Chương
Edit: Sabi
Giữa trưa hôm sau.
Cung Châu.
Dây cảnh giới vây quanh khoảng đất trống, nhưng cũng không thể ngăn được những tiếng xì xào bàn tán cùng những cái nhìn hiếu kỳ của các cụ ông cụ bà đang tập múa thái cực quyền trên quảng trường. Các tầng lầu của khu chung cư, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, người dân đứng trong hành lang, người người chỉ trỏ xuống dưới lầu, những người có tính tình nóng nảy đã bắt đầu chửi bới.
"Chết trẻ, tìm đường chết lại tự sát ở chỗ này, đã hỏi qua ý kiến của người khác chưa, chúng tôi nhịn ăn nhịn mặc, không dễ dàng gì mới mua được một căn nhà đó?!"
"Tôi nói mọi người nghe, bà thầy bói ở thành Nam Dương có cách xem bói rất hiệu quả, nhanh chóng mời thầy tới xem thử, nếu không buổi tối gặp họa thì biết làm thế nào?"
...
"Nhường một chút nhường một chút," Nghiêm Tà chen lấn qua đám người, giơ thẻ ngành sáng loáng lên cho viên cảnh sát đang canh giữ ngoài dây cảnh giới xem, người sau chủ động nâng dây cảnh giới lên để hắn đi qua.
"Anh Nghiêm!" Mã Tường tiến lên đón, đưa găng tay và bao giày cho hắn: "Cuối cùng thì anh cũng tới, hiện giờ nhân viên pháp y đang dọn dẹp!"
Nghiêm Tà tháo kính râm xuống, máu thịt đầy đất đã bị trận mưa đêm qua gần như gột sạch, nhưng trong đất vẫn tản mát ra mùi máu tanh nồng nặc như cũ. Ruồi nhặng vo ve bay lượn, thịt vụn dính trên nền xi măng đã khô, mơ hồ có thể nhìn thấy vụn xương trắng cùng vết tích đông đặc không rõ, chắc hẳn là não bị văng ra ngoài.
Ba bốn nhân viên pháp y Cung Châu trình diện tại hiện trường, xác chết gần như đã được dọn dẹp xong.
"Mịa! Thật biết chọn thời gian chết." Nghiêm Tà siết chặt găng tay, hai ngón tay so ra một cái khoảng cách nửa centimet nói: "Sáng nay lúc nhận được điện thoại của Cục thành phố, anh chỉ cách bá vương ngạnh thượng cung() cố vấn Lục có chừng này thôi."
Mã Tường nói: "Không đúng, bằng vào sắc đẹp và thân thể của anh còn phải dùng bá vương ngạnh thượng cung? Chẳng lẽ không phải là tình trong như đã mặt ngoài còn e, ỡm ờ, nũng nịu, uyên ương chéo cổ............Uyên uyên chéo cổ trong lều đỏ sao?"
() Uyên uyên chéo cổ: câu gốc là Uyên ương chéo cổ: Một ẩn dụ về sự ân ái của hai vợ chồng, thân mật của trai gái. Hai anh là nam nên Mã Tường mới đổi lại là uyên uyên.
"Hầy, tuy tình huống thực tế là như vậy, nhưng không phải anh đang chừa lại mặt mũi cho cố vấn Lục đó sao, oan uổng cũng là anh gánh mà." Nghiêm Tà đi về phía trước hất cằm một cái: "Có chắc chắn được từ đâu rơi xuống không, nhận định sơ bộ của pháp y là gì?"
Hai người dọc theo hành lang từng tầng leo lên sân thượng, Mã Tường vội vàng rút cuốn sổ ghi chép mang theo bên người ra: "Về cơ bản có thể xác định là rơi từ trên sân thượng của tòa nhà xuống, lan can xung quanh sân thượng cùng với dọc theo hành lang đều lấy được dấu chân và vân tay của người chết là Uông Hưng Nghiệp. Do mưa lớn đã phá hỏng toàn bộ hiện trường xảy ra vụ án, trước mắt trừ người chết ra thì không có bằng chứng hữu hiệu nào cho thấy còn có những người khác hoạt động trên sân thượng nữa, vì vậy kết luận sơ bộ của đội hình sự Cung Châu và nhân viên pháp y là sợ tội tự sát."
"Sợ tội tự sát." Nghiêm Tà khẽ cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia khiến lòng không rét mà run: "Sáng nay ở Cục thành phố đội trưởng Phương cũng nói như vậy."
Mã Tường nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: "Anh thấy thế nào?"
"Một người có thể chạy trốn ngay lúc cảnh sát vừa phát lệnh truy bắt, sau đó đạp xe đạp chạy ra khỏi Kiến Ninh dưới mí mắt của tất cả mọi người, thần thông quảng đại như vậy, phát huy toàn bộ năng lực của bản thân như vậy, cuối cùng là để đi suốt đêm đến vùng khác tự sát?" Nghiêm Tà lạnh nhạt nói: "Nếu chú nói với anh, trong tòa nhà này có mối tình đầu hữu duyên vô phận hoặc con trai ruột đơn truyền tám đời của gã, vậy thì anh còn có thể lịch sự tin tưởng cái kết luận ngu xuẩn này một chút."
Hai người đúng lúc đi qua viên cảnh sát Cung Châu đang ghi chép lời khai ở hành lang, Mã Tường suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không trả lời, dù sao thì cường long không đấu địa đầu xà (), nhỡ may bị người chặn lại đánh một trận thì coi như xong đời.
() Cường long không đấu địa đầu xà: câu gốc của nó là cường long bất áp địa đầu xà - rồng mạnh không đè được rắn đất, ý nói tuy là người có thế lực nhưng cũng không thể trấn áp/đấu lại được lực lượng địa phương, phép vua thua lệ làng.
"Là cánh cửa này," Nghiêm Tà đẩy cánh cửa sắt trên tầng cao nhất thông đến sân thượng ra, lạnh lùng nói: "Chỉ có dấu vân tay của một người là Uông Hưng Nghiệp? Rõ ràng đang coi chúng ta là một đám ngu xuẩn dễ lừa bịp mà."
Cánh cửa sắt vừa mở ra, không khí ẩm mốc kèm theo mùi tanh đặc trưng sau cơn mưa ập vào mặt.
Nhân viên pháp y cùng nhân viên khám nghiệm hiện trường của Cung Châu đang kết thúc những công việc sau cùng ở xung quanh sân thượng, Cao Phán Thanh - người sáng nay đi chung với Mã Tường đến hiện trường đứng đối diện với hai người, trò chuyện với một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo khoác đồng phục cảnh sát màu xanh đậm. Có lẽ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở bên này, nên lúc Nghiêm Tà vừa đẩy cửa ló đầu ra, Cao Phán Thanh đã lập tức tiến lên nghênh đón: "Đội phó Nghiêm, anh tới rồi!"
"Nào nào, lại đây, vị này là phó đội trưởng Nghiêm, trước mắt đang chủ trì công tác lãnh đạo của đội điều tra hình sự Cục thành phố Kiến Ninh chúng tôi." Cao Phán Thanh quay sang người đàn ông kia, rồi cười nói với Nghiêm Tà: "Đây là đội trưởng Tề, đội trưởng đội điều tra hình sự Cung Châu, chúng tôi đang ở chỗ này trao đổi về vụ án."
Ánh mắt Nghiêm Tà sâu xa, hắn nghe ra manh mối lúc Cao Phán Thanh nhấn mạnh nửa câu đầu, nhưng không nói gì, mỉm cười bắt tay với đội trưởng Tề.
Song vừa chạm tay, hắn liền có cảm giác không đúng.
Tay đối phương lạnh, không có lực, lòng bàn tay vừa mềm mại vừa nhẵn bóng, cộng thêm bộ đồng phục thẳng thớm trên người, bề ngoài nhìn qua rất có khí thế, không giống một cảnh sát hình sự làm việc ở hiện trường thành thục lão luyện trải qua hàng trăm trận chiến - ít nhất cảnh sát làm việc tại hiện trường không mặc đồng phục cả ngày.
"Tiếng tăm của phó đội trưởng Nghiêm ở tỉnh S chính là nhà nhà đều biết, tôi sao có thể không biết chứ? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Đội trưởng Tề nói chuyện còn hụt hơi, nhưng nụ cười cũng coi như là chân thành: "Năm đó Cung Châu và Kiến Ninh kết hợp hành động, chúng ta còn từng gặp mặt nhau, chỉ có điều ngắn ngủi mấy năm cảnh còn người mất, phó đội trưởng Nghiêm giờ xưa không bằng nay, càng ngày càng có uy!"
Ý tứ trong câu này, thật giống như lờ mờ ám chỉ rằng năm đó Nghiêm Tà chẳng qua chỉ là một cấp dưới nhỏ bé không có phân lượng.
Nhanh như chớp Nghiêm Tà đã hiểu tại sao lão Cao lại đặc biệt nhấn mạnh hắn "trước mắt đang chủ trì công việc lãnh đạo chi đội", không khỏi bật cười, nắm lấy tay đội trưởng Tề không buông: "Đúng là cảnh còn người mất thật. Hành động liên hợp năm đó anh là người của chi đội hai đội phòng chống ma túy Cung Châu nhỉ, đúng không? Lúc ấy đội trưởng lãnh đạo các anh là............"
"À, đúng, Giang Đình! Chết thật, xem trí nhớ của tôi này." Nghiêm Tà nhìn thấy nụ cười chợt tắt lịm trên môi đội trưởng Tề, hắn vỗ trán: "Năm đó anh cũng ở dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Giang hả, ây dà! đội trưởng Giang của các anh đúng là không đùa được đâu, tuổi còn trẻ đã tiến tới chỉ huy cấp , đáng tiếc sau đó lại hy sinh lúc còn trong đội chống ma túy tuyến đầu - khi đó đội trưởng Tề chính là từ chi đội hai đội phòng chống ma túy chuyển sang bộ phận điều tra hình sự, sau đó từng bước thăng tiến tới bây giờ sao?"
Nụ cười của đội trưởng Tề gần như biến mất: "Chuyện cũ không cần nhắc lại, chuyện cũ không cần nhắc lại." Vừa nói vừa dùng sức rút tay ra: "Tới đây, để tôi dẫn phó đội trưởng Nghiêm đi xem hiện trường vụ án."
Thực ra hiện trường vụ án cũng không có gì đáng xem, hầu hết các dấu vết chứng cứ lớn đều bị trận mưa như thác đổ đêm qua quét sạch, bề mặt nỉ, nhựa đường cùng nền xi măng bị nước mưa thấm ướt, căn bản không thể lấy được dấu chân. Mấy người khám nghiệm hiện trường đang cố gắng thử nghiệm lấy các loại vật chứng như tóc, vân tay xung quanh lan can, đội trưởng Tề chỉ chỉ và mấy người kia, nói: "Đây chính là nơi người chết nhảy xuống, tốp tài liệu giám định đầu tiên đã đưa về văn phòng Cục, lúc nào có kết quả tôi sẽ thông báo cho phía Kiến Ninh."
Nghiêm Tà từ chối cho ý kiến, rồi hỏi: "Nhảy xuống?"
Đội trưởng Tề không lên tiếng.
"Lan can này phải cao đến mét ba mét tư đi, Uông Hưng Nghiệp cao một mét bảy lăm, nặng trăm cân, có thể leo lên được sao?"
Đội trưởng Tề thong thả nói: "Trên lý thuyết thì có thể làm được, nếu như dục vọng muốn chết cực kỳ mãnh liệt......... Phó đội trưởng Nghiêm, cậu muốn làm gì?"
Âm điệu của anh ta trầm xuống, chỉ thấy Nghiêm Tà đi tới bên lan can, hai tay chống lên lan can lòng bàn chân cách mặt đất, chân phải đồng thời móc vào bờ lan can, nửa thân trên nhô ra ngoài, chỉ cần hơi nhô về trước thêm chút nữa, cả người sẽ tự do rơi xuống hơn mười tầng lầu.
Đội trưởng Tề đảo bước xông lên, còn chưa kịp với tay tới Nghiêm Tà, đã thấy hắn cười hề hề nhảy trở lại mặt đất, phủi bụi trên tay: "Tôi cảm thấy trên thực tế không làm được."
"Cậu!................"
Nghiêm Tà vỗ vào vai đội trưởng Tề, thân thiết để lại nửa dấu tay bụi đất trên bộ đồng phục phẳng phiu của anh ta: "Đội trưởng Tề, anh xem, người này nếu muốn bò qua lan can nhảy xuống mà dưới chân không có bất cứ thứ gì làm đệm, ít nhất phải thực hiện động tác vươn người ra trước, với thân hình của tôi tùy tiện làm chục lần cũng không thành vấn đề, còn như Uông Hưng Nghiệp ấy à, tên béo này không phải bị người nâng lên rồi ném xuống đấy chứ?"
Đội trưởng Tề vừa phủi bả vai vừa cau mày nói: "Tại hiện trường không có bất kỳ bằng chứng nào ủng hộ quan điểm này!"
"Vậy còn camera giám sát an ninh trật tự xung quanh đây thì sao?"
"Tòa nhà này vốn thuộc về góc chết của camera, đêm qua mưa to dẫn đến mất điện, tất cả đèn đường đều tắt ngúm, căn bản không có manh mối nào để điều tra phá án. Nhân viên giám sát chỗ chúng tôi vốn eo hẹp, có xem đi xem lại mấy lần băng thu hình cũng vô ích!"
Mã Tường không nhịn được xen mồm vào: "Nếu vậy, nhân viên giám sát ở Kiến Ninh chúng tôi dư này, chi bằng điều mấy người tới hỗ trợ đi?"
"Xin lỗi, không thể làm như thế được." Đội trưởng Tề lắc đầu, lời nói rất khách khí, thái độ cũng rất kiên quyết: "Vì vụ án xảy ra ở khu vực quản lý của Cung Châu, nên theo lý là do Cung Châu chúng tôi làm chủ. Người của các cậu dù chỉ muốn liếc mắt xem video, đó cũng là tham gia vào phá án liên tỉnh, trước hết cứ lấy được văn bản phê duyệt chính thức của bộ đi rồi nói sau!"
Mã Tường lập tức phẫn nộ, còn chưa kịp nói gì, đã bị Nghiêm Tà dằn lại.
Vượt ra ngoài dự liệu của đội trưởng Tề, Nghiêm Tà đã không phải là kẻ hay sinh sự náo loạn cả hai phòng công an tỉnh năm năm trước nữa, hắn hoàn không không tức giận, thậm chí còn rất ôn hòa lễ độ: "Vậy theo như nhận định của đội trưởng Tề, vụ án này hẳn là sợ tội tự sát?"
Đội trưởng Tề trầm ngâm vài giây, rồi gật đầu: "Thực sự không có bằng chứng cho thấy gã không phải tự sát."
Đến cả Cao Phán Thanh lớn tuổi như vậy suýt chút nữa bật thốt lên mắng đạ mú - thằng con nào có bệnh hơn nửa đêm chạy tới đây tự sát, chẳng phải là ăn ốc nói mò sao?!
Nhưng Nghiêm Tà không nổi giận, thậm chí còn không lên tiếng, móc từ trong túi ra hai điếu thuốc mềm Trung hoa, đội trưởng Tề do dự một lát rồi vẫn nhận lấy, nói câu cảm ơn.
"Anh em cảnh sát hình sự chúng ta cả ngày phá án, cũng thật là vất vả," Nghiêm Tà vừa giúp anh ta châm thuốc vừa thở dài nói.
Đội trưởng Tề nhả ra một làn khói, sắc mặt hơi hõa hoãn vài phần, ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm hiện trường tiếp tục làm việc của mình, chợt ngoắc tay bảo đoàn người Nghiêm Tà đi theo xuống lầu.
"Chú em," đội trưởng Tề kẹp điếu thuốc thở dài, nói: "Có một số việc một mình anh đây không thể tự quyết định được, chú hiểu không?"
Nghiêm Tà chỉ cười không nói.
"Anh cũng có nghe nói qua về vụ án bắt cóc hàng loạt trong vòng hai năm qua ở tỉnh S các chú, nghe nói cái tên khốn kiếp Uông Hưng Nghiệp này còn cả gan ban ngày ban mặt thuê người tập kích cảnh sát, phải không? Vậy chỉ cần không phải kẻ đần thì đều biết sau khi bị bắt gã chỉ còn một con đường chết, Viện kiểm sát và tòa án cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Một tên tội phạm vô cùng gian ác như vậy, tự ý thức được đang ở bên bờ vực của cái chết, sợ tội tự sát không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Vả lại, những điều anh nói với chú đều xuất phát từ thật lòng." Đội trưởng Tề nghiêng người đi xuống lầu, thở dài nói: "Tên này vừa chết, đã tiết kiệm được bao nhiêu phiền toái cho Cục thành phố Kiến Ninh các chú còn gì? Khẩu cung, hồ sơ, chuỗi bằng chứng, bồi thường dân sự, còn cãi cọ qua lại với Viện kiểm soát.........Nếu anh là chú, buổi tối còn muốn đắp chăn len lén cười đấy. Vốn là hơn mười người tăng ca hơn nửa tháng, ha! Bây giờ thì ổn rồi, đã có thể kết án!"
Chính xác là như vậy, chủ mưu Uông Hưng Nghiệp đã chết, đám đồng bọn Phạm Ngũ cũng không chạy được bao xa. Chờ bắt được mấy thằng cháu tập kích cảnh sát về, đánh cho thừa sống thiếu chết, nói không chừng còn moi ra được cái xưởng đen mà bọn chúng mua súng mua đạn.
Mà Uông Hưng Nghiệp là người đã chết, không thể mở miệng nói chuyện, trên hồ sơ kết án Nghiêm Tà muốn viết thế nào thì viết, mặc sức tô vẽ, gã cũng chỉ có thể đàng hoàng phối hợp với cảnh sát.
Cái gọi là không có lo lắng không có rắc rối, tưởng chừng như cực kỳ viên mãn là đây.
"Nói thì nói như vậy," Nghiêm Tà cười nói: "Nhưng chúng tôi vẫn còn một cặp thi thể nạn nhân còn chưa tìm thấy nơi chôn cất đây."
"Ôi dào............. " Đội trưởng Tề muốn nói gì, đột nhiên dừng lại một chút.
Bốn người bọn họ trước sau theo hành lang đi xuống, lúc này vừa đúng lúc đi qua tầng bảy. Nghiêm Tà nhạy bén nheo mắt lại, hắn rõ ràng nhìn thấy lúc đội trưởng Tề xoay người, cực không muốn người chú ý nhìn về phía căn nhà bên tay phải, tựa như đang tận lực để ý cái gì đó.
Khóe mắt Nghiêm Tà liếc một cái.
Ở cuối hành lang, cánh cửa căn nhà nào đó đang mở, mơ hồ có một bóng người mặc đồng phục nhân viên điều tra hình sự chợt lóe lên.
"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Nghiêm Tà dường như thuận miệng hỏi, "Tìm được nhân chứng?"
"À, không có không có." Đội trưởng Tề vội vàng nói: "Hai ngày trước, chủ nhà kia báo có người đột nhập trộm cắp, hôm nay vừa vặn đến hiện trường, tiện thể xem qua."
Ánh mắt Nghiêm Tà bất động, nhìn thấy đầu ngón tay đang đặt trên tay vịn cầu thang của đội trưởng Tề khẽ thay đổi, giống như là dùng sức kìm lại.
Người thường sẽ khó mà chú ý đến chi tiết này, lập tức số nhà kia trực tiếp in vào lòng Nghiêm Tà - .
"Đột nhập trộm cắp? Trùng hợp lại đến đây vào hai ngày này?" Nghiêm Tà đi theo đội trưởng Tề, bước chân không ngừng, vừa đi xuống vừa thản nhiên nói: "Vậy cũng phải tra cho thật tốt mới được, nhỡ may nội tình lại có liên quan đến vụ án Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu?"
Đội trưởng Tề cười ha hả, không lên tiếng. Mãi đến lúc đoàn người ra khỏi hành lang, đi đến bên chiếc xe cảnh sát Kiến Ninh ở bên ngoài dây cảnh giới, anh ta mới vỗ vỗ vai Nghiêm Tà: "Chú em, anh nói thẳng luôn, vụ án này không có nội tình."
Nghiêm Tà khẽ mỉm cười, bộ dáng xin rửa tai lắng nghe.
"Nếu Uông Hưng Nghiệp không phải chết ở tiểu khu này, thậm chí chỉ cần không phải tòa nhà này, vậy chúng ta có thể mạo hiểm thử điều tra sâu thêm chút nữa - nhưng bây giờ nhìn lại, vụ án này đã được nhận định là sợ tội tự sát, không chỉ thuận tiện đối với chú em, đối với anh đây, mà còn với cả cấp trên nữa, đối với toàn bộ tình hình chung cũng là lợi nhiều hơn hại."
Con ngươi của Nghiêm Tà khẽ co lại.
Mã Tường và Cao Phán Thanh ở sau lưng hắn cũng đều sửng sốt.
"Trong tòa nhà này có cái gì?" Nghiêm Tà lập tức hỏi.
Đội trưởng Tề lắc đầu, không lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc xung quanh chậm rãi lan ra, xuyên qua đám người đứng cách đó không xa, mấy chiếc xe cảnh sát Cung Châu đang vây trên bãi đất trống, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân viên pháp y xách mấy cái túi nilon màu đen quanh đi quẩn lại.
"Nếu anh Tề có nỗi niềm khó nói, vậy không nói cũng được." Nghiêm Tà hơi dừng lại, đổi đề tài: "Nhưng coi như thằng em đây hiểu được nỗi khổ của anh Tề, thì phía trên thằng em đây còn có đám lão già của Cục thành phố Kiến Ninh thậm chí còn có văn phòng tỉnh, sau khi trở về thằng em đây biết giải thích với họ thế nào? Đến lúc đó, nếu cục trưởng Lữ của bọn em có đích thân hỏi tới vụ án, vậy coi như anh Tề gánh cái tai họa này nhé."
Lời này của hắn trong mềm mang theo cứng, trực tiếp lấy cục trưởng Lữ - lão cáo già cực kỳ khó giải quyết nhất trong toàn hệ thống công an khu vực Tây Nam ra làm bia đỡ đạn, có thể nói là rất có tài - nhưng nào biết đội trưởng Tề chỉ ha ha cười xua tay: "Cục trưởng Lữ? Không việc gì, đây chính là ý của cục trưởng Lữ nhà các chú."
Giữa ánh mắt hoài nghi của Nghiêm Tà, anh ta vừa nói vừa gọi điện thoại, giây lát sau điện thoại được kết nối, chỉ nghe anh ta "A lô" một tiếng: "Lão Lữ? À, tôi là tiểu Tề. Giống như ngài phân phó, đội phó Nghiêm đang ở đây, ngài tự mình nói với hắn đi."
Nghiêm Tà cau mày nhận lấy điện thoại di động, quả nhiên nghe thấy giọng nói ôn hòa bình tĩnh của cục trưởng Lữ: "Nghiêm Tà?"
"A lô, cục trưởng Lữ, cháu đang ở Cung Châu xem xét vụ án Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu..........."
"Sợ tội tự sát."
Con ngươi của Nghiêm Tà trong nháy mắt co rút lại.
"Xem qua tình hình rồi lập tức trở về đi." Cục trưởng Lữ chậm rãi nói, "Ghi nhớ thật kỹ các chi tiết ở hiện trường vụ án, để Mã Tường chụp mấy tấm ảnh, nếu có tư liệu cần kiểm tra có thể đưa về thì đưa về. Trước mắt không cần suy nghĩ đến chuyện khác, cho dù xảy ra chuyện gì, giữ lại manh mối sau này rồi nói."
"Nhưng............"
Cục trưởng Lữ ngắt lời hắn: "Chỗ Uông Hưng Nghiệp chết là khu vực được bảo vệ bậc cao nhất."
Nghiêm Tà ngây ngẩn.
"Lập tức trở về Kiến Ninh, trong đội còn có công việc cần cậu chủ trì."
Âm thanh bên kia điện thoại hơi ngừng, sau đó Cục trưởng Lữ dứt khoát cúp điện thoại.
"Chú em, chú đây đúng là điều Mãnh Long Quá Giang (), nhưng có một vài chuyện, bên trên Kiến Ninh còn chưa nói rõ ràng với chú." Đội trưởng Tề cười tủm tỉm lấy điện thoại di động của mình về, thổn thức nói: "Tóm lại, sự tình sau lưng Uông Hưng Nghiệp cứ giao cho bọn anh thu thập, các chú cũng có thể sớm kết thúc vụ án, đối với tất cả mọi người đều tốt - chà, cứ vậy đi."
() Mãnh Long Quá Giang: Một bộ phim công chiếu năm do Lý Tiểu Long đóng chính.
Đội trưởng Tề lại nho nhã lịch sự hàn huyên đôi câu với Cao Phán Thanh, vừa lúc gặp nhân viên pháp y đến tìm, liền thuận thế rời đi.
Anh ta vừa đi, Mã Tường lập tức không kìm được tức giận: "Anh Nghiêm! Hiện tại chúng ta.............."
Nghiêm Tà giơ tay lên ngăn cậu ta lại, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi. Động tác này khiến tất cả các cảm xúc đang sôi trào trong lòng hắn bị cưỡng ép san bằng, sau đó hắn chuyển hướng sang nhìn Cao Phán Thanh và Mã Tường, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra chút khác thường: "Vậy anh trở về Kiến Ninh trước."
Mã Tường muốn nói lại thôi.
"Chụp nhiều ảnh chút, linh hoạt lên, nếu nhìn thấy bất cứ cái gì như móng tay, tóc, vết máu ở dưới đất thì lập tức nhặt lên đưa đi." Nghiêm Tà liếc nhìn sau lưng, chợt nhỏ giọng nói: "Ngoài ra, nhân lúc không có người, lén đi kiểm tra căn nhà trong tòa nhà kia một chút."
Mã Tường còn chưa kịp phản ứng, Cao Phán Thanh - người lớn tuổi hơn lập tức hiểu ý, trao cho hắn một ánh mắt đã biết.
Nghiêm Tà khẽ gật đầu, sau đó sải bước đi đến bãi đất trống, chui vào chiếc G màu bạc đậu sát ven đường ở phía xa.
Cửa xe nặng nề đóng lại, Hàn Tiểu Mai ngồi ở ghế lái lập tức lo lắng quay đầu lại: "Đội phó Nghiêm, anh............."
Bốp!
Nghiêm Tà không kiềm chế nổi cảm xúc, dùng sức đấm mạnh vào lưng ghế phó lái, sau đó nghiến răng đấm thêm phát nữa.
Giây kế tiếp, cổ tay hắn bị Giang Đình giữ lại - bộp!
"Cho dù anh co đấm một trăm lần, dù anh có dỡ luôn chiếc xe này." Giang Đình nắm tay hắn, bình thản nói, "Thì có ích gì?"
Nắm đấm của Nghiêm Tà rốt cuộc từng chút một nới lỏng ra, những khớp xương ngón tay hung ác cứng rắn như sắt trắng xanh đan xen.
"Lái xe," Giang Đình phân phó.
Hàn Tiểu Mai không dám dừng tại chỗ, vội vàng khởi động G.
"Đến cái xác tôi cũng không được nhìn." Nghiêm Tà rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Sáng nay lúc ra ngoài, Phương Chính Hoằng nói là sợ tội tự sát, tôi còn thuận miệng châm biếm đôi câu, không nghĩ tới mới có mấy tiếng đồng hồ, ngay cả cục trưởng Lữ cũng khẳng định là Uông Hưng Nghiệp tự mình nhảy lầu..........Đối với mọi người đều tốt? Chuẩn đấy, một tên tội phạm tử hình tự mình nhảy lầu chết, đây chính là việc tốt đối với tất cả mọi người?!"
Hàn Tiểu Mai phía trước không dám hó hé, thậm chí còn không cả dám liếc nhìn gương chiếu hậu.
Giang Đình ngồi ở ghế sau chơi cờ tướng offline, cũng không trả lời.
Cuối cùng Nghiêm Tà quay sang hỏi y: "Cái thằng cháu họ Tề kia là ai?!"
"Tề Tư Hạo, năm đó là đội viên của chi đội hai đội phòng chống ma túy Cung Châu, biểu hiện không xuất sắc, tính cách tương đối bình thường, điều kiện kinh tế cũng không tốt lắm, đi làm tan làm đều là tuần tự mà tiến." Giang Đình đi một quân mã, nói: "Chính vì tính cách này mà sau khi gây dựng lại đội hai, anh ta được cất nhắc làm đội phó bộ phận điều tra hình sự, ưu điểm có lẽ là ngoan ngoãn nghe lời đi. Nửa năm trước chi đội trưởng về hưu, anh ta mới được nâng đỡ lên chức."
Nghiêm Tà đột nhiên hỏi: "Sao anh biết?"
"Chỉ cần hỏi thăm một chút là ra, sao tôi có thể không biết?"
Giang Đình đặt điện thoại di động xuống, đối mặt với Nghiêm Tà, nhà cửa và cầu vượt ở hai bên đường phố tầng tầng lớp lớp nhanh chóng lướt qua cửa kính xe.
"................" Nghiêm Tà nhìn anh hỏi: "Cục trưởng Lữ nói, chỗ Uông Hưng Nghiệp chết là khu vực được bảo vệ cao nhất, thằng cha họ Tề kia cũng nói nếu gã không phải từ trên tòa nhà kia rơi xuống, chuyện này còn có thể mạo hiểm tra xuống - Trong tòa chung cư đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"...................."
"Có phải liên quan đến hộ gia đình không?"
Hàn Tiểu Mai có thể cảm giác được không khí ở ghế ngồi phía sau giống như bị máy chân không hút khô, áp suất hạ xuống đến mức thấp nhất ép máu trong người điên cuồng lưu thông va chạm vào màng nhĩ, khiến cô ngay cả tròng mắt cũng không dám di chuyển.
Một lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói của Giang Đình, không, cố vấn Lục vang lên, dù rằng lời này giống như châm ngòi nổ: "Trước khi chất vấn, tại sao không suy nghĩ đến việc người khác che dấu có thể là do thời cơ chưa tới?"
Bốp!!!
Cảm giác chấn động sau lưng ghế phụ lái rõ ràng đến mức ngay cả Hàn Tiểu Mai suýt chút nữa cũng nhảy dựng lên!
Đúng lúc đó điện thoại đột nhiên đổ chuông, tiếng chuông bén nhọn của chiếc điện thoại hàng nội địa giống như một con dao sắc bén vô hình chọc thủng màng nhĩ đáng thương của Hàn Tiểu Mai.
May mắn thay, giây tiếp theo ngọn núi lửa tràn ngập nguy cơ ngồi phía sau cũng không phun trào, Nghiêm Tà cố gắng kiềm chế nói: "A lô, cục trưởng Lữ?"
"Đang trên đường sao?"
"Đang, tôi..."
"Được." Cục trưởng Lữ ôn hòa nhã nhặn nói, "Chú gọi điện tới để xác nhận cậu đã thật sự rời khỏi hiện trường."
"................."
Tút......Tút....Tút.....
Điện thoại cúp, câu hỏi của Nghiêm Tà mắc ngang trong cổ họng.
Nghiêm Tà một giây cũng không chậm trễ, nhanh chóng gọi lại, song lần này là tiếng chuông tự động cúp, điện thoại không có người nhận.
Nếu là bình thường Nghiêm Tà có thể sẽ không kích động như vậy, nhưng giờ phút sự chế giễu trắng trợn của Tề Tư Hạo, Cung Châu trên dưới đồng loạt giấu giếm, cùng với lửa giận do không phá được án, tất cả đều vấn vít vắt ngang trong lòng đội phó Nghiêm - hắn dù sao cũng là một phú nhị đại danh xứng với thực, xem xét từ đủ các loại hạng mục như thu thuế nhà đất, tiến cử đủ loại nhân tài, đầu tư xóa đói giảm nghèo, huống chi đơn vị ban ngành các cấp, đừng nói là Cục thành phố trực thuộc tỉnh, ngay đến Tỉnh ủy cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, tính khí nóng nảy từ trong xương tủy cho dù thường ngày khiêm tốn hiền hòa đến đâu cũng không che đi được.
Lần này hắn nổi tính khí ngang ngược, gọi liên tục năm sáu cuộc đến số máy bàn trong phòng làm việc của cục trưởng, cho đến lần thứ tám hay thứ chín gì đó thì bên kia rốt cuộc cũng có người bắt máy: "A lô............."
"Tại sao không thể điều tra vụ án này?!" Nghiêm Tà gào lên: "Tôi mặc kệ trong tòa nhà kia xảy ra chuyện gì, hiện tại nghi phạm của tôi đã chết! Tôi nhất định phải lấy được văn bản phê duyệt của Bộ để điều tra triệt để vụ này!"
"Điều tra triệt để cái gì?" Phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói khó hiểu của cục phó Ngụy, "Cục trưởng Lữ lên văn phòng tỉnh rồi, chú nghe thấy điện thoại trong phòng làm việc của lão đổ chuông, chỉ tạt qua nhận dùm thôi."
Nghiêm Tà: "................"
"Thằng quỷ sứ này nuốt phải thuốc súng sao, nhanh cút về đây cho ông, chiều nay chúng ta còn phải..............."
Nghiêm Tà ấn cúp điện thoại.
Trong xe không ai lên tiếng, Hàn Tiểu Mai kinh hồn bạt vía. Đúng lúc này, âm thanh chỉ đường vang lên: "Phía trước một kilomet rẽ phải vào đường Hành Thủy, xuống cầu vượt.............."
Giang Đình đột nhiên nói: "Đợi đã, đừng rẽ."
Hàn Tiểu Mai vừa muốn bật xi nhan đổi đường, nghe vậy sửng sốt một chút, lại nghe anh nói tiếp: "Đi thẳng về phía trước, qua năm kilomet rẽ phải ở đường Nghiễm Trí lên đường cao tốc."
"Nhưng như vậy sẽ vòng quanh một đoạn, hơn nữa giao thông cũng không quá..........."
Giang Đình nhấn mạnh: "Đi thẳng."
Giang Đình ngày thường nói năng từ tốn, lúc nào cũng điềm đạm, nhưng chỉ cần hơi nặng lời, liền bộc lộ khí tức cương quyết không cho phép cự tuyệt của cấp trên. Hàn Tiểu Mai bị dọa phải lập tức tắt đèn xi nhan bên phải đi, nhưng còn chưa lái về phía trước, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Tà: "Rẽ phải!"
"Này..............."
"Tôi bảo cô rẽ phải!"
Hàn Tiểu Mai trộm liếc kính chiếu hậu, chỉ thấy Giang Đình cau mày: "Tôi biết đoạn đường này, cô nghe tôi, lái về phía trước."
"Nhưng đội phó Nghiêm.............."
Giang Đình không đợi Nghiêm Tà mở miệng, lạnh lùng nói:"Lái về phía trước!"
Ứng dụng dẫn đường lại vang lên lần nữa: "Phía trước ba trăm mét, rẽ phải đi vào đường Hành Thủy, đi qua nghĩa trang liệt sĩ, tiếp tục đi thẳng hai mươi ba kilomet về hướng bắc............"
"Tôi bảo cô rẽ phải, cô có nghe thấy không?!" Nghiêm Tà đột nhiên đứng dậy: "Bật xi nhan!"
Hàn Tiểu Mai vô cùng lùng túng, không nhịn được lại liếc trộm về phía sau.
"Phía trước một trăm mét rẽ phải đi vào đường Hành Thủy............."
"Nhìn cái gì! Bật xi nhan rẽ phải!!"
Ở một giây cuối cùng Hàn Tiểu Mai luống cuống quay tay lái, G nhanh như chớp, gào thét lao vút qua hai con đường, giữa những tiếng còi thịnh nộ sau lưng cũng không quay đầu lao thẳng xuống lối ra đường Hành Thủy.
"Phía trước , kilomet, nghĩa trang liệt sĩ, tiếp tục chạy thẳng về hướng bắc kilomet."
Thình thịch, tim Hàn Tiểu Mai đập loạn xạ, một lúc lâu sau cô cũng không tìm được dũng khí để quay đầu lại. Ngay lúc cô há miệng run rẩy muốn nhìn trộm gương chiếu hậu, sau vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ: "..........Á!"
Giang Đình bình tĩnh nói: "Tấp vào lề đường một lát."
Hàn Tiểu Mai không rõ nên từ từ tấp xe dừng bên dưới chân cầu vượt, thân xe chưa hoàn toàn dừng lại cửa đã bị mở ra, ngay sau đó Giang Đình bước xuống xe đầu cũng không ngoảnh lại.
"Cố cố cô, cố vấn Lục?!"
Hàn Tiểu Mai vội vàng hạ cửa kính xe xuống, sau đó hai mắt mở to - cô nhìn thấy Nghiêm Tà cũng theo sát vọt xuống, ba bước thành hai đuổi kịp Giang Đình, một tay chụp lên vai anh, ép anh quay người sang, hai người mặt đối mặt nhìn nhau trong bóng râm dưới chân cầu vượt vắng vẻ.
Nghiêm Tà gằn từng chữ hỏi: "Anh sợ hãi đến mức không dám đi đối mặt với mười mấy hộp tro cốt trong nghĩa trang trước mặt sao?"
Trên cầu vượt tiếng xe cộ chạy, tiếng còi, tiếng ầm ầm vang dội của tàu điện ngầm, tiếng ồn ào náo động của cư dân thành phố lớn, đều bị ngăn cách bởi hầm cầu trống rỗng, trở thành nhạc nền mơ hồ cho cảnh trí nơi đây.
Đêm trước vừa mưa to, dưới hầm cầu nơi nơi đều là dòng nước chảy hòa lẫn đất cát và bùn nhão, lênh láng trên nền gạch nhấp nhô.
Thật lâu sau, Giang Đình nói: "Đúng vậy."
Trong mờ tối, anh hơi ngẩng đầu lên, gò má nhợt nhạt run rẩy, đáy mắt lóe lên ánh sáng suy sụp: "Anh hài lòng chưa?"
Cơ má của Nghiêm Tà bị đánh một cách tàn nhẫn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giang Đình xoay người đi về phía trước.
Bước chân của y có phần run rẩy, trên mặt đất vừa ẩm ướt vừa lầy lội, do vậy bước đi không vững. Lúc dẫm lên một viên gạch bị kênh, nước bẩn dưới chân chợt bắn lên, khiến anh hơi lảo đảo, theo bản năng đưa tay vịn vào bức tường đá phủ đầy rêu xanh.
Sau đó anh đột nhiên mất đi trọng lực, bị Nghiêm Tà ôm ngang lên từ phía sau.
Nghiêm Tà không nói lời nào, cứ như vậy dùng hai tay ôm chặt anh vào trong ngực, sãi bước băng qua đoạn đường này, thậm chí không để ý nước bẩn thấm ướt đôi giày da cùng ống quần may thủ công, cho đến lúc ra khỏi hầm cầu, đến một bãi đất hơi bằng phẳng, hắn mới khom người đặt Giang Đình xuống.
"................" Giang Đình còn chưa kịp lên tiếng, chợt cúi đầu.
Chỉ thấy Nghiêm Tà nửa quỳ xuống, từ trong túi quần móc ra một chiếc khăn tay đàn ông, tùy ý giũ ra, lau sạch nước bẩn bắn lên mắt cá chân Giang Đình, lại dằn theo ống quần ướt đẫm nước một vòng, dùng khăn tay ra sức hút hết lượng nước dư thừa, rồi dùng hai tay cẩn thận xắn phần ống quần bị ướt lên.
Từ góc nhìn của Giang Đình không thấy được mặt của hắn, chỉ nhìn được nhúm tóc đen nhánh sau ót, cùng đường cong bờ vai căng chặt dưới lớp áo sơ mi.
Sau đó Nghiêm Tà đứng lên ném cái khăn tay kia vào thùng rác ven đường, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Sự im lặng kéo dài suốt mấy phút, âm thanh mơ hồ của Nghiêm Tà mới vang lên: "Xin lỗi, không nên nổi giận với anh, tôi không cố ý."
Giang Đình thở dài, một lúc lâu sau mới bước lên trước đứng sóng vai với Nghiêm Tà, mò mẫm điếu thuốc từ trong túi quần của hắn, ngoắc ngoắc ngón tay.
Nghiêm Tà lập tức lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh, hai người mặt đối mặt, ngay cả chóp mũi cũng gần như thân mật chạm vào nhau.
".................." Giang Đình nhả ra một làn khói trắng thật dài, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng có một tia hòa hoãn như ảo ảnh, khàn giọng nói: "Vẫn chưa tới lúc tôi trở về gặp lại bọn họ."
Lời này thực sự rất không bình thường, Nghiêm Tà liếc anh một cái.
"Trên đường đi tới Cung Châu, trong lòng tôi đã có một số suy đoán về kiểu chết của Uông Hưng Nghiệp, nhưng lại không chắc chắn nên không thể nói ra. Cho đến lúc nãy nghe anh nói đến thái độ của cục trưởng Lữ và Tề Tư Hạo, kết hợp với ký ức mơ hồ của tôi về địa hình xung quanh tiểu khu này, tôi mới thật sự chắc chắn về chuyện này."
Giang Đình che miệng ho khan, Nghiêm Tà lo lắng quan sát, cẩn thận vỗ vỗ tấm lưng gầy guộc kiên cường của y, nhưng Giang Đình lập tức xua tay tỏ ý không sao.
"Tính khí của anh quá nóng nảy, nhưng đoán không sai," anh cứ kho han như vậy, nói : "Là ."
Chú thích:
() Bá vương ngạnh thượng cung: "Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ."
Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành...
Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ"; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" - aka "rape"; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, nên đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho hai từ "cưỡng gian".