Chương
Edit: Sabi
".............Sáp vi tinh thể, sáp Candelilla, dầu thầu dầu hydro hóa, dầu hạt cọ hydro hóa, dầu cọ hydro hóa, các hợp chất phân tử ion sắt."
Nghiêm Tà trên đầu dán băng gạc, đập bản báo cáo phân tích lên bàn.
Nhà hàng xoay trên không do nhà họ Nghiêm đầu tư, mùi thơm nức mũi, tiếng đàn dương cầm du dương. Cánh cửa phòng riêng vừa đóng lại, ngăn cách toàn bộ tiếng trò chuyện và tiếng cười khe khẽ ở bên ngoài, chỉ có tiếng gió từ không trung mang theo tiếng chim hót lọt vào qua khe hở cửa kính trên cao.
Ba rưỡi đêm qua bọn họ mới về tới Kiến Ninh, Nghiêm Tà bị phân cục đưa thẳng lên xe cấp cứu. Sau khi biết tin, đêm qua phó chi đội bị đám côn đồ Phạm Ngũ cầm súng hành hung, hơn một nửa lãnh đạo cục thành phố tầng tầng chấn động, cục trưởng Lữ nửa đêm canh ba lao tới bệnh viện, lúc chạy tới phòng cấp cứu còn đi dép lê trong nhà, ngay đến vại trà bản thể của ông cũng không kịp lấy.
Trung tâm báo động không nói rõ ràng, tất cả mọi người đều cho rằng Nghiêm Tà trọng thương sắp chết, ai ngờ đội phó Nghiêm không hổ là người đàn ông được mệnh danh là siêu quái vật, cái trán cứng rắn bị đánh như thế mà chỉ tróc da chảy máu, không ảnh hưởng gì đến đầu óc. Hắn ngồi trong phòng cấp cứu chuyền nước báo cáo kết quả khám xét ngôi nhà của tên tội phạm Phạm Chính Nguyên, nộp lên hai trăm năm mươi ngàn tiền tham ô, sau đó theo như bọn họ đã bàn bạc trên đường, an bài công lao bắn chết tên côn đồ lên đầu Hàn Tiểu Mai.
Hàn Tiểu Mai vô cùng thấp thỏm bất an, cũng may cục trưởng Lữ chỉ quan sát cô mấy lần, rồi gật đầu, không hỏi gì thêm.
Nghiêm Tà như con cáo xảo quyệt vừa đối đáp với lão cục trưởng, vừa qua loa đối phó với ba mẹ, ở bệnh viện ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau mới bị cái bụng đói làm cho tỉnh lại. Đội phó Nghiêm đầy máu hồi sinh rửa mặt, cạo râu, thay áo sơ mi quần tây cắt may cầu kỳ tinh tế, giống như nhân vật nam chính tinh anh trong một bộ phim truyền hình lúc tám giờ xuyên qua phim tội phạm Mỹ, từ trong ra ngoài đổi mới rực rỡ hẳn lên; sau đó cầm theo báo cáo điều tra kỹ thuật, nhanh nhẹn trốn ra tìm đội trưởng Giang ăn cơm.
Giang Đình đã ăn rồi, trước mặt là ly cà phê nóng hổi và bánh ngọt, cau mày cầm lấy bản báo cáo: "Mỹ phẩm?"
"Phải, thành phần mỹ phẩm." Nghiêm Tà ăn như hổ đói quét sạch một đĩa mì Ý tôm hùm, thở dài thỏa mãn: "Lão Hoàng bên đội điều tra kỹ thuật nói kết quả kiểm nghiệm giống y đúc chì kẻ mày của cô gái trong phòng bọn họ."
Giang Đình gật đầu, bưng ly cà phê lên uống một hớp, Nghiêm Tà bất thình lình hỏi: "Nhưng sao anh biết, không lẽ anh từng dùng qua?"
Giang Đình suýt nữa sặc cà phê: "Dương Mị dùng."
"Hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Cả ngày không phải là máy uốn tóc, thì chính là bút kẻ lông mày, không lẽ hai người còn dùng chung một chai sữa rửa mặt?"
"................." Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Thời gian Dương Mị làm mật thám ở Cung Châu, có một lần ở quán bar trong lúc cấp bách muốn truyền đạt thông tin tình báo, nhưng trong tay lại không có bút nên đã dùng chì kẻ mày và son môi. Về sau, có lẽ là mật thám chiến đấu giữa nội bộ đám tội phạm ma túy, mỗi lần cô ấy tuồn tin đều dùng bút chì kẻ mày và son môi, còn căn cứ theo độ đáng tin cậy của tin tình báo mà thay đổi màu sắc..............."
Nghiêm Tà nghiêm túc nói: "Lần sau đừng như vậy nữa, dựa vào kinh nghiệm hơn mười năm làm công việc điều tra hình sự, theo như tôi phân tích thì cô ta muốn quyến rũ anh."
"....................."
Hai người mắt lớn nhìn mắt bé, một lúc lâu sau Giang Đình chỉ chỉ vào bản báo cáo: "Tôi tạm thời thừa nhận về phần son môi, nhưng chì kẻ mày thì chưa chắc, tôi chỉ có thể nói rõ một điều người giao khoản tiền này cho Phạm Chính Nguyên rất có thể là phụ nữ."
Nghiêm Tà nheo mắt lại: "Q Cơ?"
Giang Đình đang muốn nói gì đó, cửa phòng bị gõ hai cái, sau đó một thằng nhóc trẻ tuổi ló đầu vào, trên mặt là biểu tình "quấy rầy".
"Mã Tường?" Nghiêm Tà kinh ngạc: "Sao chú lại ở đây?"
Giang Đình vẫy tay bảo cậu ta vào: "Là tôi gọi cậu ta tới..........Có mang theo không?"
"Có có, em còn đặc biệt tìm một cái máy vi tính xách tay mang tới." Mã Tường thả cái túi xách trên vai xuống, không mảy may khách khí gọi nhân viên phục vụ mang ít đồ ăn lên - dù sao cũng là nhà hàng do anh Nghiêm nhà cậu mở, cậu cũng không phải lần đầu tới đây, gọi đồ ăn tự nhiên như xe nhẹ chạy đường quen. Gọi xong cậu trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, lúc này mới lôi một cái usb cùng với laptop từ trong túi xách ra trong ánh mắt nghi ngờ của Nghiêm Tà.
Nghiêm Tà hỏi: "Hai người lén lút làm gì sau lưng tôi đó?"
"Tôi bảo Mã Tường tìm đội kỹ thuật của các anh sao chép một số thứ từ máy vi tính của Uông Hưng Nghiệp. Tối hôm qua trên đường từ huyện Giang Dương trở về Kiến Ninh tôi đã gọi điện thoại dặn dò ngay trước mặt anh, Hàn Tiểu Mai có thể làm chứng."
"Sao tôi lại không có ấn tượng gì cả?"
Giang Đình lạnh lùng nói: "Lúc đó anh sốt cao nói nhảm..............."
"À, đúng," Nghiêm Tà nhớ ra: "Chính là lúc tôi lơ mơ lên kế hoạch hai chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật sao?"
Giang Đình mặt không cảm xúc.
"Anh Nghiêm," Mã Tường biểu tình nghiêm túc, "Theo như em nghe được từ trong điện thoại, thì lúc đó anh đang bàn đến việc vóc dáng của cố vấn Lục không giống người có thể đẻ thường, không biết có thể thuận lợi sinh cho anh hai đứa nhỏ không."
Nghiêm Tà: ".................."
Giang Đình mở máy vi tính lên, cắm USB vào, giây lát sau trên màn hình trực tiếp hiện lên một loạt thư mục.
Đồ ăn Mã Tường gọi đã được mang lên, cậu ta ngồi vắt chéo chân ở một đầu khác của bàn ăn ăn uống thả cửa, Nghiêm Tà dời cái ghế lại gần ngồi phía sau Giang Đình. Chỉ thấy trên màn hình tràn ngập các loại ký tự vô nghĩa xen lẫn một loạt tựa đề tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng trung phồn thể, tất cả đều hết sức quen thuộc với mỗi một thằng trai thẳng, khiến Nghiêm Tà tự nhiên dâng lên một loại cảm giác rất thân thiết.
"...............Tuy tôi không nói được tiếng Nhật," Nghiêm Tà một tay chống cằm, dùng tư thái pho tượng trầm lặng suy tư nói, "Nhưng cảm tạ mấy bậc thầy vừa có đức vừa có nghệ ban tặng, tôi biết được từ cực thượng bút, ba mươi đường, nhân gian phế nghiệp có nghĩa là gì................Anh muốn làm gì?"
Giang Đình trượt con chuột xuống, nhanh chóng lướt qua mấy cái tựa đề phim A giật gân, sau đó đột nhiên dừng lại, mở thư mục "tương quan triển lãm nghệ thuật" ra.
"Cái tên béo Uông Hưng Nghiệp này cũng thật kỳ quái, trong thư mục chuyên phim người lớn còn nhét tài liệu triển lãm vào, bình thường tìm kiếm không thấy phiền phức sao?" Mã Tường vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói: "Hay gã ta là người rất chú ý đến việc làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, khi làm việc cũng không quên nhìn về phía các cô giáo thẩm du?"
Giang Đình nói: "Không."
Trong thư mục tài liệu triển lãm tất cả là tranh ảnh được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số, Giang Đình mở trang thứ nhất, phóng to - vượt ngoài dự đoán của Nghiêm Tà, đó là một đôi chân phụ nữ dùng một loại tư thế cực kỳ chấn động xuất hiện trước mắt hắn.
"Đây là triển lãm tranh cá nhân của Uông Hưng Nghiệp," Giang Đình cuộn xuống từng trang, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi dưới đôi mắt sâu thẳm của y: "Là thứ mà Uông Hưng Nghiệp không thể nói ra miệng, một thứ gã cực kỳ yêu thích nhưng chỉ có thể giấu trong máy tính âm thầm thưởng thức.............."
Anh dừng một chút, nói: "Chứng ái vật." ()
Mã Tường lúc sao chép cũng không nhấp vào thư mục để xem, lúc này nghe Giang Đình nói xong thì cũng sững sờ như Nghiêm Tà.
"Sao anh biết gã mắc chứng ái vật?" Nghiêm Tà kinh ngạc hỏi lại.
Giang Đình thở dài: "Còn nhớ lúc Uông Hưng Nghiệp vừa chạy trốn, các anh đã lục soát nhà của gã ở Kiến Ninh, kết quả lục ra một đống vớ phụ nữ với đủ loại màu sắc và chất liệu không?"
Mã Tường sửng sốt nói: "Sau đó, bọn em có tiến hành tra hỏi mấy bạn giường của gã, mấy người phụ nữ kia cũng chia nhau nhận hết mấy cái vớ rồi..............."
"Cậu cho rằng gã cất giữ những chiếc vớ này là xuất phát từ tâm lý thích khoe khoang?" Chỉ một câu hỏi Giang Đình đã trấn áp Mã Tường: "Không, sưu tập vớ là một trong những đặc trưng điển hình bên ngoài của chứng ái vật, nhưng lúc ấy thứ khiến tôi chú ý không phải là cái này, mà là ở một điểm khác: độ tuổi của những người phụ nữ đó đều tập trung từ giữa ba mươi đến bốn mươi."
Nghiêm Tà vuốt cằm: "Lúc đó tôi cũng chú ý tới, nhưng tôi chỉ cho rằng bởi vì gã là trung niên, nên chỉ thích mấy người tương đối thành thục.................."
"Không phải là thích, là nghiện tình dục. Anh chú ý quan sát tất cả tranh mà gã sở hữu," Giang Đình tiếp tục lướt xuống, trên màn hình lóe lên vô số đôi chân không đếm xuể: "Những đôi chân này đều có những điểm chung vô cùng rõ nét: Đều sơn móng chân lộng lẫy, không hề mảnh mai, thậm chí có khuynh hướng đầy đặn và cảm giác tuổi tác. Một người sau khi hình thành chứng nghiện tình dục sẽ rất khó thay đổi, đối với một số ít người nghiện tình dục, chỉ có thỏa mãn nhu cầu tâm lý mới có thể dẫn tới xung động sinh lý - nói cách khác, chỉ có một người phụ nữ thành thục, đầy đặn và tô sơn móng chân, mới có thể khơi gợi sinh lý tình dục của Uông Hưng Nghiệp. Hai người không hiểu tôi muốn nói gì sao?"
Xung quanh chìm vào yên tĩnh, Mã Tường ngay cả ăn cũng quên, một miếng thịt bò cắt ra đã lâu cũng không đưa vào miệng.
".................Bộ Vi." Nghiêm Tà lẩm bẩm, "Bộ Vi nói Uông Hưng Nghiệp đã quấy rối tình dục con bé trong thời gian dài, còn suýt cưỡng hiếp.................."
Giang Đình nói: "Điều này là không có khả năng. Tiêu chuẩn đạo đức của bản thân Uông Hưng Nghiệp tương đối hèn hạ, nếu như có chấp niệm mãnh liệt như vậy, gã nhất định sẽ đi trộm vớ của con bé, nhưng lúc nãy Mã Tường cũng đã nói, tất cả những vật phẩm của phụ nữ mà gã cất giấu trong nhà đã được nhận sạch sẽ, và không hề có phần của Bộ Vi."
Mã Tường thất thanh nói: "Cô bé kia đang nói dối!"
"Khi tôi nhìn thấy năm chữ 'hai trăm năm mươi ngàn' kia liền cảm thấy hơi quá nắn nót thanh tú, không giống chữ mà một người như Uông Hưng Nghiệp có thể viết ra, thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là một loại cảm giác. Sau đó tôi thấy tính chất nét chữ dầu sáp kia quá nhẵn nhụi, không giống bút sáp màu mà giống như chì kẻ mày, nên mới mơ hồ có cái suy đoán này."
Giang Đình gập máy tính lại, bộp một tiếng, chợt ngước mắt lên nhìn Nghiêm Tà: "Nguyên nhân Phạm Chính Nguyên bị giết chúng ta có thể suy đoán được, nhưng ở đây lại có một nghịch lý: nếu giết Phạm Chính Nguyên là để trừng phạt, vậy tại sao kẻ thuê gã giết tôi là Uông Hưng Nghiệp lại bình an vô sự, không bị trừng phạt? Lời giải thích duy nhất là Uông Hưng Nghiệp không liên quan đến chuyện này, người thuê Phạm Chính Nguyên là phụ nữ."
Mã Tường ngồi bên cạnh khó hiểu: "Cái gì? Thuê gã giết cố vấn Lục?" Nhưng không ai để ý đến cậu.
"....................Nữ chủ nhân này có thể tiếp xúc với thủ hạ của Uông Hưng Nghiệp, có thể qua mặt Uông Hưng Nghiệp âm thầm tiếp xúc với sát thủ.............." Vô số nghi vấn mơ hồ trong đầu Nghiêm Tà rốt cuộc xâu chuỗi thành một luồng suy luận hoàn chỉnh: "Lẽ nào là............"
Giang Đình lạnh nhạt nói ra hai chữ kia: "Bộ Vi."
Trong phòng riêng yên lặng chốc lát, cái nĩa đang xiên miếng thịt bò của Mã Tường cạch một tiếng rơi về trong đĩa.
Nghiêm Tà đột nhiên rút điện thoại di động ra đứng lên, vòng qua bàn ăn, đứng trước cửa sổ sát đất, gọi một cuộc điện thoại:
"A lô, Hàn Tiểu Mai, tối qua cô nói chiều hôm nay phải đi bệnh viện thăm Bộ Vi?"
Hàn Tiểu Mai phía bên kia không biết trả lời cái gì, Nghiêm Tà âm trầm nói: "Nghe này, đừng hỏi tại sao, bây giờ lập tức đi làm giúp anh một việc."
Hành lang bệnh viện.
Hàn Tiểu Mai cúp điện thoại, hít sâu mấy hơi, xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Ánh mặt trời rất đẹp, hắt vào từ ô cửa kính sạch sẽ, đôi gò má trắng nõn non nớt của cô gái gần như trong suốt. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô bé ngẩng đầu lên khỏi quyển sách ảnh trên tay mình, cười với Hàn Tiểu Mai, đôi môi màu hồng nhạt vẽ lên một vòng cung cực kỳ đẹp mắt: "Chị, chị tới rồi?"
Hàn Tiểu Mai cũng cười lên, cố gắng ép mình nhìn thẳng vào mắt Bộ Vi: "Chị vừa từ phòng làm việc qua, tình cờ gặp được bác sĩ, liên quan đến chi phí chữa bệnh sau này............."
Bộ Vi buông quyển sách xuống, dáng vẻ có chút lo lắng: "Bác sĩ nói sao ạ?"
"Đừng lo lắng, em là nạn nhân vị thành niên, chi phí điều trị cơ bản đều được chi trả." Hàn Tiểu Mai vội nói: "Chỉ là có một số việc bọn chị không thể thay em quyết định, chính là thuốc men dùng trong khoảng thời gian nằm viện và theo dõi phục hồi sau này, bác sĩ nói có mấy loại phương án có thể lựa chọn, tất nhiên giá cả của mỗi một phương án chắc chắn cũng không giống nhau - em biết đấy, bệnh viện mà."
Bộ Vi thỏ thẻ: "Em không có nhiều tiền, bây giờ xuất viện cũng được............"
"Bác sĩ nói tốt hơn hết là em nên nói chuyện này với người giám hộ." Hàn Tiểu Mai chăm chú nhìn cô bé, giọng điệu hết sức tự nhiên: "Chị có nói với anh ta em tạm thời không có người giám hộ, nhưng đã là một cô gái có chủ kiến, có thể tự mình tìm bác sĩ chủ trị tham khảo ý kiến rồi mới đưa ra quyết định, em nghĩ sao?"
Đôi mắt trong veo long lanh của Bộ Vi dừng lại trên mặt Hàn Tiểu Mai, nhìn một lúc lâu, mới có vẻ an tâm một chút, nói: "Ừm.............Em có thể tự mình quyết định sao?"
"Nếu không được, chị chỉ có thể yêu cầu trong Cục thử liên lạc với những người thân khác của em xem sao. Cha mẹ em lúc còn sống còn liên hệ với người nào khác nữa không, cô cậu bà con gì cũng được?"
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nghe xong lời này Bộ Vi lập tức bỏ quyển sách ảnh xuống: "Chị, vậy em sẽ tự đi, em có thể tự mình quyết định. Bác sĩ đang ở trong phòng làm việc hả chị?"
Hàn Tiểu Mai cười gật đầu.
Không hiểu tại sao, có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, rõ ràng hai ngày trước còn là một cô bé khiến người ta sinh lòng thương xót, có thể tự nhiên sống chung, bỗng nhiên giống như xảy ra biến hóa khôn lường, nhất cử nhất động đều có thể hút hết lượng ô-xy vốn đã rất mỏng manh ở trong phòng bệnh, khiến con người hít thở khó khăn hơn.
"Là bác sĩ thường ngày hay kiểm tra phòng ấy, em biết đó, họ Lý." Hàn Tiểu Mai nhìn Bộ Vi đi ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên bồi thêm một câu: "Em có thể trực tiếp đến gặp anh ta."
Cô gái quay đầu lại, nghiêm túc nói tiếng cảm ơn với Hàn Tiểu Mai, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Kẽo kẹt.
Hàn Tiểu Mai duy trì động tác kia, đứng yên tại chỗ.
Ba giây sau, đột nhiên giống như công tắc điện được bật lên, cô bước tới cửa mở ra một khe hở, thò đầu ra, chắc chắn rằng Bộ Vi đang đi về phía trạm y tá cuối hành lang. Sau đó, cô lập tức đóng cửa kỹ càng, kéo màn vải che đi khung cửa kính, quay người đi về chiếc tủ bị khóa ở đầu giường, rút ra hai cái kẹp tóc từ trong túi áo đồng phục, chọc vào lỗ khóa vặn vặn mấy cái.
Một tiếng lách cách nhẹ nhàng vang lên, tâm khóa bật ra.
Chiếc cặp sách màu đỏ của Bộ Vi lẳng lặng nằm trong tủ đầu giường.
Mỗi một nhịp tim của Hàn Tiểu Mai đều mạnh mẽ nhảy lên dắt tận cổ họng, cô không ngừng quay đầu chú ý động tĩnh ở cửa phòng, bàn tay run run kéo mấy cái khóa ra lục lọi, nhiều lần, cuối cùng cũng sờ tới đồ vật mà Nghiêm Tà dặn cô tìm...............
Một chùm chìa khóa nhà.
"Bác sĩ Lý đang phẫu thuật, chắc phải đến lúc tan tầm mới quay lại, em tìm anh ấy có chuyện gì không?"
Trong trạm y tá người đến người đi, Bộ Vi vẫn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng nền hoa, hai tay lễ phép đan chéo ở trước người, nghe vậy vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
"Có vấn đề gì muốn hỏi bác sĩ sao?" Y tá trưởng niềm nở nhìn cô bé: "Hay chị gọi điện thoại cho em nhé?"
"........................" Bộ Vi lùi về sau nửa bước, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn nửa bước mà thôi. Tiếp đó, cô bé giống như đã khống chế được cảm xúc, trên mặt hơi hơi nở nụ cười, gật đầu với y tá trưởng: "Không có gì, cảm ơn chị Tạ, vậy ngày mai em lại tới!"
"Ơ, em..............."
Y tá trưởng còn muốn hỏi gì đó, cô gái đã quay người, bước nhanh qua hành lang. Cô bé đi tới trước cửa phòng bệnh, không chút do dự duỗi tay đẩy cửa ra, sức lực lớn đến mức làm cho cánh cửa ở trong không khí phát ra một tiếng...
Vù!
Một bóng người cao gầy, an tĩnh quay lưng đối diện với cô bé, ngồi trên chiếc ghế bành trước giường bệnh, quyển sách ảnh đang cầm trong tay nhẹ nhàng lật qua một trang.
Đôi mắt của Bộ Vi đột nhiên mở lớn.
"Xin chào, tôi là Lục Thành Giang, cố vấn của Cục thành phố Kiến Ninh." Giang Đình gấp quyển sách ảnh, quay đầu lại: "Hy vọng cháu phối hợp trả lời mấy vấn đề."
Tầm mắt của Giang Đình và cô gái cách không đối mặt, cái góc độ nhìn nghiêng từ dưới lên này, khiến trong mắt hai người phản chiếu ra đường nét nửa khuôn mặt giống hệt với đối phương nhất. Rõ ràng là đang giữa mùa hè, nhưng không khí dường như ngưng tụ thành những mảnh băng ghim chặt vào người, từ xương cụt từng tấc từng tấc theo cột sống bò lên gáy.
Hơi thở của Bộ Vi trở nên gấp gáp hơn, nhưng Giang Đình lại dường như không hề hay biết, nhìn cô bé rồi khẽ nghiêng đầu về phía giường bệnh ra hiệu, nói:
"Ngồi đi."
Cùng lúc đó, dưới lầu bệnh viện.
Hàn Tiểu Mai chạy như điên xuống bậc thang, chống đầu gối thở hồng hộc, mới vừa ngẩng đầu lấm lét nhìn trái nhìn phải, thì một chiếc Phaeton từ trong đám người lặng lẽ dừng trước mặt cô.
Cửa kính phía bên người lái được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Tà: "Lên xe."
Chú thích:
() Chứng ái vật - Ái vật hay còn gọi là loạn dục đồ vật hay bái vật tình dục (tiếng Anh: Sexual fetishism) là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tình dục trên những đối tượng không phải là cơ quan sinh dục.
"Ái vật" là thuật ngữ chỉ cảm xúc kích thích, hưng phấn về mặt tình dục đối với một đồ vật hoặc một bộ phận đặc thù trên cơ thể (chẳng hạn như bàn tay hoặc bàn chân). Ái vật là tình trạng phổ biến thường gặp ở nam giới.
Những người mắc chứng ái vật thường bị thu hút và tò mò bởi một đồ vật đặc thù. Họ có xu hướng muốn nắm, giữ nó trên tay hoặc chạm vào. Những người mắc chứng này hay biểu hiện triệu chứng khi ở một mình hoặc khi ở với bạn tình. Để cảm nhận được sự kích thích tình dục, họ chăm chú vào đồ vật đó và bắt đầu cương dương (ở nam giới), cố gắng đạt đến đỉnh cực khoái.
Người mắc chứng ái vật thường có xu hướng thủ d.â.m khi họ cầm, ngửi, cọ xát hoặc nếm thử đồ vật mà họ ưa thích. Đôi khi, họ có thể sẽ yêu cầu bạn tình mặc hoặc dùng nó trong suốt quá trình quan hệ.
Phương pháp chữa trị dạng bệnh này thường bao gồm thuốc men và các cuộc trò chuyện để giải tỏa khúc mắc tâm lý cùng với chuyên gia tư vấn tâm thần học.