi!"

Tần đại minh tinh âm trầm nói, thanh âm có đôi chút tiếc nuối lại nhiềm vài tầng u buồn. Cảm giác tịch mịch của tuổi thơ trong căn nhà không có lấy bóng người bất giác tràn về khiến nàng đôi mắt có chút ướt át. Hạ tổng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cho vào cái túi áo lông rồi nhìn vào mắt Tần Sở Hàm chân thành nói

"Chị muốn gì, tôi đều cấp chị. Chị muốn ăn kem, mỗi tuần sẽ dẫn chị đến cùng ăn. Chị muốn cả tim tôi, tôi cũng sẽ nhờ Giai moi nó ra cho chị. Có tôi bên chị, tôi nhất định sẽ bảo vệ chị. "

"Tử Nhiễm, tôi thật may mắn khi có em trong đời."

Tần Sở Hàm khóe môi cong lên treo trên đó là nụ cười kinh diễm hướng Hạ tổng khuynh sắc.

"Tôi biết mà! Tôi chính là đệ nhất lão công! Làm sao ai qua được tôi."

Hạ tổng máu ngông cuồng đột ngột dâng cao, liền vỗ ngực xưng tên khiến nữ nhân đi bên cạnh bật cười.

"Biết rồi, nhưng xem ai lợi hại, còn phải xem xét tình hình trên giường nha~"

Tần Sở Hàm ám muội chỉ việc mấy ngày nay Hạ tổng bị áp đến không ngóc đầu dậy nổi khiến Hạ Tử Nhiễm một bên cúi đầu xấu hổ.

"Lão bà đáng ghét... Tối nay liền tính sổ với chị đó!"

Lẫy rồi, giận lẫy rồi...

Tần Sở Hàm tiến đến dỗ dành khiến Hạ tổng có phần thụ sủng nhược kinh...

"Ngoan nào, em chính là đệ nhất lão công trong lòng tôi. Mặc cho...ai trên cũng được, em mãi mãi là tiểu Nhiễm bé nhỏ của riêng tôi, được không?"

"Chị còn dám đùa tôi hả?"

Hạ tổng bĩu môi bất đắc dĩ nhíu mày nhăn mặt, nhăn luôn cả cái mũi cao. Tần Sở Hàm tiến lên nhéo cái mũi kia rồi đặt lên trán Hạ tổng một nụ hôn mang theo hương kem trên tay.

"Ăn kem đi, chảy cả rồi kìa."

"Ah...ân...Ah...Chị lại làm tôi không giận chị được?"

"Tiểu Nhiễm ngoan"

"Gọi lão công"

"Ngoan đi lão bà"

"Chị...chị..."

"..." "Lão công ngoan nha!"

"Nga~"

Tại sao Hạ tổng lại nhõng nhẽo vậy... :((((((( rõ ràng là nhân cách phân liệt mà, trước mặt người khác rõ ràng là một cục băng lạnh lẽo mà >"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio