Phá Vỡ Truyền Thuyết

chương 45: ... không phải cố chấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Quá cẩn thận đặt Thiệu Đường lên giường, kéo chăn qua đắp cho hắn, ngón tay thon dài vuốt phần tóc trên trán, hỏi: “Thiệu Đường, chân còn đau không?”

Sắc mặt Thiệu Đường đã tốt hơn rất nhiều, chậm rãi khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn còn chút tái nhợt, tâm Dương Quá vẫn chưa đáp xuống đất, dường như còn sợ hãi.

Trợn trắng mắt, Thiệu Đường liếc mắt xem thường Dương Quá, không đau thì thần kinh mình thật sự có vấn đề, nhưng nhìn thấy mày kiếm của Dương Quá nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập lo lắng, khẩu khí không khỏi nhẹ đi vài phần, nói: “Ngươi yên tâm, ta không yếu ớt như vậy.”

Dương Quá buồn cười thở dài, thật lâu sau mới nói, “Lần sau đừng như vậy.”

“Ngô?” Thiệu Đường không kịp phản ứng, nhưng sau đó lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của y. Lần sau? Thiệu Đường bỗng cảm thấy cách nói này thật buồn cười. Đúng là sẽ không có lần sau… mục đích mình đồng hành với Dương Quá là đi tìm Tiểu Long Nữ, hiện tại y đã tìm được người kia, có lẽ, sáng mai họ sẽ khởi hành… Bọn họ sẽ trở về Hoạt Tử Nhân mộ rồi không bao giờ ra nữa, còn mình sẽ tìm cách quay về hiện đại, dù sao nơi này cũng không thuộc về mình… hoặc là nói, mình không thuộc về nơi này…

“Suy nghĩ gì vậy? Thiệu Đường.” Hàng lông mày của Dương Quá không thoải mái mà nhíu lại, y không biết Thiệu Đường đang suy nghĩ cái gì, nhưng y cảm giác chuyện mà hắn nghĩ không phải chuyện tốt, trên người Thiệu Đường tản ra sự cô đơn, Dương Quá không thích loại cảm giác này.

“Không có.” Thiệu Đường cười, đôi môi cánh hoa hơi mỏng gợi lên độ cung thực tự nhiên, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm phải độ cung xinh đẹp này. Là nụ cười thật sự, ý cười sâu tận đáy mắt, cười thật lòng. Mình chưa bao giờ là người đa sầu đa cảm, không phải sao? Hảo tụ hảo tán…

Lông mày đang nhăn của Dương Quá lập tức giãn ra, Thiệu Đường cười lên thật xinh đẹp, đôi mắt hoa đào to tròn nhìn mình, con ngươi màu đen chỉ có hình dáng của mình, ngập tràn, không chút khe hở… Dương Quá cười không nổi, nụ cười của Thiệu Đường thật sự rất xinh đẹp, nhưng tại sao lại có cảm giác quyết tuyệt? Cười quá mức chân thật, cũng khiến người khác không quá tin tưởng…

Dương Quá dời tầm mắt, tránh đi ánh nhìn của Thiệu Đường, lại giúp hắn kéo chăn, nói: “Thiệu Đường, ngươi hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta phải đến đại thính, Quách bá bá còn đang chờ ta.”

“… Ân.” Thiệu Đường vâng lời nhắm mắt, mí mắt khe khẽ khép lại, khóe miệng vẫn giữ nụ cười kia, khiến người ta an tâm đến hoảng hốt.

“Ta lập tức trở lại.” Dương Quá đứng lên, bộ dáng im lặng của Thiệu Đường thật khiến người ta động tâm… xen lẫn chút không nỡ, hoặc nên nói là đau lòng.

Do dự một chút, Dương Quá không lập tức rời đi, bỗng cúi người, môi mỏng chạm nhẹ lên trán Thiệu Đường.

“…!…” Kinh ngạc, Thiệu Đường phát giác xúc cảm mềm mại ấm áp trên trán, thực ngắn, nhưng đủ để hắn hiểu được đó là gì. Kinh ngạc mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy thân ảnh chạy trối chết của Dương Quá.

“Ta, ta đi trước.” Dương Quá có chút quẫn bách, không chờ Thiệu Đường phản ứng, đã chạy khỏi phòng.

Phì cười, Thiệu Đường nhìn y vội vàng hấp tấp, gương mặt tuấn lãng đỏ lên, làm hắn cúi đầu cười lớn. Phản ứng của Dương Quá, thật sự rất thú vị, sao có cảm giác như hắn bị hôn trộm.

“Thiệu huynh, có gì vui mà cười vậy?”

“Gia Luật huynh?!” Thiệu Đường sửng sốt, Dương Quá đi vội vàng, không đóng cửa lại, lúc này Gia Luật Tề đứng trước cửa.

“Ta có thể vào không?” Gia Luật Tề không dám tiến vào, mở miệng hỏi.

“Ách…” Thiệu Đường không biết hắn đến từ khi nào, bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn sẽ không đứng bên ngoài nãy giờ chứ? Nếu vậy chẳng phải sẽ thấy sao? … “Gia Luật huynh vào đi.”

Gia Luật Tề mỉm cười đi vào, nhìn thấy Thiệu Đường tựa như muốn ngồi dậy, vội vàng đỡ hắn. Rồi nói: “Ta vừa đến, thấy Dương huynh vội vàng ra khỏi hậu viện. Dương huynh đi quá vội, ngay cả ta chào y cũng không thấy.”

“…” Thiệu Đường không biết phải nói gì, câu nói của Gia Luật Tề quá tối nghĩa, trời mới tin hắn vừa đến, liền chuyển đề tài: “Sao Gia Luật huynh lại không ở đại thính? Tìm ta có việc?”

“Ta vốn muốn tìm Dương huynh đến đại thính. Nhưng vừa vào thì thấy Dương huynh đi ra ngoài, có lẽ đã ra đến.” Gia Luật Tề cười nói.

“… Nga.” Thiệu Đường miễn cưỡng trả lời.

Gia Luật Tề nói thêm: “Thiệu Đường, huynh có muốn đến đại thính nhìn một chút không, hiện tại ta đi.”

“Không cần đâu.” Thiệu Đường không suy nghĩ liền đáp.

Gia Luật Tề cười, “Thiệu huynh biết vì sao ta phải nhanh chóng tìm Dương huynh đến đại thính không?”

“Không biết.”

“Bởi vì…” Gia Luật Tề mỉm cười nhìn Thiệu Đường, “Ta nghe Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ đang thương lượng việc gả ái nữ của họ cho Dương huynh, chỉ chờ Dương huynh đến sẽ công bố chuyện này trước các anh hùng hào kiệt. Nên bảo ta mau đến đây, báo cho Dương huynh một tiếng, lại không ngờ Dương huynh vội như thế…”

Gia Luật Tề nhìn biểu tình của Thiệu Đường, “Thiệu huynh không lo lắng sao?”

Thiệu Đường sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi vậy, nói: “Lo lắng cái gì?”

Gia Luật Tề cười lắc đầu, không nói gì, Thiệu Đường lại tiếp lời: “Dương Quá sẽ không thể nào thích Quách Phù, ta lo lắng cái gì? … Người Dương Quá thích là cô cô của y.”

Lúc này đến Gia Luật Tề sửng sốt, “Tiểu Long Nữ?” Lập tức lắc đầu cười, “Ngươi nghĩ Dương huynh thích Long cô nương?”

Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường không nói gì, đối phương chỉ nhíu mày, vì thế cười, ra vẻ đã hiểu nói, “Cũng đúng, Dương huynh thật sự thích Tiểu Long Nữ. Hơn nữa Long cô nương dường như cũng thực thích Dương huynh đệ.”

Thiệu Đường nghe được lời nói của Gia Luật Tề, mắt không khỏi ảm đạm, rồi lại nghe Gia Luật Tề nói tiếp: “Đáng tiếc, không giống nhau!”

“Ngô?”

“Ta nói, đáng tiếc, ‘thích’ của hai người kia căn bản không giống nhau. Ta không tin Thiệu huynh nhìn không ra điểm này.” Gia Luật Tề lặp lại lần nữa.

“…” Thiệu Đường vẫn không nói gì… Giấy trắng mực đen, mười sáu năm chờ đợi của cả hai khiến bao nhiêu người cảm động, bao nhiêu người say sưa tán dương đoạn giai thoại kinh thiên động địa này… không phải Thiệu Đường cố chấp, hắn biết Dương Quá rất tốt với mình, thậm chí có thể nói, hắn biết tình cảm của Dương Quá đối với hắn gọi là “thích”. Nhưng hắn không thể không tin vào sự thật… sự thật giấy trắng mực đen… dù sao hắn cũng đã từng cảm động bởi “mười sáu năm” kia…

“Thiệu huynh, ta phải về đại thính.” Khóe miệng Gia Luật Tề vẫn giữ nét cười nhạt, một chút cũng không ảnh hưởng bởi vẻ mất mác của Thiệu Đường.

“Ân.”

Gia Luật Tề không lập tức đi khỏi, mà nói: “Thiệu huynh, cùng đến xem đi.”

>>Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio