Nếu thật sự không được, thì cứ cắt thịt câu quỷ thử xem......
Nói không chừng, nói không chừng đường sống mà đại lão [Da Da Hạ] suy đoán là sai thì sao.
Chỉ là không ai dám giáp mặt nghi ngờ Hạ Nhạc Thiên, chỉ có thể lén lút nhìn người chơi khác, hy vọng có người đầu tiên đứng ra.
Nhưng cho dù thế giới này là giả, vết thương mà người chơi phải chịu thương cũng sẽ xuất hiện ở ngoài Hiện Thực, nếu thật sự cắt thịt, cơ thể ngoài Hiện Thực sẽ có vết thương tương đồng, bộ phận bị cắt thịt cho dù đi bệnh viện cũng không thể phục hồi nguyên vẹn như cũ.
Đây cũng là lý do vì sao các người chơi không muốn tùy tiện hành động, quan trọng nhất là, bọn họ cũng sợ hãi biện pháp này là bẫy rập.
Thời gian lại trôi qua thêm một chút, ánh mặt trời trên biển vô cùng mãnh liệt, không đến một lát đã phơi làn da đỏ bừng nóng rực, hơn nữa đáy biển còn có rất nhiều lệ quỷ như hổ rình mồi, cơ thể và tinh thần song song chịu đả kích, khiến không ít người chơi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cảm nắng.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, cổ họng liều mạng kêu gào muốn uống nước, nhưng các người chơi không còn cách nào khác......
Thể chất Hạ Nhạc Thiên cao hơn người bình thường rất nhiều, cộng thêm kinh nghiệm trải qua nhiều lần sự kiện thần quái, trường hợp này hoàn toàn không khiến cậu cảm thấy áp lực và sợ hãi, cho nên trạng thái tốt hơn rất nhiều so với người chơi khác.
Chỉ là bị mặt trời nóng như lửa thiêu đốt, ngay cả chỗ trốn cũng không có, các người chơi cũng không dám lộn xộn hấp dẫn lệ quỷ chú ý, cơ thể duy trì một tư thế hồi lâu mà tê dại cứng đờ.
Tình huống rất không ổn.
Thời gian dần dần trôi đi, trời sắp tối, ác quỷ dưới.đáy biển vẫn du đãng không chịu rời đi.
Tàu biển chở khách to lớn phía xa xa càng mờ ảo trong bóng đêm, dường như giây tiếp theo sẽ biến mất.
Tâm trạng các người chơi tâm cũng vì vậy mà trở nên xao động bất an.
Cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ càng thêm không xong.
Ba người La Kim Thịnh, Phú Nhị Đại và Triệu nữ sĩ dùng ánh mắt mịt mờ nhìn Hạ Nhạc Thiên, hy vọng Hạ Nhạc Thiên có thể đứng ra, không cầu cậu cắt thịt câu quỷ, nhưng ít nhất cũng nên đưa ra một chủ ý.
Chỉ là Hạ Nhạc Thiên không muốn trộn lẫn với bọn họ, huống chi lúc trước cậu đã biểu đạt ý kiến của mình rất rõ ràng.
Hắn không muốn câu quỷ để đổi lấy cơ hội lên tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Dường như đã hiểu ý của Hạ Nhạc Thiên, mấy người chơi đều ảo não cúi đầu, càng thêm khó hiểu.
Bọn họ vẫn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, đường sống lần này hiển nhiên đã rất rõ ràng rồi cơ mà.
Chỉ cần câu ba con quỷ, là có thể đổi lấy cơ hội lên tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Cứ giằng co mãi, chỉ sợ chưa tới ba ngày, ngày mai bọn họ cũng vì thiếu nước mà suy yếu.
La Kim Thịnh cũng nghĩ vậy, nhưng về phương diện khác, lý trí lại mách bảo hắn nên lựa chọn tin tưởng vị đại lão Da Da Hạ kia.
Tư liệu của đối phương trên Bảng Xếp Hạng biểu hiện cậu ta chỉ tham gia Thi Đấu Xếp Hạng hai lần, nhưng điểm tích lũy lại cao hơn nhiều so với hạng hai, phải biết rằng người chơi hạng hai đã tham gia tận bốn lần, nhưng điểm tích lũy vẫn thua xa hạng nhất.
Chuyện này chứng minh điều gì?
Chứng minh vị đại lão Da Da Hạ biểu hiện vô cùng xuất sắc trong trò chơi, Trò Chơi Tử Vong mới có thể khen thưởng nhiều như vậy.
Cho nên, chỉ dựa vào lý do này, hắn đã tin tưởng đối phương vô điều kiện, cho dù tất cả thông tin trước mắt đều chỉ về một hướng, đó là cắt thịt câu quỷ đổi cơ hội lên tàu.
Ngoài mình ra, ngay cả Lưu Dương mới tham gia lần đầu cũng có thể nghĩ ra điểm này, vậy không lý nào Da Da Hạ không nghĩ ra được.
La Kim Thịnh giật mình, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ vị Da Da Hạ kia đã nghĩ ra manh mối gì đó, nhưng không nói cho mọi người, vì sao đối phương lại cố ý giấu giếm chứ?
Là muốn dụ dỗ người chơi khác làm mồi nhử sao?
Không đúng, nếu đối phương thật sự muốn làm vậy, cũng không cần trực tiếp nói ra chuyện cậu ta không định câu cá để lên tàu.
La Kim Thịnh kiềm nén bất an, lựa chọn chờ đợi giống Hạ Nhạc Thiên.
Nhưng người chơi khác lại không chờ được.
Chỉ còn một giờ nữa trời sẽ hoàn toàn tối đen, trong tay người chơi không có bất kỳ công cụ chiếu sáng nào, lỡ như lệ quỷ thừa cơ hội này bò lên trên thuyền, người chơi chỉ có thể bó tay chịu trói
"Không thể chờ nữa." Người chơi nữ lớn tuổi nhất là Triệu nữ sĩ mở miệng, giọng điệu dồn dập nói với mọi người: "Trời sắp tối rồi, lỡ như lệ quỷ bò lên thuyền thì làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, không thể đợi!" Lão Trương cũng chà xát tay, có chút lo lắng hùa theo, "Cắt một miếng thịt thì sao chứ, mạng sống quan trọng hơn bất kỳ thứ gì."
Những lời này khiến các người chơi động dung, dường như bị lão Trương nói trúng tâm sự.
"Tôi thật sự không rõ, Vương tiên sinh ngài vì sao không đề nghị chúng tôi cắt thịt câu quỷ, biện pháp này rõ ràng là đường sống chính xác duy nhất mà?" Thạch Phủ Đầu ồm ồm nói, thân hình cường tráng của hắn rất không dễ chọc.bg-ssp-{height:px}
"Đúng vậy, lỡ như buổi tối quỷ bò lên trên thuyền thì sao? Cả một ngày không có giọt nước vào miệng, cứ như vậy thì tôi chết mất." Người chơi nữ tuổi nhỏ nhất lên tiếng, nhịn không được che miệng khóc nức nở.
Cô chỉ mới trải qua một trò chơi, may mắn lần trước có người tốt bụng giúp mình, nếu không cô đã sớm chết trong lần đầu tiên.
Từ sau khi sống sót rời khỏi trò chơi, cô lập tức ỷ vào mỹ mạo của mình để chắp nối quan hệ với người chơi kia, xin đối phương giúp mình vượt qua trò chơi thứ hai.
Nhưng không ngờ đối phương lại từ cối, còn nói ra lý do khiến cô không thể phản bác.
"Bởi vì cô là tân nhân, còn chỉ là một thiếu nữ, tôi mới động lòng trắc ẩn trợ giúp cô, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi sẽ mãi giúp cô, người chơi chỉ có thể tự dựa vào chính mình, những người khác đều không đáng tin cậy."
Nhưng trong trò chơi này, cô không còn may mắn như lần trước nữa, không gặp được người nguyện ý bảo vệ mình suốt cả trò chơi.
Trò chơi lần trước chỉ có một lệ quỷ, chỉ cần tránh thoát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ thì trên cơ bản đã an toàn, nhưng lúc này hoàn toàn không giống.
Trong biển chen chúc rậm rạp lệ quỷ, một khi có quỷ tấn công cô, sẽ không có bất kỳ người chơi nào cứu cô.
Mỗi người ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đương nhiên, không phải cô không nghĩ tới việc ôm đùi để vượt qua trò chơi, nhưng cái người kêu Da Da Hạ kia, dường như không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, thậm chí còn không an ủi cô giống như người chơi tốt bụng lần trước.
Cô càng thêm sợ hãi, dưới sự khủng bố kinh khủng đồ lệ quỷ mang đến, đột nhiên cô sinh ra chút bất mãn và oán hận với Da Da Hạ.
Rõ ràng đối phương mạnh như vậy, chỉ cần câu ta tiện tay giúp một cái là có thể bảo vệ người chơi, nhưng hiện tại thì sao, từ đầu đến cuối Da Da Hạ đều không nói lời nào, còn không cho người chơi khác cắt thịt câu cá.
Chuyện mà Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc vẫn xảy ra, giờ phút này tâm trạng của cậu ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh, từ khi ID của cậu xuất hiện trên Bảng Xếp Hạng, cậu đã ý thức được các trò chơi sau này, chỉ sợ sẽ không yên bình như trước.
Đổi lại là trước đây, cậu hoàn toàn có thể ngụy trang thành một tân nhân không chút nổi bật, nhưng hiện tại mặc kệ cậu làm cái gì, đều sẽ khiến người khác bất mãn.
Cậu cũng không phải thần, cho dù đứng đầu Bảng Xếp Hạng cũng sẽ phán đoán sai lầm.
Nhưng đối với người chơi khác mà nói, Hạ Nhạc Thiên vốn không nên có sai lầm, thậm chí sẽ vì vậy mà sinh ra cảm xúc bất mãn.
Đương nhiên, dù Hạ Nhạc Thiên không làm gì cả, thì một ít người chơi nhân phẩm không tốt cũng sẽ nghĩ đối phương mạnh như vậy, vì sao không thể thuận tay cứu mình.
Hạ Nhạc Thiên còn chưa giải thích, La Kim Thịnh đột nhiên mở miệng nói: "Sao tôi không nhớ đại lão Da Da Hạ từng nói những lời này?"
Hạ Nhạc Thiên khép miệng, rất tò mò nhìn La Kim Thịnh.
Người chơi khác không hiểu La Kim Thịnh có ý gì, đều lộ vẻ mặt mờ mịt, La Kim Thịnh nhìn về phía hai người vừa lên tiếng: "Pudding Xoài và Thạch Phủ Đầu, lời nói lúc nãy của hai người hình như là đang ám chỉ...... Da Da Hạ không cho các người cắt thịt câu quỷ."
"Tôi... Tôi..." Pudding Xoài nhịn không được hoảng loạn, "Tôi không nói như vậy."
La Kim Thịnh rất có giáo dưỡng không trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô thiếu nữ, chỉ nói tiếp, "Tôi nhớ rõ từ đầu tới cuối Da Da Hạ chưa hề nói không cho chúng ta cắt thịt câu quỷ, các người muốn cắt thịt thì cứ cắt, không ai cấm cả."
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người chơi đều cứng họng, không biết nên nói gì.
Pudding Xoài da mặt mỏng, lập tức đỏ mặt hận không thể chui vào khe đất, còn Thạch Phủ Đầu thì gãi gãi đầu, dùng gương mặt hung ác nở nụ cười hàm hậu: "A? Là vậy sao, đầu óc tôi không tốt lắm, có thể là nhớ lầm."
La Kim Thịnh mỉm cười, nói: "Có khả năng là nhớ lầm, tóm lại mọi người ai muốn cắt thịt thì cắt, không cần lo lắng người khác sẽ ngăn cản."
Sắc mặt mọi người biến đổi khác nhau, rồi lại không có cách nào phản bác đối phương.
Bởi vì đối phương nói không sai.
Nhưng mà vẫn không có người chơi lớn gan thử cắt thịt câu quỷ.
Sắc trời càng ngày càng tối, hầu như đã sắp nhìn không rõ cảnh vật chung quanh.
Trăng rằm vành vạnh cũng không đủ chiếu sáng mặt biển, mỗi người chơi đều lạnh vèo vèo, luôn cảm giác sởn tóc gáy, biển cả rộng lớn khiến bọn họ không có cảm giác an toàn, tất cả đều nơm nớp bất an, sợ giây tiếp theo sẽ có lệ quỷ vọt ra.
La Kim Thịnh thầm muốn bắt chuyện với Hạ Nhạc Thiên, bèn thừa cơ hội này hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Vương tiên sinh, ngày mai ngài tính toán làm thế nào?"
Cũng không thể cứ mãi chờ đợi được.
Hạ Nhạc Thiên nói thẳng, "Không có tính toán gì, nếu tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp khác, tôi sẽ ở chỗ này chờ sóng thần ngày thứ ba xuất hiện, đánh cược một phen có thể sống sót trong cơn sóng thần hay không."
La Kim Thịnh hoảng sợ, "Không phải chứ? Ngài nói thật sao?"
Khi sóng thần xuất hiện, con thuyền nhỏ này nhất định sẽ vỡ vụn, đến lúc đó người rơi sẽ vào biển, tỷ lệ sống sót cơ bản bằng không.
Người chơi khác cũng đều nghe rành mạch, bọn họ thấy giọng điệu Hạ Nhạc Thiên rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
Bọn họ lập tức luống cuống lên, đây, đây không phải là tìm chết sao!