Đứng trước lớp học, tôi thiếu tự tin để đối mặt với tất cả. Thế giới phía sau cửa sẽ là gì, mọi chuyện của quá khứ sẽ ra sao, tương lai tôi sẽ thế nào. Tất nhiên, không thể nào đoán trước được điều gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ không hề giản đơn.
Nghừng suy nghĩ và mạnh mẽ vượt qua. Chắc chắn rồi, tôi đã không thể quay lại như giây phút ban đầu của sự việc.
Đẩy cửa bước vào, Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khung cửa sổ, điểm sáng lên căn phòng khô khan lạnh lẽo. Mặc dù không có sự chào đón, nhưng ít nhất, mọi thứ thật bình dị.
Vẫn đó âm thanh náo loạn của buổi sáng, chiếc rèm cửa bị lôi kéo đến co rúm, hay những pha rượt đuổi nhau của đám bạn. Từng người, không, tất cả đều quên đi sự góp mặt của Tố Vân.
Đó chính là mấu chốt của sự việc. Chính là sự thờ ơ không quan tâm của bất kì ai. Tôi mới không thể tin nổi
Sáng nay, mọi nười còn ồn ào chuyện cuốn sách. Làm sao mới một tiết học, chuyện đó ngang nhiên lại chấm dứt.
Tôi lau mồ hôi, bước đến chỗ ngồi, bờ vai còn run lên vì sợ. Thấy vậy, một đám con gái gương mặt khó coi, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Vậy là không hề kết thúc, họ vẫn nói, vẫn xôn xao nhau. Tôi úp mặt xuống bàn, che đi dòng cảm xúc hay cái thở nặng nề vì thấy oxi.
Đột nhiên, một câu nói lọt văng vẳng bên tai.
" Con nhỏ đó bị sao vậy nhỉ. Từ lúc vào lớp, đã có kiểu mặt chán ghét đó. Nó có bị sao không "
Gì chứ nheo mắt
Tôi giật mình, vội vàng quay sang Khải Minh ngồi kế bên hỏi han.
" Chuyện gì đã xảy ra vậy, sao không ai nói về chuyện lúc sáng "
Cậu ta tay đang cầm cuốn sách đặt xuống bàn. Ngu ngơ không hiểu chuyện nhìn tôi
" Chuyện gì cơ "
" cuốn sách tự bốc cháy " Tôi nặng nề thốt ra câu hỏi. Và hồi hộp chờ đợi câu trả lời
Khải Minh tò mò nhìn tôi, rồi nói nhỏ " Có chuyện đó sao "
Đoàng... Sấm nổ bên tai
Lần này, tôi ngã cả người xuống đất. Thật quá đáng sợ. Đây là mơ đúng không?
Véo má thật đau, chưa hết, tôi đưa tay Khải Minh lên, tát đánh bộp vào mặt. Đau chết đi được, vậy mọi chuyện không phải mơ.
Tôi bất giác nhe răng lên cười một hồi. Khi xog mới biết mọi người nhìn mình như động vật lạ. Riêng Khải Minh, cậu ta cười to, một tay còn đưa lên xoa tóc
" Dễ thương chết đi được "
Thịch thịch thịch...
Đưa tay lên đấm ngực, có cảm giác rung động. tại sao hôm nay nó lại mất kiểm soát đến vậy.bg-ssp-{height:px}
...
Tiếng trống tan trường vang lên.
Tôi vội vàng chạy ra lớp học. Điều càn thiết bây giờ là vô vàn câu hỏi về An Yên. Cô nàng này là ai ?
Nhưng chưa bước được lâu, Tôi bị một bàn tay kéo lại.
" Đi thôi "
Khải Minh nắm cổ tay tôi kéo đi. Mặc dù không hiểu gì nhưng chuyện này không thể, tôi phải đi trước.
" Không, tôi có chuyện phải giải quyết "
Ra đến nơi gửi xe, Khải Minh dắt trong đó ra một chiếc xe máy phân phối lớn, rồi chỉ tay lên chỗ ngồi
" Xong việc, thì Tố Vân có thể giải quyết cũng được mà nháy mắt "
Cũng nghĩ vậy, tôi bèn leo lên chỗ ngồi sau. Người đàn ông phía trên hô lớn .
" Ôm chặt vào nhé "
Vì ngại nghùng bên bắm lấy vạt áo cậu ta. Bánh xe bắt đầu chuyển bánh.
Vèo...
" Á "
Quá nhanh, tôi ôm chặt lấy Khải Minh, cậu ta nở nụ cười mãn nguyện
" Rồi em sẽ biết, mọi thứ trên thế giới này từng chút thuộc về em "
-------------------------------
Thông báo của tác giả: Các trang truyện khác nếu muốn đăng " Pha Lê Trắng Tinh Khôi " thì yêu cầu đưa chính xác thông tin truyện. Cần thiết thì thông báo với tác giả một câu. s:// .facebook.com/suri.thao.
Cảm ơn !!! Kamsamita
^^ ^^ ^^