Thiệu Huy rời khỏi Kim gia với nét mặt đầy buồn rầu, trước khi công bố mối quan hệ giữa cậu cùng Thẩm Thịnh Quân, cậu đã từng nghĩ bà cũng sẽ giống như ông nội, sẽ đồng ý cho mối quan hệ này.
Không ngờ bà lại có phản ứng kịch liệt như vậy, lại còn tự làm bị thương chính mình khiến cậu đau lòng tự trách không thôi.
Thẩm Thịnh Quân biết tâm trạng cậu không tốt nên cũng không nói gì nhiều, trầm mặc cùng cậu lên xe rời đi.
Nghĩ rằng sau khi rời khỏi Kim gia, cậu muốn quay trở về nhà để nghỉ ngơi nên hắn không hỏi trước mà trực tiếp lái xe trở về nhà chính.
Nhìn đoạn đường trước mặt, nhận thấy đây không phải là con đường mình muốn đi nên cậu gấp gáp xoay qua nói với hắn.
"Đến chỗ luật sư trước đã, tôi còn có chuyện vẫn chưa làm xong."
Hắn thắc mắc: "Em muốn làm gì?"
Thiệu Huy cầm tài liệu trên tay mình đưa lên trước mặt hắn nói: "Làm chuyện mà anh đã làm."
"Không cần làm vậy đâu."
"Cùng là đàn ông với nhau, ít ra cũng phải nên sòng phẳng đi chứ!" Cậu phản bác: "Anh sang cho tôi thì tôi cũng sang lại cho anh, có qua có lại."
Tính tình Thiệu Huy cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì rồi sẽ không bao giờ thay đổi.
Để tránh phải nghe hắn tiếp tục từ chối, cậu dứt khoát lấy tai nghe từ trong cặp ra đeo vào tai bật nhạc lên rồi nghiêng đầu sang một bên làm bộ đi ngủ.
Thẩm Thịnh Quân nhìn hành động của cậu chỉ biết thở dài, không thể không lái xe đến chỗ luật sư theo ý muốn của cậu.
...
Quay trở lại với Kim gia, sau khi đi lên phòng bà nhanh chóng gọi điện cho cháu trai mình, bảo anh nhanh chóng trở về.
Kim Hủy nhận được điện thoại của bà liền lái xe về ngay, dù công việc ở công ty vẫn còn rất nhiều nhưng anh nghĩ rằng hiếm khi cô út chủ động gọi cho mình như vậy, hẳn là có chuyện gì đó quan trong lắm.
Về đến nhà, anh không thấy bà ngồi ở phòng khách như mọi ngày liền hỏi thử người xem bà đang ở đâu.
"Cô út tôi đâu rồi?"
"Cổ đi lên trên phòng nghỉ ngơi rồi thưa cậu." Anh không hỏi đến những chuyện khác nên người làm cũng giữ miệng, không nói gì thêm tiếp tục quay sang làm công việc của mình.
Kim Hủy nhanh chóng chạy lên trên lầu, gõ cửa phòng bà một tiếng rồi hỏi vọng vào.
"Cô út, cô gọi con về nhà gấp như vậy là có chuyện gì sao?"
Bà nghe thấy giọng anh liền tiến ra mở cửa, vừa thấy mặt anh là liền kéo anh vào phòng ôm anh khóc nức nở.
Thấy Kim Mai khóc như vậy, anh luống cuống hỏi: "Có chuyện gì vậy cô út, sao cô lại khóc thành như vậy?"
Bà kể cho anh nghe về vụ việc ban nãy, nghe xong anh cũng sốc lắm, có nằm mơ anh cũng không thể ngờ đứa em họ của mình lại là người đồng tính yêu thích con trai.
"Bây giờ cô phải làm sao đây con?"
Anh an ủi nói: "Cô ra thực ra mối quan hệ của em họ cũng người khác giới cũng không có gì quá lớn, thời buổi bây giờ hiện đại cả rồi, cô cũng nên nghĩ thoáng hơn về nó."
Nhưng Kim Mai không thể nào nghĩ thoáng được, thế giới hiện đại rồi thì liên quan gì chứ? Bà chỉ có một đứa con là cậu, bà còn đang trông chờ cậu lấy vợ rồi sinh cho mình một đứa cháu nội.
Vậy mà đùng một cái, bà lại nhận được tin con trai mình là đồng tính, yêu thích con trai, sao bà có thể chịu cho nổi?
Bà cần một đứa cháu, gia đình cần một người để nối dõi, bà không bao giờ chấp nhận cho cậu loại chuyện này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà hiện lên một tia toan tính.
Kim Mai nghiêm túc nhìn Kim Hủy nhờ vả, "Hủy à, con giúp cô chuyện này có được không?"
"Chuyện gì vậy cô?" Nếu nằm trong khả năng của anh, anh chắc chắn sẽ giúp đỡ cho bà.
Bà ngoắc tay bảo anh lại gần mình rồi nói nhỏ vào tai, qua một lúc, anh khó xử nhìn bà.
"Cô à, như vậy cũng có hơi..."
Không chờ anh nói hết bà đã trực tiếp cắt ngang, giọng điệu vừa cầu khẩn vừa đe dọa: "Con nhất định phải giúp cô, cô chỉ có một đứa con trai là Huy, nếu nó mà cứ như vậy...!cô chết cho con xem!"
Đối với một người phụ nữ trước giờ vốn luôn mạnh mẽ như Kim Mai, Kim Hủy không ngờ bà sẽ tìm đến cái chết chỉ vì chuyện này.
Lo sợ bà sẽ thực sự làm như vậy, anh bất đắc dĩ đành phải đồng ý với bà.
Anh âm thầm xin lỗi Thiệu Huy, cũng đã hết cách, chỉ mong sau này khi mọi người vỡ lẽ cậu sẽ thông cảm cho anh, không trách cứ người anh họ này.
...
Ở văn phòng luật sư, vừa mới kí tên xong Thiệu Huy liền không nhịn được mà hắt hơi một tiếng.
Xoa xoa cái mũi của mình, cậu thầm nghĩ, ai đang nhắc đến mình vậy cà?
Nhận lấy bản hợp đồng chuyển nhượng từ tay cậu, luật sư nhanh chóng mang đi xử lí nốt những chuyện còn lại.
"Hai người đợi tôi một lúc, tôi quay lại ngay."
"Được, cảm ơn anh."
Sau khi luật sư rời đi, Thẩm Thịnh Quân lo lắng nhìn cậu hỏi: "Cảm à?"
Thời tiết ở thủ đô tuy ban ngày nóng nực nhưng ban đêm lại hoàn toàn trái ngược, nó lạnh cực kỳ cứ như hai thế cực khác nhau.
Cậu lắc đầu nói: "Tôi không sao, chỉ hơi ngứa mũi mà thôi." Có lẽ vừa có ai đang nhắc đến cậu đây mà.
Hắn nghe vậy thì cũng an tâm hơn phần nào, nhưng để chắc chắn hơn, hắn vẫn cởi áo khoác mình ra choàng lên vai cậu.
Áo chồng lớp áo, Thiệu Huy cảm thấy ấm áp hơn trước, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."
Hắn hơi cong môi lên nhìn cậu, rút kinh nghiệm từ phản ứng của cấp dưới, hắn chỉ hơi cong môi lên trách để vết thương trên mặt mình dọa cậu sợ.