Pudding Xoài vừa dứt lời, tất cả người chơi đều theo bản năng nhìn lén sắc mặt Hạ Nhạc Thiên, có vẻ như cũng ôm thắc mắc này.
Bọn họ rất tò mò, nói đúng hơn là khó hiểu.
Sao người này lại biết được thời gian lệ quỷ gϊếŧ người? Có phải cậu ta đã biết trước rồi không?
Nếu thật là vậy, vì sao không nói chuyện quan trọng này cho người chơi khác, hại chết Lưu Dương, có phải người này muốn ám hại bọn họ hay không?
Nghĩ đến những lời đồn trên Kênh Thế Giới về người chơi trên Bảng Xếp Hạng, bọn họ vốn đã bán tín bán nghi, hiện tại đã tin hơn phân nửa.
Nghe nói những người chơi top đầu Bảng Xếp Hạng, vì có thể củng cố vị trí và hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ đều cố ý hại chết tất cả đồng đội, hoàn toàn không thèm để ý sinh tử của người chơi khác.
Nghĩ lại thì người chơi này có thể đứng đầu Bảng Xếp Hạng, có phải trong mỗi lần Thi Đấu Xếp Hạng cậu ta đều gϊếŧ sạch người chơi, mới có được điểm tích lũy cao như vậy hay không?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Các người chơi lập tức khẩn trương sợ hãi, không còn cảm thấy mình có thể ghép đôi với đại lão trong cùng trò chơi là một chuyện may mắn nữa.
Ghép đôi với đại lão, sẽ chỉ khiến mình chết càng mau.
Nói không chừng đến lúc chết cũng không biết vì sao mình chết, giống như là Lưu Dương......
Thích Lệ Phi lạnh lùng đảo mắt nhìn mỗi một người chơi.
Hạ Nhạc Thiên mím môi cho Thích Lệ Phi một ánh mắt trấn an, sau đó bình tĩnh giải thích: "Chuyện này không phải rất dễ phân tích sao?"
Khi Lưu Dương bị tập kích, cậu đã nhìn đồng hồ trên điện thoại để xác nhận thời gian, lệ quỷ cần thời gian để bò từ trong biển lên thuyền, cho nên thời gian chính xác mà lệ quỷ tấn công người chơi dĩ nhiên là có thể suy luận ra.
Hạ Nhạc Thiên nhìn Pudding Xoài, "Còn vấn đề gì không?"
Trong mắt Pudding Xoài hiện lên vẻ hoảng loạn, "Không, không có."
Cô không biết người này nói thật hay giả, chỉ là cô hoàn toàn không muốn tiếp tục ngồi đợi trên thuyền nữa, nói không chừng người chết tiếp theo chính là mình.
Cô muốn lập tức rời khỏi nơi này!
Người chơi khác đều làm bộ chưa có gì xảy ra, nhưng trong lòng đều nghĩ giống Pudding Xoài.
Nhưng không bao gồm La Kim Thịnh.
Thật ra hắn đã suy xét qua khả năng này, tỷ như nói Lưu Dương chết là Da Da Hạ cố ý thúc đẩy, mục đích là để người chơi khác thay cậu ta loại trừ cơ hội gϊếŧ người.
Nhưng hắn vẫn muốn đánh cuộc một phen.
Thời gian dần dần trôi đi.
Từ sau khi Lưu Dương tử vong, bầu không khí tựa hồ trở nên áp lực hơn nhiều, nhưng tất cả người chơi đều không phát hiện trong biển thiếu vài con quỷ.
Vì lệ quỷ trong biển thật sự quá nhiều, hiện giờ các người chơi đối với lệ quỷ tránh còn không kịp, dĩ nhiên cũng sẽ không đếm số lượng lệ quỷ.
Trong mắt Hạ Nhạc Thiên đầy vẻ nặng nề.
Những lệ quỷ đã biến mất có liên quan đến cái chết của Lưu Dương, nếu mỗi tối đều chết một người chơi, số lượng lệ quỷ có lẽ sẽ giảm bớt.bg-ssp-{height:px}
Thoạt nhìn có vẻ là đường sống.
Nhưng cái giá phải trả quá cao.
Hạ Nhạc Thiên suy xét mãi một hồi lâu, quyết định thử cắt thịt câu quỷ, nhưng mục đích không phải vì đổi lấy cơ hội lên tàu biển, mà là trong lòng cậu đã có một biện pháp.
Chỉ là Hạ Nhạc Thiên không dám khẳng định biện pháp này có hiệu quả hay không, chỉ có thể đánh cược một lần, được ăn cả ngã thì chết thôi.
Chuyện Lưu Dương tử vong tối qua hoàn toàn phá hư kế hoạch muốn đợi ba ngày của Hạ Nhạc Thiên, làm cậu ý thức được chờ đợi như vậy là vô dụng.
Ngược lại càng có khả năng thúc đẩy lệ quỷ tấn công.
Nhưng trên người cậu không có dao kéo gì, chỉ có cần câu cá, làm sao để cắt thịt làm mồi câu đây?
Khoan đã, móc câu cá......
Hạ Nhạc Thiên nhớ tới móc câu lập lòe ánh vàng kim, lập tức cầm lấy cần câu, cẩn thận nghiên cứu móc câu, cuối cùng nhẹ nhàng dùng ngón trỏ đụng vào đầu móc.
Chỉ mới nhẹ nhàng đụng vào, móc câu lại như công cụ sắc bén nhất thế giới, dễ như trở bàn tay cắt vỡ làn da cậu, máu tươi lập tức tuôn ra, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng xé một miếng vải trên người xuống, quấn quanh ngón trỏ.
Không ngờ móc câu này lại sắc bén như vậy, thậm chí có thể thay thế dao nhọn.
Cũng không biết có phải vì ngửi thấy mùi máu tươi hay không, không ít lệ quỷ đều theo tụ tập về phía Hạ Nhạc Thiên, tham lam nhìn chằm chằm cậu, hận không thể ngoi lên kéo Hạ Nhạc Thiên xuống biển.
Hạ Nhạc Thiên đề phòng nhìn những lệ quỷ này.
Qua khoảng một phút, Hạ Nhạc Thiên mới bừng tỉnh hiểu ra.
Vào ban ngày, lệ quỷ không thể tấn công người chơi.
Người chơi an toàn vào ban ngày.
Có lẽ...... Những con quỷ bị câu lên cũng không thể tấn công người chơi.
Điều này tất cả người chơi đều nghĩ tới, vẻ mặt mỗi người khác nhau, dường như đã có quyết định.
"Nếu không, chúng ta cùng nhau cắt thịt đi, nếu cứ giằng co mãi như vậy, ai cũng đừng mong sống sót." Lão Trương là người chơi lớn tuổi nhất, nói ra ý nghĩ của mình.
Người chơi khác tuy không muốn, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là biện pháp duy nhất có thể làm.
Hoặc là mọi người cùng nhau sống sót, hoặc là tất cả cùng chết, ai cũng đừng nghĩ ngồi mát ăn bát vàng.
"Các người thấy rồi đấy, móc câu sắc bén như vậy, nói không chừng chúng ta chỉ cần vài ngón tay, là có thể đổi lấy cơ hội lên thuyền." Lão Trương tiếp tục cổ động người chơi khác.
"Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa chờ sau khi trò chơi hoàn thành, chúng ta có thể nhận được điểm, hoàn toàn có thể mua sinh cơ hoàn chữa vết thương trên người." Pudding Xoài lắp bắp nói.
Tất cả người chơi nghe vậy đều động lòng.
Hạ Nhạc Thiên nghe Pudding Xoài nói, trong lòng đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng.
Chẳng lẽ......