[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

chương 291: cũng là người chơi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mê Luyến đột nhiên nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng nói: "Tiếp tục trò chơi đi."

Trần Lập Siêu nghe vậy thì theo bản năng buột miệng: "Còn Cao Tiểu Mỹ --"

Mới nói được một nửa thì bị Mê Luyến quăng cho ánh mắt cảnh cáo, Trần Lập Siêu không thể không ngậm miệng, nhưng trong lòng lại không nhịn được càng thêm khủng hoảng.

Sự hoài nghi ghim sâu vào lòng mãi không vứt đi được.

Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc, chẳng lẽ thật sự -- đã xảy ra chuyện sao?

Quan trọng nhất là, tại sao Vương Tiểu Minh lại biết được?

Không khí trong phòng nháy mắt trở nên áp lực hơn nhiều.

Thời gian quay lại mười phút phía trước.

Cao Tiểu Mỹ đeo túi xách vội vàng rời khỏi phòng.

Hành lang của KTV trang trí vô cùng rực rỡ và phong cách, sàn nhà trơn bóng có thể soi cả mặt mình.

Gót giày của Cao Tiểu Mỹ đạp lên sàn nhà phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp, vừa bén nhọn lại có chút chói tai.

Dưới tình huống như vậy, Cao Tiểu Mỹ bắt đầu có cảm giác khủng hoảng, hơi lạnh từ bốn phương tám hướng bao lấy cô.

Cao Tiểu Mỹ nhịn không được rùng mình, sợ hãi kéo mép váy hơi ngắn.

Tốc độ dưới chân dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại tại chỗ không nhúc nhích.

Cao Tiểu Mỹ hốt hoảng nhìn ngã rẽ cách đó không xa.

Có phải vừa có một bóng đen hiện ra phải không?

Đó là ai?

Nhân viên phục vụ của KTV sao?

Cao Tiểu Mỹ do dự vài giây, chậm rãi đi qua, mở miệng hỏi: "Là ai ở đó."

Hành lang vẫn không có bất kỳ tiếng động nào.

Dường như những gì cô nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng không biết vì sao, Cao Tiểu Mỹ càng lúc càng thấy ớn lạnh, trong đầu không ngừng nhớ lại bóng đen vừa rồi.

Cảm giác quen thuộc quái dị làm cô sởn tóc gáy.

Tại sao lại như vậy?

Cao Tiểu Mỹ đột nhiên thấy hối hận, vội vàng dừng bước chân lấy điện thoại ra thử gọi cho Phương Tiểu Bắc.

"Phương Tiểu Bắc, anh mau nghe máy đi, mau nghe điện thoại." Cao Tiểu Mỹ nôn nóng lầm bầm lầu bầu, thường thường ngẩng đầu nhìn ngã rẽ, trong lòng ngày càng bất an.

Chợt, sau lưng loáng thoáng vang lên tiếng chuông điện thoại mỏng manh.

Cao Tiểu Mỹ trợn tròn mắt, khó tin nổi mà chậm rãi xoay người, nhưng dọc hành lang vẫn không có một bóng người.

Cô nuốt nước miếng, tim đập như nổi trống, lại theo bản năng quay đầu nhìn ngã rẽ, sau đó mới chậm rãi trở về, cẩn thận nghe ngóng vị trí phát ra tiếng chuông.

Đi được vài bước, tiếng chuông bỗng nhiên im bặt, Cao Tiểu Mỹ sửng sốt, ngay sau đó mới nhận ra là gọi điện thoại quá lâu nên mới tự động cắt đứt.

Cô nhanh chóng gọi lại cho Phương Tiểu Bắc, tiếng chuông cách đó không xa lại vang lên, giống như chỉ cách cô vài bước xa.

Cao Tiểu Mỹ nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng chuông truyền ra từ phòng đối diện với phòng .

Trùng hợp như vậy?

Chỉ vài phút trước, cô mới từ phòng đi ra ngoài, kết quả là Phương Tiểu Bắc vẫn luôn trốn ở phòng đối diện, lại còn không chịu nhận điện thoại của cô.

Cao Tiểu Mỹ tức giận xông lên mở cửa, "Giỏi lắm Phương Tiểu Bắc, dám trốn ở chỗ này không nhận điện thoại của tôi."

Trong phòng không bật đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Phương Tiểu Bắc đang dựa vào sô pha.

Cao Tiểu Mỹ sờ soạng vách tường cạnh cửa, mãi không tìm được công tắc đèn, chỉ có thể dùng đèn flash chiếu sáng đi về phía trước, "Phương Tiểu Bắc, anh đang làm gì vậy?"

Phương Tiểu Bắc vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, nửa người trên hoàn toàn ẩn vào bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.

Cao Tiểu Mỹ đột nhiên có chút sợ hãi, dừng bước run run nói: "Phương Tiểu Bắc, anh nói chuyện đi."

Phương Tiểu Bắc vẫn không lên tiếng.

Cao Tiểu Mỹ muốn lui ra ngoài, nhưng sau đó lại nghĩ đến vất vả lắm mình mới tìm được Phương Tiểu Bắc, nói gì cũng phải kéo Phương Tiểu Bắc về phòng với mình.

Nghĩ đến đây, Cao Tiểu Mỹ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng chậm rãi giơ tay, chiếu sáng gương mặt trắng bệch như xác chết của Phương Tiểu Bắc.

Đáng sợ nhất là, đôi mắt và mũi miệng của Phương Tiểu Bắc đang chảy máu không ngừng, hiển nhiên là vừa chết không bao lâu!

"A --!!" Cao Tiểu Mỹ thét chói tai, chân mềm nhũn lảo đảo ngã ra sau.

Di động rơi xuống chân Phương Tiểu Bắc, ánh đèn từ dưới hướng lên trên, khiến mặt Phương Tiểu Bắc càng giống lệ quỷ.

Phương Tiểu Bắc đã chết!

Đầu óc Cao Tiểu Mỹ trống rỗng, cả người lạnh băng run rẩy.

Chợt, từ phía sau Phương Tiểu Bắc chậm rãi thò ra một gương mặt méo mó quỷ dị, hóa ra nó vẫn luôn trốn ở sau Phương Tiểu Bắc!

Lúc Cao Tiểu Mỹ nhìn thấy gương mặt kia, đôi mắt trợn trừng như muốn bật ra khỏi hốc mắt, môi run rẩy ú ớ, "Anh --"

Cô lại thét lên một tiếng như chọc tiết heo, té lộn nhào chạy về phía cửa, tay vừa mới chạm vào then cửa thì đã bị một sức lực khổng lồ kéo trở về.

Cao Tiểu Mỹ hoảng hốt đến cực độ.

Nó muốn gϊếŧ mình!

Giống như nó đã làm với Phương Tiểu Bắc.

Cao Tiểu Mỹ càng ra sức giãy giụa kịch liệt, nhưng mà cánh tay lạnh băng không giống như con người kia đột nhiên bóp lấy cổ cô.

Lúc này đầu óc Cao Tiểu Mỹ bỗng nhiên thanh tỉnh đến kỳ lạ, vào giây phút đối diện với tử thần đột nhiên nghĩ đến phòng đối diện chính là , vội vàng há miệng kêu cứu, "Cứu cứu --"

Nhưng cũng đúng lúc này, bàn tay lạnh băng còn lại chậm rãi bưng kín miệng Cao Tiểu Mỹ.

Cao Tiểu Mỹ hoảng sợ trừng to mắt, tay chân quờ quạng giãy giụa, đầu ngón tay liều mạng bấu víu lấy then cửa, nhưng có kéo kiểu gì cũng không kéo ra được.

Cảm giác hít thở không thông làm cô dần dần mất đi sức lực, cuối cùng hoàn toàn chìm vào vô thức.

Trong căn phòng tối tăm, tiếng chuông điện thoại của Phương Tiểu Bắc lại lần nữa vang lên, ngay sau đó, điện thoại của Cao Tiểu Mỹ cũng đổ chuông.

Nhưng không ai tiếp được.

Phòng .

Trước mắt còn dư lại sáu người.

bg-ssp-{height:px}

Trong đó ba người Hạ Nhạc Thiên, Hàn Mai Mai, và Trái Kiwi là phe người chơi, mà một nhóm người khác chỉ còn lại Mê Luyến Vĩ Đại, Trần Lập Siêu, cùng với Hồng Mạo Tử.

Điện thoại Phương Tiểu Bắc và Cao Tiểu Mỹ đều không gọi được, chuyện này làm cho ba người mơ hồ có một suy đoán không tốt.

Nhưng trò chơi cần phải tiếp tục tiến hành.

Ở vòng chơi lúc nãy, Hạ Nhạc Thiên và Hồng Mạo Tử cùng lắc ra số điểm cao nhất.

Mà Hàn Mai Mai đã lắc ra số điểm thấp nhất, trở thành người thua cuộc trong vòng này, sắp phải tiếp hành hai lần nói thật hay thử thách.

Mà Hàn Mai Mai chỉ có thể lựa chọn nói thật, nhưng ai mà biết mấy người đối diện có đưa ra câu hỏi có khả năng kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ hay không.

Cho nên Hạ Nhạc Thiên cần phải nghĩ cách để ba người kia hỏi vấn đề khác.

Vì vậy Hạ Nhạc Thiên mới lôi kéo sự chú ý của bọn họ lên người Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc.

Về phần có hiệu quả hay không, thế thì phải xem ba người họ lựa chọn như thế nào.

Trái Kiwi cũng ý thức được chuyện này, âm thầm hy vọng may mắn lại đứng về phía người chơi một lần nữa.

"Cậu trước hay chúng tôi trước?" Hồng Mạo Tử nói.

Hạ Nhạc Thiên duỗi tay ra hiệu cho đối phương bắt đầu trước, sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Các người trước đi, nhưng mà, tôi đoán các người có lẽ cũng giống chúng tôi, đều không thể tùy tiện rời khỏi phòng."

Hạ Nhạc Thiên hơi tạm dừng trong chốc lát, chờ ba người tiêu hóa nội dung xong mới thong thả nói tiếp: "Dĩ nhiên trừ khi anh chọn thử thách, nhưng...... Nói không chừng anh sẽ trở thành người thứ ba mất liên lạc, tôi nói xong, các người có thể bắt đầu."

Hồng Mạo Tử theo bản năng nhìn về phía Mê Luyến cùng với Trần Lập Siêu.

Vẻ mặt Mê Luyến trầm xuống: "Trước tiên xem Hàn Mai Mai chọn nói thật hay thử thách rồi nói."

Hồng Mạo Tử gật đầu, nhìn Hàn Mai Mai: "Vậy cô chọn nói thật hay thử thách?"

Hàn Mai Mai không chút do dự trả lời: "Nói thật."

Hồng Mạo Tử lại nhìn về phía Mê Luyến và Trần Lập Siêu, "Tôi hỏi cô ta chuyện về Cao Tiểu Mỹ sao?"

Mê Luyến âm trầm nói: "Bằng không thì sao? Anh mau hỏi Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc rốt cuộc như thế nào rồi."

Hồng Mạo Tử lúng ta lúng túng gật đầu, hỏi Hàn Mai Mai: "Hàn Mai Mai, cô cũng nghe Mê Luyến nói rồi đấy, mời cô trả lời vấn đề này đi."

Hàn Mai Mai quay đầu quét mắt sang Hạ Nhạc Thiên, ngay sau đó lại mở điện thoại lên, thấy tin nhắn Hạ Nhạc Thiên vừa mới gửi tới.

Phía trên chỉ có một câu ngắn gọn.

[Sau khi Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc rời khỏi phòng thì đã chết.]

Đôi mắt Hàn Mai Mai khẽ chớp, ngay sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nói với Hồng Mạo Tử: "Sau khi hai người bọn họ rời khỏi phòng thì đã chết."

"Chết như thế nào?" Hồng Mạo Tử kinh sợ, vội vàng hỏi.

Hàn Mai Mai nói: "Xin lỗi, tôi đã trả lời xong câu hỏi của anh."

Chuyện, chuyện này......

Hồng Mạo Tử lập tức nghẹn lời nhìn về phía Mê Luyến cùng Trần Lập Siêu.

Sắc mặt Mê Luyến và Trần Lập Siêu cơ đều biến đổi, hai người lập tức trao đổi ánh mắt.

Bên kia, Hạ Nhạc Thiên lên tiếng hỏi Hàn Mai Mai: "Đến lượt tôi, Hàn Mai Mai cô chọn sự thật hay thử thách?"

Hàn Mai Mai vẫn trả lời: "Sự thật."

Hạ Nhạc Thiên nhướng mày tự hỏi: "Cô thích nhất ăn món gì nhất."

Hàn Mai Mai nghiêm túc suy nghĩ, đáp: "Không có món gì rất thích, nếu nhất định phải chọn, tôi tương đối thích ăn thịt."

Trái Kiwi ở bên cạnh lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, âm thầm nhớ kỹ điều này.

Vòng chơi kết thúc.

Bắt đầu tiến hành vòng tiếp theo.

So với bầu không khí nhẹ nhàng ở bên người chơi, ba người đối diện đã lâm vào trạng thái khẩn trương áp lực.

Bọn họ có chút khó chấp nhận việc Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc đã chết, thậm chí đã mơ hồ nhận ra sát khí đang ẩn nấp giữa trò chơi.

Kế tiếp vẫn do Hàn Mai Mai bắt đầu lắc ống xúc xắc, sau đó thay phiên nhau, thẳng đến Trái Kiwi kết thúc vòng chơi.

Hạ Nhạc Thiên vẫn là người lắc ra số điểm cao nhất, ngoài cậu ra, Mê Luyến Vĩ Đại cũng lắc được [ điểm].

Hai người đều trở thành người thắng.

Trái Kiwi và Trần Lập Siêu có số điểm như nhau, cũng chính là số điểm thấp nhất trong vòng này: [ điểm]

Hàn Mai Mai với Hồng Mạo Tử lần lượt lắc ra [ điểm] và [ điểm].

An toàn vượt qua vòng chơi này.

Sau khi Trái Kiwi lắc ra số điểm thấp nhất, lại không khẩn trương như trong tưởng tượng.

Có lẽ là vì vẻ mặt của ba người đối diện quá khó coi, hơn nữa người thua cuộc giống cô là Trần Lập Siêu đang rất kinh hoảng.

Trái Kiwi dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn tự hỏi vì sao Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc lại vong.

Hai người họ bị quỷ gϊếŧ chết sao?

Dù sao thì trò chơi đã chứng thực thân phận bọn họ không phải lệ quỷ, mà là người sống.

Chẳng phải là đang nói, năm người này cũng giống như người chơi, có thể kích phát điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ sao?

Vậy thì, nguy hiểm của trò chơi này có phải liên quan đến việc... Rời khỏi phòng hay không?

Một khi rời khỏi phòng, sẽ bị lệ quỷ gϊếŧ chết?

Vậy nguy cơ bên phía người chơi không lẽ cũng liên quan đến việc rời khỏi phòng?

Những suy đoán mà Trái Kiwi nghĩ ra được, toàn bộ người ở đây cũng đều phân tích được.

Theo lý mà nói, ngoài người chơi ra, ba người đối diện cũng nên sinh ra mâu thuẫn với việc lựa chọn thử thách mới đúng.

Nhưng mà khi Hạ Nhạc Thiên hỏi Trần Lập Siêu chọn nói thật hay thử thách, Trần Lập Siêu lại chần chờ.

Hạ Nhạc Thiên đã hoàn toàn hiểu ra, cậu nhìn thẳng Trần Lập Siêu, "Nếu anh chọn thử thách, có lẽ anh đã đoán ra được tôi sẽ yêu cầu anh làm gì, nhưng nếu anh chọn nói thật, ít nhất các người còn có cơ hội lật ngược tình thế."

Vẻ mặt Trần Lập Siêu dao động, mà lúc này Mê Luyến lại chủ động mở miệng: "Một khi anh chọn nói thật, nếu tiếp theo người thua cuộc là tôi, chúng ta sẽ hoàn toàn thua cuộc."

Trần Lập Siêu tái mét, run giọng nói: "Vậy ý anh là gì? Anh muốn tôi chọn thử thách đi chịu chết sao?"

Mê Luyến và Trần Lập Siêu quan hệ không tệ, giọng điệu cũng mềm xuống, nói: "Chúng ta còn cách nào nữa sao?" Hắn chỉ vào Hạ Nhạc Thiên, nói với Trần Lập Siêu: "Người này mỗi vòng chơi đều là người thắng, người chơi chúng ta vốn không có cơ hội thắng cuộc."

Trái Kiwi hoảng sợ, hô to: "Các người cũng là người chơi?!!"

Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn nhau, thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Mê Luyến cũng ngây người.

Cả căn phòng nháy mắt như bị đông cứng......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio