Chương
Edit: Sabi
"Tôi đã thấy viên đạn này." Giang Đình dừng một chút, lại nói: "Nói chính xác, tôi đã từng nhìn thấy seri lô đạn này."
Nghiêm Tà hơi kinh ngạc: "Cái gì?"
Giang Đình hất cằm về phía điện thoại hỏi: "Anh có biết chữ khắc bên ngoài vỏ kim loại dưới đáy kíp nổ của vỏ đạn đại biểu cho cái gì không?"
Đây cũng không phải là vấn đề quá khó với Nghiêm Tà, tuy lớp lý thuyết lúc học ở trường cảnh sát của hắn chỉ ở mức trung bình, nhưng niềm yêu thích bẩm sinh của đàn ông đối với súng ống đã khiến hắn không quên được phần kiến thức này: "Mã định danh nhà máy quân giới và năm sản xuất, làm sao?"
"Chữ khắc trên viên đạn này là , , tức sản xuất năm , từ tập đoàn Tây Nam Phất Lăng, mã định danh . Tập đoàn Tây Nam Phất Lăng từng là một trong những doanh nghiệp công nghiệp vũ khí sớm nhất Trung Quốc, trước giải phóng chủ yếu sản xuất các loại đạn và đạn pháo. Sau khi cải cách và mở cửa, do thay đổi chính sách, tập đòan Phất Lăng cũng như hầu hết các doanh nghiệp công nghiệp vũ khí thời đó, từ từ chuyển hình thành doanh nghiệp sản xuất phụ tùng ô tô và xe máy."
"Cho đến đầu thế kỷ này, tập đoàn Phất Lăng lại bắt đầu nhận một số dự án quân sự. Sau khi chỉnh đốn lại bộ phận cung và cầu, thì hầu hết súng và đạn dược sản xuất được đều cung ứng cho quân khu Tây Nam, số ít thì cung ứng cho hệ thống công an. Khoảng năm , tập đoàn Phất Lăng đã tiến hành điều chỉnh nội bộ để hưởng ứng chính sách của ngành công nghiệp quân sự quốc gia, bắt đầu đổi vỏ đạn của một số chủng loại súng đạn từ đồng thau nguyên chất thành nhôm mạ đồng. Toàn bộ đạn súng lục mm sản xuất sau ngày nghỉ tết âm lịch năm , đều được mạ đồng."
Nghiêm Tà đột nhiên hiểu ra.
Vỏ đạn mà hắn chụp rõ ràng là đồng nguyên chất, nói cách khác, ngày tháng sản xuất chỉ có thể là hai mươi ngày ngắn ngủi từ ngày tháng năm đến trước ngày nghỉ tết âm lịch!
"Đúng." Giang Đình không cần nhìn cũng biết hắn đang nghĩ gì: "Trừ kỳ nghỉ tết nguyên đán, thời gian thực tế bắt đầu sản xuất chắc chỉ khoảng mười mấy ngày. Ước tính tổng năng lực sản xuất và khối lượng sản xuất các loại đạn khác của tập đoàn Phất Lăng, có thể thấy trên thị trường số lượng loại đạn mm lỗ vuông đồng nguyên chất có số seri , này rất hiếm."
Nghiêm Tà buột miệng: "Vậy chỉ cần điều tra hướng đi của lô đạn này, thì có thể phong tỏa được đối tượng tình nghi rồi."
Vừa dứt lời, hắn liền ý thức được suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Doanh nghiệp chế tạo vũ khí nhà người ta sao có thể ngoan ngoãn để cho hắn điều tra được? Từ cách thức viên đạn này vào tay, so với việc báo cáo xin Bộ công an đối chiếu số liệu rãnh nòng súng của súng cảnh sát trên toàn quốc thì càng không đáng tin cậy.
Nhưng Giang Đình không cười nhạo hắn, ngược lại còn gật đầu: "Chính xác là mạch suy nghĩ này."
Nghiêm Tà: "................" Em đang trá hình tìm bậc thang cho chồng leo xuống đúng không?
Giang Đình làm như không nhìn ra vẻ mặt của Nghiêm Tà, hoặc là có thấy nhưng lười để ý - theo như phong cách đề cao lối sống tối giản của Giang Đình thì vế sau chắc chắn có khả năng cao hơn.
"Tôi có nói tôi đã từng nhìn thấy số seri của lô đạn này, là mấy năm trước lúc tôi đang ở chi đội chống ma túy Cung Châu. Nếu như sản lượng của nó vô cùng vô cùng ít ỏi, lại từng tồn tại bên trong hệ thống công an Cung Châu, căn cứ theo nguyên tắc phân phối sản phẩm trong ngành công nghiệp vũ khí, rất có thể toàn bộ lô đạn mm lỗ vuông bằng đồng thau này đều là cung ứng cho Cung Châu, không có khả năng một lô đạn sản lượng ít ỏi lại chia năm xẻ bảy phân phối đến những vùng xa hơn."
Giọng điệu tự thuật của Giang Đình cực vững vàng bình tĩnh, Nghiêm Tà ngẩn ra một lúc mới hỏi: "..............Em chắc chắn."
"Xác suất cao."
Giang Đình nói xác suất cao, về cơ bản có nghĩa là khẳng định.
"Nhưng làm sao em biết chuyện nội bộ của tập đoàn sản xuất đạn Phất Lăng, còn có thể nhớ được số seri?"
Giang Đình mỉm cười, dưới ánh đèn nụ cười kia rất mờ nhạt, giống như chỉ nhếch mép một cái, "Tôi vẫn luôn tương đối chú ý đến chuyện này. Hơn nữa việc nước ta thay đổi sản xuất đạn từ đồng thau sang mạ đồng, chỉ cần hơi chú ý tin tức quân sự thì biết được thôi."
Rõ ràng là trả lời qua loa lấy lệ.
Nhìn thấy ánh mắt đó của Nghiêm Tà, Giang Đình hiếm khi lại bồi thêm một câu, lần này không còn che dấu được ý cười gượng nữa: "Giá cả của đạn đồng nguyên chất và đạn mạ đồng không giống nhau.........Tôi còn phải tiếp tục giải thích sao?"
Nghiêm Tà há nửa miệng, chốc lát mới "À" một tiếng, vỗ vỗ vai Giang Đình, cười nói: "Năm đó ở Cung Châu em cũng là một cao thủ thăm dò tình báo khắp nơi nhá."
Giang Đình bình thản hỏi ngược lại: "Anh cho rằng người bình thường ở trong hệ thống Cung Châu đánh quái thăng cấp rất dễ dàng sao? Đánh giá từ trình độ chuyên môn trung bình của Cục thành phố Kiến Ninh các anh, độ khó của phó bản Cung Châu là phó bản cục các anh nhân mười rồi bình phương lên."
Nghiêm Tà không thèm quan tâm đến việc Giang Đình thường chế nhạo Cục thành phố Kiến Ninh, dù sao hắn cũng đã quen với với việc bị giễu cợt, việc hắn quan tâm hơn là: "Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao để xác minh? Dữ liệu về rãnh nòng súng của súng lục mà cảnh sát dùng chỉ có Sở công an địa phương mới có thể kiểm tra, nhưng Cung Châu.............."
Dựa theo quy trình là báo cáo lên Bộ công an rồi điều tra xuống từng tầng, trên mặt lý thuyết thì rất khả thi. Nhưng thể chế bên trong bưng bít đã lâu, ngay cả một người từng theo chủ nghĩa lý tưởng như Nghiêm Tà cũng hiểu rõ, có nhiều chuyện từ "Tính khả thi trên mặt lý thuyết" đến "Tính khả thi trong thực tế" thường cách nhau một khoảng cách mà mắt thường không nhìn thấy được.
Chờ một năm nửa năm để có kết quả so sánh rãnh nòng súng, không chừng lúc ấy cỏ trên mộ Nghiêm Tà đã cao đến nửa người rồi.
Giang Đình mấp máy miệng, như muốn nói lại thôi, giây lát sau mới nhẹ nhàng thở ra: "Có cách."
Nghiêm Tà híp mắt lại, chỉ nghe anh phun ra ba chữ: "Tề Tư Hạo."
Tề Tư Hạo, năm đó là đội viên đội hai chi đội phòng chống ma túy, cấp dưới của Giang Đình, hiện là chi đội trưởng đội một đại đội trinh sát điều tra hình sự Cung Châu.
Một người đàn ông rất cẩn thận, còn là dạng lưu manh bắt nạt kẻ yếu, lần đầu tiên đối mặt còn cố ý mặc đồng phục ưỡn thẳng lưng cho Nghiêm Tà xem.
Nghiêm Tà chưa từng thấy một cảnh sát hình sự tuyến đầu lão luyện lại có bàn tay mềm mại lạnh buốt như anh ta, đến cả cục phó Ngụy ngồi ở cương vị lãnh đạo lâu như thế rồi, mà vết sẹo với vết chai trên lòng bàn tay còn chưa mất hết, chỉ có cái tên Tề Tư Hạo đó là người đầu tiên.
"Trên người anh ta có cửa đột phá?" Nghiêm Tà ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi.
"Có."
Từ vẻ mặt của Giang Đình, Nghiêm Tà đột nhiên phát hiện ra: "Lần này em với Dương Mị đi Cung Châu, chính là để xác minh chuyện này?"
Có thể là do đã được sưởi ấm đủ nên khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh của Giang Đình đã trở lại bình thường, độ trắng đồng đều, tôn lên mái tóc và con ngươi đen nhánh, thậm chí có hơi u ám: "Anh còn nhớ túi hóa chất Fentanyl kiểu mới mà chúng ta lục soát được trên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng không?"
Nghiêm Tà tất nhiên nhớ rõ, Giang Đình là người đầu tiên nhìn thấy cái túi bột màu xanh kia, còn định giấu nó mang đi.
Giang Đình nói: "Lúc ấy tôi mang nó đi, nhưng không phải là muốn hút ma túy..............."
"Tôi biết." Nghiêm Tà ngắt lời anh, trong mắt xẹt qua một tia cười nhạt: "Là vì cái túi trong suốt bọc bên ngoài ma túy kia."
Giang Đình không ngờ hắn lại biết câu trả lời, hơi ngạc nhiên nhướn mày.
"Sau này tôi mới nghĩ lại tại sao em muốn giấu túi ma túy này, nếu chỉ là vì bản thân ma túy, mà lúc đó Hồ Vĩ Thắng vừa mới sa lưới, sớm muộn gì thì hợp chất Fentanyl kiểu mới cũng sẽ bị cảnh sát phát hiện, ở biên giới có nhiều mạng lưới giao dịch 'Lam kim' như vậy, cảnh sát muốn lấy được hàng mẫu chỉ còn là chuyện thời gian mà thôi. Nói cách khác, em phí hết tâm tư muốn cất giữ không phải vì bản thân lam kim, mà là vì những manh mối khác."
Nghiêm Tà hỏi nhích tới gần, nhìn chằm chằn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Đình, lại cười nói: "Là cái nhãn viết tay..............Dán trên cái túi trong suốt dán kín miệng bọc ngoài ma tuý."
thùng đội C.
Dưới góc phải của cái túi, trên cái nhãn mác ố vàng là nét chữ viết tay đã hơi phai màu, hiện ra rất rõ trước mắt Giang Đình.
Nghiêm Tà áp sát, sự áp bức trong bản năng của đàn ông âm thầm phủ lên.
Giang Đình hơi ngửa về phía sau, nheo mắt lại quan sát khắp khuôn mặt anh tuấn của phó đội trưởng Nghiêm, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng: "Tuy vòng cung thần kinh phản xạ của anh quanh năm suốt tháng đều chậm chạp.................."
Phó đội trưởng Nghiêm khiêm tốn đón nhận như một lời tán dương.
".............Nhưng làm sao anh phát hiện ra được?"
"À, thật ra hai ngày trước cục trưởng Lữ có bảo tôi đến kho hàng cấm đợi tiêu hủy để kiểm kê giúp, nhìn thấy tang vật mà chi đội phòng chống ma túy thu giữ được, bên trong có một rương heroin được chia ra thành những bọc nhỏ, trên mỗi cái túi niêm phong đều dán một mẩu giấy để đánh dấu." Nghiêm Tà ranh mãnh chớp chớp mắt: "Từ trước tôi chỉ quan tâm đến việc kiểm soát ma túy, chứ không hề biết ma túy sau khi vào kho hàng đợi tiêu hủy sẽ được xử lý như thế nào. Cho đến lúc nhìn thấy mấy thứ này, tôi mới ý thức được tại sao em lại muốn giấu túi Lam kim kia, là do em phát hiện số thứ tự đợi tiêu hủy dưới góc phải của nó, điều này chứng minh túi lam kim của Hồ Vĩ Thắng từng là tang vật bị tịch thu - nhưng làm thế nào em xác định được nó tới từ Cung Châu, mà không phải là những nơi khác?"
Con người Giang Đình ép thành một đường, trong bóng tối lờ mờ lóe lên sự sắc bén.
"Bởi vì số thứ tự đợi tiêu hủy đó," anh lạnh lùng nói, "Là nét chữ của tôi."
Chẳng trách phản ứng đầu tiên của anh chính là giấu đi!
Nghiêm Tà lại lặng lẽ "À-" một hồi, cân nhắc nói: "Cho nên, việc Hồ Vĩ Thắng sau khi say rượu khoe khoang với người ta, nói túi lam kim đó là gã trộm từ chỗ K Bích, là gã nói láo. Sự thật hẳn là nội bộ hệ thống Cung Châu có người âm thầm bán lại ma túy bị tịch thu đợi tiêu hủy, tình cờ túi lam kim này lại đến tay Hồ Vĩ Thằng?"
Giang Đình gật đầu: "Chính là như vậy."
"Chậc," Nghiêm Tà sờ sờ cằm, suy nghĩ nữa ngày, cảm khái nói: "Phó bản cao quý đúng là địa linh nhân kiệt nhân tài lớp lớp xuất hiện.................Áu! Lại đánh người!"
Nghiêm Tà cười hì hì nắm chặt tay Giang Đình, kéo anh lại ôm vào trong lồng ngực nóng bỏng của mình, hỏi: "Sao em chắc chắn kẻ âm thầm bán ma túy chính là Tề Tư Hạo?"
Giang Đình duy trì tư thế nghiêng nửa người này, đặt hai tay vào lòng bàn tay Nghiêm Tà, để hắn siết chặt, cũng không rút về, nói: "Tôi không chắc chắn, chỉ nghi ngờ thôi. Việc tập trung tiêu hủy ma túy thu giữ được của Sở công an thường là một năm một lần, thường có các chuyên gia xử lý chất thải và người của phòng công chứng tỉnh tham dự, trong đó nếu muốn gian lận thì một hai người tuyệt đối không thể làm được, chắc chắn phải có cả một chuỗi lợi ích. Mà Tề Tư Hạo lại là đội trưởng, một nhân vật nặng ký đã được bật đèn xanh, nói gã không tham dự ai tin."
Điều này rất hợp lý.
"Hơn nữa," Giang Đình dừng lại một lát, trong mắt dần hiện lên vẻ u ám: "Lần này tôi đi Cung Châu để xác minh một chuyện."
Nghiêm Tà ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Tôi đã liệt kê ra danh sách những cảnh sát chống ma túy còn may mắn sống sót sau vụ án nổ nhà máy nhựa ba năm trước, phát hiện điều kiện gia đình của những người này hiện không tốt lắm. Một số nghỉ bệnh, một số bị điều đi, còn một số bị phái xuống đồn công an, có lẽ là vì không muốn liên quan đến chống ma túy nữa."
Giang Đình ngẩng đầu lên, Nghiêm Tà không thấy rõ vẻ mặt của anh, chi thấy yếu hầu của anh trượt lên trượt xuống, như đang gắng sức nuốt nước miếng - lúc mở miệng lần nữa anh đã dằn xuống được giọng điệu khản đặc, thay vào đó là sự lạnh lùng:
"Chỉ có Tề Tư Hạo thăng quan tiến chức, ra vào xe sang, theo như tôi thăm dò được thì còn vừa cho con xuất ngoại đi du học."
Vẻ mặt Nghiêm Tà khẽ thay đổi, vỗ vỗ vai Giang Đình trấn an.
"Tôi không sao," Giang Đình khàn khàn nói.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên thoáng qua một tia vui mừng không muốn người biết.
Vụ nổ ba năm trước vĩnh viễn là cái gai trong lòng Giang Đình, đâm đến mức khiến anh cả ngày lẫn đêm không thể ngủ yên, đâm đến mức khiến đáy lòng anh vĩnh viễn có một chỗ chảy máu thối rữa. Nhưng có người để hận bao giờ cũng là chuyện tốt, không đến nỗi ngày sau cùng, ngắm nhìn xung quanh, phát hiện tất cả tội nghiệt cuối cùng đều thuộc về chính mình, đối tượng duy nhất có thể hận có thể trả thù cũng chỉ có bản thân.
Đối với những người may mắn còn sống sót như Giang Đình mà nói, có người để yêu cũng có người để hận, đều là hi vọng chống đỡ anh sống tiếp.
Người như Giang Đình, cơ bản sẽ không bộc lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt người khác, dù thất thố trước mặt Nghiêm Tà nhưng cũng chỉ rất ngắn ngủi, rất nhanh đã hít sâu một hơi, nặng nề xoa mặt.
"Ba năm trước, lúc lập kế hoạch hành động, Tề Tư Hạo chỉ là một cảnh sát chống ma túy bình thường, dù có cấu kết với thuộc hạ của K Bích, thì khả năng tiết lộ tin tức mấu chốt cũng không lớn. Tuy nhiên, sau này khi lên làm chi đội trưởng, lúc âm thầm bán ma túy đợi tiêu hủy, coi như gã đã bộc lộ ra điểm sơ hở chết người có thể để cho chúng ta nắm chặt trong lòng bàn tay."
Lúc Giang Đình đối mặt với Nghiêm Tà, đôi mắt vẫn luôn sáng rực, nhưng khi anh cong khóe môi lên, nụ cười nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú đó lại có chút lạnh lùng:
"Anh nói xem, nếu K Bích biết Tề Tư Hạo từng âm thầm buôn bán lam kim, hắn ta sẽ làm gì?"
Cục công an thành phố Kiến Ninh.
"Tôi không biết gì hết, Nghiêm Tà xảy ra chuyện gì liên quan gì tới tôi? Các ông rốt cuộc muốn gì?!"
Tiếng gào kích động của Phương Chính Hoằng cách lớp kính cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cơ bản không cần phải đeo tai nghe không dây. Dư Châu cau mày đưa tai nghe ra xa, thở dài nói: "Mấy năm nay lão Phương thật sự là..........."
Cục trưởng Lữ chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh bà, trên tấm kính phản chiếu gương mặt bất động của ông.
"Lão Phương, chú bình tĩnh một chút, chúng ta cũng là bạn già bao nhiêu năm rồi, chú cũng biết thủ tục nhất định phải đi, đúng không?" Ngụy Nghiêu ngồi sau bàn thẩm vấn, tự cảm thấy đã khyên bảo tận tình: "Phó chi đội trưởng đội trinh sát hình sự Cục chúng ta, khả năng xảy ra chuyện trong Cục là rất lớn, chú nói xem chúng tôi có thể không hỏi thăm chút sao? Chúng không chỉ hỏi chú, chúng tôi còn.............."
Phương Chính Hoằng bực bội ngắt lời: "Đối tượng tình nghi duy nhất bây giờ của các ông là tôi, được chưa!"
Giây phút này, Ngụy Nghiêu thật lòng hoài niệm mấy điểm tốt của Nghiêm Tà. Thằng nhóc ngu ngốc kia tuy cà lơ phất phơ lại còn càng mắng càng lì, nhưng so với Phương Chính Hoằng, bảo bối độc đinh của nhà giàu dễ đối phó hơn nhiều..................
"Chúng tôi không chỉ nghi ngờ chú, chúng tôi còn nghi ngờ Tần Xuyên, nghi ngờ tất cả mọi người trong chi đội trinh sát hình sự, bất cứ ai có động cơ và điều kiện gây án đều nằm trong phạm vi bị tình nghi." Ngụy Nghiêu dịch cái mông trên ghế một chút, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình càng nghe vào càng thấm thía: "Lão Phương, nếu trong cục thực sự có kẻ đứng sau giở trò, chúng tôi nhất định phải lôi hắn ra cho bằng được, nếu không lần này nạn nhân là Nghiêm Tà, lần sau sẽ là ai? Có thể là chú, có thể là tôi, có thể là một đồng nghiệp vô tội nào đó ngoài kia. Chúng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ điểm khả nghi nào, nhất định phải thanh tra hoàn toàn, diệt sạch tai họa về sau, quyết không thể bao che châm chước coi như không có chuyện gì xảy ra..."
Không biết đây là lần thứ mấy cục phó Ngụy bị Phương Chính Hoằng ngắt lời: "Sao lại không thể bao che châm chước?"
Ngụy Nghiêu chớp chớp đôi mắt già nua.
Phương Chính Hoằng lạnh lùng nói: "Đó không phải là cách xử lý đơn giản nhất hiệu quả nhất sao?"
Có thể là do ánh sáng lờ mờ trong phòng thẩm vấn, làn da vốn trắng xanh của Phương Chính Hoằng dưới ánh đèn càng trở nên vàng khè kém sắc, hai bên gò má vì kích động mà đỏ bừng, đôi mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm vào người khác, tạo cho Ngụy Nghiêu một cảm giác u ám khó tả.
"................" Cục phó Ngụy sửng sốt một lúc, rốt cuộc hỏi: "Lão Phương, chú có ý kiến gì với tổ chức sao?"
Dư Châu bên ngoài phòng thẩm vấn lắc đầu, dở khóc dở cười: "Cái lão Ngụy này, sao có thể biến một cuộc thẩm vấn thành ra như vậy?"
"Bởi vì quan tâm sẽ loạn." Cục trưởng Lữ âm trầm nói.
Dư Châu ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn đã thấy cục trưởng Lữ đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
"Có thể nói tôi đã nói hết rồi, ông còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Bắt tôi không thả là vì đã định tội tôi rồi sao?! Phải, thằng Nghiêm chính là con trai nhà giàu nhất Kiến Ninh, xảy ra chuyện gì các anh cũng phải nghiêm túc nhanh chóng điều tra, nhưng lão Ngụy, tôi nói cho ông biết, Phương Chính Hoằng tôi một tay một chân đi lên từ tầng dưới cùng bằng chính công lao mà tôi kiếm được, những tù nhân tôi bắt được còn nhiều hơn so với thằng Nghiêm Tà kia từng thấy! Nhiều năm qua tôi sống không thẹn với lương tâm............"
Cục phó Ngụy đang nghe đến đau đầu, chợt thấy cục trưởng Lữ đi vào, lập tức đứng lên: "Lão Lữ, ông nhìn xem, ài..............."
Cục trưởng Lữ khoát tay ra hiệu cho cục phó Ngụy đi ra ngoài, sau đó kéo ghế ra ngồi đối diện bàn thẩm vấn:
"Lão Phương."
Trên khuôn mặt tròn trịa mập mạp đoan chính của cục trưởng Lữ không hề có bóng dáng của nụ cười, sức nặng như thiên quân vạn mã nặng nề đè lên Phương Chính Hoằng, khiến cho anh ta đang quát tháo nước miếng văng tùm lum bất giác hạ hỏa, mãi mới hậm hực nhìn đi chỗ khác.
Cục trưởng Lữ nói: "Chú nhìn tôi."
"..............." Phương Chính Hoằng cắn răng, cứng rắn ngẩng đầu lên.
Cục trưởng Lữ hỏi: "Có phải chú làm không?"
Cục phó Ngụy vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Dư Châu còn chưa kịp cùng ông chào hỏi, hai người cùng lúc nghe được câu hỏi này, đồng loạt quay đầu kinh ngạc nhìn về mặt kính thủy tinh.
Phương Chính Hoằng cứng rắn ném ra ba chữ: "Ông nói xem?!"
"Ôi ôi ôi, cô nói xem đây là thái độ gì?" Cục phó Ngụy vừa đụng phải vách tường nhất thời nổi giận.
Dư Châu vội vàng xua tay trấn an ông.
Cục trưởng Lữ làm như không nhìn thấy thái độ như xỏ lá của Phương Chính Hoằng, bình tĩnh ôn hòa nói: "Nếu không phải chú, tại sao chú lại ngăn cản Tần Xuyên uống rượu thuốc khi biết lọ rượu thuốc đó đến từ Nghiêm Tà? Hơn nữa, sau đó còn vứt lọ rượu thuốc rỗng đi?"
Trong phòng thẩm vấn chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của Phương Chính Hoằng, sắc mặt xanh đỏ đan xen, sau một thời gian hút hết một điếu thuốc mới lạnh lùng nói: "Tôi có lý do của mình, tôi không muốn nói."
Không muốn nói?
Đây không phải là đang công khai chống chế sao?!
Lúc này không chỉ cục phó Ngụy mà đến sắc mặt của Dư Châu cũng lạnh lẽo, hai người đồng thời bước tiến đến gần cửa sổ kính một mặt nửa bước.
Nhưng ngoài dự liệu của hai người là sắc mặt của cục trưởng Lữ vẫn không hề thay đổi, giọng nói trầm ổn có lực như thường, hỏi một câu cuối cùng:
"Tôi có thể tin tưởng chú không, lão Phương?"
Lần này thời gian trầm mặc của Phương Chính Hoằng còn lâu hơn lần trước, mãi đến lúc mấy người Ngụy Nghiêu đều cảm thấy ông ta không định trả lời, hoặc là đã không còn gì để nói nữa, mới thấy cơ mặt ông ta run lên, hiển hiện thái độ mơ hồ, khiến trong lòng người nhìn không khỏi cười khổ.
Ông ta nghiến răng nói ra một câu:
"Có thể."
Cục trưởng Lữ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cửa mở ra rồi đóng, Dư Châu tiến lên trước đón cục trưởng Lữ, vừa cau mày muốn nói gì đó, cục trưởng Lữ đã nhấc tay ngăn bà lại: "Tôi tin tưởng Phương Chính Hoằng."
Cục phó Ngụy buột miệng: "Cái gì?"
Cả hai người đều có vẻ ngạc nhiên, nhưng cục trưởng Lữ không nhìn ai trong hai người, lạnh nhạt nói:
"Người đầu độc không phải ông ta."