Sau khi rời khởi văn phòng luật sư, Thẩm Thịnh Quân lái xe đưa Thiệu Huy trở về nhà chính.
Bước xuống xe, cậu lịch sự cảm ơn hắn một tiếng.
"Cảm ơn anh, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi."
Hắn lắc đầu đáp: "Không phiền, em vào nhà đi kẻo lạnh."
"Được, tạm biệt."
Hắn vẫy tay lại với cậu nói: "Tạm biệt."
Thiệu Huy sau đó bước nhanh vào trong, xe hắn vẫn đậu ở đó chờ đợi đến khi cậu đã hoàn toàn khuất bóng mới quay xe rời đi.
Thẩm Thịnh Quân không lái xe trở về Thẩm gia ngay mà chạy đến một bãi đua xe có tiếng trong thủ đô, nơi này chuyên hoạt động về đêm nhưng có hơi khác với những bãi đua xe khác.
Bãi đua xe Tư Dương được phân thành hai khu, một khu chuyên dành cho những tai ăn chơi khét tiếng của thủ đô, còn một khu cách biệt chuyên dành cho quân nhân đến để giải trí và bàn công việc.
Lê Úy vừa mới đến không lâu, đang tính cùng mấy người bạn đua thử một vòng thì nhìn thấy hắn bước đến, anh mắt u ám không thôi.
Mẹ kiếp bây giờ nhớ lại anh vẫn còn cay đống công việc mà hắn quăng xuống cho mình, không thèm báo trước đã cho anh một mớ công ty như vậy báo hại anh phải liên tục thức đêm để giải quyết, trên mắt bây giờ vẫn còn quần thâm nữa đây.
"Thượng tướng Thẩm nay cũng có nhã hứng quá đấy, cứ tưởng ngài sẽ không bao giờ đến bãi đua xe tụ họp với anh em chúng tôi không đấy." Người đàn ông cao khoảng hai mét, đầu vàng mắt xanh nhìn hắn trêu chọc.
"Henry, đã lâu không gặp."
Henry là người ngoại quốc cùng ba mẹ di cư đến nước V để sinh sống, dù vậy khi tham gia quân đội anh ta vẫn rất có quy tắc.
Những khi chiến đấu, bị kẹp giữa đất nước mình sinh ra cùng đất nước mình lựa chọn bảo vệ, anh ta sẽ dứt khoát lựa chọn rời khỏi cuộc chiến để tránh khiến bản thân cảm thấy cắn rứt.
Loại người này hắn rất thích.
"Lâu gì, mới mấy tháng trước anh còn đày đọa tôi đi tận nước B để làm nhiệm vụ thế kia, đừng nói là anh quên mất đấy nhé?" Nghe giọng điệu có thể thấy anh ta vẫn còn cay hắn vì vụ này.
Chỉ có duy nhất Thẩm Thịnh Quân hiểu rõ câu nói "đã lâu không gặp" ám chỉ về cái gì, là thời điểm trước khi trọng sinh.
Khi ấy hắn cùng Henry tham gia cuộc chiến cùng nước D, trong cuộc chiến, vì muốn chiến thắng nên anh ta đã liều lĩnh lẫn vào thăm dò quân trại địch.
Cuối cùng sau khi chiến tranh kết thúc anh ta đã phải bỏ mạng tại chiến trường, mà hắn, sau khi trở về lại được thăng lên làm đại tướng - một quân hàm cao quý mà biết bao nhiêu kẻ mơ ước cũng không thể có được.
Thấy hắn hồi lâu vẫn chưa đáp lại mình, anh ta nghi hoặc hỏi: "Lại suy nghĩ gì đấy? Tôi nói này thượng tướng Thẩm, đừng nói anh lại muốn tiếp tục đày đọa tôi đấy nhá?"
Thẩm Thịnh Quân lắc đầu nói: "Tôi cũng đâu có tàn ác đến như thế."
Henry nhún vai nói thầm: "Ai biết được."
Thính giác hắn rất tốt tất nhiên có thể nghe thấy lời anh ta nói, thế nhưng hắn lại không muốn nhỏ nhen chấp nhặt với anh ta.
Nghiêm túc nhìn sang những người đang có mặt ở đây, hắn hạ giọng hỏi: "Về văn kiện, các cậu đã đọc chưa?"
Lê Úy hỏi: "Ý anh là văn kiện do chính phủ gửi?"
Hắn gật đầu, chính phủ nằm ở thủ đô, quân nhân tuy đã không còn dính dáng đến thủ đô nhiều nhưng vẫn phải chịu lệnh từ thủ đô đưa đến.
"Quá tham lam, vừa nhìn đến tiêu đề là tôi tắt mịa cái văn kiện đó rồi." Vẻ mặt Lê Úy khinh thường thấy rõ, đã chán ghét quân nhân, cớ sao chuyện gì cũng bắt bọn họ giải quyết thay mình.
Henry cũng không quá tán thành với văn kiện lần này của thủ đô, họ đã quá tham lam khi lăm le đến những thứ không thuộc về mình mà không nghĩ đến hậu quả của những điều này.
Có trách cũng chỉ có thể trách kẻ nắm quyền nước V bây giờ là một kẻ tham lam, không màng tất cả chỉ để đạt được thứ mình muốn.
Cụ thể văn kiện gửi đến bọn họ có nội dung như sau: "Bảo vật quốc gia nước Y là một cặp nhẫn lắp lánh khiến ai nhìn vào cũng phải mê mẩn, tôi cảm thấy một bảo vật như vậy nằm ở một quốc gia yếu kém về quyền lực lẫn kinh tế như vậy thật là đáng tiếc.
Tôi cũng đã nhiều lần gửi thư yêu cầu họ bàn giao đến cho nước chúng ta để bảo vật càng trở nên đáng giá hơn, họ lại cứng đầu một hai không chịu nghe.
Đành vậy, tôi cũng hết cách rồi.
Dù không dẫn đến chiến tranh chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy nhưng nước Y quá cứng đầu, mong rằng các cậu sẽ thực hiện công việc thật tốt, mang bảo vật về cho đất nước chúng ta.
^^^Ký tên: Lưu Nghĩa."^^^
Quả thực rất tham lam, không thể không công nhận lòng tham của Lưu Nghĩa không thể thấy đáy.
Nước V từ khi gã lên nắm quyền càng ngày càng khổ cực, gã chỉ lo quan tâm đến bản thân, hằng ngày đều ăn chơi nhậu nhẹt đến tối muộn.
Miền Nam tức thủ đô nhờ sự ăn chơi này của lão mà trở nên xa hoa rực rỡ, còn miền Bắc lại bị lão bỏ mặc, người dân lầm than thế nào lão cũng mặc, người dân đói rét ra sao lão cũng kệ.
Cũng đã nhiều lần người trong quân khu phải chi ra không ít lương thực tiền bạc phân phát cho họ chỉ để cuộc sống họ trọn vẹn hơn, nhưng đó không phải là cách lâu dài, cái gì cũng có hạn đâu thể nào phân phát cho họ mãi.
Huống chi người dân miền Bắc lại rất đông, đã từng có tình trạng di cư lên Nam nhưng tất cả đều bị chặn lại ở làn ranh phân chia, có người liều lĩnh bước qua liền bị người canh gác không chút nương tay bắn chết.
Cùng là con người với nhau, người dân thủ đô lại thể hiện thái độ xem thường thấy rõ đối với người Bắc.
Đối với họ, người miền Bắc chỉ là một lũ dân đen bẩn thỉu, làm sao có thể so sánh được với danh gia vọng tộc như họ.
Bây giờ mà gây chiến với nước Y, dù ít hay nhiều miền Bắc vẫn sẽ bị ảnh hưởng nếu như thủ đô không cung cấp đầy đủ lương thực cho quân đội.