Không biết Hạ Nhạc Thiên đã ngủ từ lúc nào, chờ đến khi tỉnh lại thì kinh ngạc phát hiện đã là ban ngày.
Có lẽ là vì tối hôm qua tâm trạng rất tốt, nên mới ngủ nhanh như vậy, Hạ Nhạc Thiên xoay người ngồi dậy, trước tiên mở di động xem Thích Lệ Phi có nhắn tin cho mình hay không.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Chào buổi sáng.]
Hạ Nhạc Thiên nhìn thời gian tin nhắn gửi đến, là một phút trước, vừa cảm thấy vô cùng trùng hợp, vừa cảm thấy mình và Thích Lệ Phi tâm linh tương thông.
Hạ Nhạc Thiên sớm đã đem chút buồn bực này vứt ra sau đầu, thấy Thích Lệ Phi chủ động nhắn tin cho mình, dĩ nhiên Hạ Nhạc Thiên cũng đáp lại nhiệt tình một trăm phần trăm.
[Da Da Hạ: Sớm.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Khoảng thời gian này thế nào, có phải trò chơi bình thường tiếp theo của em sắp tới rồi không?]
Hạ Nhạc Thiên khẽ chớp mắt, tiếp tục gửi tin.
[Da Da Hạ: Gần đây em vẫn ổn, chờ sau khi em tiến vào trò chơi sẽ kể cho anh nghe một chuyện rất kỳ lạ.]
[Da Da Hạ: Còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn tham gia trò chơi bình thường.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Vậy ba ngày sau thấy.]
Tim Hạ Nhạc Thiên lập tức đập tăng tốc, vội vàng xác nhận.
[Da Da Hạ: Chẳng lẽ anh định...?]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừm, tôi sẽ đến gặp em.]
Mặt Hạ Nhạc Thiên có hơi nóng lên, đột nhiên vô cùng chờ mong ba ngày nhanh chóng trôi qua, nếu đổi lại lúc trước, cậu chỉ ước gì thời gian đến lượt chơi càng chậm càng tốt.
Quả nhiên, tình yêu khiến người ta trở nên mù quáng, cũng không giống lúc trước.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng coi như lĩnh ngộ được hàm nghĩa của những lời này.
Nhưng mặc kệ thế nào, nghĩ đến ba ngày sau sẽ gặp Thích Lệ Phi, Hạ Nhạc Thiên bắt đầu đứng ngồi không yên, nhanh chóng đến trung tâm thương mại mua sắm.
Đa số đồ vật cậu mua đều là quần áo tương đối cầu kỳ, có thể làm nổi bật đường nét cơ thể và khí chất của mình, sau đó lại đến salon tạo hình cao cấp, thuê một nhà thiết kế tương đối nổi tiếng tên Tony tạo mẫu tóc cho mình.
Tuy nói là tạo mẫu tóc mới, nhưng cũng không khác gì kiểu tóc cũ, mà nhìn kỹ lại có thể cảm giác được Hạ Nhạc Thiên không giống như lúc trước.
Thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Gương mặt của Hạ Nhạc Thiên tuy không phải cực kỳ xuất chúng, nhưng tuyệt đối không phải gương mặt của người qua đường mua nước tương, sau đó lại mặc quần áo và tỉ mỉ tạo hình, khí chất cả người nháy mắt tăng lên vài bậc.
Hạ Nhạc Thiên rất vừa lòng, rồi lại thấp thỏm chờ mong.
Không biết khi Thích Lệ Phi nhìn thấy mình lúc này, có kinh hỉ hay không nhỉ?
Thời gian thong thả trôi đi trong sự chờ đợi dày vò của Hạ Nhạc Thiên, đến đêm khuya h, trò chơi lập tức nhảy ra dòng chữ nhắc nhở: [Xin hỏi có tiến vào trò chơi hay không?]
Hạ Nhạc Thiên chọn không, sau đó vội vàng nhắn tin cho Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Em phải vào trò chơi.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Được.]
Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, ra ngoài giao diện nhấn vào khung [Tiến vào trò chơi], thế giới trước mắt quay cuồng một trận, không đợi Hạ Nhạc Thiên thấy rõ khung cảnh trong trò chơi, cả người đã bị Thích Lệ Phi ôm vào lòng.
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, sau đó lập tức ôm lại đối phương.
Âm thanh Thích Lệ Phi không còn lạnh băng như đối với người chơi khác, hắn đem tất cả dịu dàng dành hết cho Hạ Nhạc Thiên, duy nhất một người.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, lồng ngực cũng trướng theo.
Hai người ăn ý không nói lời nào, đều hưởng thụ giờ khắc yên bình và cái ôm không dễ có được.
Đối với cặp tình nhân bình thường thì chuyện này chỉ cần đưa tay là có thể với lấy, nhưng đối với Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi mà nói, quả thực là mong muốn không thể thành.
Sau khi kết thúc cái ôm.
Hạ Nhạc Thiên mới cười cười đấm một quyền vào ngực Thích Lệ Phi, "Sao hôm qua lại đột nhiên thông suốt chủ động nói chuyện với em?"
Thích Lệ Phi nhu hòa nhìn cậu, giải thích: "Trực giác nói cho tôi, em đang nhớ tôi."
Hạ Nhạc Thiên lập tức xì một tiếng khinh miệt, đôi mắt lại cong cong nhìn Thích Lệ Phi, có chút cảm khái lại có chút thương cảm nói: "Em luôn có cảm giác em và anh đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."
Thích Lệ Phi trầm mặc, ánh mắt hiện lên chút quang mang.
Nhưng mà trong mắt Hạ Nhạc Thiên, Thích Lệ Phi trầm mặc là biểu hiện của sự vô lực, cậu chạy chóng sửa miệng: "Em không có ý gì khác, em rất hài lòng với tình trạng hiện giờ của chúng ta."
Thế giới này tuy rất lớn, cũng rất nhiều người, nhưng để gặp được một người mình yêu cũng yêu mình, khó càng thêm khó.
Thích Lệ Phi bình tĩnh xoa đầu Hạ Nhạc Thiên, "Cố gắng thông quan trò chơi, nói không chừng chúng ta có thể ở bên nhau."
Hạ Nhạc Thiên chợt sửng sốt, sau đó sắc mặt nháy mắt biến đổi.
Sẽ không có ngày đó.
Cho dù cậu thông quan trò chơi đạt được cơ hội ước nguyện, cậu cũng phải đem cơ hội đó để Đường Quốc Phi sống lại.
Cái chết của Đường Quốc Phi cũng coi như gián tiếp liên quan đến Hạ Nhạc Thiên, hơn nữa quan hệ của hai người lại vô cùng tốt.
Quan trọng nhất là, Đường Quốc Phi chỉ có thể thông qua cơ hội này sống lại, mà Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi vốn đang sống rất tốt, chỉ là vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Những lời này cậu không thể nói cho Thích Lệ Phi.
Thậm chí còn không muốn Thích Lệ Phi vì chuyện này mà khổ sở thương tâm, Hạ Nhạc Thiên miễn cưỡng cười cười, "Đúng vậy, anh nói đúng."
Thích Lệ Phi nhìn thẳng Hạ Nhạc Thiên, "Em có việc gạt tôi?"
Ánh mắt hắn rõ ràng không có chút sắc bén nào, rồi lại phảng phất như một thanh đao đâm vào lòng Hạ Nhạc Thiên, phơi bày mọi ý nghĩ của cậu.
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng né tránh mắt Thích Lệ Phi, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không có gì giấu anh, anh suy nghĩ nhiều."
Thích Lệ Phi im lặng thu hồi ánh mắt, chỉ búng nhẹ trán Hạ Nhạc Thiên, "Trước tiên cứ nỗ lực thông quan, chuyện khác em không cần bận tâm, có tôi ở đây."
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười gật đầu, "Em biết."
Tuy là nói vậy, nhưng cậu biết cho dù là người nắm trong tay quyền sinh sát như Thích Lệ Phi, cũng không thể dùng quyền lợi mở cửa sau cho mình, cá cùng tay gấu không thể lấy cả hai.
Trẻ con phải lựa chọn, nhưng ngay cả người lớn vẫn không thể muốn hết.
Hạ Nhạc Thiên không muốn để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến bầu không khí, mỗi một lần cậu và Thích Lệ Phi ở chung đều không dễ được.bg-ssp-{height:px}
Hạ Nhạc Thiên lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, cậu nhìn cảnh vật xung quanh, có chút kinh hỉ nói: "Nơi này là bờ biển!"
Chẳng qua biển rộng dường như bị một lực lượng không biết tên giam cầm, tất cả bọt sóng đều yên lặng bất động, cứ như là thế giới tranh sơn dầu.
Cuối tầm nhìn là trời xanh, nhiều đóa mây trắng điểm xuyết ở trong đó, hoàng hôn đốt cháy mây trắng thành màu đỏ ửng, vô cùng rung động.
Lại nhìn về nơi xa, có một con tàu chở khách theo định kỳ thật lớn, dưới ánh hoàng hôn lộ ra vẻ yên ả cùng thản nhiên.
Thế giới này, đẹp đến kỳ cục.
Thích Lệ Phi nhẹ nhàng phất tay, bờ biển lập tức xuất hiện một cái ghế công viên, mặt ghế màu trắng có điểm tô thêm chút hoạ tiết thần bí không biết tên.
Hạ Nhạc Thiên như một đứa trẻ chưa hiểu việc đời, lập tức nhốn nháo: "Đây là do anh biến ra hay lấy từ Không Gian Bao Vây ra?"
Thích Lệ Phi cười mà không đáp, "Ngồi xuống đi."
Hạ Nhạc Thiên cũng không khách sáo, nhanh chóng ngồi xuống, cả người thả lỏng ngả lưng vào ghế dựa, ánh mắt mơ màng nhìn biển lớn, lẩm bẩm nói: "Thật hy vọng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại."
Vậy thì có thể mãi mãi ở bên Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên cũng không xem nhẹ trò chơi bình thường, cậu cũng chuẩn bị sẵn tâm lý mình có thể bỏ mạng trong trò chơi bình thường, nói không chừng là ngày nào đó, cũng có thể là hôm nay, cậu sẽ chết trong tay lệ quỷ.
Không biết khi đó Thích Lệ Phi có thể vì mình mà khổ sở thương tâm hay không...
Chỉ là Hạ Nhạc Thiên không hề có ý định nói những suy nghĩ này cho Thích Lệ Phi, cậu muốn giữa mình và Thích Lệ Phi chỉ có những ký ức vui vẻ tốt đẹp.
Lúc này Thích Lệ Phi cũng rất thả lỏng, đôi chân dài bắt chéo nhau ung dung ngồi ngắm sườn mặt Hạ Nhạc Thiên, con ngươi đen nhánh tràn đầy ôn nhu và chăm chú.
Hạ Nhạc Thiên không có biện pháp bỏ qua ánh mắt nóng cháy bên cạnh, chỉ có thể quay đầu hỏi Thích Lệ Phi, "Làm gì mà nhìn em mãi vậy, ngắm cảnh đi."
Thích Lệ Phi nói: "Phong cảnh không đẹp bằng em."
Hạ Nhạc Thiên trừng lớn mắt, hít vào một hơi, "Không ngờ nhìn anh cứng nhắc lạnh lùng như vậy, mà lại nói lời âu yếm sến sẩm kiểu này?"
Thích Lệ Phi nhíu mày, "Lời âu yếm....sến sẩm?"
Hạ Nhạc Thiên nhún vai: "Là ám chỉ những lời âu yếm hơi nổi da gà."
Thích Lệ Phi trầm mặc, nói thật: "Ở phương diện này thì loài người các em tiến hóa rất nhanh."
Không biết có phải đang cảm khái hay không...
Hạ Nhạc Thiên bày vẻ mặt như người từng trải, "Yên tâm, thời đại của internet chính là như vậy, anh mà không lên mạng một tháng sẽ không bắt kịp trào lưu mới nhất."
Thích Lệ Phi có chút đau đầu thở dài.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đúng rồi, lần này anh vẫn không thể nhúng tay quấy nhiễu người chơi như lúc trước sao?"
Thích Lệ Phi nói: "Ừm, tôi chỉ ra tay khi có Bug không hợp lý xuất hiện. "
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nói đến chuyện này cậu lập tức nhớ tới gì đó, vội ngồi thẳng thân thể, "Đúng rồi, lúc trước không phải nói sau khi vào trò chơi sẽ kể cho anh một chuyện kỳ lạ sao."
Thích Lệ Phi nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh, "Là chuyện gì?"
Hạ Nhạc Thiên cười rộ lên: "Nói ra anh nhất định không tin, em đã gặp một con mèo thần kỳ ở thế giới Hiện Thực."
Thích Lệ Phi dè dặt gật đầu, ung dung thay đổi kiểu ngồi, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối: "Sau đó thì sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Con mèo này có khả năng đã thành tinh, em vẫn luôn cho rằng thế giới này chỉ có người và quỷ, không ngờ ngay cả mèo cũng có thể thành tinh."
Nghe những lời này, Thích Lệ Phi lựa chọn im lặng, sau đó mở miệng: "Trừ chuyện này ra, em còn chuyện nào khác muốn nói cho tôi không?"
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, "Không có."
Biểu tình Thích Lệ Phi hơi khựng lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Thật sự không có?"
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên khẽ nhảy dựng.
Chẳng lẽ Thích Lệ Phi biết mình suýt nữa bị quỷ gϊếŧ chết sao?
Lúc đầu cậu cũng có ý định đem chuyện này nói cho Thích Lệ Phi, nhưng sau đó lại đánh mất suy nghĩ này, thậm chí quyết định giấu nhẹm chuyện này.
Bởi vì dù cậu nói chuyện này cho Thích Lệ Phi, cũng không làm được chuyện gì.
Thích Lệ Phi vốn dĩ không thể rời khỏi thế giới Trò Chơi để vào Hiện Thực, dù có nói chuyện này cho Thích Lệ Phi, cũng chỉ có thể đưa thêm phiền não cho hắn, nói không chừng còn bởi vậy mà sinh ra cảm xúc tiêu cực.
Thích Lệ Phi ở trong trò chơi vốn không có đối thủ, nội tâm nhất định rất mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Một người như vậy, phát hiện mình lại không có cách nào bảo vệ được người yêu, hắn sẽ khổ sở tới mức nào chứ.
Cho nên, Hạ Nhạc Thiên lựa chọn giấu giếm.
Nhưng đây không phải kết quả Thích Lệ Phi muốn nhìn thấy, hắn nghĩ rằng Hạ Nhạc Thiên sẽ không giấu mình bất kỳ chuyện gì.
Nhưng Thích Lệ Phi chỉ cần ngẫm nghĩ một chút là có thể đoán được suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, trong lòng phức tạp vô cùng, có chút cảm động cũng có một vui vẻ, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Đủ loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, không thể dùng lời nói để hình dung.
Thích Lệ Phi chỉ có thể nói sang chuyện khác, chỉ về con thuyền nơi xa, "Chờ trò chơi kết thúc, mang em đi xem du thuyền."
Đôi mắt Hạ Nhạc Thiên lập tức sáng lấp lánh, "Thật sự?"
Thích Lệ Phi cười gật đầu, "Thật hơn vàng."
"Vậy còn chờ cái gì, nhanh bắt đầu trò chơi đi." Hạ Nhạc Thiên khó dằn lòng nổi, đôi mắt hoàn toàn bị du thuyền phía xa thu hút.
Đời này cậu vẫn chưa từng đặt chân lên con thuyền nào xa hoa như vậy đâu.
Hơn nữa lại là kiểu bao trọn, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy kích động.
Thích Lệ Phi cong khóe môi, lập tức búng tay một cái, "Như em mong muốn."
Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, toàn bộ thế giới bắt đầu lưu động, bọt sóng trên mặt biển vỡ tung, từng đợt sóng nối tiếp nhau xô vào bờ, cuốn đi từng đợt cát.
Tàu biển chở khách theo định kỳ vẫn yên lặng trôi ở chỗ xa nhất, dường như là điểm cuối của toàn bộ thế giới Trò Chơi.
Mà lúc này, xung quanh lập hiện ra vài người chơi, có nam có nữ, tất cả đều theo bản năng nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt mang theo khẩn trương.
Editor: Yêu vào là lú lẫn└('_`└)