Thích Lệ Phi không nói một lời, nhẹ nhàng liếc qua Phú Nhị Đại.
Chỉ là một ánh mắt bình thường, lại khiến Phú Nhị Đại đột nhiên cảm thấy linh hồn tê dại, đại não gào thét truyền đến tín hiệu người này rất nguy hiểm, so với lệ quỷ trong biển còn đáng sợ hơn.
Sao...sao có thể?
Phú Nhị Đại kinh sợ lùi lại, ngậm miệng không dám nói nữa.
Thích Lệ Phi không chút để ý thu hồi ánh mắt, lẳng lặng ngồi một chỗ, không hề có cảm giác tồn tại.
Tuy người chơi khác không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ hoảng hốt chân thật trên mặt Phú Nhị Đại, khiến bọn họ không dám đề cập lại vấn đề này nữa.
Pudding Xoài không cam lòng, cắn môi hỏi người chơi khác, "Chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ có thể cắt thịt của mình sao?"
Phú Nhị Đại không hề có thương hoa tiếc ngọc, mấy bạn gái dù cũ hay mới của hắn đều đẹp hơn Pudding Xoài nhiều, hắn không chút nể nang nói: "Bằng không thì sao? Cô muốn dùng thịt người khác hoàn thành nhiệm vụ à?"
Pudding Xoài bị nói trúng tâm tư lập tức cảm thấy mất mặt vô cùng, tuy giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu, đè xuống cảm xúc không cam lòng và phẫn nộ.
Phú Nhị Đại cười lạnh.
Ít nhất hắn còn bỏ tiền mua, nhưng cô ta lại muốn không làm mà hưởng, dưới bầu trời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên đã ghim thịt vào móc câu, sau đó vứt vào trong biển.
Tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm cần câu của Hạ Nhạc Thiên, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một màn quan trọng này.
Chuyện này liên quan đến manh mối về đường sống của bọn họ, không thể chậm trễ.
Nếu quỷ thật sự bị câu lên, hơn nữa bỏ vào túi bọt khí an toàn, vậy chứng minh câu quỷ ba lần để đổi lấy cơ hội lên tàu là đường sống chính xác.
Trong quá trình mọi người ngừng thở mong chờ, lệ quỷ trong biển ngửi được mùi máu tươi, nháy mắt rít gào xao động, nhanh chóng vọt về phía móc câu.
Lệ quỷ gần nhất lập tức há mồm cắn móc câu, toàn bộ cơ thể của nó như bị dính vào móc câu, không thể tránh thoát.
Lệ quỷ kinh hoảng giãy giụa, vội vàng chạy về một phía.
Mà con thuyền vẫn luôn yên lặng không nhúc nhích, lại vì lệ quỷ cắn móc câu giãy giụa mà lắc lư vài cái, sau đó thong thả bị lệ quỷ kéo đi.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên lập loè quang mang, hóa ra có thể dùng cách này để di chuyển thuyền.
Vậy nếu câu lệ quỷ lên thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đem cần câu túm lên, lực vùng vẫy của lệ quỷ không khác gì cá lớn, nhưng kỳ quái là nó không thể tránh thoát móc câu, giống như có một lực lượng nào đó giam cầm nó.
Một tiếng rầm vang lên.
Lệ quỷ bị câu lên, nước biển cũng theo đó mà văng tung tóe.
Cơ thể nó nhanh chóng mất sức, lực giãy giụa nhỏ đến độ có thể bỏ qua.
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nửa ngày, sau đó kéo cần câu ra sau, khi lệ quỷ vừa rơi xuống thuyền, túi bọt khí lập tức phát ra ánh sáng vàng kim, lệ quỷ bị hút vào trong túi, hoàn toàn không còn tiếng động.
Mà thịt trên móc câu đã biến mất không thấy.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày ảo não, cậu không ngờ chỉ cần lệ quỷ vừa lên thuyền sẽ bị túi bọt khí giam cầm ngay lập tức.
Nếu biết trước thì cậu tuyệt đối không câu nó lên.
Người chơi khác xem xong cảnh tượng này thì đều kích động, thì ra quá trình câu quỷ không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần trả giá một miếng thịt là được.
Đa số lệ quỷ đều lượn xung quanh thuyền Hạ Nhạc Thiên không chịu rời đi.
Quỷ ở chỗ người chơi khác đã ít hơn một nửa, điều này khiến mấy người chơi cảm thấy nguy cơ, thuyền có thể chuyển động, mà lệ quỷ sẽ không ngu ngốc ở mãi một chỗ.
Đến lúc đó sẽ càng ngày càng ít lệ quỷ bị câu lên.
Nghĩ đến đây, Triệu nữ sĩ lập tức đứng ngồi không yên, nhanh chóng cầm lấy cần câu, cắn răng cắt thịt của mình, sau đó học theo Hạ Nhạc Thiên treo thịt lên móc cá, vứt vào trong biển.
Toàn bộ quá trình không rên một tiếng.
Lệ quỷ vừa cắn câu đã nhanh chóng bơi về một phía, các lệ quỷ khác không cam lòng bơi theo, số lượng lệ quỷ lại mất đi một nửa.
Triệu nữ sĩ điều khiển cần câu, cẩn thận đếm số lệ quỷ bên cạnh thuyền, cố gắng kéo lệ quỷ chạy về hướng tàu biển chở khách.
Bơi khoảng một phần ba quãng đường, lệ quỷ đột nhiên chậm rãi thoát khỏi móc câu, Triệu nữ sĩ biến sắc, lập tức luống cuống kéo tay cầm, câu lệ quỷ lên thuyền.
Túi bọt khí trên thuyền lập loè, lệ quỷ vừa chạm thuyền đã bị hút vào trong.
Triệu nữ sĩ thở phì phò, tim đập như trống.
May mắn, suýt chút nữa đã để lệ quỷ chạy thoát.
Đồng thời chị ta cũng ý thức được, thịt cũng không làm quỷ cắn câu mãi, cần phải canh đúng vài giây cuối cùng câu lệ quỷ lên mới được.
Vậy mới khiến lệ quỷ phát huy tác dụng lớn nhất.
Người chơi khác cũng xem rõ ràng, đều giật mình hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi, hóa ra ngoài việc có thể đổi lấy cơ hội lên thuyền, những lệ quỷ này còn có tác dụng như mái chèo, kéo chúng ta đến chỗ tàu biển chở khách chạy định kỳ." Lâm Tử Hân kích động nói, cô là người chơi thứ hai lựa chọn cắt thịt, trong giây phút cắt thịt, đau đớn khiến cô kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng.bg-ssp-{height:px}
Đau... Đau quá.
Nhưng cô không thể lãng phí thời gian, lệ quỷ trong biển càng ngày càng ít, giữa người chơi với nhau sẽ càng lúc càng cạnh tranh.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Hân lập tức cắn răng ngồi dậy, đem móc câu có thịt quăng vào biển, một con lệ quỷ cắn câu, vài lệ quỷ khác lượn lờ gần đó, tham lam không chịu rời đi.
Lâm Tử Hân gắt gao siết chặt cần câu, điều khiển lệ quỷ bơi về phía tàu biển chở.
Lệ quỷ trong biển lại mất đi rất nhiều.
"Đừng lên tàu biển chở khách chạy định kỳ." Hạ Nhạc Thiên ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng.
Lâm Tử Hân chịu đựng đau nhức, sau khi đã biết đường sống là gì, lập tức thay đổi thái độ lúc trước với Hạ Nhạc Thiên: "Anh có ý gì?"
Hạ Nhạc Thiên cau mày, "Tàu biển kia khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm, sau khi lên tàu biển chở khách có lẽ sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ."
Tuy cậu không quá thích những người này, nhưng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ đâm đầu vào chỗ chết, ít nhất những người này tạm thời vẫn chưa xuống tay với người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên tốt bụng nhắc nhở cũng không làm Lâm Tử Hân và Triệu nữ sĩ thay đổi ý định, ngược lại trào phúng nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Đây mới là đường sống chân chính."
"Tôi thấy anh không muốn để chúng tôi lên tàu thì có, quỷ mới tin lời anh, anh có bản lĩnh thì đưa bằng chứng ra, nếu không tôi tuyệt đối không tin."
"Đúng vậy, cậu lấy chứng cứ ra xem, chứng minh vì sao không thể lên tàu biển chở khách chạy định kỳ?"
Hạ Nhạc Thiên im lặng, cuối cùng lắc đầu: "Tôi đã nhắc nhở rồi, các người muốn làm gì là chuyện của các người."
Kỳ quái là, nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy, ngược lại làm Phú Nhị Đại và lão Trương do dự không chừng, chẳng lẽ lên tàu biển chở khách thật sự sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người sao?
Triệu nữ sĩ ở đằng trước nói: "Các người cứ ngồi đó chậm rãi chờ đi, tôi lên thuyền trước!"
Lời này làm Phú Nhị Đại cùng lão Trương khẩn trương theo, vội vàng nhìn lệ quỷ xung quanh, phát hiện bọn chúng ít đến đáng thương.
Hai người lại quay đầu nhìn lệ quỷ ở xung quanh người người chơi, bọn họ không bình tĩnh nổi nữa, bắt đầu nhịn đau cắt thịt, nếu đợi tiếp chỉ sợ sẽ không còn quỷ để câu.
"Không được cướp lệ quỷ của tao, chúng nó là của tao!" Thạch Phủ Đầu hung ác quơ cần câu, căm tức nhìn đám người Phú Nhị Đại và lão Trương, "Một đám này đều là của tao, dám chạm vào thì đừng trách tao gϊếŧ người!"
Hắn là người chơi có sức mạnh nhất trong đám người, hoàn toàn có thể dùng móc câu quật người chơi khác ngã xuống biển.
Những người khác giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đổi chỗ câu quỷ.
La Kim Thịnh cũng ngồi không yên, hắn sốt ruột nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, hỏi: "Đại lão, ngài không lên tàu biển chở khách chạy định kỳ, vậy ngài muốn đi đâu?!"
Hạ Nhạc Thiên quay đầu lại, đáp: "Tôi không lên du thuyền, tôi chuẩn bị đi nơi khác."
La Kim Thịnh sửng sốt, "Nơi khác là nơi nào?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Chỗ nào cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi vùng biển này là được, nếu anh tin tưởng tôi, thì tuyệt đối đừng lên tàu, tìm một hướng khác trốn đi, càng xa càng tốt."
La Kim Thịnh ngây người, trong lòng giãy giụa.
Sóng thần hai ngày sau nhất định sẽ vô cùng khủng bố, cho dù thuyền nhỏ có bơi xa đến đâu cũng bị lan đến, đến lúc đó vẫn không sống nổi.
Nhưng nếu lên tàu biển chở khách chạy định kỳ thì khác, nói không chừng trò chơi đã thiết kế tàu biển có năng lực kỳ dị, không chịu ảnh hưởng từ sóng thần.
Nhưng chuyện này ngay cả hắn cưng nghĩ ra được, cố tình đại lão đứng đầu Bảng Xếp Hạng, lại lựa chọn một đường sống khác.
Hắn làm như vậy, có phải hay không...... Đã biết gì đó.
Lại vì sao chắc chắn lên tàu biển chở khách sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người?
Hắn nghĩ không thông vấn đề này.
La Kim Thịnh nhịn không được nhìn về phía Phú Nhị Đại cùng lão Trương, hai người cũng đã câu lên một con quỷ, nhưng lại chạy về phía Hạ Nhạc Thiên, hiển nhiên là không định lên tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Hai người thấy đối phương đều lựa chọn giống mình thì giật mình nhìn, có chút ngạc nhiên.
Phú Nhị Đại hỏi lão Trương: "Sao anh không lên tàu biển chở khách chạy định kỳ?"
Hắn lại nói: "Chỉ còn hai ngày nữa thì sóng thần sẽ xuất hiện, dù có bơi đi đâu cũng sẽ bị lan đến gần."
"Đúng vậy." Lão Trương dè dặt gật đầu, "Nhưng đầu óc lão Trương tôi không tốt lắm, tôi chỉ biết đi theo người chơi lợi hại nhất, khẳng định không sai vào đâu được."
Phú Nhị Đại lập tức gật đầu theo, "Trùng hợp quá, tôi cũng nghĩ y chang!"
La Kim Thịnh nghe hai người đối thoại, đặc biệt là câu nói vừa rồi của lão Trương, lập tức như người trong mộng bừng tỉnh, "Đi theo người chơi lợi hại nhất sẽ không sai, cho dù chết, cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo."
Nghĩ đến đây, La Kim Thịnh cắn răng quyết định đi vị đại lão kia, trước khi đi, hắn nhìn qua những người chơi khác vẫn đang bơi về phía tàu biển, nhắc nhở một câu: "Đừng lên tàu biển chở khách chạy định kỳ."
Nhưng những người chơi phía trước đều không nghe theo La Kim Thịnh, vẫn đang nỗ lực hướng tới tàu biển xa hoa kia.
Sau khi câu quỷ lên thuyền, bọn họ lại tiếp tục cắt thịt làm mồi, sau đó yên lặng chờ thuyền nhỏ di chuyển về phía trước.
Bọn họ nhìn tàu biển càng ngày càng gần, trong lòng càng thêm kích động, thậm chí là khẩn trương.
Sắp đến rồi!
Chỉ cần lên được tàu biển thì sẽ an toàn.
Sau khi bọn họ lên thuyền, nhất định sẽ cười nhìn những người chơi lựa chọn đường khác chết chìm trong cơn sóng thần.