Chương
Edit: Sabi
Bộ Vi giống như tảo trắng đung đưa dưới đáy sông, một lúc lâu sau cô bé rốt cuộc cũng cất bước đi vào phòng bệnh, trở tay đóng cửa lại, đi tới trước giường bệnh, thẳng lưng ngồi xuống.
Góc độ này cho phép cô bé và Giang Đình nhìn thẳng vào nhau, mặt đối mặt, tựa như một lời nguyền trong cõi u minh đang âm thầm được giải trừ, cuối cùng cũng thoát khỏi góc nhìn từ dưới lên.
Cô bé hỏi: "Chú muốn tôi trả lời cái gì?"
"Tuy chuyện đã xảy ra từ đêm hôm trước, nhưng tôi nghĩ cảnh sát còn chưa kịp thông báo cho cháu." Giang Đình dừng lại một lát rồi nói: "Uông Hưng Nghiệp chết rồi."
Vẻ mặt Bộ Vi trống rỗng, giống như chưa kịp nghĩ xong nên điền cảm xúc gì lên bảng trắng, sau mấy giây sự kinh ngạc, bất ngờ và một chút sợ hãi mới chậm chạp hiện ra: ".........Cái........Cái gì?"
"Ngã xuống từ trên lầu một khu chung cư nào đó ở Cung Châu, sáng hôm sau mới phát hiện ra thi thể, trước mắt nhận định bước đầu của cảnh sát là sợ tội tự sát."
Nửa người trên của Giang Đình dựa sâu vào trong ghế dựa, tư thế ung dung thản nhiên, đối ngược hoàn toàn với tư thế ngồi thẳng đờ đã có chút cứng ngắc của cô gái. Một lúc lâu sau Bộ Vi mới gần như tiêu hóa hết cái tin không được gọi là bi thương này, run rẩy nói: ".........Đột ngột quá, tôi không nghĩ tới............"
"Thật?"
Bộ Vi dừng lại nhìn Giang Đình, người sau lặp lại một lần nữa: "Thật không nghĩ tới?"
"................Tôi không hiểu chú có ý gì."
"Tôi cứ nghĩ rằng cháu đã sớm đoán được Uông Hưng Nghiệp sẽ chết, kể từ lúc cháu nói ra câu 'Kẻ bắt cóc là chú của tôi' trước mặt Nghiêm Tà." Giang Đình chậm rãi nói, ".............Hoặc là sớm hơn, khi cháu nghe được mấy người Nghiêm Tà âm thầm trao đổi nói tỷ lệ tỉnh lại của Thân Hiểu Kỳ rất cao, vì vậy mới quyết định đi trước một bước, tung Uông Hưng Nghiệp ra để chuyển dời sự chú ý của họ............."
"Tôi không hiểu chú đang nói gì?" Giọng điệu của Bộ Vi sắc bén, ngắt lời Giang Đình: "Là bọn bắt cóc ép tôi đẩy Thân Hiểu Kỳ xuống, tôi căn cứ vào sự thực khai báo có gì sai?"
"Không có gì sai cả."
"....................."
"Nhưng Uông Hưng Nghiệp, người duy nhất có thể chứng minh điều này đã chết." Trong mắt Giang Đình hiện lên nét cười, tuy trong nụ cười kia hoàn toàn không hề có chút thân thiện hay nhiệt tình nào: "Nói cách khác, hiện tại không có ai có thể chứng minh cháu bị uy hiếp giết người, hoặc là chủ động hợp tác, hoặc là đồng phạm cộng tác, hoặc là..........Ngay từ lúc bắt đầu đã tích cực chủ động, yêu cầu giết chết Thân Hiểu Kỳ."
Vẻ mặt của Bộ Vi có chút kỳ quái, giống như hai loại biểu hiện đối lập là trừng mắt hung ác và yếu đuối vô tội từ bên trong thẩm thấu ra bên ngoài, lần lượt đan xen, đến nỗi lúc mở miệng giọng nói cũng trở nên méo mó: "Chú cảnh sát, tôi chẳng qua chỉ là một học sinh nghèo, có chỗ nào mạo phạm đến chú sao?"
"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là suy đoán theo logic bình thường từ góc độ điều tra tội phạm thôi." Biểu hiện của Giang Đình ổn định hơn nhiều: "Đúng rồi, có thể bọn họ quên nói cho cháu, cháu không phải là nạn nhân đầu tiên, chúng tôi tìm thấy một quyển sổ ghi chép ở nơi trú ẩn của Uông Hưng Nghiệp, chuẩn xác mà nói là một hồ sơ, phần trước ghi chép tên của hai cô gái là Đằng Văn Diễm và Lý Vũ Hân, cháu có từng nghe qua hai cái tên này không?"
Bộ Vi cảnh giác lắc đầu: "...................Không biết."
"Tôi cũng nghĩ là cháu không biết. Đằng Văn Diễm được Uông Hưng Nghiệp phát hiện vào năm năm trước ở thành phố Lăng Châu, vào giữa tháng bảy hai năm trước, cô bé cùng một thiếu niên khác tên là Lý Duệ bị bắt cóc và giết hại; Lý Vũ Hân được Uông Hưng Nghiệp phát hiện vào bốn năm trước ở huyện Giang Dương, vào giữa tháng bảy năm ngoái, cô bé cùng với một người bạn học tên là Hạ Lương bị bắt cóc, sau đó Hạ Lương bị giết, Lý Vũ Hân trở về mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn nghiêm trọng. Lại nói theo dõi còn rất có quy luật, mấy đứa trẻ đều là được nhận nuôi ba năm mới gặp chuyện, cảm giác ba năm đó giống như phung phí một loại cảm xúc tươi mới có thời hạn sử dụng nhất định nào đó, thời hạn sử dụng vừa qua, thì không còn giá trị nữa."
Nói xong Giang Đình giống như cảm thấy rất thú vị, nhìn Bộ Vi khẽ mỉm cười.
Nhưng khuôn mặt trắng nõn của Bộ Vi lại trở nên rất khó coi khi biết còn có hai cô bé khác tồn tại, theo mấy lời cuối cùng của Giang Đình, thậm chí còn mơ hồ trở nên tái nhợt.
"À, đúng rồi. Đằng Văn Diễm là em gái gội đầu ở thành phố Lăng Châu, Lý Vũ Hân chính là một bé gái thị trấn đi theo người mẹ đẻ nghiện ma túy ra ngoài 'xã giao'." Nụ cười trong mắt Giang Đình càng thêm sâu xa, ngồi thẳng lên: "Cho nên cháu xem, không có gì phải buồn cả, ít nhất cháu không phải như thế....................Nói thế nào nhỉ, độc nhất vô nhị."
Cùng lúc đó bên trong chiếc Phaeton đang lao nhanh.
"Thời hạn sử dụng vừa hết, thì không còn giá trị.................Ít nhất cháu không phải như thế, độc nhất vô nhị."
Tai nghe Bluetooth trên xe đồng thời phát ra giọng nói của Giang Đình, Hàn Tiểu Mai nghi ngờ nhíu mày, lén lút quan sát Nghiêm Tà mấy lần, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Đội, đội phó Nghiêm?"
Nghiêm Tà bật xi nhan đổi làn đường, tầm mắt chăm chú nhìn về phía trước xe, gật đầu ra hiệu cho cô nói.
"Tại............Tại sao cố vấn Lục lại nói Đằng Văn Diễm và Lý Vũ Hân đều được nhận nuôi trong ba năm? Trong cuốn sổ tay mà anh tìm thấy trong nhà Uông Hưng Nghiệp đâu có viết như vậy đâu?"
Nghiêm Tà nói: "Phá vỡ tâm lý phòng bị của đối phương."
"Hả?"
"Bộ Vi gặp biến cố không hề sợ hãi xuất phát từ một nguồn sức mạnh nào đó từ sâu trong nội tâm của cô bé, tuy chúng ta không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng nguồn sức mạnh này chắc chắn có liên quan đến tính cách đặc biệt của cô bé. Cố vấn Lục đã cố tình bóp méo miêu tả về hai nạn nhân trước, nhằm tiến hành mơ hồ hóa, thống nhất hóa hoàn toàn phương vị các loại tính cách đặc biệt trên người Bộ Vi, là một cách nhằm vào tâm lý phòng bị của cô bé, rút củi dưới đáy nồi."
Hàn Tiểu Mai cái hiểu cái không buộc phải ghi tạc những lời này vào trong đầu, cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Thực sự, trên người Bộ Vi có các loại tính cách như khéo léo, nhẹ nhàng cùng điềm đạm đáng yêu không tương xứng với tuổi tác, loại khí chất đặc biệt này cũng rất hiếm thấy trên người mấy người phụ nữ trưởng thành từng trải.
Nhưng vào lúc cô bé đối mặt với Giang Đình, những loại tính cách đặc biệt này lại đột nhiên trở nên cực kỳ mỏng manh khó bảo toàn, giống như thứ vũ khí bất khả chiến bại gặp phải khắc tinh trong thiên tính.
"Chú Uông bình thường đều ở bên ngoài, tôi cũng không biết chú ấy đang làm gì." Bộ Vi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn gầy guộc đang đặt trên đùi của mình: "Tôi không hiểu chú cảnh sát muốn nói gì, là muốn bắt tôi sao? Tôi có thể mời luật sư không?"
"Không ai muốn bắt cháu cả, tôi chỉ muốn cháu phối hợp trả lời mấy vấn đề." Giang Đình ngồi trong tư thế rất thoải mái, tay trái đè lên quyển sách ảnh trên đùi, tay phải đút túi quần, đột nhiên chuyển đề tài: "Cháu có biết kẻ chủ mưu phía sau vì sao lại muốn lên kế hoạch bắt cóc ba lần trong ba năm liên tiếp không?"
Bộ Vi nói nhỏ: "Tôi đã nói với chú Nghiêm rồi, tôi chỉ nghĩ rằng chú Uông đang cần tiền."
"Cần tiền cũng không đến mức phải nuôi các cháu ba năm đâu, huống chi dựa vào chính gã cũng không nuôi nổi mới đúng."
Bộ Vi im lặng.
Ánh nắng chiếu rọi vào phòng bệnh từ ô cửa sổ kính sau lưng cô bé, dù ngược sáng, mái tóc mềm mại trơn bóng như tơ lụa, làn da trong suốt trắng tinh như đang phát sáng; cô bé mặc chiếc váy ngủ ngồi ở đó, toàn thân trên dưới vô hình lộ ra sự tinh xảo, thanh nhã và thơm tho.
Phụ nữ bất kể nhiều hay ít tuổi, vốn liếng trời sinh ưu đãi nhiều đến đâu, thì loại tác phẩm nghệ thuật hương thơm đẳng cấp như này cũng không thể hoàn toàn xuất xứ từ bẩm sinh, sau này còn phải tiêu phí vô số tiền bạc tài lực vào những chi tiết mà mắt người không nhìn thấy nữa thì mới trở nên hoàn mỹ được.
"Uông Hưng Nghiệp chỉ là một kẻ môi giới," Giang Đình nhàn nhạt nói, "Sau lưng gã còn có một kẻ chủ mưu, một kẻ chân chính hưởng thụ việc biên soạn vở kịch, diễn dịch tình tiết, hơn nữa chỉ có bắt cóc mới thỏa mãn dục vọng trong nội tâm; cháu là diễn viên của hắn, nhưng không phải là người duy nhất."
Bộ Vi thẳng đờ ngồi trên giường bệnh, cột sống tựa như một cây gậy chống: ".............Tôi không biết kẻ chủ mưu mà chú nói là ai."
Có lẽ là bầu không khí quá mức trì trệ, cũng có thể là tư thế thoải mái quá mức của Giang Đình ở loại tình huống giằng co này đã kích thích cô bé. Sau mấy giây, Bộ Vi rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên khiêu khích lần nữa:
"Nhưng cho dù vụ án bắt cóc chỉ là một màn biểu diễn, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là diễn viên 'duy nhất' sao?"
"Đương nhiên là có." Thái độ của Giang Đình vẫn rất thản nhiên, tự như không cảm nhận được ý châm chích trong lời nói của cô bé: "Nhưng chuyện cũng đã đến mức này, cháu còn cần phải giả vờ như mình không biết gì với tôi sao, cô bé?"
"...................."
Giang Đình nhẹ nhàng vứt quyển sách ảnh tên «Tinh không mỹ thuật» lên tủ đầu giường: "Cháu bình thường cũng chịu khó nghiên cứu thiên văn nhỉ."
Quyển sách ảnh kia là của Bộ Vi, cùng với tiếng "bộp!" phát ra khi quyển sách chạm vào tủ đầu giường, trái tim của cô gái cũng theo đó mạnh mẽ rơi xuống vực sâu.
"Tôi thì khác, tôi ghét những thứ vừa phi thực tế lại vừa phi lý như chiêm tinh học và chòm sao. Nếu có ai đó dám khoe khoang kiến thức về những thứ huyền bí này trước mặt tôi, về cơ bản sẽ nhận được sự lạnh nhạt, thậm chí là mặc kệ không để ý tới." Giang Đình mỉm cười nói: "Xem, đây chính là điểm khác nhau giữa tôi với cháu."
Dưới lầu khu dân cư nào đó, Phaeton nhanh chóng dừng lại, Nghiêm Tà đeo tai nghe bước xuống xe, đột nhiên đứng lại.
Hàn Tiểu Mai và Mã Tường thấy vậy cũng dừng lại sau lưng hắn, ánh mắt vô cùng sốt ruột của hai người tập trung trên người Nghiêm Tà. Chỉ thấy tay hắn giữ tai nghe nghe lén đồng bộ, một lúc lâu sau mới nghi ngờ lẩm bẩm:
"...................Chiêm tinh học?"
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng khiến người ta hít thở khó khăn, trần nhà và vách tường nhuốm màu ảm đạm, phản chiếu ra một dải ánh sáng vừa mờ ảo lại vừa lạnh lẽo.
Nếu như nói biểu tình vừa rồi của Bộ Vi chỉ là bối rối, thì bây giờ cũng đủ để gọi là lạnh lùng và âm trầm. Không biết qua bao lâu, cô bé giống như một cái máy rỉ sét đột nhiên được trao cho sinh mệnh, bẻ cổ một cái "rắc", âm u tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào Giang Đình: "Cho nên?"
"..........................."
"Cho nên hiện tại chú muốn làm gì, cố, vấn, Lục?"
Tay phải Giang Đình từ lúc bắt đầu đều đút trong túi quần cuối cùng cùng rút ra, ngón tay cùng lúc cầm lấy một cái máy nghe lén bỏ túi. Anh tùy tiện tìm một cây bút, rắc một tiếng nạy ngòi bút ra, tháo cái nắp phía sau máy nghe lén, sau đó tháo pin, làm ngay trước mặt Bộ Vi.
Cách đó mấy cây số, âm thanh trong tai nghe đột nhiên biến mất, Nghiêm Tà sửng sốt, sau đó điện thoại nhận được tin nhắn mới rung lên một cái.
Tin nhắn đến từ Giang Đình: "Hết pin."
"..................." Trong lòng Nghiêm Tà kinh ngạc khó hiểu, do dự hai giây rồi nhập tin nhắn: "Tôi lập tức bảo người đến bệnh viện?"
Khung đối thoại hiển thị đang gõ chữ, kéo dài một lát rồi biến mất, sau đó lại hiện đang gõ.
Câu trả lời của Giang Đình theo đó mà tới nhưng lại chỉ có một chữ:
"Được."
"Còn khoảng nửa tiếng nữa là cảnh sát tới." Trong phòng bệnh Giang Đình cất điện thoại di động, thản nhiên nhét lại vào túi quần: "Muốn nói chuyện một chút không, cô bé?"
Một Bộ Vi lúc nào cũng mềm mại khéo léo như dòng nước ấm đột nhiên lạnh lùng cứng rắn bắn ra một câu: "Chú không biết tên tôi là gì sao?"
"Biết chứ."
"Vậy sao lúc nào cũng gọi tôi là cô bé?"
Giang Đình cảm thấy bội phần thú vị nhìn cô bé: "Bởi vì tên gọi được thay thế cho một cá thể độc lập, có ngụ ý đặc biệt, khao khát, và là duy nhất, mà cháu rõ ràng chỉ mà một con rối sản xuất hàng loạt mà thôi. Cháu không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, thế gian này sẽ không bởi vì cháu rời đi mà xuất hiện thiếu sót, đối với tôi mà nói thì chỉ là ít đi một cái bóng. Vậy nên cháu tên gọi là gì, liên quan gì đến tôi?"
Bàn tay đang đặt trên đùi của Bộ Vi đột nhiên nắm chặt, mu bàn tay phút chốc nổi đầy gân xanh.
"Chúng ta suy luận một chút." Giang Đình làm như không nhìn thấy ngọn lửa lạnh lùng đang lóe lên trong mắt cô bé, lười biếng nói: "Ba năm trước cháu đã gặp người kia rồi, đúng không?"
Bộ Vi khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoàn toàn là "Tôi ngược lại muốn xem xem chú biết được bao nhiêu".
"Từ nhỏ ba mẹ cháu đã nghiện ma túy, cho nên gia cảnh nghèo khó, cuộc sống túng quẫn, còn thường xuyên bị đánh đập vì mấy loại chuyện nhỏ nhặt. Lúc mười một mười hai tuổi, ba mẹ song song qua đời vì lái xe lúc đang phê thuốc, tuổi thơ vốn bất hạnh lại họa vô đơn chí, cháu rất có thể bị đưa vào viện mồ côi, hoặc phải đi ăn nhờ ở đậu, cho dù là loại trải nghiệm nào cũng đủ khiến một đứa trẻ còn quá nhỏ nếm hết sự ấm lạnh của thế gian. Cháu cho rằng kiểu cuộc sống tuyệt vọng và bất công này sẽ kéo dài mãi đến lúc trưởng thành, cho đến lúc nghênh đón một bước ngoặt dù có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến. Vào năm mười ba tuổi đó, cháu gặp được một người đàn ông trưởng thành, có rất nhiều tiền, có lễ độ, còn có một chút gọi là phong độ lịch thiệp, cho phép cháu trải qua một cuộc sống như một cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích."
"Một cách tự nhiên, lúc cháu mới biết yêu, cháu đã yêu người đàn ông đó."
Giang Đình cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, hai tay khoác lên hai bên tay vịn, lòng bàn tay hướng ra bên ngoài.
Bộ Vi thì cắn chặt môi dưới, mười ngón tay co giật xoắn lại với nhau.
"Xinh đẹp hơn người, thông minh quá độ, thời thơ ấu trải qua đủ loại bóng ma gia đình, cùng với sự sùng bái mù quáng đối với một tên tội phạm quyền thế bạo lực tàn nhẫn.........., những yếu tố này tạo cho cháu một tính cách cực đoan nhạy cảm. Cho nên, khi cháu phát hiện mình chỉ là một cái bóng, lúc ấy có lẽ cháu cũng không hề nghĩ tới mình không phải là cái bóng duy nhất, thay vì bị vùi lấp trong tủi thân và tự ái, biến thành một phế phẩm bộ dáng đáng thương, cháu quyết định chủ động chiến đấu chống lại số phận, vì vậy cháu tìm đến Phạm Chính Nguyên."
Nửa người trên của Giang Đình hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt run rẩy của Bộ Vi: "Nếu cháu lớn hơn chút nữa, có thể sẽ được tiếp xúc với nhiều sát thủ tinh nhuệ khó đối phó hơn, bọn chúng máu lạnh, tàn khốc, ra giá đắt đỏ, được huấn luyện bài bản. Nhưng rốt cuộc cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, với độ tuổi này, thân phận này của cháu, Phạm Chính Nguyên đã là giới hạn tối đa mà cháu có thể tiếp xúc rồi, tuy rằng trong mắt người trưởng thành như chúng tôi gã vụng về không chịu nổi một đòn, chuyện bại lộ cũng ở trong dự liệu."
".............Vậy thì sao?" Bộ Vi không khỏi nghiêng người về phía trước, ép buộc bản thân mạnh mẽ đối diện với cái nhìn chăm chú của Giang Đình: "Chuyện bị lộ ra chẳng qua là do vận may của tôi không tốt mà thôi, lần sau rút kinh nghiệm, tôi sẽ tiến bộ hơn, chú..........Lục."
Giang Đình không để bụng đối với xưng hô của cô bé, "Một lần cả gan làm loạn đã đủ để cháu bị trừng phạt rồi, làm gì có lần sau?"
"Trừng phạt cái gì, tôi căn bản không biết chú đang nói gì............."
"Cháu biết, cô nhóc." Giang Đình ngả người về phía sau, biểu tình bình tĩnh ổn định: "Nếu không tại sao hai vụ bắt cóc Đằng Văn Diễm và Lý Vũ Hân xảy ra vào giữa tháng bảy, chỉ có cháu là vào cuối tháng sáu?"
Bộ Vi không rõ vì sao, nhưng dù sao cô bé cũng là một cô gái có tâm tư nhạy bén, chỉ số IQ cực cao, những lời của Giang Đình khiến cô bé theo bản năng cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ.
".............Cuối tháng sáu thì sao?"
"Cái gọi là nghi thức, hoặc là thử thách của người kia đối với những cô bé như các cháu, sẽ chỉ xảy ra vào giữa tháng bảy hằng năm. Bởi vì tất cả những kỷ niệm này đều xảy ra vào một ngày nào đó trung tuần tháng bảy, câu chuyện bắt đầu vào lúc giờ phút khoảnh khắc mặt trời xuống núi."
"Cháu cho rằng chỉ cần tái hiện hoàn hảo mỗi một chi tiết, mỗi một lời thoại xảy ra trong năm đó là có thể thông qua thử thách này, từ cái bóng đáng thương biến thành chính chủ? Không, những gì mà cháu trải qua không phải thử thách mà là hình phạt, là một buổi diễn tập tầm thường do các con rối tiến hành sau hậu trường, mở đầu cho màn kịch chính thức mỗi năm."
Giọng điệu trần thuật của Giang Đình khàn khàn trầm ổn rất dễ nghe, nhưng vào tai Bộ Vi, còn khiến người ta kinh hãi hơn so với lời nguyền độc ác nhất:
".............Tôi không tin............."
" giờ phút." Giang Đình giễu cợt nói, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn: "Nếu đặt vào giữa tháng bảy mùa hè, là kết thúc một ngày, mở đầu đêm dài, đại biểu cho ánh sáng thời niên thiếu vô lo vô nghĩ bị thay thế bởi hình phạt đêm đen dài đằng đẵng. Nhưng đặt vào cuối tháng sáu là gì? Trời đã tối, người biên soạn kịch bản đã đi mất, cháu cho rằng hắn sẽ quan tâm đến cháu vì đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng để thông qua cái gọi là 'thử thách' này? Thử thách vốn không phải chuẩn bị cho cháu, cháu đã là một quân cờ bị trục xuất."
"Tôi không bị trục xuất! Không thể nào!" Bộ Vi thình lình đứng bật dậy, nhưng nâng cao vị trí vật lý cũng không khiến cho cô bé chiếm được ưu thế, ngược lại trong thoáng chốc còn khiến cô bé như đang nhanh chóng rơi xuống vực sâu lạnh lẽo: "Cấm được nói bậy bạ, chú là cái thá gì?! Chú chỉ là một............."
Một câu nói của Giang Đình đã đóng vào tố chất thần kinh của cô gái:
"Vậy tại sao từ sau khi được cảnh sát phát hiện đưa vào bệnh viện đến nay, cháu lại không hề thu được bất kỳ chỉ thị nào từ người kia nữa?"
"............" Bộ Vi trợn mắt, trên mặt cắt không còn giọt máu.
"Hắn không để ý tới cháu, cháu bị vứt bỏ." Giang Đình mỉm cười nhìn cô bé, giống như có chút thương hại: "Đây chính là hình phạt dành cho những kẻ thay thế hòng mưu toan xóa bỏ chính chủ."
Cánh cửa chống trộm cũ kỹ rỉ sét được đẩy ra, không khí mang theo nồng nặc mùi nấm mốc bụi bặm nặng nề phả vào mặt.
"Cẩn thận, chúng ta không có giấy tờ." Nghiêm Tà kéo Hàn Tiểu Mai, "Mã Tường canh giữ bên ngoài, lát nữa nếu lục soát ra cái gì, chú trở về Cục bổ sung cái lệnh khám xét."
Đây là một ngôi nhà bài trí điển hình theo phong cách cổ xưa, bên trái cửa là phòng bếp chất ngổn ngang vật dụng lặt vặt, đi qua một lối vào nho nhỏ, tiến vào phòng ăn thấp bé bao ngoài toilet, đi qua một cánh cửa gỗ nữa là một căn phòng chứa giường dây thép. Cái giường dây thép kia có thể tạo điều kiện cho một người lớn cuộn tròn trên đó, có thể tưởng tượng được chỗ ngủ của Bộ Vi khi còn nhỏ; phía đông phòng khách nối liền với phòng ngủ của người lớn, bàn học cũ, giường gỗ, tủ quần áo tróc sơn, trên tường treo mấy bức ảnh cưới kém chất lượng chụp trong studio vào mấy chục năm trước, màu nền đều đã nhạt phai, gương mặt hai vợ chồng đều bị bút màu nước viết vẽ bừa bãi, nét vẽ mạnh mẽ lộn xộn chả trẻ con rõ ràng dấy lên sự ác ý.
"Chỗ này...............Chắc là nhà cha mẹ mà Bộ Vi ở khi còn bé, hình như rất lâu rồi không có người ở." Hàn Tiểu Mai cúi đầu cẩn thận đi qua cửa phòng ngủ, nheo mắt quan sát trái phải: "Kỳ lạ, sao cô bé vẫn mang theo chìa khóa bên người chứ?"
Giọng của Nghiêm Tà vâng tên từ phòng ngoài: "Bởi vì gần đây cô bé có trở về."
"Hửm?"
Hàn Tiểu Mai theo âm thanh đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Nghiêm Tà đang ngồi xổm trước cái máy chiếu phim trong phòng khách.
Tất cả mọi thứ trong phòng này đều bị bụi bặm bao phủ, chỉ có cái máy chiếu là hơi hơi mới, lại còn có dấu vết lau chùi qua. Nghiêm Tà bật nguồn, màn hình đột nhiên lóe lên ánh huỳnh quang, sau đó hộp đựng đĩa vù một tiếng bật ra, tự động đẩy chiếc đĩa cd lần trước cúp điện chưa kịp lấy ra ra.
"Đây là cái gì?" Hàn Tiểu Mai hiểu kỳ hỏi.
Nghiêm Tà không trả lời, mà cắm cd vào máy chiếu phim, đeo bao tay khám xét nhấn nút phát.
Căn nhà cũ hứng ánh sáng không tốt, căn phòng cũ kỹ âm u, chỉ có ánh huỳnh quang yếu ớt trên màn hình đang phản chiếu lên khuôn mặt mờ tối của Nghiêm Tà. Thứ đầu tiên xuất hiện là bông tuyết, dải màu, được tạo ra bởi quá trình lượng tử hóa tín hiệu số của chiếc đĩa cd kém chất lượng, sau đó hình ảnh lóe lên, thoáng chốc rõ ràng, xuất hiện trước mắt Nghiêm Tà và Hàn Tiểu Mai là ngón tay phóng lớn chiếm toàn bộ màn hình.
"Dùng được không?" Trong màn ảnh có người nói.
"Không dễ sử dụng lắm."
"Nút quay không dừng được, thật phiền phức.............."
Hình ảnh không ngừng rung lắc, sau đó tiêu cự được kéo ra xa.
Bối cảnh là một phòng làm việc của cục công an, một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu lam nhạt, phù hiệu cà vạt đầy đủ, ống tay áo tùy ý xắn lên đến cùi chỏ, đang ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, khi ống kính quét tới nhạy bén ngẩng đầu lên, sau đó đưa tay che lại nửa khuôn mặt điển trai của mình.
"Đi thôi, đội trưởng Giang!" Sau hình ảnh có người gọi: "Xe đang đợi ở dưới lầu!"
Người trẻ tuổi sửa sang lại tập hồ sơ vụ án, đứng dậy nhấc chiếc áo khoác đồng phục cảnh sát khoác trên ghế lên. Có lẽ do chiếc quần đồng phục thẳng thớm, khi anh đứng lên bước đi hiện ra đôi chân rất dài, khi đi qua trước ống kính hơi nhíu mày; thoáng chốc gương mặt trắng nõn, tóc mai đen nhánh, hàng lông mi dày dặn theo động tác nhíu mày càng hiện lên rõ ràng trên màn hình:
"Trước cứ tắt đi đã, bắt đầu hành động lại quay."
Hàn Tiểu Mai há miệng, không nói nên lời, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Mà Nghiêm Tà lại thẳng đờ nhìn chằm chằm vào màn hình, hàm răng cắn chặt, chỉ cần hơi mở miệng thì trái tim đang đập mãnh liệt sẽ từ cổ họng nhảy ra ngoài...............
Đây là ghi chép chấp pháp trước đây của chi đội Cung Châu.
Bộ Vi đã trốn trong căn nhà cũ nát này, từng lần một quan sát bắt chước các loại động tác và thần thái của Giang Đình lúc còn trẻ!