"Đúng vậy." Người chơi mặt dầu mỡ khẽ lắp bắp, thái độ có hơi thiếu tự tin, chỉ ngay lúc nãy, hắn còn tưởng rằng chỉ có mình hắn nghĩ cách này.
Không ngờ trừ mình ra, người chơi khác cũng đã sớm nghĩ tới chuyện này, cứ như vậy, chẳng phải là ưu thế của hắn sẽ mất hết sao?
Người chơi khí chất trầm ổn không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ gọn gàng dứt khoát chỉ ra mấu chốt vấn đề, "Vậy cậu có biết nếu người chơi bị thương trong trò chơi, thân thể ngoài hiện thực cũng sẽ xuất hiện vết thương tương tự hay không? Cắt thịt là quá nguy hiểm."
Tuy nhiệm vụ mịt mờ ám chỉ lệ quỷ muốn ăn người chơi, nhưng chuyện này không có nghĩa là người chơi cần phải dùng thịt của chính mình để làm mồi câu.
Không chờ người chơi mặt dầu mỡ trả lời, hắn còn nói thêm: "Nơi này có rất nhiều biến số không ổn định, giả sử như có thể cắt thịt, nhưng muốn cắt bao nhiêu đây? Lỡ đâu chúng ta không kịp đến tàu biển, đã mất máu quá nhiều tử vong thì sao?"
Những vấn đề này cần phải thận trọng suy xét mới có thể cho quyết định.
Người chơi khác hoàn toàn không biết làm sao cho phải, nhưng dù sao bọn họ cũng là đã trải qua vài trò chơi, không phải cái gì cũng không biết.
Hoặc là nói, sâu trong nội tâm bọn họ, kỳ thật cũng cho rằng cắt thịt để câu quỷ là đường sống chân chính, chỉ là suy nghĩ và lý trí đều không muốn thừa nhận biện pháp này.
Như người chơi kia đã nói, biện pháp này quá nguy hiểm, không có người nào dám đánh cược.
Dù sao thời gian còn nhiều, bọn họ có thể chậm rãi tìm ra cách khác.
Người chơi mặt dầu mỡ cuối cùng cũng nhận ra không thích hợp, nuốt nuốt nước miếng, "Lúc nãy các người nói thật sao? Trò chơi này thật sự sẽ chết người?"
Ban đầu hắn không tin, nhưng nếu chỉ có một người lừa hắn thì thôi, không đến mức tất cả người chơi đều bắt tay nhau lừa hắn.
Hơn nữa, vẻ bất an và sợ hãi trên mặt bọn họ rất chân thật, quả thật không khác gì diễn viên phái thực lực.
"Tôi không tin, trừ khi các người đưa ra chứng cứ." Hắn có chút luống cuống, theo bản năng chống chế.
Đây nhất định là giả.
Trên đời này sao có thể có trò chơi đáng sợ như vậy?
Nếu chơi thua sẽ phải chết, còn bị xóa bỏ dấu vết, sẽ không ai còn nhớ sự tồn tại của mình.
Loại trò chơi đáng sợ này, con người không thể sáng tạo ra được, nhưng nếu không phải con người tạo ra, vậy thế lực tàn nhẫn nào lại coi người chơi như chuột bạch, tùy ý đùa bỡn như thế?
"Tin hay không tùy thích." Phú Nhị Đại cười lạnh.
Người chơi mặt dầu mỡ lập tức giận đỏ mặt, rồi lại không dám thật sự cãi nhau với người này, hắn đã nhìn ra, thực lực của hắn không đủ để người chơi khác nghiêng về phía hắn, tất cả đều lựa chọn lạnh nhạt bàng quan.
Hạ Nhạc Thiên cũng không hy vọng mọi người ầm ĩ căng thẳng, tránh việc làm chậm trễ nhiệm vụ trò chơi.
"Muốn biết chúng ta nói thật hay giả, anh có thể thử xem mình có thoát trò chơi được hay không." Hạ Nhạc Thiên đưa ra kiến nghị.
Người chơi mặt dầu mỡ sửng sốt, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, đó chính là di động!
Lúc trước hắn vì nhấn [Bắt đầu trò chơi] mới đi vào thế giới thần bí này, vậy nếu nơi này thật sự chỉ là trò chơi bình thường, tất nhiên sẽ có lựa chọn cưỡng chế rời khỏi.
Hắn vội vàng mở điện thoại, chăm chú tìm tòi một phen, sau đó tái mặt nói, "Không thể nào..."
Trò chơi này không có nút rời khỏi, chẳng lẽ nếu chết trong trò chơi, ngoài Hiện Thực cũng sẽ tử vong theo sao?
"Nếu anh tin, vậy hãy cố gắng suy nghĩ biện pháp, nếu không nghĩ ra được cũng không sao, thành thật ngồi yên đừng làm bất kỳ chuyện gì." Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở.
Người chơi mặt dầu mỡ thất hồn lạc phách, không còn chút hưng phấn kích động nào.
Tâm trạng của hắn hệt như tàu lượn siêu tốc lên xuống phập phồng, đến bây giờ vẫn khó có thể tiếp thu sự thật trước mắt.
Người chơi khác cũng không dám tùy tiện chạm vào nước biển, hơn nữa không có công cụ chèo thuyền, chỉ có thể cố ý lắc lư cả người, muốn thuyền di chuyển về phía trước, nhưng thuyền vẫn không hề xê dịch.
"Nhất định là trò chơi cố ý thiết kế như vậy." Một người chơi sắc mặt khó coi nói: "Ngay cả gian lận cũng không được, chẳng lẽ thật sự muốn cắt thịt để câu quỷ?"
"Cứ từ từ xem đã, nói không chừng đại lão có thể nghĩ ra đường sống......" Người chơi nữ hơn ba mươi tuổi run rẩy nói.
Dường như toàn bộ hy vọng đều đặt lên người Hạ Nhạc Thiên, chị ta chỉ có thể chờ đợi.
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì ngẩng đầu, nói: "Tuy rằng tôi đứng đầu Bảng Xếp Hạng, nhưng tôi cũng không phải vạn năng, mọi người đều phải động não suy nghĩ, tiếp thu ý kiến của nhau mới vượt qua được cửa ải khó khăn này."
Hắn không muốn mọi người đem hy vọng đặt trên người mình, lòng người khó dò, một khi mình phán đoán sai lầm, chỉ sợ những người này sẽ trở mặt oán trách mình.
Chút tính toán trong lòng các người chơi bị chọc thủng, hơi xấu hổ tránh đi ánh mắt Hạ Nhạc Thiên, vội vàng nói đúng vậy đúng vậy.
Hạ Nhạc Thiên ngồi trên thuyền trầm tư.
Mà Thích Lệ Phi lại chống cằm, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Mà hành động khác thường này lại không khiến bất kỳ ai nghi ngờ nhìn qua, bọn họ đều theo tiềm thức bỏ qua Thích Lệ Phi, cùng với những hành động không hợp lý của hắn.
Hạ Nhạc Thiên cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Thích Lệ Phi, quay đầu nhìn về phía đối phương, khóe miệng hơi co rút, nói bằng khẩu hình: "Anh đừng như vậy."
Cứ tiếp tục nhìn như vậy, lỡ có người chơi chú ý thì sao.
Thích Lệ Phi tiếc nuối chậc lưỡi, tuy hắn chắc chắn mình sẽ không bị người chơi phát hiện không đúng, nhưng cũng không muốn người yêu không vui, chỉ có thể thu hồi ánh mắt.
Hạ Nhạc Thiên lập tức cho Thích Lệ Phi một nụ cười khen thưởng, sau đó lại chuyên tâm suy nghĩ manh mối.
Cậu muốn nỗ lực sống sót, mới có thể ở bên Thích Lệ Phi nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên như được tiêm máu gà, cầm lấy cần câu cẩn thận đánh giá.
Nhìn qua thì cần câu này không khác gì cần câu bình thường.
"A?" Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại phát hiện móc câu mơ hồ phát ra ánh sáng vàng kim, chỉ là rất nhạt.
Có vẻ không khác gì túi bọt khí màu vàng kim.
Chẳng lẽ cần câu cũng có thể áp chế được lệ quỷ sao?
Ngay cả một con cá bình thường khi bị câu lên cũng giãy giụa mãnh liệt, huống chi là lệ quỷ tồn tại vài trăm năm, nếu bị người chơi câu lên tất nhiên sẽ tập kích bọn họ..
Cho nên nói không chừng cần câu này có tác dụng áp chế lệ quỷ giãy giụa, sau khi người chơi câu quỷ lên thì có thể bỏ nó vào túi khí vàng kim.
Một loạt manh mối thoạt nhìn không chút sơ hở.
Nhưng lại khiến Hạ Nhạc Thiên càng hoài nghi đây tuyệt đối không phải đường sống chân chính, các nhiệm vụ trò chơi trước đã chứng minh một sự thật.
Đó chính là đường sống trong trò chơi có lẽ có rất nhiều loại, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương người chơi.
Giống như [Chuyến Xe Chết Chóc].
Trò chơi ám chỉ người chơi cần phải bầu phiếu gϊếŧ một người thì xe buýt mới có thể chạy bình thường, thẳng đến khi dừng lại ở Trạm Cuối.
Loại trò chơi theo hình thức bẫy rập này, không khác gì nhiệm vụ lần này.
Tuy rằng không biết trên du thuyền có cái gì, nhưng nếu tàu biển chở khách chạy định kỳ không phải là đường sống thật sự, vậy cậu nên làm gì để vượt qua nhiệm vụ lần này đây?
Tàu biển cách người chơi không đến m, xung quanh đều là nước biển mênh mông vô bờ, không thấy bất kỳ bờ biển bờ cát hay là đất liền nào.
Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày.
Các người chơi cần phải tìm ra đường sống, ngoài vấn đề không có nước uống sẽ khiến người chơi mất nước mà chết ra, quan trọng hơn là sóng thần vào ba ngày sau.
Tuy trò chơi không nói sóng thần lớn cỡ nào, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể sống sót dưới sự uy hiếp của thiên nhiên.
Nhưng nếu chạy lên tàu biển chở khách chạy định kỳ thì sao?
Liệu có thể tránh thoát sóng thần hay không?
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên quyết đoán.
Không thể!
Tuyệt đối không thể lên tàu biển chở khách chạy định kỳ, một trăm phần trăm là đường chết.
So với đường sống mà trò chơi nhắc nhở, cậu càng nguyện ý tin tưởng Thích Lệ Phi, tàu biển chở khách chạy định kỳ tuyệt đối không thể lên.
Nếu trong ba ngày cậu vẫn không nghĩ ra đường sống chính xác, vậy cậu tình nguyện ngồi trên con thuyền nhỏ này cũng tuyệt đối sẽ không lên tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Trong lúc Hạ Nhạc Thiên trầm tư suy nghĩ, người chơi khác cũng không chỉ lo ngồi ngốc, cũng thử phân tích manh mối.
Nhưng càng tự hỏi, thì càng cảm thấy sợ hãi.
Dường như tất cả manh mối trước mắt đều chỉ về hướng mà bọn họ hoàn toàn không muốn thực hiện.
Chẳng lẽ, thật sự phải cắt thịt câu quỷ?
"Lỡ như sau khi câu quỷ lên, trực tiếp kích phát cơ hội gϊếŧ người thì làm sao bây giờ? Vậy chúng ta không phải là dê vào miệng cọp sao..." Một người chơi lớn tuổi nhất nhóm có chút không yên lòng.
Người chơi khác như bị nói trúng tâm sự, càng thêm thấp thỏm lo âu, có người chơi theo bản năng phủ nhận: "Không có khả năng, nhất định sẽ không."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua, cũng không tùy tiện nói ra suy đoán của mình.
Các người chơi run sợ không được bao lâu, mặt biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen lờ mờ, hình như là rong biển đang dập dờn trong nước.
Các người chơi nhìn thấy những thứ này, phản ứng đầu tiên chính là khó hiểu, sau đó là bất an.
bg-ssp-{height:px}
Ở đâu ra nhiều rong biển như vậy?
"Không đúng, những rong biển đó càng lúc càng gần chúng ta!" Người chơi ngồi chiếc thuyền ngoài cùng lập tức bất an hô to lên, cơ thể đong đưa khiến thân thuyền cũng lắc lư theo.
Trong chớp mắt, rong biển tụ tập lướt về phía người chơi kia, từng đợt sóng khuếch tán làm rong biển cũng uốn lượn vài cái, lộ ra một gương mặt lấp ló!!!!
Đó là một gương mặt xanh mét tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, lộ ra nụ cười tham lam dữ tợn.
"Quỷ!!!!" Sau khi hắn thấy rõ thứ bên dưới, lập tức co rút đồng tử, sợ tới mức kêu to!
Tuy rằng người này không phải lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, nhưng con quỷ này xuất hiện quá mức kinh khủng, đặc biệt là các người chơi ban đầu không ý thức được những rong biển này chính là đầu tóc lệ quỷ, lúc này mới sẽ bị dọa chết khiếp.
Trong nháy mắt hắn thét chói tai, người chơi khác đều hốt hoảng lùi ra sau, nhưng trên thuyền chỉ lớn bằng chừng đó, có trốn như thế nào cũng không tránh được lệ quỷ.
"Làm sao bây giờ? Chúng nó có bò lên ăn chúng ta hay không?!!!" Tiếng kêu khóc tuyệt vọng vang lên, cùng với âm thanh ầm ầm của mặt biển, giống như bùa đòi mạng kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim của từng người chơi.
Thị lực của Hạ Nhạc Thiên cao hơn người thường rất nhiều, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy hình dạng của những con quỷ dưới đáy biển.
Mỗi gương mặt quỷ có biểu tình không giống nhau, nhưng đều quỷ dị mười phần.
Hạ Nhạc Thiên cũng lập tức lùi ra sau, sau đó cầm cần câu làm vũ khí phòng thân, tuy trên móc câu không có mồi, nhưng nó lại lóe lên ánh sáng vàng kim, hẳn là có tác dụng cảnh cáo lệ quỷ.
Nhưng mà ngoài dự đoán là những con quỷ này cũng không bò lên thuyền, nói đúng hơn là...... không thể lên thuyền, chúng nó chỉ ẩn núp trong biển, ngửa đầu nhìn chằm chằm mỗi người chơi, không chút che giấu vẻ thèm thuồng.
Mặc cho ai nhìn cũng hiểu, bọn quỷ này muốn ăn tươi nuốt sống các người chơi trên thuyền.
Gấp không chờ nổi.
Người chơi trầm ổn phát hiện điểm này, nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng học theo Hạ Nhạc Thiên lấy cần câu làm vũ khí phòng thân, sau đó nhắc nhở người chơi khác: "Đừng lộn xộn, bọn chúng không thể lên thuyền gϊếŧ chúng ta."
Một vài người chơi nghe vậy thì lập tức hoảng loạn quan sát những con quỷ dưới biển, sau khi chứng thực người kia nói là thật là mới hoàn toàn yên lòng.
Nhưng người chơi mặt dầu mỡ và một người chơi nữ nhỏ tuổi thì vẫn hoảng sợ la to, thân thuyền vì kịch liệt đong đưa, có thể lật úp bất kỳ lúc nào.
Chuyện này càng khiến bọn họ thêm sợ hãi, không sao bình tĩnh lại nổi.
Từng đợt sóng khuếch tán ra ngoài, hấp dẫn càng nhiều quỷ tới gần này hai chiếc thuyền đang không ngừng lay động, ánh mắt nóng bỏng tham lam chờ này hai người chơi trên thuyền rơi xuống nước, há miệng chờ sung.
"A...... Đừng lại đây, cút đi, tránh ra!" Người chơi mặt dầu mỡ đã bị dọa ra nướƈ ŧıểυ, thấm ướt cả đáy quần, tỏa ra mùi tanh tưởi.
Nhưng hắn không rảnh bận tâm chuyện này, những lệ quỷ trong biển vô cùng chân thật, làm hắn cuối cùng cũng hiểu rõ lúc trước mình ngây thơ ngu xuẩn đến cỡ nào.
Chơi nhiều trò chơi thì thế nào, cũng không thể bình tĩnh trong tình huống quá mức chân thật này, dù sao thì những trò chơi ngoài Hiện Thực có đồ họa sắc sảo đến đâu thì cũng chỉ là một trò chơi cài đặt trong máy tính.
Mà những lệ quỷ trước mắt không hề khách gì so với thế giới Hiện Thực.
Quan trọng nhất là, trò chơi này thật sự sẽ chết người, không có chuyện sống lại, hoặc lưu trữ chơi tiếp.
"Bình tĩnh một chút, đừng tiếp tục lắc lư nữa, hai người không thấy bọn chúng đều chạy đến chỗ các người sao?!!" Người chơi tương đối bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà hai người đã không nghe được gì nữa, sợ tới mức la to thảm thiết, thẳng đến khi một người trong đó suýt chút nữa lật thuyền, may mà bắt được mép thuyền nên mới không rớt xuống biển.
Lệ quỷ lập tức trở nên táo bạo hơn, dường như rất là phẫn nộ đồ ăn đến miệng mà còn chạy trốn.
Trải qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ lần này, người chơi mặt dầu mỡ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không dám tùy tiện đong đưa cơ thể, tránh thật sự rớt vào trong biển.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......" Hắn hoang mang lo sợ nhìn về phía người chơi khác xin giúp đỡ, hai chân không chịu khống chế mà run rẩy, cơ thể mập mạp cũng lẩy bẩy theo.
Từng vòng gợn sóng nhỏ lan ra từ thân thuyền, làm không ít lệ quỷ lưu luyến lướt xung quanh không chịu rời đi.
Vì sao bọn chúng đều chạy đến chỗ mình?
Chẳng lẽ là vì mình là tân nhân duy nhất, nên mới sẽ bị lệ quỷ ưu tiên coi thành đối tượng gϊếŧ chóc sao?
Hắn nghĩ đến đây, sợ tới mức da đầu tê dại.
Các người chơi lâu năm mồm năm miệng mười khuyên hắn tuyệt đối đừng lộn xộn, một khi mặt biển sinh ra sóng gợn thì sẽ hấp dẫn lệ quỷ tới.
"Đúng vậy, nhất định là vì nguyên nhân này." Người chơi mặt dầu mỡ nghe vậy thì vừa khóc vừa cười, không lộn xộn nữa.
Về phần người chơi nữ, có lẽ cô chỉ mới trải qua một trò chơi, tuy rằng đã thoát khỏi danh hiệu tân nhân, nhưng tố chất tâm lý hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tuổi còn nhỏ, lại là một cô gái, càng thêm sợ hãi lệ quỷ.
"Đừng hoảng, cô càng động thì bọn chúng càng quấn lấy cô." Hạ Nhạc Thiên tăng âm lượng nhắc nhở người chơi nữ.
Lúc này chỉ mới bắt đầu, cậu không biết sau khi quỷ ăn người liệu có biến hóa hoặc là hình thành cơ hội gϊếŧ người mới hay không.
Cho nên về tình về lý, Hạ Nhạc Thiên đều nguyện ý trợ giúp người chơi khác, trừ khi đối phương thật sự hết thuốc chữa không biết sống chết, cậu mới lựa chọn lạnh nhạt bàng quan, không đưa tay ra giúp đỡ.
Có lẽ là danh hiệu của Hạ Nhạc Thiên quá mức chấn động, cuối cùng người chơi nữ kia cũng bình tĩnh lại, nơm nớp lo sợ trốn vào một góc thuyền, khóc như hoa dính mưa.
Tất cả con thuyền đều duy trì trạng thái yên lặng, rất nhiều lệ quỷ du đãng không chịu rời đi, nhưng không tụ lại bên nhau giống lúc trước nữa, phân tán ra như là động vật săn mồi, lẳng lặng chờ đợi.
"Hình như không sao cả." Một người chơi trong đó đột nhiên thở nhẹ ra, lúc này mới phát hiện cả người toát mồ hôi lạnh, gió biển thổi qua làm hắn sởn da gà.
Không biết buổi tối trên biển có giảm xuống hay không, các người chơi đã không ăn cơm uống nước một ngày một đêm, rất có thể sẽ cảm mạo.
Thời gian câu quỷ để lên tàu đã lửa cháy tới mông rồi.
Sau khi tất cả người chơi bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận rốt cuộc có nên cắt thịt câu quỷ hay không, nhưng trước đó, mọi người đều theo lệ thường giới thiệu đơn giản về mình, mặc kệ là tên thật hay là danh hiệu, ít nhất không thể cứ gọi nhau là này này.
Người chơi trầm ổn vững vàng rất giống Trần Đỉnh tên là La Kim Thịnh, nghe qua có vẻ là tên thật.
Nhưng trong trò chơi này, không có người nào sử dụng tên thật.
Đặc biệt là sau khi Bảng Xếp Hạng xuất hiện, vô số người chơi đã nhận ra sự đáng sợ của người chơi khác.
Một người chơi thân hình khá cường tráng tên Thạch Phủ Đầu, người có vẻ là Phú Nhị Đại cũng có nói mình tên Phú Nhị Đại, ID trò chơi cũng đặt tên, có lẽ ngoài hiện thực thật sự là một Phú Nhị Đại.
Một nam một nữ lớn tuổi nhất đám người chơi, phân biệt là lão Trương và Triệu nữ sĩ, người chơi mặt dầu mỡ lại có một cái tên khá tươi mát, tên Lưu Dương, ID trò chơi cũng là Lưu Dương.
Dư lại hai người chơi nữ, người chơi vẫn luôn khóc tỉ tê có ID trò chơi là Pudding Xoài, người còn lại tên Lâm Tử Hân.
Giới thiệu xong, các người chơi mới bắt đầu thảo luận chính sự.
"Chúng ta không thể cùng nhau cắt thịt, có thể để một người chơi thí nghiệm trước xem kết quả thế nào." Phú Nhị Đại mịt mờ liếc mắt sang Lưu Dương.
Gương mặt dầu mỡ của Lưu Dương toát lên vẻ sợ hãi, lập tức muốn đứng lên, rồi lại nhớ tới lệ quỷ dưới biển nên vội vàng ngồi xuống, hai tay bám chặt mép thuyền, vô cùng phẫn nộ nói: "Anh có ý gì?"
Hắn biết ngay tên Phú Nhị Đại này muốn nhằm vào mình.
Sắc mà người chơi khác đều phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, không ai nguyện ý mạo hiểm thử biện pháp này, nếu thật sự đẩy Lưu Dương ra làm chuột bạch......
Nhưng người không phải món đồ chơi, ai cũng biết Lưu Dương sẽ không đồng ý biện pháp này.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi chuyện lại lâm vào cục diện bế tắc.
"Cứ tiếp tục như vậy thì mọi người đều bất lợi, ba ngày kế tiếp chúng ta đều không có đồ ăn và nước uống, cần phải nhanh chóng ra quyết định mới được." La Kim Thịnh nhéo nhéo mi tâm, vô cùng lý trí vạch trần nguy cơ trước mắt, thậm chí còn ám chỉ người chơi khác mau đưa ra quyết định.
Hạ Nhạc Thiên không tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Mọi người đều thuận lý thành chương bỏ qua Thích Lệ Phi, nhưng sẽ không ngó lơ vị đại lão như Hạ Nhạc Thiên.
"Vương tiên sinh, ngài cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào đây? Ngài có cao kiến gì không?" La Kim Thịnh đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, không còn sùng kính và suиɠ sướиɠ khi đối mặt với Hạ Nhạc Thiên như lúc đầu nữa.
Nhưng hạng nhất Bảng Xếp Hạng không phải ai cũng có thể ngồi được.
La Kim Thịnh vẫn rất để ý đến suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, bản thân hắn vốn đã am hiểu về lĩnh vực đắc nhân tâm, càng giỏi kết giao cũng người khác.
Tuy ở cùng Hạ Nhạc Thiên không đến một giờ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch, quyết định dùng thái độ ôn hòa khiêm tốn tiếp cận Hạ Nhạc Thiên, thu hoạch hảo cảm và tin tưởng của Hạ Nhạc Thiên.
Không thể không nói La Kim Thịnh rất thông minh, kế hoạch của hắn có hiệu quả.
Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên nhìn ra đối phương muốn tiếp cận mình, nhưng cậu không bài xích loại người này, bởi vì kiểu người xích tử chi tâm() chân chính sẽ không thể sống quá lâu trong trò chơi này.
() Xích tử chi tâm: (tâm của em bé sơ sinh) Ý chỉ tâm hồn không chút vướng bận, không tính toán thị phi, không cầu tư dục, không tham sân si.
Tuy rằng cậu thưởng thức La Kim Thịnh, nhưng sẽ không hoàn toàn tin tưởng La Kim Thịnh.
Hạ Nhạc Thiên suy xét một chút, nói ra đáp án, "Tôi không có kiến nghị gì tốt, chỉ cảm thấy trò chơi lần này tuyệt đối không đơn giản như tưởng tượng, cắt thịt câu quỷ sau đó lên tàu chưa chắc là đường sống chính xác."
Nếu đường sống thật sự đơn giản như vậy, trò chơi sẽ không khen thưởng điểm số cao ngất.
Lời này của Hạ Nhạc Thiên làm không ít người chơi cúi đầu trầm tư.
La Kim Thịnh cũng phân tích một phen, có chút thở dài: "Dù sao ngài cũng là đệ nhất Bảng Xếp Hạng, ý kiến của ngài rất quan trọng, chỉ là nếu đúng như ngài nói, vậy chúng ta thật sự không có đường nào khác để lựa chọn."
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc vài giây, nói: "Đúng, đây cũng là vấn đề mà tôi đang suy nghĩ."
Các người chơi thấy ngay cả Hạ Nhạc Thiên cũng không nghĩ ra được biện pháp, lập tức cảm thấy mê mang tuyệt vọng, cũng may trò chơi chỉ vừa bắt đầu, trước mắt vẫn không có người chơi nào chân chính tuyệt vọng.
Mặt biển gió êm sóng lặng, chỉ là đám lệ quỷ dưới đáy biển vẫn nhìn chằm chằm người chơi, gương mặt trắng bệch lấp ló sau mái tóc dài khiến rất nhiều người chơi tê cả da đầu, không dám nhìn kỹ, mọi người đều dời mắt đi.
Nhưng dưới áp lực đáng sợ này, nội tâm người chơi mơ hồ dâng lên cảm xúc nôn nóng bất an.
Nếu thật sự không được......
Editor: Mọi người muốn mình để "người chơi lâu năm" hay thay thành "người chơi cũ"? Nhớ cmt ở đây để góp ý nha, nhớ cmt góp ý nha!
Về phần edit thành tiếng Anh như oldbie và newbie thì không hợp gu mình, mình chỉ edit thẳng ra là người chơi cũ và người chơi mới thôi. (~‾▿‾)~