Chương
Edit: Sabi
Nghiêm Tà vừa bước chân ra khỏi phòng thẩm vấn, mấy cảnh sát hình sự chờ ngoài cửa đã lâu lập tức tản ra hành động theo sự sắp xếp.
"Đội phó Nghiêm." Cảnh sát thực tập của phòng trinh thám kỹ thuật đuổi kịp bước chân của hắn, căng thẳng nói: "Thông qua so sánh bán kính hoạt động của Vương Nhạc và Trì Thụy, chủ nhiệm Hoàng của bọn em phát hiện phạm vi hoạt động của hai người kia sau khi đối chiếu chéo với nhau là vùng lân cận Tống Tân Kiều, ở chỗ đó có ba nhà máy chế biến khuôn đúc khả nghi, đây là thông tin địa lý cụ thể."
Nghiêm Tà nhận lấy xem xét, trong danh sách là tên, vị trí và sơ đồ kết cấu bên trong của ba nhà máy kia.
"Tống Tân Kiều." Nghiêm Tà lặp lại như có điều suy nghĩ: "Ok, cảm ơn chủ nhiệm Hoàng của các chú giúp anh."
Sau đó hắn trở tay bí mật đem danh sách cho một cậu cảnh sát thực tập, ngón trỏ nặng nề chọc lên giấy, hạ lệnh: "Nói với đội tiên phong chia ra đi đến ba địa điểm này, lúc cách khoảng km thì tắt còi báo động, chờ chỉ thị tiếp theo. Nhanh lên!"
Cậu cảnh sát kia vội vàng rời đi.
Nghiêm Tà sửa lại cổ áo, siết chặt tai nghe Bluetooth, hít sâu một hơi. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, cốc cốc, sau đó giọng của Mã Tường vang lên: "Anh Nghiêm, anh có ở trong đó không? Đội phó Tần bảo bọn em dẫn Điêu Dũng tới gặp anh!"
"Lão Cao, bắt đầu đi." Nghiêm Tà thấp giọng nói vào tai nghe Bluetooth.
Trong phòng thẩm vấn, Cao Phán Thanh làm động tác ok.
Đinh Gia Vượng không nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa kính, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tay nắm cửa vang lên tiếng lạch cạch, Mã Tường và mấy cậu cảnh sát đẩy cửa ra áp giải Điêu Dũng vào, nhìn thấy Nghiêm Tà đang đứng quay lưng về phía cửa, mặt hướng vào cửa kính của phòng thấm vấn, ngay cả đầu cũng không có ý quay lại, lớn tiếng: "Bảo thằng cháu Đinh Gia Vượng khai nhanh chút, trừ Điêu Dũng còn mấy tên đồng bọn nữa? Trì Thụy? Nhớ hỏi rõ Trì Thụy làm gì! Còn cái tên tài xế lái xe mang bao tay tên là gì, Đinh Gia Vượng nói gã là thợ điện của nhà máy hóa chất sao?"
Điêu Dũng: "?!"
Điêu Dũng bất ngờ nghe thấy tên của đồng bọn, thoáng chốc ngây ngẩn cả người,
"Anh Nghiêm." Mã Tường nhỏ giọng cẩn thận nói: "Đội phó Tần bảo bọn em dẫn người tới đây, người đã dẫn tới rồi."
"Tên là Vương Nhạc đúng không? Được, tôi sẽ cho người lập tức đến bộ phận sữa chữa điện của nhà máy hóa chất điều tra về thằng cháu tên Vương Nhạc này." Nghiêm Tà quay lại nhìn Điêu Dũng một cái, không kiên nhẫn hỏi Mã Tường: "Các cậu dẫn gã tới đây làm gì, Đinh Gia Vượng đã bắt đầu khai rồi! Cho anh ta thêm vài phút, thì ngay cả chuyện đái dầm trên giường lúc tám tuổi anh ta cũng sẽ dốc hết ra!"
"................!" Điêu Dũng nhìn Đinh Gia Vượng bên trong phòng thẩm vấn, sắc mặt nhất thời thay đổi.
"Anh Nghiêm, em nói này." Mã Tường cợt nhã cười nói: "Là đội phó Tần lo lắng ấy anh, sao có thể chỉ trông cậy vào khẩu cung của một mình thằng cháu Đinh Gia Vượng này được, nhỡ lão ta nói láo thì ai biết đâu mà lần? Thêm một người thì lại nhiều thêm một phần khả năng. Hì hì, anh nói có đúng không?"
Nghiêm Tà không rảnh cùng cậu ta làm trò: "Đệt, lão Tần bảo chú đi ăn cứt chú cũng đi sao, chú không biết quy tắc của phòng hình sự bọn anh rồi. Cơ hội chủ động phối hợp với cảnh sát điều tra để giảm hình phạt chỉ có một thôi, không phải ai cũng có đâu, chú nghĩ viện kiểm sát là nhà anh đây mở chắc?"
"Dẫn về, dẫn về đi!" Nghiêm Tà vừa nhìn bóng Điêu Dũng phản chiếu trên cửa kính vừa khoát tay, khôn cần biết đúng sai gì sất: "Ở đây không có việc của anh ta, đưa về giam lại, chờ chuyển giao lên viện kiểm sát đi."
"Không không!" Dưới tình thế cấp bách Điêu Dũng hét lên: "Khoan, khoan đã!"
"...................Mấy người đang diễn trò gì vậy?" Đinh Gia Vượng trợn mắt nhìn người cảnh sát trung niên họ Cao trước mặt.
Cao Phán Thanh chuyên tâm lắng nghe tiếng ồn ào trong tai nghe, trên mặt biểu lộ việc công làm theo phép công:
"Cho nên, đồng bọn của các anh bao gồm, người chế tạo và cầm súng phi pháp Trì Thụy, thợ điện của nhà máy hóa chất Vương Nhạc, ngoài ra còn có mấy sư phụ giúp anh chế tạo ma túy nữa đúng không? Hang ổ của các anh ở chỗ nào trong khu công nghiệp Ô Hải?"
Đinh Gia Vương quyết liệt nói: "Tôi không biết sư phụ sư phiếc chế tạo ma túy gì hết! Rốt cuộc cảnh sát các cậu có đi tìm con gái tôi hay không?!"
Cao Phán Thanh: "Nghiêm Tà, chú nghe thấy chứ? Anh ta vừa khai báo hang ổ chế tạo ma túy ở khu công nghiệp Ô Hải..............."
Bên ngoài phòng thẩm vấn
"Khu công nghiệp Ô Hải?" Nghiêm Tà lớn tiếng lặp lại với micro: "Quận Ô Hải rất lớn, anh nói với Đinh Gia Vượng khai rõ ràng một chút, hỏi anh ta vị trí cụ thể ở đâu?"
Điêu Dũng bối rối nhìn Đinh Gia Vượng trong sự sợ hãi và nghi ngờ.
"Nhà máy chế biến khuôn đúc bên cạnh Tống Tân Kiều đúng không? Oke, em sẽ cho người đi kiểm tra ngay." Nghiêm Tà ra dấu tay ra hiệu cho cậu cảnh sát đang đứng bên cạnh, cậu cảnh sát này lập tức hiểu ý, giả bộ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. "À đúng rồi lão Cao, nhân tiện anh nói với Đinh Gia Vượng rằng: Chừng nào con tin được giải cứu thành công, ngày sau lên tòa, cảnh sát sẽ nói giảm về vai trò và mức độ tham gia của anh ta lúc còn ở trong nhóm tội phạm này, cố gắng giúp anh ta được giảm án. Ờ, được, tôi không nói nữa, bọn họ vừa giao Điêu Dũng cho tôi đây, phiền chết đi được."
Nghiêm Tà xoay người mang theo cơn thịnh nộ, giống như hận không thể dùng chân đá Điêu Dũng bay ra khỏi cửa:
"Ơ đệt, sao anh ta vẫn còn ở đây thế! Anh đã nói với các chú rồi, anh ta thì biết đếu gì, anh ta chỉ là một bảo vệ quèn thôi! Dẫn anh ta cút về đợi ngồi tù rục xương đi!"
Mã Tường chờ vài người lên tiếng đáp lại, rồi mới đẩy Điêu Dũng ra ngoài. Mà lúc này đáy lòng Điêu Dũng đã cực kỳ sợ hãi, vừa liều mạng nắm lấy khung cửa vừa gào lên: "Đợi đã, đồng chí cảnh sát, đợi đã!"
Đinh Gia Vượng đã nói hết rồi sao? Lão ta đã khai ra bao nhiêu? Bọn họ thật sự có thể giúp lão ta giảm án sao?
Cảnh sát thật sự đã biết hết tất cả, hay là đang diễn trò nhằm lấy được lời khai của mình?
Trong thời gian ngắn ngủn, vô số ý nghĩ thoáng qua đầu Điêu Dũng, nhưng trên thực tế gã chỉ có thể giữ chặt khung cửa, đồng thời cố gắng vươn cổ về phía phòng thẩm vấn.
Gã không hề biết, tất cả phản ứng của gã đều lọt vào tầm mắt của Nghiêm Tà, ngay cả những biến hóa tâm lý nhỏ nhất cũng không bỏ sót.
Tất cả mọi người đều thấy rõ phòng tuyến của gã đang dần dần sụp đổ.
Chỉ cần một cọng rơm cuối cùng là có thể khiến hắn hoàn toàn sụp đổ như đê vỡ.
"Để cho thằng cháu Đinh Gia Vượng kia khai báo tất cả chi tiết liên quan đến Hồ Vĩ Thắng đi, quen biết thế nào, đường dây buôn bán ma túy ngoài Tam Xuân Hoa Sự còn có những con đường nào nữa." Nghiêm Tà nói vào micro: "À, đúng rồi, đặc biệt là loại ma túy mới màu xanh kia, bảo anh ta khai báo cho rõ ràng tỉ mỉ vào."
Giống như sét đánh ngang tai, toàn thân Điêu Dũng choáng váng.
Cảnh trong phòng thẩm vấn sau đó khiến cho hắn rơi vào hầm băng ngay trong ngày hè...
Cao Phán Thanh lấy một cái túi nilon gián kín miệng từ trong hộp vật chứng ra, vung tay ném xuống trước mặt Đinh Gia Vượng, túi bột màu xanh trong cái túi nylon kia lóe lên luồng ánh sáng âm u.
Ngay cả cái này cũng đã rơi vào tay cảnh sát! Cái gì bọn họ cũng biết hết rồi!
"..............Đây là Đồng Hydroxit đúng không?" Đinh Gia Vượng cảnh giác hỏi.
Cao Phán Thanh cười cười.
"Tôi nói! Tôi nói! Hãy để tôi nói!" Bên ngoài phòng thẩm vấn, Điêu Dũng gào lên, những giọt mồ hôi nóng hổi ào ào lăn dài trên mặt, khiến biểu tình của gã trông rất dữ tợn: "Thằng cha Đinh Gia Vượng khốn kiếp kia không biết cái đếch gì đâu, tôi đây mới là người có quan hệ tốt nhất với lão Hồ này! Đồng chí cảnh sát, xin hãy để cho tôi nói!"
Khẩu khí treo trong cổ họng của mọi người cũng theo đó mà thoát ra ngoài.
Biểu tình nhẹ nhõm trên mặt Mã Tường khó mà che giấu, nhưng may là cậu ta phản ứng kịp thời, lập tức giấu khuôn mặt vào trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"..........Anh còn muốn nói gì nữa?" Nghiêm Tà xoay người, cau mày nhìn chằm chằm Điêu Dũng, lạnh lùng nói: "Chỉ là một con chó giữ cổng mà muốn so với Đinh Gia Vượng sao, anh thì biết được bao nhiêu chứ?"
Toàn thân Điêu Dũng tê liệt, cũng không chú ý được người khác đỡ đến sau bàn từ lúc nào, lạch cạch hai tiếng đã bị còng tay vào tay vịn trên ghế.
"Lão, lão khốn Đinh Gia Vượng không trung thực, các anh đừng tin anh ta, nhất định đừng giảm án cho anh ta." Điêu Dũng sợ mình khai báo chậm, vội vàng run rẩy nói: "Bên Tống Tân Kiều có ba nhà máy gia công chế biến, các anh có đi qua cũng sẽ không tìm ra được là nhà máy nào đâu, ông ta cố ý muốn trì hoãn thời gian của cảnh sát thôi! Tôi, tôi sẽ nói hết cho các anh, ở giao lộ đường Đông Uyển và Tống Tân Kiều, đi qua cổng sau của một nhà kho, bên trong cùng có một nhà máy gia công chế biến khuôn đúc tên là Giai Hưng, chính nó!"
Nghiêm Tà kìm nén tia lạnh lẽo lóe lên từ trong đáy mắt, nhìn Điêu Dũng không chớp mắt.
Trong căn phòng nhỏ không một ai lên tiếng, trừ tiếng hít thở nặng nề của Điêu Dũng ra, ngay cả không khí cũng ngưng kết lại.
"............." Qua hơn mười giây, Nghiêm Tà chậm rãi nhấc tay lên làm động tác ra lệnh cho Mã Tường.
Mã Tường giật người vọt ra khỏi phòng, nhặt một cái bộ đàm từ trên hành lang lên: "A lô, trung tâm chỉ huy trung tâm chỉ huy, thông báo cho tổ thăm dò thay đổi tuyến đường, con tin đang ở trong nhà máy chế biên khuôn đúc Giai Hưng, đi vòng từ cửa sau của kho container trên giao lộ đường Đông Uyển và Tống Tấn Kiều! Tổ một tổ điều tra lập tức lên đường, đội cảnh sát phòng chống bạo lực lập tức đuổi theo!................"
"Lão Cao, dẫn Đinh Gia Vượng quay lại phòng giam đi." Nghiêm Tà chậm rãi nói, giơ tay lên tắt micro, kéo ghế ra ngồi đối diện Điêu Dũng.
Điêu Dũng hoàn toàn không có hình dạng hung hăng và ương ngạnh như lúc ở trong bệnh viện, nước mắt nước mũi tèm nhem, chật vật giống như chó nhà có tang: "Tôi sẵn lòng hợp tác, tôi sẽ nói hết tất cả. Đinh Gia Vượng không đáng được các anh giảm hình phạt, tôi mới là người trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tôi hi vọng được quay lại làm người..."
Nghiêm Tà hỏi: "Anh và Hồ Vĩ Thắng có quan hệ tốt nhất?"
Điêu Dũng cuống quýt gật đầu.
"Vì cái gì?"
"Lão Hồ nói đầu óc thằng cha Đinh Gia Vượng không thành thật, trông chờ vào lão ta nghiên cứu loại thuốc đó, căn, căn bản không đáng tin. Vừa lúc hai người chúng tôi đều thích uống rượu, uống nhiều rồi thường nói chuyện phiếm với nhau, hay lui tới nên..............."
"Vì vậy, các anh thật sự muốn phục chế loại ma túy kiểu mới?" Nghiêm Tà ngắt lời anh ta.
Điêu Dũng bất chấp tất cả, hít mũi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, nhưng đây là chủ ý của Đinh Gia Vượng. Lão ta muốn kiếm tiền từ cái đó, lại không có bản lĩnh kia, bị bắt còn có thể trách ai?"
Nghiêm Tà chơi đùa với điện thoại di động của mình, mở Wechat nhập vào mấy chữ, có vẻ như muốn gửi tin nhắn cho ai đó, nhưng lại do dự xóa đi.
"Vừa rồi Đinh Gia Vượng có khai rằng loại ma túy mới này có thể hấp thụ trực tiếp qua da, hơn nữa chỉ cần một lượng nhỏ sẽ nghiện." Nghiêm Tà ngẩng đầu hỏi: "Có thật không?"
Điêu Dũng lại mạnh mẽ gật đầu: "Đúng đúng đúng..."
"Sao các anh biết?"
"Hả?"
"Các anh làm sao biết được tác dụng của nó, chẳng lẽ các anh đã từng bán cho người khác rồi?"
Tay Điêu Dũng làm động tác muốn vỗ đùi, tiếng kim loại va vào nhau leng keng leng keng vang lên: "Ấy, làm thế sao được, trong tay lão Hồ chỉ có một bọc, bán đi rồi chúng tôi lấy cái gì mà nghiên cứu nữa? Nhưngsau khi phân tích hàng mẫu Đinh Gia Vượng nói là thật, hơn nữa, thời gian trước lúc lão Hồ còn là thuộc hạ làm việc cho ông chủ kia, nhìn thấy bọn họ vận chuyển loại bột phấn màu xanh này xuất cảnh sang biên giới Đông Nam Á — nói rất nhiều người nước ngoài hòa với nước, dán vào tay và bụng để hấp thụ.............."
Giọng Nghiêm Tà có chút mất kiểm soá : "Loại ma túy này đã lan tràn ra ngoài biên giới?"
"Cũng, cũng không thể nói là tràn lan." Điêu Dũng do dự nói, "Lão Hồ nói loại ma túy này rất đắt, chỉ có người có tiền mới hút nổi thôi."
Nghiêm Tà ép bản thân tỉnh táo lại, ý thức được một vấn đề đã bị bỏ qua trước đó.
Hồ Vĩ Thắng vừa mới ra tù cách đây không lâu, chắc là lần thứ hai ngồi tù, không là lần đầu tiên ngồi tù gã đã có bọc ma túy kia rồi. Nói cách khác, cái gọi là "ma túy mới" thật ra đã được lưu hành trên thị trường mấy năm, chẳng qua là "xuất khẩu" không so được với "tiêu thụ nội địa", cho nên tạm thời vẫn chưa bị cảnh sát chú ý tới mà thôi.
Nhưng mà, nếu như Hồ Vĩ Thắng đã giấu bọc ma túy kia trong mấy năm, vì sao "Ông chủ lớn" kia lại không truy tìm?
Nếu như là vì không phát hiện ra, vậy tại sao lúc bọn hắn mới vừa tìm ra bọc ma túy trên sân thượng, lại đột nhiên nhảy ra hai người cướp nó đi?
Tuy Nghiêm Tà không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết bây giờ chỉ có hai khả năng có thể lý giải vấn đề này:
Thứ nhất, trong nội bộ cảnh sát có tai mắt. Trước khi lên sân thượng, hắn từng gọi điện thoại cho Tần Xuyên yêu cầu chi viện, Tần Xuyên phải đem hành động báo cáo về Cục thành phố và trung tâm chỉ huy, sau đó có người từ trong nội bộ bắn tin ra bên ngoài;
Thứ hai, tai mắt chính là Giang Đình.
Ánh đèn rực rỡ trong đêm đen, trên sân thượng gió lớn đến mức lạnh thấu xương, trong lúc đang vật lộn giữa sự sống và cái chết, viên đạn sượt qua chân..............Vô số mảnh vỡ giống như dòng nước xoáy nhanh chóng xoay tròn, hình ảnh trong phút chốc cố định trước mắt Nghiêm Tà, tạo thành một cảnh tương không sao xóa nhoà.
Đó là lúc hắn từ bên ngoài lan can tầng sáu leo lên tầng thượng, đuổi theo Giang Đình chạy vào cửa hành lang, trong chớp mắt nhìn thấy tình cảnh kia.
Người đàn ông đó là ai? Nghiêm Tà nghĩ.
Đêm đó trừ tên sát thủ bên ngoài, còn có một tên cầm súng không thấy rõ mặt, rốt cuộc người đuổi theo Giang Đình lao xuống lầu là ai?
"Hồ Vĩ Thắng chưa từng nhắc đến chuyện của ông chủ trước kia với anh sao?" Nghiêm Tà nheo mắt lại, nhàn nhạt hỏi.
Điêu Dũng sợ hãi lắc đầu: "Chưa, lão Hồ rất ít nhắc tới, tôi thấy bộ dáng kia của gã, chắc là vì ăn trộm nên chột dạ, ngay cả tên ông chủ là gì cũng không dám nói ra."
"Không nói tên, cũng không nói tới những chuyện khác? Có năng lực phát minh ra loại ma túy kiểu mới kia, người này chắc chắn không thể là một nhân vật tầm thường được."
".............Cái này thì tôi không chắc, có lúc lão Hồ uống nhiều, trong miệng không có cái gì ngăn cản, ai biết những điều gã nói là thật hay là khoác lác." Điêu Dũng ngập ngừng một lúc, nói tiếp: "Có điều, gã rất hay nói ông chủ kia không phải người tầm thường, rất trẻ, rất phô trương, chưa bao giờ lộ diện, trừ tâm phúc ra thì không có mấy ai tiếp xúc qua —nghe giống như trùm ma tuý trong phim ảnh nhở."
Gã là một kẻ tham dự trực tiếp vào việc buôn bán ma túy, vậy mà khi nói tới ba chữ trùm ma tuý bản thân cũng không kiềm chế được rùng mình một cái, giống như lúc này mới ý thức được con đường không có đường lui này có bao nhiêu đáng sợ.
Nghiêm Tà lạnh lùng nhìn gã, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, không hề gợn sóng, khiến Điêu Dũng không nhìn ra được chút dấu vết háo hức nào.
"Cảnh sát............." Điêu Dũng ngập ngừng gọi.
"Loại ma túy kiểu mới lợi hại như vậy, Hồ Vĩ Thắng hay Đinh Gia Vượng có nói qua với anh thành phần chính hoặc công thức hóa học gì đó không?"
Nhìn biểu tình trên mặt Điêu Dũng, câu trả lời chắc chắn là không — điều này cũng không có gì ngạc nhiên, dựa vào trình độ học vấn của Điêu Dũng, cho dù Đinh Gia Vượng có nói qua, gã cũng không nhớ được.
Nghiêm Tà đứng lên, ra hiệu cho một tên cảnh sát tiến lên: "Xem ra anh cũng chỉ biết được có nhiêu dó."
"Không, đợi chút!" Điêu Dũng tức khắc nôn nóng, giãy giụa khiến còng tay vang lên một loạt tiếng leng keng: "Tuy tôi không biết thành phần chính hay công thức hóa học, nhưng tôi biết tên gọi trước kia của nó là gì! Tôi có thể nói tất cả cho anh!"
Ma túy trong lúc giao dịch có rất nhiều biệt danh, ví dụ như Diacetylmorphine (Heroin) còn được gọi là bạch phiến, nhuyễn tử, số ; Nhóm Methyl Amphetamine lại được gọi là đá, shabu v.v..rất nhiều loại đều là căn cứ vào đặc điểm ngoại hình đặc thù của chúng để đặt tên. Căn cứ theo nguyên tắc này, bọc ma túy kiểu mới trong tay Hồ Vĩ Thắng nên được gọi là " Lam tử", hoặc văn vẻ hơn thì gọi là "Địa ngục u linh", giống như năm đó nước Mỹ gọi Heroin là tên sát nhân đỉnh cao vậy.
Điêu Dũng quýnh đít lên nói: "Trước đây lúc vận chuyển từ Tây Nam đi xuất khẩu nó được gọi là 'Lam kim', ý là đắt hơn vàng. Nhưng lão Hồ nói, tên gọi ban đầu của nó không phải tên đó, lúc nó mới xuất hiện người phụ trách gọi nó — đúng, gọi là 'Đình Vân'!"
Nghiêm Tà đột nhiên ngẩn ra.
"..........." Nghiêm Tà đứng ở đó không nhúc nhích, sau một lúc lâu, con ngươi u ám nhìn chằm chằm vào Điêu Dũng, hỏi:
"Anh nói nó gọi là gì?"
"Đình Vân." Điêu Dũng sợ hắn nghe không rõ, run run chậm rãi nói, "Nghe nói thứ này khi đốt cháy, sẽ có một làn khói xanh bay lên vây quanh tựa như một làn mây (Vân), còn Đình là, Đình là dừng lại." (Đình trong tên Giang Đình)
Cùng lúc đó ở nhà máy chế biến tại khu công nghiệp Ô Hải.
"Rẽ."
"Đi thẳng."
"Nhìn cái gì mà nhìn, đi!"
Sở Từ bị họng súng sau ót thúc vào khiến cậu hơi lảo đảo, sau đó đứng thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Từ thiết bị máy tiện thì đây là một nhà máy tư nhân liên quan đến gia công khuôn đúc, nhưng máy móc đã lâu không được sử dụng, bụi phủ một lớp dày. Không thể không chú ý đến tiếng ù ù ầm ầm bên trong nhà máy, điều này cho thấy hệ thống lọc không khí đã được mở đến mức tối đa, nhưng vẫn không có cách nào loại bỏ được mùi amoniac như có như không đang lởn vởn trong không khí, nguyên nhân là do tiến hành một lượng lớn phản ứng khử Amin trong quá trình tổng hợp Methyl Amphetamine.
Sở Từ theo lực đạo của họng súng di chuyển ra ngoài xưởng, dừng lại trên một bãi đất trống.
Trời đã chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu lên tòa nhà đối diện nhuộm mái nhà thành màu đỏ vàng, Sở Từ khẽ nheo mắt.
Hai tên bắt cóc đứng cách đó không xa, một tên trong đó có khuôn mặt rất dữ tợn, trên trán dán băng gạc — cậu nhận ra người này, chính là tên bắt cóc bị cậu đẩy vào lùm cây trên đường đi tới đây, đứng bên cạnh là một gã đeo kính, chắc là kỹ sư điều chế ma túy.
"Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông vào." Trì Thụy hút một hơi thuốc lá, cười lạnh nói: "Học bá, mày còn lời gì muốn nói nữa không, nói ra cho mấy đại ca đây nghe thử?"
Mắt kính của Sở Từ không biết đã đánh rơi từ lúc nào rồi, trên chiếc áo khoác dài màu trắng dính đầy bụi đất và vết máu, có của tên bắt cóc cũng có của mình. Xương sườn bị rạn cùng sốt cao làm tiêu hao phần lớn thể lực của cậu, khiến cậu đứng không vững, nhưng cậu vẫn gắng sức bĩnh tĩnh đứng thẳng trên mặt đất, chịu đựng cơn đau nhức, hít một hơi thật sâu.
".............Các anh không cần phải làm như vậy, bắt cóc vẫn chưa đến mức bị tử hình, sự việc vẫn còn chưa đến bước không thể vãn hồi." Sở Từ nuốt nước bọt, mắt nhìn thẳng vào hai tên bắt có đối diện, khàn khàn nói: "Chỉ cần tôi còn sống, cho dù cảnh sát thật sự tới cửa cũng chưa thể xử tử hình các anh được, nhiều nhất là hai mươi năm, có thể giảm xuống mười năm là có thể ra ngoài. Nhưng nếu tôi mất mạng, thành phố Kiến Ninh bây giờ yêu cầu án mạng nhất định phải phá, cảnh sát vì tiền lương của mình cũng sẽ không ngừng lên trời xuống đất lùng bắt bằng được, các anh cần gì phải vậy?"
Trì Thụy hừ một tiếng, sau đó cười lớn: "Quả nhiên là học bá, biết nói chuyện phết, há há há.........."
Sở Từ ngẩng đầu lên.
"Nhưng mày đừng nhầm." Trì Thụy dừng cười, nghiến răng nói: "Bọn tao đây gây ra một vụ án lớn như vậy, ngu hay sao mà còn ở lại Kiến Ninh chờ chết? Bọn tao đang phải cuốn gói chạy trốn đây, mày nói, mang theo một người sống như mày thuận lợi, hay là đem theo tro cốt của mày thuận lợi hơn?!"
Tên kỹ sư bên cạnh gã ta giống như muốn nói gì đó nhưng há miệng do dự một chút rồi vẫn im lặng.
Trì Thụy nhanh chóng hút hết điều thuốc, vứt đầu lọc xuống đất, nhấc chân lên mạnh mẽ nghiền tắt, nháy mắt với Vương Nhạc phía xa.
"Ra tay đi!"
"..................!" Sở Từ siết chặt con ngươi, chỉ cảm thấy họng súng sau đầu dùng lực bắt cậu phải quỳ xuống.
Đây là tư thế hành hình!
Nỗi sợ hãi lúc gần chết cũng không làm đầu óc cậu ngừng suy nghĩ, ngược lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến /giây, bộ não của Sở Từ vận hành đến mức cực hạn, thậm chí còn chưa bao giờ nhanh và rõ ràng đến vậy.
Bịch! một chân cậu bị buộc quỳ trên đất, sau đầu vang lên tiếng lách cách của chốt an toàn.
"...............Fentanyl." Sở Từ đột nhiên run rẩy nói.
Ngón tay bóp cò cúa Vương Nhạc dừng lại.
"Bọc ma túy kia có thể hấp thụ trực tiếp qua da, mà không cần dùng đến nguyên liệu thực vật, cho thấy thành phần chính của nó là một hợp chất Fentanyl() mới, có thể thay thế nhóm Metyl trên nguyên tử Nitơ trong cấu trúc dị vòng Piperidin () của Morphine bằng những nhóm khác, để giảm tỷ lệ tử vong của Fentanyl, đồng thời tăng tỷ lệ nghiện. Còn vì sao kỹ sư Đinh luôn thất bại trong quá trình hợp thành hàng bắt chước là vì trong thí nghiệm của ông ấy thiếu mất mấy bước, chưa hoàn toàn loại bỏ được độc tính của bản thân hợp chất Fetanyl, vì vậy không có cách nào đạt tới hiệu quả như bọc hàng mẫu trong tay Hồ Vĩ Thắng."
Dứt lời, Sở Từ nhắm hai mắt lại.
Một giây, hai giây, mười giây trôi qua.
Tiếng súng không vang lên.
Ngón trỏ Vương Nhạc đặt trên cò súng, nhìn về phía hai người đồng bọn trưng cầu ý kiến.
Hai mắt vị kỹ sư sáng lên, kéo Trì Thụy lại, vẫy tay bảo Vương Nhạc lấy khẩu súng ra.
"Làm gì?" Trì Thụy tức giận nói, "Không phải chúng ta đã thảo luận xong rồi sao?!"
Tên kỹ sư không để ý tới gã: "Học bá, theo như phương pháp của cậu, phải làm thế nào?"
Cái chết trước mắt rời đi một chuyến.
Sở Từ mở mắt ra, lúc này mới cảm giác được hai bên thái dương phát ra hơi lạnh.
Đó là do bị mồ hôi lạnh thấm vào.
"Nếu như các anh cho tôi chút hàng mẫu, để tôi sử dụng đồng phân lập thể() thực hiện tìm kiếm hệ thống cấu trúc, lại sử dụng phản ứng chuyển đổi có khả năng nghiên cứu sự gắn kết giữa các phối tử và thụ thể (), có lẽ tôi có thể hợp thành được hợp chất giống thứ kia như đúc." Sở Từ ngẩng đầu lên, mặc dù giọng cậu rất khàn nhưng nghe vào lại rất đúng mực, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Chỉ là cần một ít thiết bị và thời gian."
Tên kỹ sư cân nhắc một lúc, nhìn Vương Nhạc gật đầu một cái.
"Mày bớt nghe thằng oắt này nói nhảm!" Trì Thuỵ giận dữ giậm chân: "Việc mà đến lão Đinh còn không làm được, một thắng oắt con choai choai thì có thể làm gì? Nghĩ mình là thần sao? Tao không tin!"
Tên kỹ sư không nhịn được nói: "Không cần biết thế nào, dù sao cũng phải thử một lần ..."
"Nó chỉ đang kéo dài thời gian, đợi cớm đuổi đến thôi! Bọn mày có tin là thằng Điêu Dũng đã rơi vào tay cảnh sát rồi không? Nói không chừng nó đã khai ra tất cả rồi! Bọn mày còn không ra tay, coi chừng một lúc nữa bị xe cảnh sát bao vây làm vằn thắn!"
Trì Thụy dùng sức đẩy tên kỹ sư ra, ấn lên miếng gạc trên trán, tức giân gào lên: "Đừng xàm nữa, nhanh ra tay! Giết chết nó!"
Chú thích:
() Fentanyl – CHNO – Fentanil: là loại opioid (là nhóm các chất tự nhiên và tổng hợp có tính chất giống morphine) được sử dụng như thuốc giảm đau và thuốc gây mê. Fentanyl cũng được tổng hợp bất hợp pháp và được sử dụng như một loại ma túy, thường được trộn với heroin hoặc cocaine. Về mặt ý tế, Fentanyl được sử dụng bằng cách tiêm, dán vào da, hoặc dưới dạng xịt đường miệng hoặc được đặt vào miệng.
Tác dụng phụ thường gặp : Nôn mửa, táo bón, an thần, lú lẫn, ảo giác, phối hợp chân tay kém. Nghiêm tọng hơn nữa là làm suy hô hấp, hội chứng serotonin (run, giãn đồng tử, tiêu chảy, đồ mồ hôi), hạ huyết áp, bị nghiện hoặc hôn mê.
() Piperidin: là một hợp chất hữu cơ có công thức phân tử (CH)NH. Amin dị vòng này bao gồm một vòng sáu cạnh chứa năm cầu metylen (–CH -) và một cầu nối amin (–NH–). Nó là một chất lỏng không màu, có mùi được mô tả là khó chịu và là đặc trưng của các amin
Trong cấu trúc của morphin, phần chính quyết định tác dụng dược lý của morphin là nhân thơm, nhân piperidin và liên kết ba carbon nối giữa nhân thơm và chức amin bậc .
() Đồng phân lập thể (Stereoisome) là một kiểu đồng phân tồn tại ở các hợp chất giống nhau về công thức phân tử, công thức cấu tạo nhưng lại khác nhau ở sự phân bố của các nguyên tử ở hai bên bộ phận cứng nhắc (liên kết đôi, vòng benzen)
() Thụ thể là một phân tử protein nằm trên màng tế bào hay nằm trong tế bào chất của tế bào, nó là nơi gắn kết của nhiều loại phân tử tín hiệu khác nhau. Các phân tử tín hiệu gắn kết với thụ thể được gọi là phối tử – ligand, có bản chất là một peptide hoặc các loại phân tử khác như neurotransmitter, hormone, phân tử thuốc hoặc là độc chất.
Mỗi loại thụ thể chỉ có thể gắn kết với một số ligand nhất định. Khi ligand liên kết với thụ thể tại vị trí tiếp hợp, một chuỗi các phản ứng đáp ứng sinh học sẽ xảy ra sau đó, kèm theo sự hoạt hóa hay bất hoạt hoạt động của các protein. Tuy nhiên, một số ligand có khả năng khóa thụ thể và không sinh ra bất kì đáp ứng sinh học nào.
——————
Mất hết một ngày của mình đã ghét hoá học thì chớ. Đau não ghê.