Chương
Edit: Sabi
Đồn công an quận Phú Dương, đường Hoà Bình.
Giữa trưa, mặt trời chói chang tựa như cơn mưa xối xả đêm qua không hề tồn tại. Cảnh tượng trong con hẻm nhỏ vô cùng náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng còi xe, tiếng người la hét; trước cửa đồn công an, người xe tấp nập tới lui, một chiếc xe điện chen lấn từ trong bãi đậu xe đổ ra đường.
Một cô gái trẻ mặc váy trắng, bước chân loạng choạng dừng lại đầu hẻm.
"............." Lồng ngực phập phồng lên xuống, cô gái thở hổn hển mở to mắt nhìn cửa đồn công an. Vài học sinh trung học vung vẩy cặp sách đi qua bên người, mấy lần tò mò quay đầu lại nhìn cô.
Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, cô lảo đảo bước một bước về phía trước.
"Bíp bíp!!"
Tiếng còi ô tô vang lên, chiếc xe giống như một con dê chen lấn trong hẻm nhỏ giữa tiếng mắng chửi của người đi đường, chậm rãi chạy đến bên cạnh cô gái. Cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói hung ác từ bên trong truyền ra:
"Lên xe!"
Cô gái giống như bị một cây kim nóng bỏng đâm vào, bước chân đột nhiên cứng đờ.
Trong xe truyền ra mấy tiếng chửi nhỏ, ngay sau đó người bên trong mở cửa ra, dừng sức trực tiếp ném cô vào xe!
"............!"
Cô gái phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó im bặt.
Cửa xe đóng sầm lại, cửa sổ xe từ từ nâng lên, chiếc xe chen lấn đi qua cửa đồn công an náo nhiệt, ra khỏi con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo này.
Cục công an thành phố Kiến Ninh.
"Đờ cờ mờ! Chúng mày có biết nhục không hả? Mấy thằng đàn ông to xác còn để cho một con nhóc chạy trốn ngay dưới mí mắt, trong đầu chúng mày chứa toàn cứt sao?!"
Bộp!!! Nghiêm Tà đem chồng hồ sơ vụ án đập ngổn ngang lên bàn hội nghị, ba bốn cảnh sát phía dưới mặt đỏ đến mang tai, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Ngu xuẩn! Dốt nát! Bị một con nhóc đùa giỡn xoay vòng vòng!" Nghiêm Tà dùng ngón tay chỉ vào từng người một, tiếng mắng chửi vang vọng cả tầng lầu: "Sau quý này đừng ở lại tổ điều tra nữa, cút về hậu cần cạp đất cho tôi! Lúc nào sát hạch đạt top mới được quay lại, thi không qua thì cứ đợi ở đồn công an cả đời đi!"
Cửa mở ra, Tần Xuyên một tay che miệng, lúng túng ho khan.
"Này......... Lão Nghiêm, Đinh Gia Vượng với vợ anh ta đều bị bắt lại rồi, đã được tách riêng ở hai phòng, đang đợi thẩm vấn."
Nghiêm Tà hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, mấy tên cảnh sát rùng mình thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi không biết." Đinh Gia Vượng ẩn trong bóng tối của phòng thẩm vấn, vành mắt phía dưới thâm đen, tiếng nói khàn khàn nhưng dứt khoát: "Đinh Đang tuy là con gái tôi, nhưng con bé đã trưởng thành, bình thường đều ở trong trường không về nhà, chuyện của con bé tôi không tiện hỏi tới."
Nghiêm Tà tay chắp sau lưng, tai đeo tai nghe bluetooth đứng bên ngoài cửa kính, áp suất không khí xung quanh hắn thấp đến mức trời tháng sáu cũng có thể đổ tuyết.
Trạng thái này của hắn đã ảnh hưởng trực tiếp đến thủ hạ đang thẩm vấn trong phòng, cho nên lúc Mã Tưởng mở miệng, khí thế vẫn chưa đủ để đả động đến Đinh Gia Vượng: "Sau khi điều tra và tìm hiểu, chúng tôi phát hiện con gái anh thường xuyên lái một chiếc xe Toyota Camry màu đỏ ra vào trung tâm thương mại, chiếc xe này được đăng kí dưới tên Liễu Uyển Thu, cháu của vợ ông, ông có biết chuyện này không?"
"Tôi không biết, tôi không biết con bé đi xe gì?"
Bộp! Mã Tường đột nhiên đứng dậy, đập một tấm ảnh HD mà camera giám sát chụp được xuống trước mặt Đinh Gia Vượng: "Nói dối!"
Đinh Gia Vượng thở hổn hển.
Trên bức ảnh, một chiếc Camry màu đỏ đỗ trước cửa ra vào trung tâm mua sắm của Trung tâm tài chính quốc tế, hai vợ chồng Đinh Gia Vượng đang từ trên xe bước xuống.
"Đây là hình ảnh camera trước cửa trung tâm mua sắm thu được vào đầu năm nay." Mã Tường lạnh lùng nói: "Anh không biết cô ta đi xe gì? Thế đây là cái mẹ gì, xe tang hả?"
"...........Tôi tưởng đó là xe bạn học của con bé." Đinh Gia Vượng môi run rẩy nói: "Con bé nói với tôi đó là xe con bé mượn của bạn cùng lớp, vì thế nên tôi cũng không hỏi nhiều."
Dáng vẻ này quả thực rất giống một tên vô lại, Mã Tường từ trên cao liếc xéo ông ta, sửa sang lại áo đồng phục bên ngoài và cổ áo:
"Tôi nói cho anh biết, hai thực tập sinh mà anh dẫn dắt, Phùng Vũ Quang chết không rõ ràng, Sở Từ thì mất tích trước mắt không rõ sống chết. Vụ án này đã không phải anh cứ chống đối thì có thể cho qua, hiện tại con gái ông mất tích, cho dù là cô ấy lẩn trốn hay bị những kẻ buôn ma túy kia bắt cóc, khả năng bình an vô sự là rất nhỏ, anh tốt nhất vẫn nên phối hợp với cảnh sát chúng tôi, ít nhất còn có thể giữ được tính mạng của con gái..."
Đinh Gia Vượng nhìn qua giống như bất cứ lúc nào cũng không chịu nổi một kích, lại đột nhiên khàn khàn mở miệng hỏi vặn lại: "Cậu làm sao biết chắc chắn người bắt cóc con gái tôi không phải là Sở Từ."
"Anh..........!!"
"Con gái tôi mất tích, người sốt ruột nhất chính là người làm ba như tôi. Cảnh sát các cậu không tranh thủ thời gian phá án, giúp tôi đưa con gái tôi trở về, thay vào đó không có lý do gì lại bắt hai vợ chồng chúng tôi vào cục công an, đây là đạo lý gì vậy?"
Mã Tường gõ mạnh xuống mặt bàn: "Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng..."
"Dù con gái tôi giả mạo chị họ con bé mua một chiếc xe, điều này cũng không phải phạm vào tội hình sự đúng không? Mượn tên người khác mua xe xử bao nhiêu năm, là các cậu tự phán đúng không!"
Mặt mũi Đinh Gia Vượng tái nhợt, hai tay để trên bàn run rẩy không ngừng, nhưng nỗi sợ cả đời bị hủy trong chốc lát giống như một lực lượng nào đó chống đỡ ông ta, giúp ông ta mạnh mẽ đối phó với những câu hỏi như mưa bão của Mã Tường: "Chỉ dựa vào một chiếc xe đã nói con gái tôi tham gia buôn bán ma túy, tôi nói rồi, chiếc xe kia hoàn toàn không phải của con gái tôi! Các cậu có bằng chứng không? Có biển số xe sao? Cảnh sát các cậu không có khả năng phá án, tùy tiện bắt một lỗi sai khác để tới định tội con gái tôi?!"
Ở bên ngoài vang lên tiếng rầm, là tiếng Nghiêm Tà đạp đổ cái ghế.
Hắn không có bằng chứng!
Biển số của chiếc xe Camry đỏ đã bị tháo trước khi thiêu cháy, động cơ và mã khung cũng đã sớm bị mài mòn. Mối quan hệ giữa chiếc xe gây án này và gia đình Đinh Gia Vượng, ngay cả hiềm nghi trên người Đinh Đang đều tạo nên một tiền đề hư vô mờ mịt, còn có những lý luận của Giang Đình về biển số xe.
Nhưng lý luận không phải là điều tra hình sự, lý luận chú trọng ý tưởng đặc sắc, không câu nệ tình tiết, kết cục tốt đẹp; điều tra hình sự phần lớn là lặp đi lặp lại những công việc khô khan nhàm chán, tất cả nhân lực và vật lực đều tiêu hao vào việc theo đuổi chứng cứ thực tế, nhằm phối hợp tất cả các bằng chứng lại với nhau thành một khối hoàn chỉnh.
Muốn đóng đinh Đinh Gia Vượng, nhất định phải nắm được cây búa cứng rắn hơn.
Điện thoại di động trong túi buzz một cái, một tin nhắn mới từ "Lục":
"Tìm được tên thợ điện kia chưa?"
Mặt Nghiêm Tà lạnh như băng, vẫy tay ngăn một cảnh sát đang muốn tiến lên đỡ cái ghế mình vừa đạp đổ dậy, hắn đi tới bên góc cửa sổ, nhấn nút ghi âm lại đè thấp giọng nói: "Tìm được rồi. Công nhân phụ trách sữa chữa đường dây điện trong nhà máy hóa chất có tám chín người, một người trong đó khai Vương Nhạc hai ngày nay không đi làm, người nhà nói thời gian trước gã đánh bạc bị thua hơn trăm nghìn, tất cả đều là vay nặng lãi, có đủ động cơ gây án."
Lại một tin nhắn văn bản khác gửi tới: "Đã định vị điện thoại di động chưa?"
"Xì, việc này không cần anh nhắc? Tối qua lúc giờ phút, gã gọi điện cho vợ nói không về ăn cơm. Đó là cuộc gọi cuối cùng của gã, lão Hoàng đã cho người nhanh chóng định vị rồi."
Lần này điện thoại di động không kêu nữa.
Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào màn hình tối thui, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vô lý: Sao anh ta không nhắn tin trả lời nữa?
Hay là ngữ khí nói chuyện của mình quá nóng vội, anh ta mất hứng rồi?
Cái suy nghĩ này vừa nổi lên, đội phó Nghiêm thiếu chút nữa bị sốc bởi tâm tư tinh tế như thiếu nữ của mình. Ngay lúc này, điện thoại di động lại rung lên một cái, màn hình trước mắt cậu sáng lên:
"Đinh Gia Vương không chịu khai?"
...Người này, Nghiêm Tà vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm thằng cha này sao giống như cái ống nhòm vạn dặm vậy.
"Đúng vậy, thà chết không nhận." Nghiêm Tà điều chỉnh giọng nói nhỏ lại: "Tôi đã cho người kiểm tra tài khoản ngân hàng của cả nhà Đinh Gia Vượng và giám sát tất cả thao tác của anh ta tại nhà máy hóa chất rồi, nhưng cho dù tra ra bằng chứng ông ta vụng trộm đưa nguyên liệu ra ngoài trong lúc làm việc, cũng rất khó để cạy miệng tên khốn kia. Tôi nói này đội trưởng Giang, anh có chủ ý gì không? Rút sạch máy điều hòa, hay là bơm chất làm lạnh vào sau đó hướng cửa thoát khí về phía nghi phạm, cái này chắc không bị quở trách đâu ha."
Họ Lục vẫn chưa trả lời, thậm chí ngay cả dấu hiệu "Đang gõ chữ" cũng không hiện.
Ba mươi giây trôi qua, một phút trôi qua.
Kim phút xoay chuyển hai vòng rồi ba vòng.
...............Không thể nào, Giang Đình cũng bó tay sao? Nghiêm Tà nghĩ.
"Tôi không ăn, gắp lại đi." Ghế lô trong tiệm cơm, Giang Đình ba lần bốn lượt đẩy muỗng canh mà Dương Mị đưa tới ra, cau mày nói: "Anh đâu phải là Ngiêm Tà, em kêu một chén lớn óc heo này định để anh bồi bổ cái gì?"
Dương Mị: "Đừng nhắn tin nữa, nhanh chóng ăn một bữa cơm thật ngon, tên Nghiêm Tà vô liêm sỉ kia chắc chắn đang coi anh như một tên đầy tớ để sai khiến đấy.............."
Vẻ mặt Nghiêm Tà rất kỳ quái, chốc chốc lại nhìn điện thoại di động một lần. Sau khi hắn nhìn đến lần thứ mười hai, cửa đột nhiên bị gõ hai cái, sau đó chủ nhiệm Hoàng của đội điều tra kỹ thuật vui sướng vọt vào: "Lão Nghiêm, anh nói này, con nhóc Đinh Đang kia..."
Buzz!
Tin nhắn âm thanh!
Nghiêm Tà gần như muốn nhặt tập tài liệu trên bàn lên chặn miệng Hoàng Hưng lại, hắn ra hiệu cho Hoàng Hưng im miệng sau đó lập tức mở tin nhắn ra đặt điện thoại bên tai, nghe thấy giọng nói trước sau vẫn luôn trầm ổn và bình tĩnh của Giang Đình:
"Trương Kiều vợ của Đinh Gia Vượng là một bà nội trợ gia đình điển hình, chị ta chưa bao giờ ra ngoài làm việc hay giao tiếp với ai, kiến thức cùng quan hệ xã hội đều bị hạn chế, Đinh Gia Vượng không thể nói cụ thể chuyện của Trì Thụy và đám người kia cho chị ta nghe được. Nói cách khác, Trương Kiều không hề biết nhóm tội phạm này bao gồm những kẻ liều mạng chế tạo súng phi pháp, buôn bán ma túy hay là cưỡng gian giết người, Trương Kiều đều không biết."
"Một người mẹ có một cô con gái lớn, hơn nữa cô con gái này lại còn rất xinh đẹp, vậy thứ chị ta lo lắng nhất là gì? Không có gì trở ngại thì hãy bắt đầu từ phương diện này, đánh vào những thứ mà một người mẹ sợ hãi nhất, sẽ rất dễ dàng làm tan vỡ thậm chí là sụp đổ phòng tuyến của chị ta."
Giọng nói đến đây thì ngừng lại, Nghiêm Tà chậm rãi để điện thoại di động xuống, hít sâu một hơi.
"Lão Nghiêm!" rốt cuộc Hoàng Hưng cũng vớ được cơ hội nói chuyện, không kịp thở, gấp gáp nói: "Đừng đực ra ở đó nữa, đồn công an quận Phú Dương vừa nhận được thông báo về cuộc điều tra, nói là đã phát hiện được tung tích của Đinh Đang rồi, camera giám sát ghi lại được cô ta đứng cách đồn công an m sau đó lên một chiếc xe màu đen!"
Linh quang chợt lóe trong chớp mắt, Nghiêm Tà ngắt lời Hoàng Hưng: "Con nhóc đó đến đồn công an làm gì?"
Hoàng Hưng chưa kịp trả lời.
"Cô ta đi tự thú, hay là đi tố giác ai đó." Nghiêm Tà lẩm bẩm nói: "Nhưng nửa đường gặp một chiếc xe màu đen......... có lẽ cô ta bị người khác theo dõi hơn nữa còn bị cản lại, trên chiếc xe màu đen kia có thể có vài tên đàn ông, so với Trương Kiều tưởng tượng còn nguy hiểm hơn nhiều ............."
Hoàng Hưng như lạc vào sương mù: "Hả? Chú lầm bầm gì đó?"
"Không kịp giải thích, làm theo em." Nghiêm Tà tiện tay vỗ vỗ bả vai chủ nhiệm Hoàng, sau đó sải bước đi ra ngoài: "Gửi cho tôi hình ảnh camera giám sát thu được ở đồn công an quận Phú Dương, ông đây sẽ tự mình thẩm vấn Trương Kiều!"
Ghế lô trong tiệm cơm, Giang Đình ấn nút tạm dừng thu âm, đặt điện thoại di động xuống, vưa mới cầm cái muỗng canh lên, chợt cảm giác được một ánh mắt âm u lạnh lùng chiếu tới từ phía đối diện.
"................" Giang Đình thận trọng hỏi: "Sao vậy?"
Hôm nay Dương Mị mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập xuân hè của một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, trang điểm nhẹ, xịt nước hoa có mùi thiếu nữ đơn thuần, son môi là màu chém nam trong truyền thuyết; đôi mắt cô lộ ra phía sau chén óc lợn hầm thiên ma, chớp chớp mắt hỏi: "Ai rất đẹp?"
"?"
"Thỉnh thoảng em cảm thấy mình cũng rất đẹp.........anh có thấy vậy không?"
Giang Đình: "................"
Ghế lô an tĩnh dị thường, cái muỗng canh Giang Đình giơ ra cứng ngắc giữa không trung, đối diện với cái nhìn đầy mong chờ của cô cân nhắc rất lâu.
"Cô gái kia dính líu tới buôn bán ma túy, em cũng nên ăn chút óc heo đi." Giang Đình mỉm cười, dứt khoát dẫn lửa lên người người khác : "Nghiêm Tà đẹp nhất."
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Trương Kiểu giống như u hồn bị giam trong một nhà tù vô hình, run rẩy dữ dội ngẩng đầu lên.
Nghiêm Trà trở tay đóng cửa lại, sải bước đi vào phòng, đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn sắt nhỏ: "Trương Kiều?"
"............."
"Đồng nghiệp của tôi nói, từ khi bước vào cửa Cục công an chị chỉ mở miệng nói một câu 'Cổ họng của tôi không thoải mái, tôi muốn gặp luật sư trước mới có thể nói chuyện' — đúng không?"
Trương Kiều ngậm chặt cái miệng đầy nếp nhăn lại, e dè, sợ sệt và cảnh giác.
Sức khỏe của chị ta thực sự không tốt, các loại bệnh mãn tính khiến chị ta không thể ra ngoài làm việc, cho dù thu nhập của một kỹ sư doanh nghiệp tư nhân như Đinh Gia Vượng cũng không đủ chu cấp nuôi dưỡng một người vợ ở nhà sống trong nhung lụa như một bà hoàng. Ánh mắt nghiêm nghị của Nghiêm Tà quét qua khóe mắt, bọng mắt cùng hai bên cánh mũi vì căm tức luật lệ mà phủ đầy nếp nhăn của chị ta, không quan tâm chị ta tránh né, hắn cười khẩy một tiếng, nhấn phím phát video:
"Không cần nói gì cả, tự mình nhìn đi."
Hình ảnh được camera giám sát quay lại rất rõ nét, thời gian là buổi trưa, biển người chen chúc, một cô gái mặc váy trắng bị bao vây giữa dòng người tới lui, bước chân lảo đảo, bóng lưng mỏng manh giống như một con kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Các lớp mí mắt chồng chất đang cụp xuống của Trương Kiều từ từ mở to, đồng tử co lại, đứng bật dậy.........
Một chiếc xe Alto màu đen dừng trước người cô gái, tay một người đàn ông chìa ra, kéo con gái của bà vào trong xe!
"...............Đang............Đang Đang!"
Đã vài giờ trôi qua kể từ lúc Trương Kiều vào phòng thẩm vấn, chị ta vẫn không nói gì, đột nhiên khàn khàn hét lên đầy hoảng sợ. Nhưng Nghiêm Tà phớt lờ, rút từ trong túi laptop ra mấy tờ giấy đập xuống trước mặt chị ta: "Biết người trong xe là ai không?"
Trương Kiều đưa mắt liếc qua kẽ tay của Nghiêm Tà, đọc được mấy chữ viết hoa in đậm trên mấy tờ giấy kia đột nhiên ngẩng đầu lên — THÔNG BÁO ĐIỀU TRA
Chị ta ngậm chặt miệng.
"Có phải Đinh Gia Vượng nói với chị 'Năm nay lương kỹ sư hóa học rất thấp, anh cùng với mấy người bạn trên đường góp chút vốn làm ăn, em đừng đi ra ngoài rêu rao với người khác'? Hay là 'Mấy người làm quan đều tham lam, sếp của anh cũng thể, chả phải loại tốt đẹp gì. Anh muốn dứt khoát ra ngoài làm ăn với mấy người bạn của anh, nếu vậy gia đình chúng ta sẽ sớm trở nên giàu có hơn'?"
Nghiêm Tà chứng kiến vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt của Trương Kiều, chế giễu nói: "Nhưng chắc chắn là Đinh Gia Vượng không hề nói với chị, cái gọi là 'mấy người bạn trên đường' kia, bọn chúng đã phạm vào những án tử gì, đúng không?"
Nắm tay Nghiêm Tà rời đi, Trương Kiều trơ mắt nhìn mấy bức chân dung rõ nét trên mấy tờ thông cáo điều tra kia.
Vương Nhạc, Trì Thụy, Hồ Vĩ Thắng — đúng vậy, chị ta nhận ra mấy người này hoặc nhiều hoặc ít đều ở bên cạnh chồng bà mấy lần, thế nhưng dưới những gương mặt quen thuộc kia lại in mấy chữ xa lạ, "Dâm ô trẻ em", "Hiếp dâm cướp của", "Hiếp dâm giết người" . . .
Đầu Trương Kiều ù ù, trước mắt biến thành màu đen.
"Con gái chị bị đưa đi ngay trước cửa đồn công an, cô ta muốn làm gì? Đến để tự thú hay tố giác?" Nghiêm Tà dừng lại trào phúng cười: "Nhưng cô ta nghĩ như thế nào không còn quan trọng nữa, cô gái như hoa như ngọc này đã mất tích bốn giờ, tôi đoán chuyện gì nên phát sinh cũng đã phát sinh rồi. Nếu như cổ họng chị không nhanh chóng khỏe lại, thì cảnh sát chúng tôi cũng chỉ có thể khẩn cầu có một phần trăm may mắn rằng cô ta sẽ được toàn thây................"
"Cứu... Cứu con bé!!!" Trương Kiều tuyệt vọng hét lên: "Cầu xin cậu nhanh nhanh cứu con bé! Tôi nói, tôi nói! Con bé vô tội, con bé không biết gì cả!"
Nghiêm Tà chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm đôi mắt đục ngầu ngập nước mắt của Trương Kiều.
"Ô Hải, bọn họ có một 'Phòng thí nghiệm' ở quận Ô Hải". Trương Kiều nghẹn ngào: "Tôi cũng không biết chính xác ở nơi nào, hình như là một nhà xưởng, bọn họ dùng chế biến, dùng danh nghĩa chế biến khuôn đúc để thuê — mau cứu con gái tôi, Đang Đang bị ba con bé làm hại, những người đó đều là ba con bé đưa về nhà, con bé là người rất đơn thuần..............."
Nghiêm Tà rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, dùng tay ra hiệu với người phía ngoài cửa kính.
Trong căn phòng bên ngoài cửa kính, vô số cảnh sát hình sự cùng cảnh sát kỹ thuật nhanh chóng bận rộn lên.
"Tại sao Đinh Gia Vượng lại làm hại con bé?" Nghiêm Tà gằn giọng hỏi: "Anh ta có biết về mối quan hệ giữa Đinh Đang và Hồ Vĩ Thắng không?"
Trương Kiều giống như rất khó mở miệng, run rẩy gật đầu một cái.
"Hồ Vĩ Thắng lớn hơn Đinh Đang mười mấy tuổi, cũng không phải là người thuộc gia đình giàu có gì, Đinh Gia Vượng nhìn trúng cái gì ở gã? Đường dây buôn bán ma túy?"
Khi nghe được mấy chữ buôn bán ma túy, tần suất run rẩy của Trương Kiều càng rõ ràng, giống như lá khô từ trên cành cây sắp sửa rụng xuống đất, nhưng vẫn miễn cưỡng từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: "Hồ, Hồ Vĩ Thắng có một túi bột, vô cùng — vô cùng quý giá, trị giá rất nhiều rất nhiều tiền. Bọn họ nói, nếu như có thể phân tích ra công thức và kết cấu của nó, sau đó điều chế ra loại tương tự như vậy thì nằm không cũng có thể đếm tiền...................."
Sắc mặt Nghiêm Tà nhanh chóng biến đổi, sắc mặt của mấy cảnh sát hình sự bên ngoài phòng thẩm cũng thay đổi.
"Bột gì? Có phải bột màu xanh không?" Nghiêm Tà thất thanh quát hỏi: "Hồ Vĩ Thắng lấy túi bột màu xanh kia ở đâu ra?!"
"Tôi không biết, tôi cũng không biết cụ thể ở đâu ra ..." Trương Kiều khóc nấc lên, vừa gật đầu lại lắc đầu rất rối loạn.
"Tôi nghe nói, tôi nghe nói loại bột đó chỉ cần dính vào da, dù là hòa tan với nước cũng có thể gây nghiện......... Có một lần Hồ Vĩ Thắng uống say, khoác lác rằng gã đã từng làm việc với một ông chủ rất lớn, nhân lúc người khác không chú ý trộm được túi bột này, gã nói chỉ cần nghĩ ra cách điều chế thì nửa đời sau sẽ phát tài, kiếm được rất nhiều tiền — cậu nhanh đi cứu con gái tôi, xin cậu, tôi thực sự không biết gì cả, Đang Đang con bé vô tội!............."
Nghiêm Tà vội vã rời khỏi phòng thẩm vấn, mấy tên cảnh sát nhanh chóng lên đón, nhưng bước chân của hắn cũng không dừng lại, vẫy vẫy mấy tờ thông báo điều tra trong tay.
"Một người nhanh nhanh đem mấy tờ giấy này bỏ vào máy tiêu hủy tài liệu đi, sau khi vụ án kết thúc nhất định phải nhắc nhở anh mua thêm đùi gà cho phòng truyền thông! Đại Cẩu! Lão Cao, anh đi bảo Đại Cẩu cho tôi một túi Đồng Hidroxit (Cu(OH) ) giống như hôm trước để thẩm vấn thằng cháu Đinh Gia Vương! Mã Tường đi sang bên cạnh dẫn Điêu Dũng đến đây!"
Cấp dưới rối rít lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng rời đi, chỉ có Cao Phán Thanh đi hai bước rồi đột nhiên quay lại: "Từ từ, lão Nghiêm! chúng ta cầm Đồng Hidroxit để lừa Hồ Vĩ Thắng thì còn hiểu được, nhưng Đinh Gia Vượng, anh ta là chuyên gia hóa học, chưa chắc có thể..............."
"Anh vẫn chưa hiểu." Nghiêm Tà không kiên nhẫn nói: "Ai nói với anh tôi muốn dùng Đồng Hidroxit để câu Đinh Gia Vượng, mục tiêu đột phá từ đầu đến giờ của chúng ta là Điêu Dũng, hiểu chưa?"
"!" Cao Phán Thanh lập tức triệt để giác ngộ, suýt nữa thì phi thăng ngay tại chỗ, xoay người chạy đi, bước chân như đang bay trên mây.
"Đúng rồi, còn cô," ánh mắt Nghiêm Tà liếc về phía Hàn Tiều Mai đang đứng sau bàn, giống như nhớ đến cái gì đó, đi qua kéo cô vào trong góc.
"Đội đội đội phó Nghiêm................."
"Bất kì tin tức nào về túi 'Bột màu xanh' mà Trương Kiều vừa khai báo, bao gồm cả người được gọi là ông chủ lớn kia, không được phép nhắc đến trước mặt cố vấn Lục khi chưa được anh cho phép." Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Nghe rõ không?"
Hàn Tiểu Mai giật mình đứng nghiêm: "Rõ!"
Chú thích:
() Son màu chém nam – biệt danh Nam thẳng còn được gọi là "Straight Man Chopping" là màu son huyền thoại được nhiều cô gái yêu thích. Người ta nói rằng nếu dùng màu son này, bạn có thể chiếm được cảm tình của tất cả những người đàn ông thẳng