Đến lớp học, tôi nhìn ngó khung cảnh thân quen, nhưng hôm nay có điều gì đó mới mẻ.
Cá Vàng ( cave: ám chỉ D) từ đâu xuất hiện. Cậu ta yểu điệu lướt qua tôi. Trên tay còn ve vởn tấm thiệp màu hồng nhạt. Hình như đây là một sự khoe khang có chủ kiến.
" Ô hô hô... Chúng ta được mời đi dự tiệc sinh nhật của tiểu thư An Yên. Tiếc là Tố vân không có phước tốt như vậy... hô hô hô."
Chỉ vậy thôi sao!!!
Tôi nách người bước qua cậu ta, rồi đi thẳng vào chỗ ngồi. Việc đối thoại với những kẻ rỗi hơi, thật mất thời gian.
Mở khóa balo, tôi vô tình làm rơi tấm thiệp lúc sáng. Đáng ngờ là hành động đó đập vào mắt tất cả mọi người trong lớp. Cá vàng vội vã chạy đến nhặt lấy chúng
Tôi không thể hình dung được biểu cảm trên mặt cậu ta, có thể là hồi hộp, bất ngờ, và sợ sệt. Cả lớp tò mò nhào đến xem, một tên hô lớn.
" Con nhỉ này có tấm thiệp mời sinh nhật đặc biệt của tiểu thư tập đoàn NIs "
Đùng... Sấm nổ bên tai
Tôi giật mình, đưa đôi mắt đen lấy nhìn cậu ta
" Cậu nói sao "
Dinh Liêu ngờ ngạo tỏ vẻ không hiểu. Tôi gần như điên lên rồi hét lớn " Cậu nói An Yên là ai cơ "
Lần này, không kiềm soát được sự hoài nghi, đôi mắt tôi bỗng nhiên nóng bừng. Giá như bây giờ có thứ gì đó giải tảo cơn thèm khát.
Đột nhiên, cuốn sách bên trên bàn đập vào mắt. Tôi phát hỏa.
Cơn giận được hạ xuống cũng là lúc mọi người hét lên
" Má ơi, chuyện gì vậy "
Tôi hoảng hốt, đưa mắt nhìn mọi thứ mình đã làm. Đó là một tất cả những gì nên suy nghĩ. Tại sao? bản thân tôi không thể kiềm soát lại được.
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi. Đôi mắt đau nhức, nhìn chỗ nào cũng có màu đỏ. Tôi sợ hãi, ôm mặt chạy ra ngoài.
Chạy quá nhanh và không suy nghĩ, tôi đâm phải một cây thịt to lớn cứng cáp .
" Rầm "
Ngước mắt lên, lại là gương mặt đó. Tên hội trưởng đáng ghét.
Đỗ Lam Phong nhíu mắt nhìn tôi, rồi kéo mặt tôi sát lại gần cậu ta.
Thịch thịch thịch
Không hiểu sao tim tôi kêu lên một hồi dồn dập. Cảm giác như nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Đau đớn, nhưng ngọt ngào vị mật. Cậu... cậu ta làm gì vậybg-ssp-{height:px}
Tay cậu ta thả ra, tôi thở dốc. Cổ họng khô rát thiếu nước. Cơ thể nóng ran muốn bốc khói. Nhưng có chuyện còn đáng sợ hơn cả như vậy.
Đỗ Lam Phong lên tiếng hỏi: " Đôi mắt của cô tại sao lại có màu đỏ "
Tôi giật mình, đưa tay che mặt. Quên một điều, những khi bản thân sợ hãi, mắt sẽ chuyển màu. Gờ phải làm sao ngăn dòng cảm xúc.
Bỏ chạy là cách suy nhất, nhưng mới đứng đã bị một bàn tay túm lấy áo kéo lại . Tôi hét lên " Bỏ ra, đồ khốn "
Đỗ Lam Phong không suy nghĩ, gỡ lấy bàn tay ai đó đang che mặt sợ hãi
" Không, không "
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Khi đôi mắt tôi cảm thấy có ánh sáng cũng là lúc nó chảy xuống một dòng lệ
" Làm ơn "
Đỗ Lam Phong kéo tôi lại gần, rồi thì thầm vào tai " Không sao đâu"
Đó là lần đầu tiên tôi biết sung động. Đáng ghét, tại sao mọi thứ cứ ngày càng diễn ra không như ý muốn. Tôi túm áo hội trưởng
" Cậu là tên khốn, tên đáng ghét, kẻ khùng..."
Một lúc sau. Khi tất cả đã yên xuôi. Mắt tôi trở lại màu đen. Tâm trạng cũng tốt hơn.
Nhưng...
Chuyện vừa rồi thật kinh khủng. Đỗ Lam Phong đưa mắt nhìn tôi như tìm kiếm một câu trả lời hợp lý. Dù vậy, tôi đã cao chạy xa bay
" Phù..."
Đến căn tin, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này thật điên khùng. Tôi điên rồi, điên thật rồi
Bước từng bước chân lên lớp học. chân tôi như đeo đá, nặng nhọc và không dứt khoát.
-An Yên là ai ?
-Chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người biết mọi chuyện ?
Tôi thấy sợ quá. Mỗi ngày đều sống trong lo toan của chính mình. Thật mệt mỏi
Bao giờ mới kết thúc được đây. Cuộc sống ơi
- Xin một lần thời gian nghừng lại, tôi muốn yêu thương như phút ban đầu -