Tám người đều lắc xúc xắc xong.
Trong đó Hạ Nhạc Thiên cùng nam tây trang có số điểm cao nhất, đều là [ điểm].
Mà người lắc ra điểm số thấp nhất, chính là thanh niên tên Phương Tiểu Bắc ở đối diện.
Hắn chỉ lắc ra [ điểm].
Tuy rằng ở vòng này cũng có hai người lắc ra điểm số cao nhất như vòng trước.
Nhưng kẻ thất bại chỉ có một mình Phương Tiểu Bắc.
Cho nên hai người thắng có thể đồng thời tiến hành trò chơi sự thật hay thử thách đối với kẻ thua cuộc.
Phương Tiểu Bắc nhìn nam tây trang, mấp máy môi: "Mê Luyến, anh mau nghĩ biện pháp đi......"
Hạ Nhạc Thiên cũng nghiêng đầu nhìn người này.
Nam tây trang ngồi thẳng người, áy náy lắc đầu: "Xin lỗi, cậu cũng biết mà, tôi không có cách nào giúp cậu."
Phương Tiểu Bắc nháy mắt tuyệt vọng, hắn quay đầu nhìn chăm chú Hạ Nhạc Thiên, nói: "Nếu đã như vậy, cậu trực tiếp hỏi đi."
Hạ Nhạc Thiên nhìn hắn: "Vậy anh chọn sự thật hay thử thách."
Trong mắt Phương Tiểu Bắc tràn đầy giãy giụa, tròng mắt run rẩy, "Tôi chọn...... Tôi chọn......"
Tất cả mọi người im lặng không nói, không khí dần dần trở nên nôn nóng khẩn trương.
Cao Tiểu Mỹ bỗng nhiên bắt lấy tay Phương Tiểu Bắc, nói: "Không thể chọn sự thật, Phương Tiểu Bắc, anh chọn thử thách đi."
Phương Tiểu Bắc gật gật đầu, "Tiểu Mỹ nói đúng, tôi không thể chọn sự thật."
Đáy mắt Hạ Nhạc Thiên lướt qua chút kinh ngạc, ngay sau đó lập tức trầm xuống.
Vì sao bọn chúng lại kháng cự chọn sự thật, chẳng lẽ chúng đã biết được mình sẽ hỏi vấn đề gì sao?
Nhưng cũng chẳng sao.
Lúc đầu cậu và Hàn Mai Mai đã thương lượng sẵn, một khi những người này chọn thử thách, liền cố gắng dụ bọn họ rời khỏi phòng, kéo dài thời gian bọn họ trở về.
Trần Lập Siêu và nam tây trang mịt mờ trao đổi cái ánh mắt, cũng không ngăn cản quyết định của Phương Tiểu Bắc.
Dường như bọn họ đều có mục đích riêng.
Hạ Nhạc Thiên nhìn lướt qua đám người, đem chi tiết này thu vào đáy mắt.
Cậu quay đầu hỏi Phương Tiểu Bắc, "Anh quyết định rồi chứ?"
Phương Tiểu Bắc khẽ cắn môi, nói: "Tôi chọn thử thách."bg-ssp-{height:px}
Hạ Nhạc Thiên nói: "Được, anh hãy đi vào từng căn phòng ở tầng lầu này, cùng người bên trong hát một bài, đương nhiên anh cũng có thể hát một mình, cho đến khi đi hết tất cả phòng."
Đây là cách kéo dài thời gian nhất mà Hạ Nhạc Thiên có thể nghĩ đến, cho dù hiện tại quán KTV này chỉ có năm phòng có người, thời gian hát một bài trung bình phải hơn một phút.
Ít nhất có thể kéo dài được năm phút.
Tuy rằng nhiệm vụ là khiến năm con quỷ này nói ra bí mật, nhưng dưới tình huống bọn chúng không chọn nói thật, thì đây biện pháp tốt nhất rồi.
Người chơi phải cố gắng thúc đẩy trò chơi nhanh hơn, tranh thủ chơi nhiều hơn mấy vòng, hỏi ra bí mật của lệ quỷ.
Phương Tiểu Bắc nghe xong yêu cầu của Hạ Nhạc Thiên, cắn răng gật đầu, xem như đồng ý thử thách này, cầm di động rời khỏi phòng.
Nếu tính cả người chơi, trong phòng chỉ còn lại bảy người.
Trò chơi vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Lúc này sắc mặt Cao Tiểu Mỹ đã có chút khó coi, dù sao thì người duy nhất bảo vệ cô cũng chỉ có Phương Tiểu Bắc.
Cô cắn môi, trong lòng cầu nguyện Phương Tiểu Bắc có thể mau chóng trở về.
"Vậy thì, vẫn là Hàn Mai Mai tiểu thư bắt đầu lắc xúc xắc đi." Trần Lập Siêu nhìn về phía Hàn Mai Mai, vươn tay ra hiệu.
Hàn Mai Mai không chút do dự cầm ống xúc xắc lay động, dường như muốn đẩy nhanh tốc độ trò chơi.
Cô chỉ lung lay vài cái liền trực tiếp nhấc ống xúc xắc lên, nói: "Ba điểm."
Trái Kiwi nhẹ nhàng thở ra, "Còn may, còn may, ba điểm coi như số điểm an toàn."
Hàn Mai Mai ừ một tiếng, sau đó đưa cho Trần Lập Siêu, "Tới phiên anh."
Trần Lập Siêu lại nhìn Hạ Nhạc Thiên thêm lần nữa, sau đó chuyên tâm lắc ống xúc xắc, ước chừng lắc mười mấy giây mới thả xuống, vừa xốc lên vừa tự mình lẩm bẩm: "Sáu điểm, nhất định phải là sáu điểm."
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào ống xúc xắc nho nhỏ, biểu tình đều có vẻ rất khẩn trương.
Khi ống xúc xắc hoàn toàn bị nhấc lên, trên mặt Trần Lập Siêu lập tức xuất hiện một tia mất mát, nhưng ngay sau đó lại hưng phấn cười lớn, "Lại là năm điểm, có thấy không, lại là năm điểm."
"Vận may không tệ." Hạ Nhạc Thiên cười nói.
Trần Lập Siêu nghe vậy thì nhếch miệng cười nhạo: "Sao hả, cậu cảm thấy mình còn có thể lắc ra điểm sao?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không biết, tôi cũng không nói vậy, chỉ là cảm thán vận khí của anh thật tốt." Cậu sờ sờ cằm, như suy tư gì đó: "Vậy có lẽ vận khí của tôi cũng không tệ đâu."
"Ngụy biện." Cao Tiểu Mỹ trợn trắng mắt, sau đó quay sang lấy lòng Trần Lập Siêu: "Theo tôi thấy thì vận khí của Siêu ca mới là tốt, lắc ra năm điểm tận hai lần."
Tâm trạng của Trần Lập Siêu rất tốt, dĩ nhiên không đối xử lạnh nhạt với Cao Tiểu Mỹ như lúc đầu, "Đó là đương nhiên, vận khí của tôi từ trước đến giờ đều rất tốt."