Hình như cậu đã thông suốt vì sao nhiệm vụ lần này lại khen thưởng cao như vậy.
Nếu suy đoán của mình chính xác......
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi xuống ngón tay đã được băng bó, trong lòng đã có một chủ ý.
Người chơi khác vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Hạ Nhạc Thiên, ai cũng không ngốc, đều cho rằng người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng này nhất định đã phát hiện manh mối gì đó.
Hạ Nhạc Thiên không để ý đến bọn họ, cậu cởi bỏ mảnh vải quấn quan ngón trỏ, sau đó treo nó lên móc câu, quăng cần câu quăng ra ngoài.
Móc câu vừa lúc rơi xuống vùng biển có khá nhiều lệ quỷ.
Lệ quỷ ngửi được mùi máu của Hạ Nhạc Thiên, lập tức hung hăng xông tới như bầy cá mập, nhưng chúng nó lại không cắn móc câu, hoặc là dùng tay tháo mảnh vải, chỉ đồng loạt giương mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, trong mắt tràn đầy tham lam ác ý.
Mỗi con quỷ đều lượn tới gần thuyền của Hạ Nhạc Thiên, giương nanh múa vuốt vô cùng dữ tợn.
Chúng nó muốn bò lên thuyền kéo nhân loại này xuống, xé xác phanh thây.
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên khẽ lộp bộp, cũng không phải bị lệ quỷ dọa sợ, mà là cậu ý thức được một chuyện vô cùng quan trọng.
Chúng nó đã không thỏa mãn với mảnh vải dính máu.
Cậu đã bỏ lỡ thời điểm quan trọng trong ngày đầu tiên, có lẽ ngày đầu tiên chính là đường sống thật sự, nói không chừng trò chơi cho ba ngày chỉ vì muốn người chơi mệt mỏi mất cảnh giác.
Khiến người chơi có cảm giác thời gian còn nhiều, nếu như thời gian bị hạn chế chỉ còn một ngày, tất nhiên các người chơi sẽ lựa chọn cắt thịt câu quỷ ngay ngày đầu tiên.
Nhưng mà bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Hạ Nhạc Thiên mau chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, lại khôi phục lý trí và bình tĩnh.
Mảnh vải dính máu không thỏa mãn lệ quỷ, vậy cậu nhất định phải cắt thịt mới có thể hấp dẫn lệ quỷ cắn câu, nếu thí nghiệm này chính xác, như vậy đường sống đã sáng tỏ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên trở nên kiên định, cầm lấy móc câu đặt lên cánh tay, dường như đang tự hỏi nên cắt chỗ nào thì tốt nhất.
"Dùng thịt tôi đi." Thích Lệ Phi bỗng nhiên cất giọng.
Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, theo bản năng cự tuyệt nói: "Không cần......"
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, đã thấy trên tay Thích Lệ Phi đã xuất hiện một miếng thịt, không khác gì thịt người bình thường.
Mà cánh tay Thích Lệ Phi thình lình thiếu một khối thịt to, không ngừng tràn ra máu tươi.
Hạ Nhạc Thiên vừa gấp vừa tức, vội vàng lại gần kéo tay Thích Lệ Phi, cẩn thận đánh giá miệng vết thương, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Anh bị choáng đầu à?!"
Cậu cắt thịt thì có thể dùng sinh cơ hoàn khôi phục lại.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không biết NPC có thể sử dụng sinh cơ hoàn để trị liệu miệng vết thương hay không, nếu như không thể......
Thích Lệ Phi có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Hạ Nhạc Thiên, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, giải thích: "Chút vết thương này này đối với tôi mà nói cũng như không có, tôi và em không giống nhau."
Lời này của hắn như đang ám chỉ gì đó.
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, run giọng hỏi: "Thật sự?"
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, lại đem thịt đưa cho Hạ Nhạc Thiên, "Cầm dùng đi."bg-ssp-{height:px}
Hạ Nhạc Thiên nhìn khối thịt, hốc mắt đỏ lên, "Vì sao lại làm như vậy, đau lắm."
Trong trò chơi, Hạ Nhạc Thiên bị thương không chỉ một lần, nhưng chưa lần nào rớt nước mắt, bao gồm lần trước bị lệ quỷ xuyên tim, cậu cũng không hề khóc.
Nhưng hiện tại, cậu cảm giác tim mình như bị bàn tay thật lớn hung hăng bóp chặt, đau lòng đến thở không nổi, thấp giọng nói: "Anh không cần cắt thịt, em có thể cắt thịt mình."
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhìn chăm chú Hạ Nhạc Thiên, "Tôi biết."
Hạ Nhạc Thiên: "Vậy sao anh còn làm vậy?"
Thích Lệ Phi bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi cũng luyến tiếc nhìn em bị thương."
Trái tim Hạ Nhạc Thiên run lên, cảm giác nghẹn ngào tràn ngập trong lòng, không biết là cảm động hay là cái gì khác.
"Vết thương của tôi khôi phục không cần đến sinh cơ hoàn, đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho em mà không vi phạm quy tắc." Thích Lệ Phi nói.
Hạ Nhạc Thiên nhấp miệng, đem nước mắt nghẹn về, "Em biết rồi."
Cậu không muốn từ chối ý tốt của Thích Lệ Phi, thậm chí nguyện ý núp dưới cánh chim mạnh mẽ của hắn, nếu đổi lại là mình, cậu cũng nguyện trả giá để bảo vệ Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi mỉm cười, xoa trán Hạ Nhạc Thiên, "Vậy cầm dùng đi."
Hạ Nhạc Thiên cầm lấy khối thịt, lại nhỏ giọng hỏi, "Vậy anh sẽ đi cùng em chứ?"
Thích Lệ Phi không nói chuyện, chỉ thu tay về.
Các người chơi dường như không nghe Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi nói chuyện, chỉ thấy Thích Lệ Phi tặng miếng thịt cho Hạ Nhạc Thiên, tất cả mọi người đều đánh giá Thích Lệ Phi, trong lòng nghi hoặc vì sao mình lại hoàn toàn bỏ qua người chơi này vậy?
La Kim Thịnh cũng có cảm giác này, nhưng nghi hoặc này chỉ thoáng lướt qua trong óc, ngay sau đó lại biến mất, thứ khiến hắn để ý là hành động cắt thịt tặng cho người khác.
"Anh không sợ đau sao? Thật là bội phục." Phú Nhị Đại ngạc nhiên nhìn Thích Lệ Phi, ánh mắt dạo vài vòng trên miệng vết thương của Thích Lệ Phi, sau đó rùng mình.
Người này là một kẻ tàn nhẫn!
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn dành cho Thích Lệ Phi.
Pudding Xoài tỏ vẻ tò mò, làm như vô tình hỏi Thích Lệ Phi, "Đại ca ca, vì sao anh lại cắt thịt cho cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta cho anh chỗ tốt gì sao?"
Người chơi khác cũng rất tò mò, chẳng lẽ hai người này đã lặng lẽ hợp tác với nhau?
Tỷ như một người cắt thịt, người còn lại cho manh mối về đường sống, nếu không thì bọn họ không hiểu nổi vì sao người này lại cắt thịt đưa cho người khác.
Chuyện này thật sự không thể nói nổi.
Nhưng hai người này hợp tác khi nào?
Vì sao không có người chơi nào thấy được?
Thạch Phủ Đầu và La Kim Thịnh đều suy xét tới điểm này, ánh mắt lập loè không rõ.
Phú Nhị Đại có chút hâm mộ nhìn thịt trong tay Hạ Nhạc Thiên, sau đó ánh mắt sáng lên, vội vàng nói với Thích Lệ Phi: "Tôi bỏ tiền mua thịt của anh nha, năm ngàn vạn!"
Người chơi khác sửng sốt, đều đang chờ Thích Lệ Phi trả lời.