Cũng không biết là cầu nguyện có tác dụng, hay là do sự mất tích của các thành viên tổ chức Địa Ngục là có người cố ý tạo ra.
Khi Hạ Nhạc Thiên chạy đến ngục giam thì phát hiện các người chơi vẫn còn yên ổn, không có người chơi nào biến mất.
Hạ Nhạc Thiên tìm được chìa khóa rơi bên ngoài ngục giam, nhanh chóng mở cửa ra.
Các người chơi lập tức dò hỏi Hạ Nhạc Thiên đã xảy ra chuyện gì, vì những kẻ đó bỗng dưng biến mất.
Hạ Nhạc Thiên hỏi lại tình huống ngay lúc đó.
Trong đó có người nhanh chóng miêu tả lại cảnh tượng, "Lúc đó chúng tôi tận mắt nhìn thấy người của tổ chức Địa Ngục bị một màn sương đen bao bọc, sau đó lập tức biến mất, rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Nhạc Thiên nghe người này miêu tả, chợt nhớ tới con mèo đen kia, cậu nhớ trên người mèo đen quấn quanh một màn sương, cũng là màu đen.
Chẳng lẽ thật sự là do con mèo kia tạo ra vụ mất tích này?
Nhưng vì sao nó lại cố ý buông tha người chơi?
Đến lúc này, cho dù Hạ Nhạc Thiên không phải người thích tự luyến cũng phải nghĩ sâu xa hơn một chút, con mèo đen kia đã liên tục giúp cậu rất nhiều lần, chuyện này đã không thể dùng từ trùng hợp để hình dung.
Nó thật sự vì mình mới xuất hiện ở nơi này.
Nhưng vì sao nó muốn giúp mình?
Không lẽ là vì mấy cái cánh gà cậu mua cho nó?
Không nghĩ được thì quăng hết ra sau đầu, Hạ Nhạc Thiên mau chóng mở cửa các ngục giam khác, giải phóng tất cả người chơi.
Tất cả người chơi đều được cứu ra, người chơi bị chém đứt tay chân không thể lấy sinh cơ hoàn, hắn bèn trao đổi với người chơi khác, chờ sau khi thương thế hoàn toàn khôi phục thì lập tức lấy sinh cơ hoàn trả lại cho đối phương.
Có người chơi chạy đến khu vực khác trong nhà xưởng, sau một hồi lại chạy về, nói: "Tất cả thành viên của tổ chức Địa Ngục đều biến mất, nhưng tôi thấy tên hội trưởng nằm trong phòng điều khiển."
Mọi người đồng loạt nhốn nháo lên.
Người này lại nói: "Hắn đã chết rồi, hình như là trúng độc chết."
Những người khác Vội hỏi: "Nữ quỷ đâu? Liệu ả có đang nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm chúng ta hay không?"
Người này lắc đầu: "Không nhìn thấy, lúc ấy tôi bị dọa hết hồn, trước tiên chạy về nói cho các người."
Hạ Nhạc Thiên thấy mọi người không dám rời khỏi nhà xưởng, đành bất đắc dĩ giải thích: "Nữ quỷ đã biến mất, cơ hội gϊếŧ người đã không tồn tại."
Mọi người sửng sốt, sau đó lại càng nghĩ tới nhiều vấn đề hơn.
Tại sao thanh niên này lại khẳng định nữ quỷ đã biến mất, hơn nấu, chuyện này quá mức trùng hợp.
Tổ chức Địa Ngục dẫn người này đi không bao lâu, tất cả thành viên của tổ chức Địa Ngục đều biến mất, nếu giữa hai chuyện này không gì liên quan gì với nhau, vậy làm sao giải thích đây?
Chỉ là đối phương không muốn nói tỉ mỉ, các người chơi cũng thức thời không tiếp tục hỏi.
Dù sao thì một người có thể giải quyết sạch tổ chức Địa Ngục, chỉ sợ thực lực đã không ở trong tầm bọn họ có thể tưởng tượng, đắc tội người như vậy, ngược lại mới là ngu xuẩn.
Hạ Nhạc Thiên cùng mọi người rời khỏi nhà xưởng, trong đó có vài người chơi trao đổi phương thức liên lạc với nhau, ăn ý hợp tác.
Hạ Nhạc Thiên cho Trần Đỉnh một ánh mắt, sau đó quay người rời đi trước, không ít người chơi muốn chắp nối quan hệ với Hạ Nhạc Thiên, nhưng thân là người chơi, họ biết rõ người chơi khác rất mâu thuẫn trong việc tiết lộ thông tin cá nhân.
Họ chỉ có thể đứng nhìn Hạ Nhạc Thiên rời đi, hy vọng sau này có thể có cơ hội tổ đội với người này trong một trò chơi, nói không chừng có thể khởi đầu cho mối quan hệ tốt đẹp.
Hạ Nhạc Thiên nhắn địa điểm gặp mặt cho Trần Đỉnh, là một phòng trọ nhỏ, coi như có chút an toàn.
Sau khi Trần Đỉnh đến gặp Hạ Nhạc Thiên, nhanh chóng cho Hạ Nhạc Thiên một cái ôm thật chặt, cảm kích trong lòng không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
"Cảm ơn." Bùi Anh đứng bên cạnh cười nói.
Nàng rất khẳng định tổ chức Địa Ngục không thể bắt được Hạ Nhạc Thiên, cho nên chắc chắn là Hạ Nhạc Thiên cố ý để bị bắt vào.
Mục đích chỉ có một.
Đó là vì cứu nàng và Trần Đỉnh, phần ân tình này đủ để khiến Trần Đỉnh thất thố như thế.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Hai người thật sự không sao chứ? Không cần đi bệnh viện kiểm tra sao?"
Nếu thương thế không nặng, không có người chơi nào muốn lãng phí một viên sinh cơ hoàn trân quý, cho nên đại đa số tình huống đều lựa chọn đi bệnh viện.
Trần Đỉnh lắc đầu, nói: "Cậu cũng không phải không biết từ sau khi trò chơi đổi phiên bản mới, năng lực khôi phục vết thương của các người chơi đều tăng cao không ít, nhiều nhất là nghỉ ngơi mấy ngày thôi."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy là tốt rồi."
Vẻ mặt Trần Đỉnh trở nên nghiêm túc, lúc trước trong nhà xưởng hắn không tiện nói chuyện với Hạ Nhạc Thiên, lúc này mới nhắc tới đề tài cũ, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Đỉnh không biết Hạ Nhạc Thiên đã giải quyết lệ quỷ kia như thế nào, lại làm sao để tất cả thành viên tổ chức Địa Ngục biến mất một cách bí ẩn.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Việc này nếu nói ra, chỉ sợ anh không tin."
Trần Đỉnh sửng sốt, lập tức truy hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nhớ lại, "Lúc trước tôi có gặp một con mèo đen ở dưới lầu."
Trần Đỉnh lặp lại: "Mèo đen?"
Chuyện này liên quan gì đến mèo đen?
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu, nói: "Không sai, lúc ấy tôi cho rằng đây chỉ là một con mèo đen bình thường, cố ý bảo chủ quán ăn nướng ít cánh gà cho nó."
Trần Đỉnh và Bùi Anh nghe đến đây, trong lòng chợt hiện lên suy đoán không thể tưởng tượng.
Không lẽ Hạ Nhạc Thiên muốn nói, những chuyện xảy ra sau đó đều cùng liên quan đến con mèo này?
bg-ssp-{height:px}
"Khi tôi bị bắt đi, Sứ Giả Địa Ngục muốn tôi gia nhập tổ chức của bọn họ, nhưng lúc ấy tôi tình cờ thấy được trên bàn hắn có một thanh đao."
"Thanh đao?" Trần Đỉnh lập tức nghĩ đến chuyện khác: "Chẳng lẽ...... Sứ Giả Địa Ngục chính là?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Đúng, hắn và cái tên Sứ Giả Gothic gϊếŧ chết tất cả mọi người trong cùng trò chơi, một người cũng không tha."
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên kể khái quát ngọn nguồn về nữ quỷ kia, cùng với những chuyện Sứ Giả Địa Ngục đã làm.
"Con mèo kia đã biến mất, sau khi ra khỏi phòng tôi mới phát hiện tất cả thành viên của tổ chức Địa Ngục đều không thấy đâu, tôi cũng không khẳng định những chuyện này đều do con mèo đen kia làm, chỉ là suy đoán mà thôi."
Bởi vì trừ lý do này ra, cậu không nghĩ được khả năng thứ hai.
Trần Đỉnh nghe xong thì tâm trạng lên xuống phập phồng, biểu tình biến hóa rất nhiều, "Sứ Giả Địa Ngục nói rất đúng, chúng ta không thể tiếp xúc với Sứ Giả Gothic, để tránh kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ bên cạnh hắn."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tôi biết."
Cảm xúc của Bùi Anh cũng phức tạp, "Tuy rằng người của tổ chức Địa Ngục đều biến mất, nhưng lúc trước chúng ta điều tra ra có hai tổ chức đang đuổi gϊếŧ người chơi, có khi nào tổ chức còn lại cũng đang nắm giữ cách chế tạo lệ quỷ hay không?"
Nếu vậy thì phiền toái.
Quan trọng nhất là, sẽ có rất nhiều vô tội phải chịu tra tấn đáng sợ.
Trần Đỉnh nắm tay Bùi Anh, an ủi: "Chúng ta không có thực lực đi cứu những người đó, chỉ có thể nỗ lực sống sót, hơn nữa, tỷ lệ chế tạo lệ quỷ thành công hẳn là rất thấp, tạm thời không cần quá sợ hãi."
Hạ Nhạc Thiên cũng gật đầu, "Trong khoảng thời gian này chúng ta nên cẩn thận hơn một chút."
Trần Đỉnh và Bùi Anh không nói chuyện, chỉ nắm chặt tay nhau.
Việc tô chức Địa Ngục bị tiêu diệt rất nhanh truyền đến tai nhiều người chơi, những người chơi vốn đang cảm thấy bất an lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, tỏ vẻ ngay cả ông trời cũng không nhịn nổi tổ chức này bạo hành.
Khi mỗi người đều đang thóa mạ tổ chức Địa Ngục, thì Sứ Giả Gothic vẫn an an tĩnh tĩnh, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới đối phương lại tham gia Thi Đấu Xếp Hạng thêm một lần, điểm tích lũy cũng thay đổi theo.
[] [Da Da Hạ] -- [/]
[] [Sứ Giả Gothic] -- [/]
Hạ Nhạc Thiên vẫn đứng vững ở vị trí đầu tiên, tuy Sứ Giả Gothic lại tiếp tục tham gia Thi Đấu Xếp Hạng thêm lần nữa, nhưng điểm tích lũy vẫn chênh lệch một khoảng không nhỏ với Hạ Nhạc Thiên.
Ngoài cái này ra, Hạ Nhạc Thiên còn chú ý tới không ít người chơi trên Bảng Xếp Hạng đã biến mất, hàng sau cùng lại xuất hiện người chơi mới.
Không ai biết những người chơi đó chết vì Thi Đấu Xếp Hạng, hay là chết trong tay người chơi khác, tương tự, điều này cũng khiến không ít người chơi bình thường cũng bắt đầu sinh ra ý định muốn tham gia.
Nói không chừng sau khi người chơi phía trên chết, ID của bọn họ có thể xuất hiện trên Bảng Xếp Hạng.
Cũng có những người chơi đầu óc tỉnh táo lập tức từ bỏ ý nghĩ tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, ngay cả người chơi lâu năm trên Bảng Xếp Hạng cũng bỏ mạng, vậy người chơi bình thường như bọn họ, chẳng phải là chết càng nhanh hơn sao?
So với như vậy, còn không bằng tham gia trò chơi bình thường mỗi tháng một lần, chậm rãi tích cóp điểm Sinh Tồn để mua Thẻ qua cửa, là có thể miễn chơi trò chơi được một lần.
Mỗi người một ý, ai cũng không giống nhau.
Mà Hạ Nhạc Thiên vẫn ở trong khu chung cư cũ kia, vì sắp đến thời hạn tham gia trò chơi bình thường, ước chừng còn bốn ngày nữa, cậu phải chuẩn bị sẵn.
Không biết là khẩn trương hay là nguyên nhân gì khác, buổi tối Hạ Nhạc Thiên luôn khó đi vào giấc ngủ, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng lại ngồi dậy, ngây người nhìn một góc căn phòng.
Cậu lại không kiềm được nhớ tới người không nên nhớ...
Suốt cả một ngày, Thích Lệ Phi đều không chủ động nhắn tin lại cho cậu, chẳng lẽ đối phương bận đến nỗi không có thời gian mở di động lên sao?
Hay là, đối phương vốn không muốn nói chuyện với mình.
Nghĩ như vậy, Hạ Nhạc Thiên càng không ngủ được, giận dỗi đi vào phòng bếp nấu mì ăn.
Trong góc tối ánh đèn không chiếu tới, hình như có cái gì đó nhảy lên, trên vách tường hình thành bóng dáng mơ hồ của một con mèo, nó chậm rãi đi tới, cuối cùng ẩn nấp vào bóng đêm.
Tiếng bước chân đến gần, Hạ Nhạc Thiên bưng mì từ trong phòng bếp ra, vừa xem video vừa ăn mì, vách tường sau lưng lại hiện ra bóng một con mèo thật lớn, nó lắc lư cái đuôi tập trung tinh thần nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên không hề phát hiện, cậu vẫn đang chọc điện thoại, lầm bầm lầu bầu, "Còn chưa nhắn tin cho mình? Trời cũng đã tối rồi, xem ra là thật sự không nhớ mình, mệt cho mình còn nhớ hắn."
Thích Lệ Phi đáng ghét!
Cậu quyết định không chủ động tìm Thích Lệ Phi, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Mèo đen hơi thở dài, nâng móng vuốt lên quơ quơ, ngay sau đó một cái điện thoại hình chữ nhật xuất hiện trên vách tường, mèo đen dùng cái chân khác bắt đầu gõ chữ, sau đó ấn gửi.
Hạ Nhạc Thiên nghe được âm thanh nhắc nhở của trò chơi, nhanh chóng di động ra, tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Loại linh cảm này không lẫn vào đâu được, thật sự là Thích Lệ Phi gửi tin nhắn tới.
Chút buồn bực trong lòng Hạ Nhạc Thiên lập tức biến mất không còn dấu vết, vô cùng chờ mong mở khung chat.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Tôi nhớ em.]
Hạ Nhạc Thiên không có tiền đồ cười ngây ngô lên, ngay sau đó phản ứng chậm một nhịp, lập tức xụ mặt xuống, gửi cho đối phương một tin nhắn.
[Da Da Hạ: Thật không khéo, em không nhớ anh chút nào.]
Hạ Nhạc Thiên gửi xong lại cười ngu, nhịn không được nhào lên giường lăn qua lộn lại, vừa hưng phấn vừa vui vẻ.
Dường như tất cả cảm xúc tiêu cực của ngày hôm nay đều biến mất chỉ vì một câu nói đơn giản của đối phương.
Tình yêu, chính là tốt đẹp một cách đáng ghét như vậy đấy.
Hạ Nhạc Thiên ngâm nga một ca khúc, lại nhịn không được nhìn tin nhắn Thích Lệ Phi vừa gửi đến, sau đó vùi đầu vào trong chăn giãy đành đạch.
Cái đuôi của mèo đen vui sướng lắc đều như cánh trực thăng, dường như cũng đang cười.
Editor: Hổng mấy mình về giai đoạn chưa tỏ tình đi, mất giá quá Hạ cưng ơi.