Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng lệ quỷ nội chiến cũng không có nghĩa là có lợi cho người chơi, bởi vì chúng nó cần phải phục tùng quy tắc trò chơi.
Dù Cao Tiểu Mỹ có tức điên lên thì cũng chẳng dám gây trở ngại cho trò chơi này, Trần Lập Siêu vẫn nhìn chằm chằm Cao Tiểu Mỹ, "Dù sao thì đó chính là câu hỏi của tôi, trả lời hay không tự cô quyết định."
"Anh --!" Lửa giận của Cao Tiểu Mỹ như sắp trào ra ngoài, "Anh không thể đổi câu hỏi sao?"
"Đổi câu hỏi cũng không phải không thể, nhưng cô dám chắc câu hỏi tiếp theo sẽ được quy tắc trò chơi chấp nhận sao?" Trần Lập Siêu nói.
Cao Tiểu Mỹ cương cứng cả người, cuối cùng chỉ có thể mở miệng: "Được, tôi trả lời là được."
Mỗi tiếng nói phát ra đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Lập Siêu mới có thể hả giận.
Trần Lập Siêu không chịu ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn lộ ra nụ cười xem kịch, liên tục nhìn về phía Phương Tiểu Bắc.
Ánh mắt của Phương Tiểu Bắc đều ở trên người Cao Tiểu Mỹ, vẻ mặt rất khẩn trương, thậm chí còn cất giấu một tia chờ mong.
Có lẽ là cảm thấy hành động mở miệng nói giúp Cao Tiểu Mỹ lúc nãy của mình, có thể làm đả động trái tim của Cao Tiểu Mỹ.
Cao Tiểu Mỹ gian nan mở miệng: "...... Phương Tiểu Bắc ở lòng ta chính là...... Là người......"
Cô ta ấp a ấp úng, dường như không muốn nói ra câu kế tiếp.
Đổi lại là trước kia, cô chẳng sợ việc đắc tội Phương Tiểu Bắc, nhưng hiện tại, cô cần mượn sức Phương Tiểu Bắc......
Đầu óc mơ màng của Phương Tiểu Bắc bỗng nhiên thanh tĩnh lại.
Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai liếc mắt nhìn nhau, ăn ý quyết định làm phông nền xem lệ quỷ nội chiến, hơn nữa còn muốn tìm kiếm thông tin có ích.
"Cao Tiểu Mỹ, cô đang kéo dài thời gian sao, cô đừng quên thời gian có hạn chế." Trần Lập Siêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đùa cợt xem kịch vui.
Còn nam tây trang kia thì nhân cơ hội đánh giá đám người Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt đen tối không rõ.
Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên làm như không phát hiện, dường như đã đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người Cao Tiểu Mỹ .
Cao Tiểu Mỹ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trả lời: "Phương Tiểu Bắc ở lòng tôi, kỳ thật...... Kỳ thật chính là......" Cô ta nhắm hai mắt nói một hơi: "Một tên điểu ti() nghèo kiết xác, không có tiền không có phòng, lớn lên lại xấu, cho dù hắn có lì lợm la liếm như thế nào, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ ở bên hắn."
() Điểu ti: tiếng lóng của Trung Quốc, chỉ những người đàn ông không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Phương Tiểu Bắc giống như bị sét đánh ngang tai, vừa tuyệt vọng vừa không thể tin nổi.
Cao Tiểu Mỹ trả lời xong câu hỏi, quay đầu không dám nhìn Phương Tiểu Bắc.
Trần Lập Siêu cười hết sức vui vẻ, vỗ đùi nói, "Phương Tiểu Bắc, anh thấy la liếm cô ta có gì tốt không."
Phương Tiểu Bắc vẫn nhìn Cao Tiểu Mỹ, gian nan nói: "Anh biết anh không xứng với em, nhưng anh luôn cho rằng chỉ cần đối xử tốt với em, một ngày nào đó em sẽ cảm động nguyện ý ở bên anh."
Lượt chơi đã kết thúc, Cao Tiểu Mỹ vội vàng quay đầu, chủ động nắm lấy tay Phương Tiểu Bắc, "Xin lỗi anh Tiểu Bắc, em biết là em rất quá đáng, anh đừng tức giận có được không, đừng thất vọng về em."
"Cầu anh mà Tiểu Bắc, không có anh, em mới phát hiện em yếu đuối cỡ nào."
Phương Tiểu Bắc lại dao động, "Thật vậy sao?" Nói xong lại tự cười nhạo: "Những lời này của em, kỳ thật chỉ là vì trấn an anh đúng không?"
Cao Tiểu Mỹ há miệng muốn giải thích, Phương Tiểu Bắc lại ngắt lời: "Không sao cả, em không cần nói nữa, mặc kệ thế nào, anh đều sẽ bảo vệ em trước sau như một."
Trong lòng Cao Tiểu Mỹ dâng lên một chút cảm động, lời nói phát ra từ nội tâm: "Anh là người tốt, Tiểu Bắc, cảm ơn anh."
Trần Lập Siêu xem mà trợn mắt há mồm.
Hạ Nhạc Thiên cũng rất ngạc nhiên, cũng không phải giật mình vì hành động của Phương Tiểu Bắc, mà là cảm thấy -- những con quỷ này cần phải diễn tình cảm chân thật đến vậy sao?
Dù sao thì vũ hội mặt nạ đã kết thúc rồi mà.
Bí mật mà Trưởng Phòng muốn bọn họ tìm ra, rốt cuộc là cái gì?
"Tiếp tục trò chơi đi." Nam tây trang chợt mở miệng.
Không khí có chút nặng nề, trong phòng có năm thành viên và ba người chơi nhóm Hạ Nhạc Thiên, bọn họ không tự giác ngồi thẳng người lại, vẻ mặt căng chặt mà không tự biết.
"Ai bắt đầu trước?" Trần Lập Siêu hỏi.
Mọi người tất cả đều không nói lời nào.
"Vậy dựa thứ tự vòng đầu tiên lắc xúc xắc đi." Người đàn ông vẫn luôn ngồi trong một góc đột nhiên lên tiếng.
Bởi vì không ai nguyện ý làm người đầu tiên lắc xúc xắc, nên chỉ có thể đồng ý biện pháp này.
Ở vòng chơi trước, người thứ nhất lắc xúc xắc là Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai cụp mắt, không chút do dự cầm lấy ống xúc xắc lay động vài vòng, cuối cùng dừng lại, chậm rãi xốc lên --
Phía trên có ba chấm nhỏ.
Là [ điểm].
Một con số không tốt cũng không xấu, Trái Kiwi thậm chí còn không biết mình nên khẩn trương hay nên thở phào một hơi.
Hàn Mai Mai đẩy ống xúc xắc đến trước mặt Trần Lập Siêu, "Tới lượt anh."
Trên mặt Trần Lập Siêu đã tắt đi nụ cười, mặt mày căng chặt nhìn chằm chằm ống xúc xắc, nửa ngày sau mới cầm lấy lay động, sau đó xốc lên --
[ điểm]
Vẻ mặt của Trần Lập Siêu không biết là nhẹ nhàng hay thất vọng, hắn đưa ống xúc xắc cho người bên cạnh, "Đến anh."
bg-ssp-{height:px}
Nam tây trang cầm ống xúc xắc, chậm rãi lay động vài rồi xốc lên, trong ánh mắt đen tối không rõ chợt hiện lên vẻ mừng rỡ, "Là điểm."
Trần Lập Siêu cũng mừng như điên, "May mắn quả nhiên vẫn luôn đứng về phía chúng ta."
Nói đoạn, hắn lại nghĩ tới cái gì, lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cười nhạo: "Tôi không tin lần này cậu cũng có thể lắc ra điểm."
Hạ Nhạc Thiên nhún nhún vai, "Ai biết được."
Trái Kiwi không dám nói lời nào, toàn bộ quá trình đều yên lặng cầu nguyện mình đừng lắc ra số điểm thấp nhất.
Bằng không cô thà rằng chủ động chịu chết, cũng tuyệt đối không thể tiếp tục liên lụy những người khác.
Kế tiếp đến lượt người tên Hồng Mạo Tử, lúc này vận may của hắn không tốt cũng không xấu, lắc ra [ điểm]
Sau đó là Phương Tiểu Bắc, lắc ra [ điểm], là số điểm thấp nhất trước mắt.
Sắc mặt Phương Tiểu Bắc có chút khó coi, nhưng cũng phản ứng mạnh như Cao Tiểu Mỹ lúc trước.
Trái Kiwi đè nén kích động nắm tay Hàn Mai Mai.
Xem ra cán cân tuy rằng nghiêng về phía lệ quỷ, nhưng chỉ cần người chơi không lắc ra [ điểm], vậy vòng chơi này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới người chơi.
Nhưng nếu cứ như vậy, nhiệm vụ mà Trưởng Phòng tuyên bố chỉ sợ không thể hoàn thành.
Đến lúc đó kết cục cuối cùng của người chơi vẫn là chết.
Trái Kiwi lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh hắt lên mặt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cắn môi cầu nguyện số điểm của mình không phải thấp nhất.
Kế tiếp là Cao Tiểu Mỹ, cô ta hoàn toàn không bận tâm sửa sang lại lớp phấn nền trên mặt, khẩn trương lắc ống xúc xắc, cuối cùng nhẹ nhàng xốc lên --
"Là bốn điểm!!" Cao Tiểu Mỹ vui vẻ hét ầm lên một cách khó tin, "Thấy không, là bốn điểm."
Phương Tiểu Bắc là người có điểm số thấp nhất, nhưng tận đáy lòng lại vui vẻ thay Cao Tiểu Mỹ, "Thật tốt quá Tiểu Mỹ, xem ra vòng này em an toàn rồi."
Lúc này Cao Tiểu Mỹ mới nhớ tới Phương Tiểu Bắc lắc ra hai điểm, tâm trạng hưng phấn lập tức biến mất, có chút cẩn thận nói: " Vậy vòng này chẳng phải anh sẽ --"
Phương Tiểu Bắc ngây ngốc nhìn Cao Tiểu Mỹ, "Không sao đâu Tiểu Mỹ, em không cần lo lắng cho anh."
Cao Tiểu Mỹ nói vài câu lo lắng tượng trưng với Phương Tiểu Bắc, sau đó mới đẩy ống xúc xắc, nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Tới cậu."
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, trực tiếp lắc ống xúc xắc, chờ phía trên ống xúc xắc xuất hiện dòng chữ [↓ điểm] thì đột nhiên dừng tay.
Sau khi xác nhận xúc xắc bên trong không tiếp tục chuyển động, điểm số vẫn là sáu điểm.
Hạ Nhạc Thiên mới chậm rãi xốc ống xúc xắc, tỏ vẻ giật mình nói: "Thật đúng là trùng hợp, vậy mà lại điểm."
Năm thành viên đối diện nháy mắt kinh ngạc đứng lên, khó tin nổi ghé lại gần, cẩn thận nhìn chằm chằm sáu dấu chấm trắng trên mặt viên xúc xắc, lúc này mới không cam lòng ngồi lại.
Thật sự là điểm.
Cao Tiểu Mỹ xoay chuyển tròng mắt, nói: "Nghe nói có người có thể dựa vào xúc giác điều khiển xúc xắc, muốn mấy điểm thì mấy điểm."
"Cô có ý gì? Vu khống người phải không?" Trái Kiwi tức giận đứng phắt dậy nhìn Cao Tiểu Mỹ.
Cao Tiểu Mỹ hoảng sợ, ngay sau đó bĩu môi, "Tôi nói gì đâu chứ? Là các người tự mình nhột."
"Cô --!!" Trái Kiwi tức đỏ mặt, hô hấp dồn dập, Hàn Mai Mai đưa tay kéo Trái Kiwi lại, lạnh lùng nhìn Cao Tiểu Mỹ, "Nếu thật sự gian lận, trò chơi dĩ nhiên sẽ không tính số điểm mà Vương Tiểu Minh lắc xúc xắc."
Mắt Trái Kiwi sáng lên, nhanh chóng nói: "Cô đang nghi ngờ quy tắc trò chơi sao?"
Cao Tiểu Mỹ nháy mắt cứng họng, không thể phản bác.
"Hàn tiểu thư nói rất đúng." Trần Lập Siêu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Chỉ có thể nói vận may của cậu thật tốt, nhưng không biết vòng tiếp theo cậu có còn may mắn như vậy hay không."
Hạ Nhạc Thiên vẫn lặp lại câu nói lúc trước, hơi nghiêng đầu: "Ai biết được."
Nhưng mà trên thực tế, cậu đúng là đang gian lận, chẳng qua là không ai biết được......
Trái Kiwi bà Hàn Mai Mai ngồi xuống, bởi vì đã đến lượt Trái Kiwi, cô hít sâu chuẩn bị tâm lý thật tốt, mới nghiêm túc lay động ống xúc xắc, tổng cộng lắc tám lần mới dừng lại, hy vọng có thể mượn con số tám may mắn để lắc được điểm số mong muốn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ống xúc xắc, bởi vì điểm số này sẽ quyết định kết quả của vòng trò chơi này.
Trái Kiwi chịu áp lực thật lớn, tim bắt đầu không chịu khống chế nhảy ầm ầm, run tay mở ống xúc xắc lên, mặt trên thình lình hiện lên ba dấu chấm.
-- Số điểm của xúc xắc là [ điểm]
Trái Kiwi bởi vì quá căng thẳng mà hai chân nhũn ra, kinh hồn táng đảm nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Cuối cùng cô cũng không kéo chân sau nữa rồi.
Hàn Mai Mai ôm vai Trái Kiwi, nhẹ giọng nói: "Em làm rất tốt."
Trái Kiwi vội vàng gật đầu, "Em, em cũng cảm thấy em làm rất tốt, không liên lụy hai người."
Hạ Nhạc Thiên cũng vỗ vai Trái Kiwi, cười khen: "Làm tốt lắm."
Trái Kiwi bị hai người khen đến đỏ mặt, cô chỉ lắc ra ba điểm mà thôi, sao lại cứ như lắc ra điểm thế này...
Editor: tháng mình mới thi tốt nghiệp ra trường, giờ lo ôn thi ngập mặt, mà chìm trong OTP quá thở ko nổi luôn, toai chết mất, bị cuồng hai người á á á á.
Bữa coi tập cuối khóc ẻ luôn, may mà HE hết, trừ cậu không biết dỗ vợ ra. Thôi chờ ss rồi dỗ.
Mình lặn tiếp đây, tháng gặp lại.
Cảm ơn vì mùa hè thật đẹp.