Phá Vân 1

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit: Sabi

"Trong căn nhà từng xảy ra giết người diệt môn hay là án oan thiên cổ?" Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà chính là cái này.

Giang Đình kẹp điếu thuốc, liếc hắn, tựa như có chút bất lực: "Không gì cả."

"Thế.................."

"Trước tiên, anh phải hiểu vì sao có một số việc nhìn qua mặc dù đơn giản như vậy, không quan trọng như vậy, nhưng người khác lại không muốn nói cho anh biết, cho dù ở bất luận góc độ nào thì nó đều là một câu trả lời có tiết lộ cũng vô hại." Giang Đình dừng lại một chút, nói: "Vì chân tướng luôn rắc rối khó gỡ. Bộ mặt thật của xã hội này cũng giống như tội ác, chỉ cần một góc nhỏ được vén lên là nhân viên điều tra hình sự có kinh nghiệm phong phú đã có thể đào sâu tìm hiểu nguồn gốc, đem từng vòng từng vòng nội tình liên kết với nhau đào lên từ mười tám tầng địa ngục, đặc biệt là anh."

"Một cảnh sát hình sự lấy bối cảnh tư bản hùng mạnh làm vốn liếng, chủ trì công tác điều tra hình sự của cục công an thành phố trực thuộc tỉnh, đồng thời bản thân còn có ham muốn phá án mạnh mẽ - nếu một người có một trong ba điều kiện trên đã vô cùng phiền phức, huống chi anh lại có đầy đủ cả ba điều? Ai có thể đảm bảo trạng thái của anh luôn luôn ổn định, không bao giờ bị bệnh? Nhỡ may anh giống như một cỗ xe tăng hừng hực lửa xông ngang đánh thẳng vào chiến trường, ai có thể đứng lên khống chế cục diện?"

Nghiêm Tà bị mấy câu chất vấn làm cho ngẩn ra, ngón tay lập tức chỉ vào mình: "Tôi nhìn qua giống như một người tùy lúc sẽ ngã bệnh?"

Giang Đình nhấc mí mắt lên nhìn hắn, thở dài.

"..............Hừm!" Nghiêm Tà không tin hít vào một hơi, "Vậy anh nói cho tôi biết trong phòng kia từng xảy ra chuyện gì, tại sao Tề Tư Hạo lại không dám tiếp tục điều tra sự kiện Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu, tôi đảm bảo sẽ không đập vỡ nồi đất tra hỏi tới cùng."

Giang Đình cúi đầu búng tàn thuốc, động tác nhỏ nhẹ, sau đó anh nói: "Chuyện này không phải tôi tra được, mà là tôi nghe nói, người nói cho tôi nghe chuyện này cũng đã bất chấp mạo hiểm, bởi vì thời gian phát sinh là sau vụ nổ nhà máy nhựa Cung Châu ba năm trước."

Nghiêm Tà đột nhiên sững sờ.

Lại là thời gian đó?

Thế tại sao Giang Đình lại hỏi thăm được?

"Lần đó sau khi hành động thất bại, cục công an tỉnh đã thành lập tổ điều tra về phương diện này, nhiệm vụ hàng đầu là điều tra tin tức tình báo bí mật liên quan đến địa điểm giao dịch ma túy mà nằm vùng 'Đinh Tán' truyền cho cảnh sát rốt cuộc có thật hay không, trước khi cảnh sát bắt đầu hành động đã chắc chắn tin tức tình báo mật này là Q Cơ truyền ra cho Đinh Tán thông qua mạng lưới liên lạc được mã hóa nào đó. Sau khi Đinh Tán hy sinh, tổ điều tra lấy được thiết bị điện tử của gã, trải qua một loạt giải mã phức tạp, theo dõi và định vị, đội kỹ thuật rốt cuộc cũng thu hẹp phạm vi đến tiểu khu này, sau đó là tòa nhà này, cuối cùng tra ra được căn nhà ."

"Nói cách khác, nếu tin tức Đinh Tán nhận được thực sự tới từ Q Cơ, như vậy nó được gửi đi từ nơi Q Cơ đang ở cũng chính là trong căn nhà của tòa chung cư này." Giữa làn khói lượn lờ, Giang Đình đột nhiên nhìn Nghiêm Tà: "Tiếp theo, có phải anh đang cảm thấy, nếu đã có thể theo dõi phong tỏa số người ra vào tiểu khu này, thì có thể kiểm soát được Q Cơ?"

Theo lẽ thường thì đúng là như vậy. % công việc của cảnh sát hình sự thời đại hiện nay đều ỷ lại rất nhiều vào các loại hình giám sát khác nhau, do vậy thường xuyên đưa tới một số lượng lớn các loại nhiệm vụ tìm kiếm loại trừ, cũng từ khía cạnh trên chứng minh quy trình phá án khô khan nhàm chán thường ngày của cảnh sát hình sự trong thực tế.

Nhưng Nghiêm Tà biết, nếu anh đã hỏi như vậy, chứng tỏ tổ điều tra của Cung Châu lúc đó không thể điều tra theo hướng này.

"Bởi vì sau khi theo dõi camera thu hình phát hiện, các loại xe cộ ra vào tiểu khu có bề ngoài xấu xí này, có một số là đăng kí dưới danh nghĩa xí nghiệp tư nhân, mà một số xí nghiệp tư nhân này lại có quan hệ liên kết chặt chẽ với thân nhân của các quan chức cấp bậc khác nhau; có một số ít là miễn cưỡng phụ họa, nhưng cũng là nhập nhằng không rõ ràng. Nếu kéo xa thời gian theo dõi giám sát chút nữa, bên trong tiểu khu lại còn mấy vị đại lão cấp bậc tiền bối ra vào, bao gồm cả ông Nhạc Quảng Bình ,phó thị trưởng Cung Châu vừa lui xuống lúc bấy giờ."

Nhạc Quảng Bình - Nghiêm Tà đột nhiên nhớ lại ông ta là ai.

Cục phó Ngụy từng nói (), Nhạc Quảng Bình là người duy nhất khẳng định Giang Đình vẫn chưa chết sau vụ nổ, thậm chí có thể đã bị bọn buôn bán ma túy uy hiếp, vì vậy ông ta chính

là người dẫn đầu chủ trương thực hiện hành động cứu viện!

() Chỗ này là cục trưởng Lữ nói với sếp Nghiêm, không hiểu sao trong bản gốc tác giả lại viết là cục phó Ngụy.

Giang Đình không nhìn ra sự biến hóa thất thường trên mặt Nghiêm Tà, giọng điệu tự thuật của anh vẫn rất bình tĩnh: "Những người và xe này mỗi người đều có lý do ra vào tiểu khu, ví dụ như đi thăm người thân thăm bạn bè hoặc chỉ thuần túy là đi ngang qua v.v..., có thể coi như là trong hoạ có phúc. Nhưng dù vậy cuộc điều tra cũng rất khó tiếp tục tiến hành, nếu phạm vi thẩm tra bao gồm cả tiểu khu, không biết sẽ còn có bao nhiêu mối quan hệ nhạy cảm lộ ra giữa ban ngày; nhưng nếu chỉ nhằm vào tòa chung cư cùng căn nhà kia, thì điều kiện giám sát theo dõi lúc đó lại không làm được."

"Đương nhiên, tổ điều tra ba năm trước còn có rất nhiều manh mối khác, không nhất thiết phải chịu áp lực nặng nề đâm đầu đi thăm dò tiểu khu này." Giang Đình đổi đề tài, nói: "Người biết nội tình vốn đã ít, do đó manh mối này dần dần không giải quyết được gì, cục trưởng Lữ của các anh hẳn là đã tham gia vào một ít công việc vòng ngoài của tổ điều tra, nên mới biết được những liên quan trong đó."

".............Là ai nói với anh những nội tình này?" Nghiêm Tà rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Giang Đình yên lặng chốc lát, nói: "Nhạc Quảng Bình."

"Giữa hai người là quan hệ gì?"

Giang Đình có cảm giác hơi buồn cười, tuy rằng trên mặt không thể hiện ra: "Ông ta là lão thượng cấp một tay cất nhắc tôi, cũng chính là người cướp tôi khỏi tay K Bích sau khi vụ nổ xảy ra, anh cảm thấy chúng tôi là mối quan hệ gì?"

Tâm tư Nghiêm Tà thay đổi thật nhanh, không ngừng theo sát: "Nếu thực sự năm đó là tổ điều tra cứu anh ra, tại sao phía chính phủ lại không để lại bất kỳ ghi chép nào? Trong hồ sơ ghi rằng, anh bị nổ tung đến xương cốt cũng không còn?"

Điếu thuốc kia trừ hai hơi đầu còn lại Giang Đình đều không chạm qua, căn bản chỉ có mình Nghiêm Tà từ từ hút đến cuối. Anh ấn chấm đỏ lập lòe kia lên thùng rác, cười nói: "Vừa rồi không phải anh nói sẽ không đập vỡ nồi đất hỏi tới cùng sao?"

Nghiêm Tà cứng họng.

"Mặc kệ là Uông Hưng Nghiệp tự mình leo lên nóc tòa nhà kia, hay là bị uy hiếp, thì gã cũng đã chết." Giang Đình ném tàn thuốc vào thùng rác, lười biếng nói: "Chúng ta đều biết kẻ giết gã chắc chắn là K Bích, nhưng hiện trường đã được xử lý rất sạch sẽ, không một ai có thể nắm bắt được bất kỳ manh mối nào để điều tra.......Tôi đoán Uông Hưng Nghiệp trước khi chết cũng không nghĩ tới, tên điên biến thái K Bích lại dám ra tay giết người ngay trên sân thượng tòa nhà kia."

Hàn Tiểu Mai muốn xuống xe lại không dám, một mình ngồi đợi trong chiếc xe lớn, giống như ngồi trên đống lửa.

Đội phó Nghiêm sao đột nhiên lại nổi giận? Cố vấn Lục sao lại đối chọi gay gắt như vậy? Nhìn bề ngoài thì có vẻ như chỉ vì vụ án Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu không thể tiếp tục điều tra, trên thực tế đến cô cũng có thể nhìn ra, mâu thuẫn thực sự giữa hai người còn sâu hơn thế nhiều.

Cố vấn Lục - không, cô âm thầm sửa lại cách gọi của mình - là đội trưởng Giang.

Trong mạng nội bộ gần như đã không tra ra được người này, cho dù hệ thống nội bộ còn lưu truyền cũng chỉ là vài chữ ngắn gọn, không ngoài là một đội trưởng - một người chỉ huy không có năng lực hy sinh vì nhiệm vụ, hoặc là loáng thoáng bị nghi ngờ là người phản bội. Cái trước là một kẻ ngu xuẩn cái sau là sỉ nhục, cho dù là chân tướng nào, cũng đủ để khiến cao tầng giữ kín như bưng.

Nhưng Hàn Tiểu Mai lại có cảm giác chuyện không phải như vậy.

Một người chỉ huy không có năng lực ngu xuẩn chôn vùi tính mạng đồng đội, sẽ không phải là người trong lúc xảy ra vụ đánh lén lập tức lao ra hiện trường phong tỏa nghi phạm, theo sát hơn trăm kilomet không ngừng nghỉ mà không để mất dấu mục tiêu; một tên nội gián dựa vào bọn buôn bán ma túy phản bội công an, sẽ không vào khoảnh khắc mạng sống bị đe dọa, ra lệnh cho cô - một thực tập sinh không quan trọng gì đợi trong xe, một mình đi ra ngoài đối mặt với tên côn đồ vô cùng hung ác, tranh thủ thời gian chờ đội phó Nghiêm tới.

"Dù mọi người chúng khẩu thước kim(), ít nhất mình cũng có thể len lén cất giữ một chút suy nghĩ của bản thân." Cô nghĩ thầm, "Chỉ cần mình không nói ra là được."

() Chúng khẩu thước kim: miệng thiên hạ xói chảy vàng, ý chỉ sức mạnh ghê gớm của dư luận, trăm người ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn.

Chỗ ngồi phía sau đột nhiên vang lên tiếng chuông vô cùng quen thuộc - là điện thoại di động của Nghiêm Tà lúc nãy vội đuổi xuống không để quên trên xe, cục trưởng Lữ gọi lại cho hắn.

Hàn Tiểu Mai vừa rồi còn cực kỳ kiên định với ý thức cách mạng trong phút chốc hồn vía lên mây, cô dồn sức nghiêng đầu nhìn ra hàng ghế sau, lại liều mạng duỗi đầu trông ra cửa sổ, chỉ ngắn ngủi ba giây hai ý nghĩ "để mặc cho điện thoại đổ chuông đến khi nó tự ngắt" cùng "Cầm điện thoại xuống xe tìm đội phó Nghiêm" đã giằng xé một trăm tám mươi hiệp rồi trong đầu cô, sau đó cô mới ý thức được cả hai sự lựa chọn tệ hại này rõ ràng khác đường cùng đích, đều là đợi điện thoại tự ngắt, đội phó Nghiêm quay lại chắc chắn sẽ bùng nổ, xé xác cô thành từng mảnh nhỏ.

"A lô.............. A lô," Hàn Tiểu Mai run rẩy nhận điện thoại trước khi tiếng chuông tự động ngắt: "Xin chào cục trưởng Lữ, cháu cháu cháu là thực tập sinh của đội phó Nghiêm...................."

Cục trưởng Lữ bên kia điện thoại "à" một tiếng hỏi: "Đội phó Nghiêm của cháu đâu?"

Hàn Tiểu Mai phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nói: "Đi toilet!"

"Các cháu sắp đến huyện Giang Dương chưa?"

Từ Cung Châu về Kiến Ninh đúng là phải đi qua huyện Giang Dương, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa ra khỏi Cung Châu đâu. Hàn Tiểu Mai nào dám nói dối cục trưởng, chỉ đành phải hàm hồ nói: "Vâng, sắp.......Sắp tới rồi, nhưng đội phó Nghiêm còn ở trong toilet chưa ra, anh ấy đi............Đi, đi được một lúc.............."

Phía bên kia điện thoại yên lặng trong chốc lát.

"Được rồi." Cục trưởng Lữ tỉnh bơ, nói: "Bên phía huyện Giang Dương có tiển triển về việc điều tra Phạm Chính Nguyên, hay cháu nói lại với Nghiêm Tà bảo nó nín đi đã, đến huyện Giang Dương lại tiếp tục bài tiết?"

Mười phút sau, chiếc Mercedes - Benz G lại tiếp tục chạy như bay về phía trước.

"Trải qua tìm kiếm sàng lọc, quê quán của Phạm Tứ là một thôn nhỏ nào đó trực thuộc huyện Giang Dương, trước khi vụ án xảy ra đã trở về một chuyến, hiện đã an bài cảnh sát địa phương và chủ nhiệm trị an đi cùng chúng ta đến tiến hành lục soát?" Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi: "Cô xác định là Phạm Tứ chứ không phải Phạm Ngũ?"

Hàn Tiểu Mai vừa lái xe vừa gật đầu lia lịa.

Nghiêm Tà thò nửa người trên lên, nghi ngờ nhìn Hàn Tiểu Mai đang ngồi ở hàng ghế lái chằm chằm: "Cô nhất định cũng nghe được rõ ràng, đám người Phạm Ngũ kia có vũ khí đạn dược, nhỡ may phải đối đầu trực tiếp với đám người này, tôi mang một xe hai người một già, yếu, bệnh, tàn," sau đó hắn nhìn sang Giang Đình: "Có bầu. Rồi đánh kiểu gì?"

Hàn Tiểu Mai: "....................................."

Giang Đình đang đắm chìm trong thế giới cờ tướng, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Hắn nói ngược, tôi là người già yếu bệnh tàn."

"Nhưng em cũng đâu phải người có bầu?"

Giang Đình nói: "Vậy cô có khi phải chú ý một chút, gần đây tôi thấy vòng eo của cô hình như lớn hơn đến một tấc."

Hàn Tiểu Mai ủy khuất: "...................."

Điện thoại của Nghiêm Tà nhận được một tin nhắn mới, hắn cầm lên nhìn, khó hiểu nói: "Tại sao cục trưởng Lữ lại gửi một bài báo phổ cập khoa học về việc đàn ông trẻ tuổi dễ bị mắc bệnh trĩ nếu ngồi chồm hổm quá lâu trong nhà cầu vào nhóm hình sự?"

Hàn Tiểu Mai lập tức rụt đầu lại, giả bộ cái gì cũng không biết.

Cái gọi là thôn thuộc huyện Giang Dương, thực tế còn cách huyện Giang Dương khá xa. Bởi vì trời cao hoàng đế xa, đồn công an thị trấn phải trông nom quản lý mấy ngọn đồi rộng lớn, cho nên mỗi thôn đều tự thành lập một chủ nhiệm trị an không có trong biên chế, nhiệm vụ đối nội của bọn họ là chuyên giải quyết mấy chuyện nhỏ như hôm nay chó nhà đông cắn gà nhà tây, ngày mai dê nhà nam ăn cỏ nhà bắc; tác dụng đối ngoại chính là lúc xảy ra "chuyện lớn", sử dụng ưu thế dân bản xứ phối hợp với dân cảnh ở đồn công an tiến hành công việc.

Giống như loại việc lục soát này, đối với Nghiêm Tà mà nói là thuận đường nhấc tay, đối với đồn công an địa phương và chủ nhiệm trị an thì chính là chuyện lớn mấy năm mới gặp một lần.

Cục trưởng Lữ đã làm tốt công tác chào hỏi với huyện Giang Dương, có lẽ là cố ý dặn dò nói mấy câu như "Thời gian gấp gáp, nhanh để cho phó đội trưởng đội hình sự chúng tôi làm xong chuyện còn trở lại chủ trì công việc", cho nên lúc mấy người Nghiêm Tà chạy tới đồn công an thị trấn, đồn trưởng đã đích thân dẫn theo một cảnh sát trung niên gầy gò hết sức lo sợ đứng chờ ở cửa.

Gặp mặt cũng không hàn huyên gì nhiều, càng không có thời gian uống rượu, Nghiêm Tà nhét cho mỗi người hai gói thuốc Trung Hoa, tạm biệt đồn trưởng, dẫn theo người cảnh sát cười đến không thấy mắt kia lên xe, lại một mạch lắc lư đi vào thôn. Đường núi rất khó đi, khi đến cửa thôn trời cũng đã tối, chủ nhiệm trị an địa phương vừa thu hoạch xong ruộng dưa nhà mình, đang ngồi trên máy cày chờ bọn họ, vừa phe phẩy cây quạt lớn vừa khua chân.

Nghiêm Tà để Giang Đình ngồi ở ghế phó lái, mình thì cùng người cảnh sát gầy ngồi ở phía sau, một đường đông lạp tây xả trò chuyện làm quen, liền vỗ vỗ anh ta nói: "Anh nói với ông bác này, nói là tôi biết nửa đêm dẫn đường cực khổ, sẽ không để ông ấy làm không công, bảo ông ấy nhanh chóng đưa chúng tôi đến nhà Phạm Tứ, tôi sẽ mua hết xe dưa hấu kia cho ông ấy."

Người cảnh sát gầy vui vẻ làm việc nghĩa, quay cửa kính xe xuống dùng tiếng địa phương nói với vị chủ nhiệm chân lấm tay bùn kia. Chủ nhiệm vừa nghe xong hết sức vui mừng, luôn miệng tâng bốc, lập tức từ sau lưng rút ra một con đao dài sáng loá.

Nghiêm Tà: ".........................?!"

Nghiêm Tà theo điều kiện phản xạ vươn tay sờ súng, người cảnh sát trung niên kia vội vàng ngăn hắn lại: "Khoan khoan, đợi chút, ông ấy chỉ muốn bổ dưa mời anh ăn thôi!"

Nghiêm Tà dở khóc dở cười: "Ăn cái gì mà ăn, trời cũng tối thui rồi! Nói với ông ấy không cần bổ không cần bổ - ấy ấy, hay là bổ một miếng đi, vị cố vấn Lục thân kiều thịt mắc này của chúng tôi từ lúc tối tới giờ chưa có cái gì vào bụng. Nào, cố vấn Lục ăn miếng dưa giải khát............" Vừa nói vừa tự tay nhận lấy miếng dưa hấu đỏ mọng, trong ánh mắt thèm nhỏ dãi của Hàn Tiểu Mai đưa cho Giang Đình.

"Muốn ăn hả?" Giang Đình nhỏ giọng hỏi.

Hàn Tiểu Mai tha thiết gật đầu.

"Lái xe đi," Giang Đình phân phó, "Đợi làm xong việc, tôi bổ cho cô ăn."

Hàn Tiểu Mai được khích lệ vô hạn, khởi động G đuổi theo chiếc máy cày của chủ nhiệm trị an ở phía trước.

Trong thôn trời vừa tối liền tắt đèn, trên đường núi chân chính đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù có bật đèn pha cũng không chiếu được bao xa. Lúc này ưu thế của dân bản xứ liền lộ ra, máy cày hì hà hì hục lòng vòng không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng vòng qua chín khúc quanh mười tám khúc cua, dừng lại trước một sườn núi, chủ nhiệm trị an quay đầu nhìn lại G rống lên mấy tiếng.

"Không lái qua được, phải đi bộ." Người cảnh sát kia phiên dịch cho Nghiêm Tà: "Phía sau chính là nhà mà năm đó Phạm Tứ ở."

"Được, làm phiền ông ấy dẫn chúng tôi đi." Nghiêm Tà từ trong bóp rút ra mấy tờ tiền, trời tới cũng không đếm là bao nhiêu tờ, cảm nhận độ dày không sai biệt lắm, kín đáo đưa cho người cảnh sát, tỏ ý nhờ anh ta chuyển cho ông bác kia: "Hàn Tiểu Mai đợi trong xe, cố vấn Lục đi với tôi, nhớ mang theo hộp khám xét."

Nông dân trồng dưa chuyên nghiệp kiêm chức chủ nhiệm trị an, sau giờ làm việc bán được cả một máy cày dưa hấu, tinh thần sảng khoái, bước chân đặc biệt nhanh nhẹn, đầu tàu gương mẫu dẫn ba cảnh sát leo qua dốc núi, lại vòng qua một đoạn đường ruộng quanh co khúc khuỷu, mới đi đến một căn nhà gạch ngói được bao vây bởi những bức tường vỡ, tỏ ý chính là nhà này.

"Không có người ở sao?" Nghiêm Tà lại xác nhận thêm lần nữa.

Chủ nhiệm trị an quang quác quang quác một tràng rồi khoát tay, người cảnh sát kia phiên dịch lại: "Ông ấy nói nhiều năm trước Phạm Tứ đã bỏ thôn mà đi, thời gian trước thỉnh thoảng có quay về một chuyến, đi rất vội vàng, thấy ai cũng không chào hỏi, gã nán lại ở sân sau một đêm, qua ngày hôm sau lại đi. Thôn này căn bản không lớn, nếu xuất hiện gương mặt lạ, không tới nửa ngày cả thôn đều biết, Phạm Tứ không thể nào len lén quay về mà không ai biết được."

Nghiêm Tà nghĩ thầm, tôi đương nhiên biết Phạm Tứ không thể nào len lén chạy về, gã đã chết đến không thể chết lại, cho dù quay về thì cũng là hồn ma - nhưng mà đầu năm nay, ma quỷ cũng không có gì đáng sợ, gã coi như biến thành ma quay lại đòi mạng cũng là đi tìm K Bích, liên quan gì đến cảnh sát?

Vì vậy hắn đuổi chủ nhiệm trị an về, lần mò đeo xong găng tay và bao giày, để cho người cảnh sát gầy canh giữ bên ngoài, rồi cùng Giang Đình nhảy tường vào nhà.

Đây là ngôi nhà nông thôn điển hình, cửa kính vỡ nát, tường trét xi măng, hắn rọi đèn pin quan sát xung quanh một lát, chỉ có thể dùng câu nghèo rớt mồng tơi để hình dung. Nghiêm Tà đẩy cánh cửa gỗ ra, kẽo kẹt, lại dùng cùi chỏ thúc Giang Đình một cái, nhỏ giọng cười nói: "Ê?"

"Gì?"

"Sợ ma không?"

"........................"

"Nếu sợ có thể nắm tay chồng tìm kiếm an ủi, nha~"

Giang Đình nhìn chằm chằm vào cánh tay đàn ông cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn đang giơ ra trước mặt mình, nhìn là biết tiêu hao không ít tiền bạc và thời gian trong phòng tập thể dục, không biết thế nào lại cúi đầu nhìn cánh tay gầy guộc của mình, híp mắt lại như có điều suy nghĩ.

Nghiêm Tà chế giễu không kiêng dè: "Tôi nói chứ, phái học viện như em đừng không biết tự lượng sức mình................."

Còn chưa dứt lời, Giang Đình đột nhiên giơ đèn pin lên chiếu vào chiếc cằm nhọn, để ánh sáng từ dưới hắt lên khuôn mặt trắng bệch của mình, hướng về phía Nghiêm Tà u ám lè lưỡi ra.

Nghiêm Tà: ".............................."

Sau đó Giang Đình sắc mặt không đổi quay người bước đi.

Ba gian nhà gạch ngói giống như nó bày ra vậy, trống trơn trống hoác liếc qua là thấy được toàn bộ, cũng không có dao, rìu, ma túy, súng, đạn hay bất kỳ thứ gì đủ để trở thành vật chứng.

Nhưng chắc chắn có điều không đúng, Phạm Chính Nguyên nhiều năm không về quê nhà, hết lần này tới lần khác lại trở về trước lúc ám sát Giang Đình, theo như phân tích logic bình thường của cảnh sát điều tra hình sự, gã hoặc là về lấy đồ, hoặc là giấu đồ, tóm lại không đến mức nhàn rỗi không có chuyện gì quay về một chuyến công toi.

Nghiêm Tà quanh đi quẩn lại mấy vòng trong nhà chính, đang cân nhắc chui ra khỏi nhà, chợt nghe nghe thấy tiếng sột soạt ở sân sau, lại nghe được tiếng nói của Giang Đình: "Ê!"

"Ê cái gì mà ê, sau này đi ra ngoài, có người hỏi anh 'xin hỏi người đàn ông mà ngài kết hôn tên gọi là gì' không lẽ anh muốn nói 'hắn họ Ngụy'?" Nghiêm Tà bật đèn pin, chậm rãi từng bước vòng qua căn nhà gạch ngói đi đến sân sau, chỉ thấy Giang Đình đang đưa lưng về phía hắn, đứng trên một khoảnh đất cỏ dại mọc um tùm, giống như đang cố nhấc thứ gì đó từ dưới đất lên.

"Ối dồi ôi, tư thế này của anh, vểnh quá nha. Đây là gì?"

".................." Giang Đình không biết có phải dùng sức quá độ không, mà có cảm giác như đang nghiên răng nghiến lợi trả lời: "Hầm trú ẩn..............."

Nghiêm Tà ngẩn ra.

"Đực ra đó làm gì? Mau tới giúp!"

Nắp hầm trú ẩn là một phiến đá, Nghiêm Tà dắt đèn pin vào thắt lưng, vươn tay đỡ đầu kia của phiến đá, nhưng không lập tức dùng sức nhấc nó lên, mà duy trì động tác kia hướng Giang Đình nhếch khóe miệng: "Cần giúp một tay không?"

"......................"

"Hôn một cái đã?"

"..............."

"Nếu không thì anh hôn tôi cũng được." Vừa nói Nghiêm Tà vừa nghiêng đầu tỏ ý.

Không biết tiểu vũ trụ của Giang Đình từ đâu bùng nổ, hai tay cùng nhau phát lực, rầm! Vững vàng xốc phiến đá lên, bên dưới lộ ra một đường hầm chỉ đủ để một người lọt qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio