“Dương huynh! Trước giúp Thiệu huynh cầm máu!” Rất nhiều người vây xung quanh, Gia Luật Tề cũng chạy đến trước, lên tiếng.
Dương Quá run lên, lập tức điểm đại huyệt trên người Thiệu Đường, giúp hắn cầm máu. Y thật sự thất thố, những bình tĩnh lúc nãy hoàn toàn biến mất vô tung.
Tiểu Long Nữ nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Quá, không khỏi đến gần, “Quá nhi, ngươi không bị thương chứ?”
“Cô cô yên tâm, ta không sao.” Dương Quá lấy lại bình tĩnh nói, không chút để ý nào trả lời, tay ôm Thiệu Đường càng thêm chặt, thân thể của đối phương thực lạnh, cơn run cũng rất mỏng manh, lông mi thật dài nhíu chặt, đôi môi trắng bệch cũng đang run rẩy, loại yếu ớt khi bị thương này, khiến Dương Quá càng nhìn càng đau lòng. Dương Quá hạ tầm mắt, đôi mắt phượng khẽ híp, cất chứa tình tự dưới đáy lòng.
Lục trang chủ đã sớm phân phó hạ nhân gọi đại phu, đáng tiếc không thể tới ngay được. Gia Luật Yến ngồi xổm xuống, xử lí sơ qua miệng vết thương của Thiệu Đường, không khỏi “hư” một tiếng, nàng cùng ca ca không phải người Trung Nguyên, lớn lên trên lưng ngựa, nên bị thương là điều không thể tránh khỏi, chút thương thế không quá phức tạp này nàng vẫn có thể xử lý được, “Dương huynh đệ, không cần quá lo lắng, Thiệu huynh đệ chỉ là chảy máu quá nhiều thôi. Cũng may vết thương không ở đầu gối, sau khi xử lí tốt, qua một đoạn thời gian nữa sẽ không có gì, sau này cũng không trở ngại việc đi đường.”
“Cảm tạ.” Dương Quá chưa hề tức giận, Thiệu Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, một tiếng đau cũng chưa từng hô qua, thực im lặng, như đã lâm vào hôn mê.
Thiệu Đường không phải không đau, hơn nữa hắn đã hết sức kêu, run run môi, không như người khác hô to gọi nhỏ, hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng của Dương Quá, đối phương còn run hơn mình. Vì thế, đau đớn bị nghẹn tại cổ họng, không thoát ra miệng, không muốn để y lo lắng nữa…
Vừa nãy Thiệu Đường nhìn Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ song kiếm hợp bích, trong lòng không có cảm giác gì, chỉ kinh ngạc mà nhìn, rất muốn dời tầm mắt khỏi người bọn họ, nhưng hắn không làm được. Phối hợp nhuần nhuyễn như thế, hắn biết song kiếm hợp bích là phải phối hợp, mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã làm được.
Thiệu Đường nhìn nhìn, lại cảm thấy hình như có chút không đúng, thần sắc Tiểu Long Nữ rất ôn nhu, ẩn tình liếc nhìn Dương Quá, nhưng đối phương lại hơi nhíu mày, tuy không lộ rõ, nhưng Thiệu Đường vẫn cảm thấy rất không hài hòa. Quả nhiên, không bao lâu sau, Dương Quá thay đổi kiếm thế, nhanh chóng công kích. Thiệu Đường cả kinh, ngay khi Tiểu Long Nữ còn đang kinh ngạc, thì thân thể hắn đã hành động trước đầu óc mà vọt lên, đẩy ngã Dương Quá. Kim luân không trúng Dương Quá, nhưng nó lại đánh trúng chân trái của mình.
Gia đình dẫn đại phu hổn hển chạy tới, một chút không không dám dừng lại, cầm hòm thuốc cấp tốc xem thương thế của Thiệu Đường.
Mọi người còn đang kinh sợ, thì Hoắc Đô đối diện đã thong thả mở miệng, nói: “Xem ra võ công của người Trung Nguyên cũng không ra gì, so với gia sư mà nói, vẫn thấp hơn một bậc.”
“Thì sao.”
Khẩu khí lạnh như băng, mang theo sát khí dày đặc. Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định, phi thường khẳng định. Người nói không ai khác, mà chính là Dương Quá!
Dương Quá chậm rãi đứng lên, mắt phượng khẽ híp, hơi thở nguy hiểm bộc lộ không chút che dấu, toàn bộ đều viết trên mặt.
“Thì sao?” Hoắc Đô cười, “Ngươi đánh không lại gia sư, không xứng đáng làm Võ Lâm Minh Chủ!”
“Hẳn là là hẳn là, không xứng là không xứng. Sự thật thế nào cùng ‘hẳn là’ và ‘không xứng’ có quan hệ gì chứ.” Dương Quá lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn sắc mặt biến xanh của Hoắc Đô, nói tiếp: “Là ngươi nói trong ba trận thắng hai trận thì có được vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Ta thắng hai trận, vị trí này đã là của ta. Đám man di các ngươi, xứng hay không xứng thì có quan hệ gì với khác ngươi?”
“Ngươi!…” Hoắc Đô bị một câu của Dương Quá làm nghẹn họng, không biết nói gì, mặt đen lại. Kim Luân Pháp Vương giận đến tái mặt, “Trung Nguyên man tử quỷ kế đa đoan, ỷ đông thắng ít, không phải anh hùng hảo hán, chúng ta đi.” Hắn vung tay, chúng võ sĩ Mông Cổ đều theo hắn rời khỏi.
Các anh hùng nghe câu nói chướng tai của hắn, không khỏi ồn ào, bất quá khi thấy bọn man di thật sự rời khỏi Lục gia trang, cũng đều thầm thở ra, hoan hô lên.
Quách Tĩnh cũng kích động kéo Hoàng Dung lại nói: “Dung nhi, nhìn kìa, chúng ta thắng rồi.”
“Đúng thế.” Hoàng Dung nhìn thấy Quách Tĩnh cười đến cao hứng, cũng cảm thấy vui mừng. Vội lớn tiếng nói: “Man di bị bắt rời đi là chuyện khiến nhân tâm sảng khoái, các anh hùng hãy đến đại thính. Chúng ta tiếp tục yến hội lúc nãy.”
Mọi người đều hoan hô lên, như thủy triều quay lại đại thính. Quách Tĩnh kéo Dương Quá nói: “Quá nhi, hôm nay ngươi lập công lớn, mau theo ta vào nào. Chúng ta…”
“Quách bá bá.” Dương Quá không chờ hắn nói, đã đánh gảy, “Quách bá bá cứ vào trước. Chân Thiệu Đường bị thương, ta đưa hắn về phòng, sau đó lại đến đại thính dự yến tiệc.”
“Vậy cũng được.” Quách Tĩnh nghĩ cũng đúng, gật đầu đáp ứng.
“Quá nhi.” Tiểu Long Nữ đột ngột mở miệng, nhìn Dương Quá, mắt hạnh ẩn ẩn tức giận, tựa hồ đang oán trách Dương Quá vì sao lại bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Dương Quá liếc mắt nhìn Tiểu Long Nữ, kéo tay nàng đến trước mặt Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu, đây là cô cô của ta, Tiểu Long Nữ. Xin hãy chiếu cố tốt cho cô cô. Ta đưa Thiệu Đường về phòng trước, phiền Quách bá mẫu chiếu cố cô cô một chút.”
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đều sửng sốt, bộ dáng Tiểu Long Nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn vào không lớn hơn Dương Quá bao nhiêu, đối phương lại luôn liếc mắt ẩn tình với Dương Quá, bọn họ vốn tưởng rằng đây là cô nương trong lòng Dương Quá, nhưng không ngờ Tiểu Long Nữ lại là trưởng bối của y.
Hoàng Dung rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấy Tiểu Long Nữ nghe thế không có phản ứng gì, Dương Quá cũng không giống như đang nói dối, vì thế nhiệt tình kéo tay Tiểu Long Nữ, “Quá nhi yên tâm, Long cô nương trước sẽ cùng chúng ta dự yến.”
Tiểu Long Nữ nhíu mày, hất tay Hoàng Dung đang thân thiết kéo lấy nàng, đôi mắt hạnh lộ rõ vẻ chán ghét, nói: “Ngươi kéo ta làm gì?”
“Quá…”
Tiểu Long Nữ vừa định nén giận nói với Dương Quá, trách y sao dám phó thác mình cho người ngoài, mà không cùng mình đi, nhưng lời còn chưa nói ra, đã thấy Dương Quá đi tới bên cạnh Thiệu Đường, cúi người ôm lấy hắn, nâng lên, sau đó không nói lời nào nữa, cất bước về hướng hậu viện, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi ánh nến, bị bóng đêm nuốt chửng, không còn nhìn thấy thân ảnh. Đôi môi anh đào của Tiểu Long Nữ hơi mím lại, lời muốn nói ra bị nghẹn tại cổ họng.
“Dương Quá!” Thiệu Đường giãy một chút, gương mặt tái nhợt phiếm chút sắc hồng, một tầng rất mỏng, thật xinh đẹp. Thiệu Đường rất muốn tìm cái lỗ chui xuống, xung quanh nhiều người như thế, mà Dương Quá lại tự nhiên ôm mình lên… thật sự rất dọa người.
Dương Quá vươn tay, đè hắn lại không cho nhúc nhích. Chân Thiệu Đường vừa được băng bó tốt, sợ hắn giãy nữa sẽ lại bị thương, “Sắp về đến phòng rồi, ngươi đừng loạn động. Đụng tới miệng vết thương thì ngươi tự chịu.”
>>Hết chương