Chương
Edit: Sabi
Hôn mê.
Đau nhức.
.......
Sở Từ khẽ giật giật, cậu mở mắt ra, rồi lại khép chặt.
Sốt cao khiến cậu mất đi cảm giác, phải mất vài phút sau mới đủ sức dựa lưng vào tường, mặt đất dưới chân phủ đầy bụi bặm, chờ đến lúc đầu óc trì trệ phản ứng lại, cậu mới sợ hãi ý thức được rằng mình bị bắt cóc.
Trong ngày rưỡi qua đã phát sinh rất nhiều biến cố, bản thân lại đi tới đi lui như cưỡi ngựa xem hoa: Trong kho hàng gặp phải bảo vệ, nghe điện thoại của thầy hướng dẫn dưới sự uy hiếp của họng súng đen ngòm, cố gắng để lại tín hiệu cầu cứu, sau khi cúp điện thoại thì bị đánh ngất xỉu..........
Sở Từ phả ra hơi thở nóng rực, cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng vừa cử động thì chỗ xương sườn lập tức truyền tới một cơn đau dữ dội khiến cậu khẽ hít vào một hơi.
Đúng rồi, mình bị thương, cậu nghĩ.
Mấy tên bắt cóc kia châm lửa đốt xe, sau đó đẩy cậu đi trên đường cao tốc. Trời lúc đó rất tối, xung quanh không có dấu vết của con người, dù cậu có kêu cứu đến khản giọng cũng không có ai nghe thấy; lúc đi ngang qua bụi cây, cậu dốc toàn bộ sức lực đẩy ngã tên bắt cóc vào đó, trong lúc vùng vẫy tận lực lưu lại vết máu của tên bắt cóc kia trên cành cây gãy và lá khô.........
Sau đó, cậu bị mấy người nọ kéo dậy hung ác nện cho mấy đấm khiến cậu bất tỉnh.
Sao bọn chúng không giết mình? Trong đầu Sở Từ thoáng hiện lên suy nghĩ này.
Ai cũng biết gia đình cậu rất nghèo, cũng không có người để liên hệ, dù bị bắt cóc cũng không có tiền chuộc. Từ lập trường của kẻ bắt cóc mà nói, việc bỏ trốn với một người sống sờ sờ có thể chạy trốn còn có thể kêu cứu là điều không thực tế, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều nếu bọn chúng lợi dụng núi rừng hoang vu đâm chết rồi tùy tiện đem chôn........
Trừ khi cậu vẫn còn giá trị lợi dụng.
Là giá trị gì đây?
Sở Từ ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại để cân nhắc tình hình trước mắt, bỗng cậu bị hấp dẫn bởi một loạt âm thanh sột soạt sột soạt. Cậu gắng gượng mở mắt ra, đợi đôi mắt thích ứng với hoàn cảnh tối tăm xung quanh, trong lòng ngay lập tức nổi lên sự kinh ngạc.
.......Đinh Đang?
Đây là một căn phòng cũ nát chưa đến năm sáu mét vuông, nguồn sáng duy nhất đến từ cái cửa sổ bê tông bị vây quanh bằng một hàng rào sắt phía trên đầu. Không biết bây giờ là rạng sáng hay chạng vạng tối, ánh sáng mờ mờ chiếu lên hình bóng một cô gái đang nằm trên mặt đất, miệng phát ra những tiếng mê sảng mơ hồ: "...Cứu...Cứu mạng...!"
Sở Từ lập tức nhìn về phía cửa phòng, may thay tiếng kêu của Đinh Đang cũng không lớn, chắc là không kinh động đến tên bắt cóc đang canh gác ở bên ngoài.
"Sao lại thế này............" Đinh Đang nhỏ giọng thì thầm, cố sức chống tay xuống đất ngồi dậy, nhưng sức lực của cô ta quá yếu, mới dùng sức đã khiến toàn thân mềm nhũn, may mắn Sở Từ kịp thời đưa tay ra đỡ, nếu không cô ta đã ngã chấn động não ngay tại chỗ rồi.
"... Sở Từ? Tốt quá, tốt quá, em biết anh sẽ không có chuyện gì mà!"
Sở Từ dùng ngón trỏ chặn lên môi, ra hiệu cho cô ta đừng nói chuyện.
Đinh Đang run rẩy ngậm miệng, mơ hồ nghe được tiếng trò chuyện cùng bước chân vang lên, qua một lúc lâu mới dần dần đi xa.
".............." Thần kinh của hai người trẻ tuổi lúc này mới buông lỏng một chút, Sở Từ cau mày hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Vừa dứt lời cậu liền hối hận. Chỉ thấy Đinh Đang thật vất vả mới ngừng run rẩy lại lần nữa bị kích động, thậm chí có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đôi mắt đen láy ngập nước mắt: "Em, em muốn đi tự thú, em muốn đi tố giác đám người này, nhưng nửa đường bị........bị............"
Sở Từ ra hiệu bảo cô ta nhỏ tiếng, "Tự thú?"
Đinh Đang run rẩy gật đầu.
".............Phùng Vũ Quang và kỹ sư Đinh quen nhau?"
Đinh Đang gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô ta kích động đến mức không biết mở miệng như thế nào, một lúc lâu sau mới kìm nén được cảm xúc của mình, nói: "Không, là...........là em, là em hại chết tiểu Phùng!"
Sở Từ giật mình nhíu mày.
"Vào ngày tháng , đêm đó tiểu Phùng hẹn em đi hát karaoke ở Bất Dạ Cung, anh ấy hay, hay hẹn em lắm, nhưng em không đồng ý............Tuy bị em cự tuyệt, nhưng anh ấy vẫn kiên trì đi đến quán karaoke ở trung tâm thành phố chờ em............."
Đinh Đang ôm lấy đầu gối, sợ hãi giống như một con thú nhỏ bị kích động.
"Em ở nhà đợi đến tối muộn, đến nửa đêm ba em với Hồ Vĩ Thắng mới trở về nói 'Thằng Phùng Vũ Quang kia sau này sẽ không đến làm phiền em nữa'. Lúc ấy, em vẫn không hiểu hai người họ có ý gì, cho đến hai ngày sau anh bị cảnh sát cục công an thành phố bắt đi, em mới biết thì ra đêm hôm đó tiểu Phùng bị sát hại, đã chết, mà người giết anh ấy chắc chắn là, chắc chắn là............"
Sở Từ ngắt lời cô ta: "Hồ Vĩ Thắng là ai?"
Đinh Đang nuốt nước miếng.
Sở Từ nhìn chằm chằm vào cô ta.
"................Là bạn trai của em." Đinh Đang run cầm cập thú nhận: "Là ba em, ông ấy một hai bắt em phải, bắt em phải............."
Thật ra, dù Đinh Đang qua lại với bất kỳ ai cũng không liên quan đến Sở Từ. Nhưng dáng vẻ của cô ta vào lúc này rất kỳ quái, cô ta không giống như bị cha mẹ ngang ngược quyết định đối tượng yêu đương, mà giống như bị tra tấn bởi một bí mật kinh khủng và tàn nhẫn nào đó, hơn nữa còn không dám tùy tiện mở miệng nói với người khác.
"Anh ta là một, là một kẻ buôn bán ma túy.............." Đinh Đang rốt cuộc sụp đổ ôm lấy đầu.
"Ba em nói, Hồ Vĩ Thắng cất giấu một túi ma túy hàng mẫu cực kỳ lợi hại, lấy được từ tay một ông chủ lớn mà trước đây anh ta làm việc. Nghe nói cái ông chủ lớn kia đã cho người sử dụng một phương pháp hóa học thanh lọc tinh khiết để tạo ra loại ma túy này, trong quá trình điều chế đã sử dụng rất nhiều nguyên liệu không được nhà nước quản lý; càng đáng sợ hơn là, nó có thể hấp thụ trực tiếp qua da, dù chỉ chạm vào một miligam cũng có thể gây nghiện, hơn nữa sau khi nghiện chỉ có thể sử dụng cùng một loại ma túy để làm giảm cơn nghiện..."
Sở Từ biến sắc.
Vứt bỏ thành phần thực vật, bỏ qua hầu hết các nguyên liệu thô do nhà nước sản xuất và quản lý, dùng phương pháp thanh lọc và tổng hợp để điều chế. Quan trọng hơn là nó có thể hấp thụ qua da.
Một khi kết cấu và công thức của loại ma túy này được công bố và đưa vào sản xuất, chỉ trong vài phút sẽ được phổ biến vang dội trên toàn thế giới, nói một cách khoa trương hơn nó sẽ là nhịp điệu khơi mào chiến tranh ma tuý lần thứ hai. ()
Đinh Đang khóc thút thít nói: "Ba em và mấy người kia động lòng tham, muốn nghiên cứu ra loại ma túy giống như thế. Nhưng mà công thức của nó thực sự quá phức tạp. Bọn họ đã vụng trộm lấy cắp rất nhiều nguyên liệu trong nhà máy hóa chất nhưng đều không điều chế thành. Hợp chất trong lúc điều chế thất bại cũng rất độc, sau đó em bí mật điều tra mới biết được, ba em cùng Hồ Vĩ Thắng đem hợp chất này giả mạo thành thuốc bán cho tiểu Phùng hại chết anh ấy.................."
Đầu Sở Từ như muốn nứt ra, cậu đè chặt ấn đường.
"Không thể nào." Một lúc sau cậu mới đột nhiên nói: "Tôi không nghĩ ra loại hợp chất nào kinh khủng như vậy."
Đinh Đang lắc đầu bày tỏ mình cũng không biết, lấy lại tinh thần lau nước mắt.
Sở Từ hỏi: "Cô vừa mới nói Hồ Vĩ Thắng lấy trộm túi ma tuý từ đâu, ai là người nghiên cứu ra loại ma túy này?"
"Em, em cũng không biết." Đinh Đang nâng khuôn mặt loang lổ nước mắt lên, đáng thương nói: "Em chưa bao giờ hỏi, chỉ nghe Hồ Vĩ Thắng nói qua với ba em một lần, anh ta không dám nói tên ông chủ kia, chỉ nói trong mấy năm ở vùng Tây Nam, tất cả bọn họ đều kính cẩn gọi người kia là K Bích..."
K Bích.
Khóa cửa vang lên tiếng lạch cạch, Đinh Đang giật mình, hai người cùng lúc nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.
Cửa bị đẩy ra, xuất hiện đầu tiên là một họng súng đen ngòm, tiếng thét chói tai của Đinh Đang còn chưa ra khỏi miệng đã bị Sở Từ dứt khoát bịt lại, kéo ra sau lưng. Sau đó, một tên bắt cóc cầm súng tiến vào, hai người đều biết tên bắt cóc này, là Vương Nhạc thợ sửa điện của nhà máy hóa chất, gã cầm súng tiến vào, đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào hai người họ.
"Nói chuyện xong rồi?" Gã lạnh lùng hỏi.
Sở Từ im lặng, Đinh Đang run rẩy đến mức nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
"Mày." Vương Nhạc chĩa họng súng vào Sở Từ: "Đi theo tao."
Cục thành phố, phòng thẩm vấn.
Nghiêm Tà kéo ghế ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cao Phán Thanh không cần ghi chép, sau đó ngồi xuống.
Đinh Gia Vượng bị còng tay ngồi trên cái ghế sắt sau bàn thẩm vấn, không biết là do tư thế ngồi không thoải mái hay vì biết chết đến nơi rồi nên anh ta càng thêm điên cuồng và sợ hãi, cả người nhìn qua rất già yếu, mấy cọng tóc lưa thưa rủ xuống trước trán, ngăn không được từng tia ủ rủ cùng suy sụp xâm nhập vào tận xương tủy.
Nhưng tất cả các cảnh sát điều tra có kinh nghiệm đều biết, loại người vẫn luôn tin chắc rằng mình sẽ không bị bắt giống như Đinh Gia Vượng, thường thường càng đến lúc như thế này sẽ càng mạnh miệng. Bởi vì trong tiềm thức của bọn họ đều từ chối tin rằng bản thân sẽ thất thủ, luôn cảm thấy chỉ cần ngoan cố chống cự, chỉ cần cắn chặt miệng không khai, thì mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển.
"Các cậu không đi tìm con gái tôi, còn ở đây làm gì?" Khóe miệng Đinh Gia Vượng giật giật, kéo ra một nụ cười giễu cợt: "Muốn ép cung? Hay là chuẩn bị dùng bằng chứng giả để lừa tôi? Vô dụng, tôi không biết cái gì hết."
Không hổ là một kỹ sư, là người có trình độ học thức cao nhất trong băng nhóm tội phạm buôn bán ma túy này, ngay cả khả năng gạt cung của cảnh sát cũng đoán được.
Nhưng Nghiêm Tà cũng không nóng vội, rót ly nước nói: "Hai chúng ta tâm sự chút đi."
Đinh Gia Vượng cảnh giác nhìn hắn.
"Không cần phải đề phòng như vậy, tôi không nghĩ sẽ làm anh nói gì đó, vì vợ anh đã đem những chuyện có thể nói đều nói ra hết rồi." Nghiêm Tà nhấp một ngụm nước, mỉm cười nói: "Tuy những chuyện chịta biết không nhiều, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chắp vá lại với nhau được. Vì thế, anh không cần phải mở miệng, tôi nói, anh chỉ cần nghe là được."
"................." Đinh Gia Vượng vẫn im lặng, dường như đã đoán được vợ mình sẽ không chịu nổi tra khảo, nên cũng không tỏ ra bất ngờ.
"Nhóm người của anh gồm có anh, thợ điện Vương Nhạc, bảo vệ Điêu Dũng, ba người các ông quen biết nhau trong lúc làm việc ở nhà máy. Chỉ có người chế tạo súng phi pháp Trì Thụy là người ngoài, lý do gã gia nhập, tôi đoán là do gã thích đi sòng bài, tham gia đánh bạc bất hợp pháp, ở đây gã gặp gỡ và quen biết Vương Nhạc."
"Những ngày đầu thành lập, hoạt động chính của băng nhóm không phải là chế tạo buôn bán ma túy, mà là dùng các loại nguyên liệu thô được nhà nước quản lý lấy trộm từ bên trong nhà máy hóa chất để tổng hợp một số loại thuốc như Adderall, Modafinil, các loại Flunitrazepam, nhiều nhất cũng chỉ thêm một chút MDMA — nhưng những loại thuốc bất hợp pháp bán theo toa này mang lại rất ít lợi nhuận, cho dù các anh đem các loại Flunitrazepam, xuân dược rao bán cho Tam Xuân Hoa Sự, hoặc các quán karaoke phi pháp, thì thu nhập vẫn giật gấu vá vai."
Nghiêm Tà hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay săn chắc chống đỡ trên bàn.
"Cho đến khi các anh quen được Hồ Vĩ Thắng, một vị khách lâu năm của Tam Xuân Hoa Sự."
Đinh Gia Vượng bắt đầu thở dốc.
"Hồ Vĩ Thắng đã từng làm một thương nhân buôn bán ma tuý lẻ dưới trướng của một trùm ma tuý rất có thế lực, tuy hiện tại gã đã thoát khỏi tổ chức kia, nhưng gã lại lén lút lấy trộm một món đồ gì đó." Nghiêm Tà gằn từng chữ: "Anh từ trên món đồ này phát hiện ra cơ hội làm ăn, mới chính thức bắt đầu chế tạo ma túy."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, phòng điều tra kỹ thuật:
"Ở khu công nghiệp Ô Hải có ba mươi ba nhà máy tư nhân quy mô nhỏ liên quan đến chế biến khuôn đúc, lấy trạm xăng chỗ Trì Thụy đã từng xuất hiện làm tâm điểm, trong vòng bán kính km có mười tám nhà máy."
"Chủ nhiệm Hoàng đã đích thân định vị! Tín hiệu điện thoại di động của Vương Nhạc lần cuối cùng gọi về nhà vào lúc giờ phút tối qua nằm ở vùng phụ cận cục bưu điện Dĩ Bắc, đường Bình Trang Phú Hữu, quận Ô Hải."
"Lại lấy cục bưu điện làm tâm điểm, trong vòng bán kính km có tổng cộng sáu nhà máy chế biến khuôn đúc, nếu tiến hành so sánh chéo với chỗ trạm xăng mà Trì Thụy xuất hiện.............."
"Ba nhà máy! Đem phạm vi của hai nghi phạm Trì Thụy và Vương Nhạc so sánh chéo với nhau, cuối cùng còn lại ba nhà máy gia công chế biến!"
"Liệt kê thông tin đăng kí, vị trí địa lý và bản đồ địa hình chi tiết của ba nhà máy này." Hoàng Hưng từ chỗ ngồi đứng lên, trầm giọng nói: "Tổng kết danh sách rồi gửi cho đội phó Nghiêm."
"..............Tôi không biết cậu đang nói về cái gì." Giọng nói khản đặc của Đinh Gia Vương vang lên trong phòng thẩm vấn: "Tôi không buôn bán ma túy."
"Anh có buôn bán ma túy hay không, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi trước khi có đầy đủ bằng chứng để liên kết lại, tất nhiên nói là tự suy đoán cũng được. Nhưng trước đó tôi đã nói, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm, không cần ghi chép lại, vì thế anh cũng không cần phải lo lắng."
Nghiêm Tà điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
Chiếc áo sơ mi trên người hắn được cắt may rất vừa vặn, phác họa rõ bờ vai rộng, vòng eo hẹp và đường cong cơ bắp rắn chắc, ống tay áo xắn lên đến cùi chỏ, mười ngón tay thả lỏng đan vào nhau, trên tay đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo phức tạp, trong ánh sáng rất dễ dàng nhìn thấy những hạt Tourbillon đang lơ lửng chuyển động.
Khi Nghiêm Tà vào phòng thẩm vấn, có đôi khi không hề giống một đội phó của phòng điều tra hình sự, mà giống như một tên luật sư chuyên nghiệp, lạnh lùng, hà khắc, ngay cả mỉm cười cũng có thể bắn ra mùi máu tanh, khiến người khác nảy sinh sợ hãi.
"Mục đích chính của Đinh Đang, con gái anh khi lui tới với Hồ Vĩ Thắng là vì đường dây buôn bán ma túy của gã, xa hơn nữa là vì cái túi bột của Hồ Vĩ Thắng. Là chuyên gia, anh là người đầu tiên nhìn ra được giá trị của nó, anh nhận ra nếu có thể phân tích ra công thức và kết cấu của loại ma túy mới này sau đó đưa vào sản xuất hàng loạt, các anh thậm chí còn có thể xây dựng được một thành phố ma túy ngầm."
"Nhưng điều không mong muốn chính là, học thuật và năng lực của anh không xứng với phần tham vọng này." Nghiêm Tà mỉm cười nói: "Kết quả khám nghiệm tử thi của Phùng Vũ Quang phát hiện được một lượng Scopolamine gây chết người, và tôi chắc chắn chất loại bột phấn màu xanh trong tay Hồ Vĩ Thắng sẽ không giết chết con nghiện. Điều đó có nghĩa là, hàng bắt chước của anh đã hoàn toàn thất bại."
Nghe thấy mấy chữ bột màu xanh, cơ thể Đinh Gia Vượng rõ ràng run lên một cái.
"Vì thế, sau khi anh phát giác ra Sở Từ biết chuyện nguyên liệu hóa học bị mất trộm, anh chủ trương không giết cậu ta diệt khẩu mà bắt cóc cậu ta đi. Anh biết rõ thiên phú của bản thân có hạn, khả năng lúc còn sống không có cách nào sản xuất được loại ma túy giống như túi hàng mẫu màu xanh trân quý kia, vì vậy anh cần cậu sinh viên hai mươi mốt tuổi có trình độ cao, đã hoàn thành bằng thạc sĩ tại một trường đại học hàng đầu cả nước này đến bên cạnh hỗ trợ."
Sắc mặt Đinh Gia Vượng càng ngày càng tái, mồ hôi tuôn xuống như mưa, chỉ một lúc sau lưng đã ướt đẫm.
"............Những điều cậu nói đều là bịa đặt..........." Anh ta khàn khàn lẩm bẩm: "Cậu sinh viên thực tập tôi dẫn dắt ăn trộm nguyên liệu hóa học trong nhà máy hóa chất, không liên quan đến tôi..."
"Kỹ sư Đinh, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho kĩ."
Ánh mắt Nghiêm Tà sắc bén nhưng giọng nói lại rất bình thản, từng câu từng chữ từ tốn mạnh mẽ, giống như một cây đinh ghim chặt vào não Đinh Gia Vượng: "Vụ bắt cóc vẫn có thể vãn hồi, nhưng một khi Sở Từ chết, bản chất của sự việc sẽ thay đổi. Tôi khuyên anh nên toàn lực phối hợp với cảnh sát để tranh thủ cơ hội giảm hình phạt, anh còn có vợ con, cớ sao cứ nhất định phải đi vào ngõ cụt? Làm một người có ăn học, tôi không ngại cho anh thêm mấy phút suy nghĩ, xem như là cho anh một cơ hội cuối cùng."
Thơi gian từng giây từng phút trôi qua, vĩnh viễn không có điểm dừng.
"Tôi không buôn bán ma túy." Đinh Gia Vượng lo lắng vặn còng tay, trong tiếng leng keng máy móc lặp đi lặp lại: "Không, tôi không chế tạo ma túy, mau thả tôi ra ngoài..."
Nghiêm Tà khẽ thở dài.
Lúc này, giọng nói của Mã Tường vang lên trong tai nghe Bluetooth: "Anh Nghiêm, anh Nghiêm, bọn em đã dẫn Điêu Dũng tới rồi, một lát nữa sẽ đến phòng thẩm vấn!"
"Biết rồi." Nghiêm Tà bỏ tai nghe ra, quay về phía Đinh Gia Vượng, nhún vai đầy tiếc nuối: "Không quan trọng, tuy anh đã bỏ qua cơ hội này, nhưng ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đến tranh giành."
Dường như Đinh Gia Vương cảm giác được điều gì đó, sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nghiêm Tà đứng lên vỗ vai Cao Phán Thanh: "Lên đi."
Cao Phán Thanh gật đầu: "Không thành vấn đề."
Đinh Gia Vượng bất giác hỏi: "Cái, cái gì?"
"Anh cho rằng cảnh sát chúng tôi muốn tìm điểm đột phá từ trên người ông sao? Không, cảnh sát có một quyển sách chuyên ngành chuyên dùng để đối phó với những loại tội phạm có tâm lý dễ sụp đổ nhất, ngay từ đầu mục tiêu của chúng tôi không phải là anh, mà sự ngoan cố kháng cự giống như miêu tả trong sách giáo khoa của anh, cũng không làm chúng tôi thất vọng."
Nghiêm Tà đứng ở cửa, quay đầu lại nở nụ cười. Khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, nụ cười này lại mang theo mấy phần vô lại:
"Chúng ta đánh cuộc đi, trong vòng mười phút, tôi sẽ khiến cho tên bảo vệ Điêu Dũng thẳng thắn khai báo, ngay cả bên trong hang ổ chế tạo ma túy của các anh có mấy con chuột cũng sẽ nhả ra hết. Lão Cao, bắt đầu tính giờ giúp anh ta."