[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

chương 292: nói thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay từ lúc đầu, Hạ Nhạc Thiên cũng từng nghi ngờ năm thành viên này có lẽ không phải quỷ, mà là người.

Sau đó, cậu bắt đầu lợi dụng sự thật hay thử thách để xác nhận thân phận thật sự của năm người.

Đáp án mà Hồng Mạo Tử nói ra càng khiến Hạ Nhạc Thiên kiên định với suy đoán lúc trước của mình.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại không ngờ, năm thành viên này cũng tự xưng là người chơi.

Chẳng lẽ bọn họ cũng là Người Chơi Tử Vong tham gia Thi Đấu Xếp Hạng sao?

Nhưng -- chuyện này căn bản không hợp lý.

Bởi vì trò chơi đã xác định số lượng người chơi tham gia Thi Đấu Xếp Hạng tối đa là năm người.

Vậy nên tỉ lệ xảy ra tình huống số người chơi trong một thế giới lớn hơn năm là bằng không.

Hiện giờ chỉ có hai khả năng tính.

Một là trò chơi trong miệng bọn họ không phải là App Trò Chơi Tử Vong, mà là một trò chơi khác không biết tên.

Bởi vậy bọn họ mới tự xưng là người chơi.

Còn khả năng thứ hai......

Năm người này có lẽ là đã bị trò chơi bóp méo ký ức, cho rằng mình là người chơi được trò chơi lựa chọn.

Cũng chính là "NPC".

Tuy rằng Thích Lệ Phi cũng là NPC, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của hắn là xử lý Bug giấu trong trò chơi.

Tương đương với nhân viên công tác.

Mà mấy người sắm vai NPC này, ngoài ký ức là giả ra, những cái khác hoàn toàn giống hệt người chơi.

Giống như NPC gặp ở [Công Viên Tử Vong].

NPC sắm vai người chơi kia thậm chí còn có Không Gian Bao Vây và đạo cụ.

Nếu không phải đến thời điểm cuối cùng, sẽ không có ai biết hắn không phải là người chơi thật sự.

Sự tồn tại của NPC kia tất nhiên là có ý nghĩa.

Như NPC ở công viên kia là vì hỗ trợ cho Trần Khả Mạn, tránh để người chơi khác hoài nghi Trần Khả Mạn là quỷ.

Tuy rằng từ đầu tới đuôi hắn đều không thức được chuyện này, dường như là bị quy tắc trò chơi ảnh hưởng.

Có lẽ vào lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là khoảnh khắc tử vong trong chớp mắt kia, hắn mới có thể nhớ ra thân phận thật sự của mình.

Lời nói của Trái Kiwi làm cuộn trào tầng tầng lớp sóng.

"Cô nói ai 'cũng là' người chơi?" Mê Luyến kinh ngạc nhìn Trái Kiwi, "Các người rốt cuộc là ai?"

Trái Kiwi ngây ngốc, đơ người nhìn qua Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Chúng tôi có thể trả lời anh, nhưng không biết làm vậy có phá hư quy tắc hay không."

Mê Luyến nghẹn lời không biết nói gì.

Trần Lập Siêu đã hoàn toàn mất bình tĩnh, đặc biệt là khi biết đám người Cao Tiểu Mỹ vì rời khỏi phòng mà kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ, hắn càng cảm thấy lưỡi hái tử thần đang kề sát cổ hắn, không thể trốn thoát.

"Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta giao dịch đi." Mê Luyến rất nhanh nghĩ ra cách đối phó, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Không thì dù sao chúng tôi cũng chết, chỉ có thể cùng các người cá chết lưới rách."

Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn nhau.

Ngay sau đó, Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Có thể."

Qua ước định bằng miệng của hai bên, tạm thời chắp nối quan hệ hữu nghị mặt ngoài.

Ở vòng chơi kế tiếp, hai bên đều chỉ chọn nói thật, lợi dụng cơ hội này điều tra tin tức lẫn nhau.

Bởi vì vòng này Hạ Nhạc Thiên là người thắng, nên cậu đưa ra yêu cầu với Trần Lập Siêu.

Trần Lập Siêu phối hợp chọn nói thật.

Hạ Nhạc Thiên không định hỏi về bí mật của bọn họ nữa, ngược lại nhắc tới trò chơi.

"Xin hỏi trò chơi mà các người đang chơi tên là gì."

Trần Lập Siêu không hề mâu thuẫn đối với câu hỏi này, trả lời rất nhanh nói: "Đó là một trò chơi sinh tồn khủng bố, tên là App Tử Vong."

Trái Kiwi hơi mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ cũng giống mình, đều là Người Chơi Tử Vong!

Nhưng mà... Trái Kiwi nhớ rõ ràng là cô đang tham gia Thi Đấu Xếp Hạng, không phải trò chơi bình thường, không phải chỉ có tối đa năm người chơi hay sao?

Vì sao lại lòi ra thêm năm người?

Trái Kiwi vô cùng tò mò, cảm thấy dung lượng não của mình không đủ dùng.

Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.

Cô chỉ có thể quay đầu nhìn Hàn Mai Mai và Vương Tiểu Minh, muốn biết thêm thông tin từ vẻ mặt của hai người.

Nhưng mà cô uể oải phát hiện......

Hai người này, một người so với một người càng bình tĩnh hơn.

Sau khi Trần Lập Siêu trả lời xong, Mê Luyến mới lên tiếng: "Mặc kệ vòng tiếp theo như thế nào, tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ ước định của chúng ta."

Hắn gõ gõ mặt bàn, ám chỉ liếc mắt Trái Kiwi, nói: "Nếu tôi không đoán sai, nhiệm vụ của chúng ta đều liên quan đến việc nói thật."

Trái Kiwi ngẩn người, có chút khó hiểu vì sao đối phương lại cố ý nhìn mình.

Hàn Mai Mai dường như không muốn để Trái Kiwi phát hiện điều gì đó, bỗng nhiên mở miệng: "Nói như anh thì cơ hội kích phát điều kiện gϊếŧ người giữa hai bên cũng nên tương đồng, phải không?"

Trái Kiwi vừa mới nhóm lên chút suy nghĩ đã bị lời nói của Hàn Mai Mai xoá sạch, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Hàn Mai Mai.

Mê Luyến lạnh lùng nhìn qua, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không sai, ai cũng không muốn chết, chỉ có thể tiếp tục tiến hành trò, thẳng đến khu trò chơi kết thúc."

Hạ Nhạc Thiên quay đầu hỏi Trái Kiwi, "Trái Kiwi, cô chọn nói thật hay thử thách?"

Trái Kiwi a một tiếng, lúc này mới nhớ mình cũng là người thua cuộc trong vòng này, vội vàng đáp: "Tôi chọn sự thật."

"Cô thích ăn trái cây gì nhất?" Hạ Nhạc Thiên hỏi.

Trái Kiwi nói ngay lập tức: "Tôi thích ăn trái Kiwi."

Ba người đối diện nghe Hạ Nhạc Thiên hỏi như vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Giống như đang trách cứ Hạ Nhạc Thiên không làm theo ước định có sẵn.

Nhưng ba người họ cũng không chủ động đề cập chuyện này, chỉ là ánh mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên càng thêm không tốt.

Trò chơi vẫn phải tiếp tục.

Hàn Mai Mai là người đầu tiên lắc xúc xắc, có lẽ là vận may của mấy vòng trước tích lũy phát huy tác dụng, cô lắc ra số điểm cao nhất.

"Là điểm!" Trái Kiwi kích động đến nhảy lên, niềm vui như tràn ra khỏi gương mặt.

Hàn Mai Mai vẫn không có phản ứng quá khích, chỉ khi thấy nụ cười rực rỡ trên mặt Trái Kiwi thì mới lộ ra một chút ý cười.

Người thứ hai lắc xúc xắc là Trần Lập Siêu.

Lúc này áp lực tâm lý của hắn cực kỳ lớn, hít thật sâu một hơi mới bắt đầu lắc ống xúc xắc, sau đó nhanh chóng xốc lên nhìn, đầu óc hắn ong lên, không thể tin được mình lại lắc ra số điểm thấp nhất.

Là [ điểm].bg-ssp-{height:px}

Vòng này hắn vẫn là người thua cuộc, phải chọn sự thật hay thử thách.

"Hiện tại chỉ có thể dựa vào hai người." Trần Lập Siêu đành đem hy vọng đặt lên người Mê Luyến và Hồng Mạo Tử.

Tiếp theo là Mê Luyến, hắn lắc ra [ điểm], vẻ mặt Trần Lập Siêu trở nên nặng nề hẳn, sau đó là Hồng Mạo Tử, hắn may mắn hơn một chút, lắc ra [ điểm].

Hồng Mạo Tử nhìn con số này, trong lòng vô cùng phức tạp.

Theo lý mà nói số điểm này đã rất cao, chỉ là hắn có một trực giác....

Người tên Vương Tiểu Minh kia, chỉ sợ sẽ lắc ra con số cao hơn điểm, tiếp tục trở thành người thắng cuộc.

Hồng Mạo Tử đè nén bất an, đẩy ống xúc xắc cho Hạ Nhạc Thiên, nói: "Tới phiên cậu."

Hạ Nhạc Thiên nói cảm ơn, sau đó lay động ống xúc xắc, cũng như vài lần trước, chờ khi phía trên ống xuất hiện dòng chữ [ điểm], lập tức quyết đoán dừng lại.

Hạ Nhạc Thiên xốc ống xúc xắc, không bất ngờ nào xảy ra, vẫn là [ điểm].

Năm người ở đây đã quá quen thuộc với kết quả như vậy, không có chút ngoài ý muốn nào.

Nhưng Mê Luyến lại nhìn xúc xắc, lo lắng trong lòng dần dần tăng thêm.

Cuối cùng là Trái Kiwi, cô hít sâu một hơi, sau đó mới cầm lấy ống xúc xắc, lắc ra [ điểm].

Trái Kiwi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng số điểm này cũng rất thấp, nhưng vì Trần Lập Siêu đã lắc ra [ điểm].

Nên người thua cuộc lần này vẫn là Trần Lập Siêu.

Trần Lập Siêu sắc mặt tối tăm như muốn nhỏ nước: "Hy vọng cậu có thể tuân thủ ước định, nếu không, cùng lắm tôi không chơi nữa, muốn chết cũng phải kéo các người cùng chết."

Mê Luyến và Hồng Mạo Tử đều không nói gì, hiển nhiên là đồng ý với Trần Lập Siêu.

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy ngược lại cười rộ lên, nói: "Tuy rằng tôi không biết nhiệm vụ của các người là cái gì, nhưng có lẽ cũng giống như anh suy đoán, nhiệm vụ của chúng ta đều liên quan đến lời nói thật."

"Cơ hội gϊếŧ người có liên quan đến việc không thể rời khỏi phòng, nhưng các người có từng nghĩ đến chuyện..... Là ai gϊếŧ chết Cao Tiểu Mỹ và Phương Tiểu Bắc không?"

Hạ Nhạc Thiên nói tới đây thì cố ý tạm dừng vài giây, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt ba người.

Ba người họ theo bản năng quay đầu nhìn đối phương, vẻ mặt khẩn trương chột dạ.

Quả nhiên.

Bí mật của năm người họ đều liên quan đến việc gϊếŧ người.

Có lẽ người bị gϊếŧ đã biến thành quỷ, chỉ cần bọn họ rời khỏi phòng thì sẽ kích phát cơ hội gϊếŧ người.

Nhưng còn một việc tạm thời không nghĩ ra.

Đó là vì sao cơ hội gϊếŧ người lần này lại có tác dụng đối với phe người chơi?

Bên ngoài căn phòng có khả năng có tận năm con quỷ!!

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy di động ra xem xét nội dung nhiệm vụ mà Trưởng Phòng đưa ra.

Người chơi phải đến phòng , gặp các thành viên của nhóm khác do Trưởng Phòng lập ra để giao lưu cảm tình.

[---Trên người bọn họ đều cất giấu bí mật rất quan trọng.

Các người hãy cùng họ chơi trò sự thật hay thử thách, cần phải nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, giúp tôi hỏi ra bí mật của bọn họ là gì...]

Hạ Nhạc Thiên nhìn hàng chữ cuối cùng, chợt nhíu mày.

Trong đầu toát ra một câu hỏi.

Vì sao Trưởng Phòng lại hứng thú với bí mật của năm người này?

Hay nói cách khác, tại sao Trưởng Phòng lại khẳng định trên người bọn họ có giấu bí mật?

Ngoài cửa có quỷ.... Năm người này đều từng gϊếŧ chết người.... Còn có Trưởng Phòng để ý bí mật của năm người......

Ba manh mối xâu chuỗi lại với nhau, một tia sáng xoẹt qua đầu Hạ Nhạc Thiên.

Một suy đoán lớn mật xông ra.

Chẳng lẽ...... năm người này cùng gϊếŧ chết một người?!

-- cũng chính là Trưởng Phòng!

Đây chính là nguyên nhân vì sao nhiệm vụ thứ ba lại không có bất kỳ manh mối nào về lệ quỷ.

Bởi vì nó đã sớm nói rõ ngay từ ban đầu.

Cũng giải thích được vì sao thời gian Cao Tiểu Mỹ và Hồng Mạo Tử gϊếŧ người không phải là cùng một ngày.

Thông tin này suýt chút nữa khiến Hạ Nhạc Thiên đi sai hướng, nghĩ rằng năm người này gϊếŧ chết không phải cùng một người.

Nhưng nếu tất cả giả thuyết đều thành lập trên cơ sở Trưởng Phòng là "Quỷ", vậy mọi chi tiết không hợp lý đều có thể giải thích.

Bởi vì Trưởng Phòng là quỷ, cho nên năm người mới có thể gϊếŧ chết nó ở năm mốc thời gian khác nhau.

Nghĩa là Trưởng Phòng bị một trong năm người gϊếŧ chết, sau đó sống lại bị người thứ hai gϊếŧ chết, chết năm lần mới kết thúc.

Nhất đáng sợ nhất là, Trưởng Phòng đã tới KTV Tử Vong, nói không chừng nó đang đứng ngoài cửa, chờ người chơi rời khỏi phòng.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu, Trần Lập Siêu thấy thế bèn hỏi: "Thế nào, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?"

Hạ Nhạc Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đường sống của trò chơi này có quan hệ tới các người."

Trần Lập Siêu hơi sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: "Cậu có ý gì?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ tôi đã biết đường sống lẫn này là gì."

Trần Lập Siêu cùng với Mê Luyến lập tức khẩn trương đứng lên, vội vàng chất vấn: "Rốt cuộc cậu có ý gì? Trả lời mau!"

Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn không để ý đến ba người đối diện, mà nhanh chóng gửi đáp án vào trong group chat: [Bí mật của năm người kia là: Bọn họ gϊếŧ chết ngươi.]

Không đến một giây, Trưởng Phòng đã gửi tin nhắn đến:

[Trưởng Phòng:

Chúc mừng cậu trả lời chính xác, nhưng vì những người khác còn chưa trả lời được, nên group chat chưa thể giải tán.]

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói với Hàn Mai Mai và Trái Kiwi: "Mau mở group chat, sao chép tin nhắn của tôi gửi lại một lần nữa."

Hai người lập tức làm theo.

Trưởng Phòng lại gửi tin nhắn khác đến.

[Trưởng Phòng:

Chúc mừng mọi người đều trả lời chính xác, ba nhiệm vụ đều đã hoàn thành, group chat sẽ giải tán sau hai mươi giây đếm ngược.

Các người là "Người chơi may mắn".

Mà tôi sẽ tự mình...... Tới tìm "Người chơi xui xẻo" nha.

Đếm ngược bắt đầu --!

--

-- ]

Editor: ( ՞ਊ ՞)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio