Vết thương chí mạng của nữ sinh nọ là ở trên đầu, xương sọ thủng một lỗ lớn do khi nhảy xuống đầu đã va vào bồn hoa bên dưới, máu phun tứ phía, đùi gãy làm đôi, tư thế vặn vẹo như một con búp bê bị vứt bỏ. Sở dĩ Vương Nguyên có thể tưởng tượng ra hình ảnh khủng bố rõ mồn một thế kia là bởi vì hình dáng hiện tại của ma nữ kia cũng là như vậy, không biết tại sao ma nữ để cho cậu thấy những hình ảnh kia.
Hành lang một lần nữa trở lại vắng lặng, Vương Nguyên cố sức tông cửa chạy ra, cánh cửa này chỉ có thể đóng từ bên ngoài, người khoá cậu trong tủ chỉ có thể là ma nữ kia.
Cơn ớn lạnh tê tái bò lên từ lòng bàn chân, Vương Nguyên bị lạnh run lập cập, cảm giác phía sau lưng mình có kẻ đang thổi khí phà phà, chẳng khác gì đang ngồi trong tủ lạnh. Cậu thở ra khói trắng, cả người run lập cập, nói thầm trong miệng: "Đại tỷ, có việc phải nói thành lời, đừng chơi trò đông người, không hề thú vị một chút nào."
Dứt lời, đối phương quả thật mấp máy miệng lẩm bẩm cái gì đó, Vương Nguyên không dám quay đầu lại nhìn, đành phải thương lượng thêm một câu: "Hay là chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói đi. . .ặc!"
Người kia hung hăng bóp cổ cậu, bàn tay lạnh buốt siết lấy da thịt yếu ớt, cái lạnh khủng bố giảo hoạt tựa bàn tay tử thần không ngừng xâm nhập vào máu huyết, xuyên thấu linh hồn, làm cho Vương Nguyên nghĩ đến tử vong. Cậu bị một lực kìm hãm rất lớn giữ chặt cổ mình, dần dần khuỵu xuống, phổi thiếu dưỡng khí dẫn đến hít thở không thông, không qua bao nhiêu thời gian nhất định sẽ mất mạng.
Cậu bắt đầu gặp ảo giác, cậu thấy mình đứng ở giữa một vòng tròn người, bên tai là tiếng cười đùa hèn mọn và lời nói khinh thường. Bọn họ vừa chê cười giễu cợt cậu vừa xua đuổi như tránh tà, dường như sợ chỉ cần đứng gần một chút thôi, bọn họ sẽ bị cậu lây bệnh. Âm thanh chát chúa cao vút hỗn loạn không thể tả nổi, huyên thuyên ồn ào liên tục không thôi, Vương Nguyên có che tai lại cũng chỉ là biện pháp nhất thời, căn bản không thể bịt miệng bọn họ lại.
Cậu đau đầu cực kỳ, thầm nghĩ đây có lẽ là những điều mà ma nữ kia phải chịu. Cái gọi là nạn nhân của bạo lực học đường người ngoài sẽ không bao giờ hiểu, chỉ có những kẻ bị vây trong uất hận, bị xa lánh dè bỉu, sỉ vả tinh thần lẫn thể xác mới biết được. Nhân loại là giống loài luôn tràn ngập ác ý với thế giới bên ngoài, cho dù là đồng loại cũng không thể tránh khỏi sự phân biệt cá thể.
Vương Nguyên ôm đầu gối, trước đây bởi vì mang tiếng tiểu thiếu gia nhà họ Vương mà từ nhỏ cậu đã tiếp thu giáo dục tại giả, mười hai năm đều là gia sư đến nhà dạy học, vẫn chưa kịp hoàn thành chương trình năm cuối cùng đã chết. Vương Nguyên không có lấy một người bạn, chỉ dự đoán ma nữ chịu bạo hành học đường, lại không biết rằng đây chỉ mới là nguyên do đầu tiên ép cô ta tự hại chính mình.
Đúng lúc ma nữ chịu đủ khuất nhục, không còn hy vọng với cuộc sống, Kiều Huy xuất hiện đưa cho cô ta một bàn tay. Rồi cũng chính là cậu ta đẩy ma nữ xuống bờ vực một lần nữa, làm cho cô ta hoàn toàn chết tâm.
Vương Nguyên trong ảo giác cũng bị chịu cảm giác bị đánh đập đau đớn, lại không thể kháng cự, cậu tức đến nỗi vùng vẫy quát to, rất là phẫn nộ: "Muốn tôi giúp cô trừng trị hung thủ thì dừng lại đi! Quá quắt cũng phải có mức độ chứ!"
Toàn cảnh ảo giác lập tức biến mất, Vương Nguyên bị đá ra khỏi tủ chứa đồ, quay đầu nhìn ma nữ đang ngoẹo đầu lạnh lùng đứng bên trong.
Cậu sợ thì sợ, nhưng vẫn rất căm tức, không đánh lên đầu hai nữ sinh kia lại chọn cậu, đây không phải là lựa quả hồng mềm mà nắm sao?! Vì thế dưới cảnh tượng sương khói lượn lờ, âm trầm quỷ khí khiến người ta mao nhiên cốt tủng tay chân rụng rời, Vương Nguyên nghiến răng giơ ngón tay: "Đừng có nghĩ làm quỷ rồi thì cô muốn làm cái gì liền làm cái đó! Có bản lĩnh thì tìm Vương Tuấn Khải trêu ghẹo!"
Ma nữ: ". . ."
Cô ta vậy mà từ từ lui vào bức tường, biến mất hoàn toàn.
Vương Nguyên nhìn hành lang tối đen như mực, rụt rụt cổ, vừa rồi cậu thật hung dữ! Vốn trước giờ cậu không như vậy mà!
Lẽ nào là do sống gần Vương Tuấn Khải quá. . .?
Không được, phải giữ khoảng cách với hắn, cậu không có đủ khí phách mà bạ ai cũng mắng như hắn!
"Phải vậy không?"
"A!" Vương Nguyên hít sâu một hơi, hoảng hốt quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, thấy mặt hắn còn giống quỷ hơn ma nữ lúc nãy: ". . ."
Thế mới biết, cậu lỡ nói suy nghĩ của mình ra khỏi miệng rồi. . . Vương Nguyên chột dạ đứng dậy nhìn hắn, im re không biết phải nói gì. May mà Vương Tuấn Khải không vì chút chuyện nhỏ nhen ấy mà quạu, ngược lại thấy cậu lông tóc vô thương, an tâm gật đầu: "Hai nữ sinh kia đã trở về ký túc xá rồi, nghe đâu là lệnh tập hợp khẩn cấp vì mất trộm đồ gì đó."
Vương Nguyên lầm bầm, theo hắn trở lại phòng học, bên trong không có thay đổi gì nhiều trừ việc trước bốn chiếc gương thắp bốn ngọn nến, trông rất tà môn.
"Liễu Tuyết Kha vẫn còn ở trong căn phòng này." Vương Tuấn Khải bật bí bí mật khiến người ta thót tim: "Sau khi cô ta chết, đã bị thủ phạm cố ý mang đến đây trấn yểm, bốn cái gương này chính là vật để thủ phạm giam giữ cô ta, cũng là dụng cụ thông linh giúp thủ phạm nói chuyện với Liễu Tuyết Kha."
"Trên gương còn có tên Kiều Huy, nhưng tôi chiêu không được hồn cậu ta, đoán chừng có lẽ lúc này vẫn còn bị giam ở bệnh viện." Vương Tuấn Khải từng nói, người sau khi chết ở đâu thì vong linh sẽ lẩn quẩn ở đó, nhưng có một số trường hợp chấp niệm quá sâu, trong lúc thần thức không tỉnh táo, rất có thể sẽ di chuyển đến gần thân thể của mình nhất.
Bệnh viện là chốn lắm quỷ nhiều ma, mỗi ngày đều có người từ trần, âm khí trọng, tập trung đông, nếu Kiều Huy quả thật bước vào đó, rất có thể đã bị giữ lại.
Khiến Vương Nguyên bất ngờ là hắn lại nói, Liễu Tuyết Kha cũng không hẳn là bị thủ phạm cưỡng ép nhốt vào gương, mà là tự nguyện.
"Tự nguyện?" Vương Nguyên biết hắn sẽ không nói sai, chỉ vô cùng thắc mắc: "Thủ phạm lấy cái gì thuyết phục Liễu Tuyết Kha?"
Trong tình huống bình thường, không ai muốn bản thân mình bị khống chế bởi một người khác. Nếu tự nguyện bị giam cầm, thì chỉ có thể là. . .
Cậu thốt ra: "Thủ phạm nói cho cô ta biết, gương là chỗ duy nhất có thể bảo hộ hồn phách cô ta."
Vương Tuấn Khải hài lòng nhìn cậu, bổ sung thêm: "Tôi sẽ gọi Liễu Tuyết Kha xuất hiện, cậu đứng xa một chút, cẩn thận ảnh hưởng."
Vương Nguyên gật đầu nghe lời hắn, lùi ra sau một chút. Sương đêm lạnh giá bao trùm cơ thể cậu, cái lạnh kỳ quặc này từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời khỏi cậu một bước, nhưng nếu nói là bị ma quỷ đeo bám thì chưa đúng. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần dài, ngẫm nghĩ, có phải là do khuyết thiếu rèn luyện nên thân thể này chịu rét kém hay không?
Cậu lại sờ mũi, trước giờ Vương Tuấn Khải bắt quỷ có bao giờ bảo mình tránh ra đâu. . .?
Nghĩ đến một giả thuyết nào đó, cậu chợt ngây người.
Phía bên kia, Vương Tuấn Khải đã dẫn được linh hồn Liễu Tuyết Kha ra. Bốn chiếc gương đột nhiên vỡ nát, thuỷ tinh chia năm xẻ bảy phóng ra không trung, gió lốc từng trận thổi ù ù tốc vào cửa sổ, bàn ghế như bị ai đó lôi kéo mà rục rịch tại chỗ, phát ra âm thanh ma sát ken két với sàn nhà. Trong đêm tối u ám chỉ có ánh đèn xa xa ở ngoài đường hắt vào phòng học, một bóng đen mờ nhạt chậm rãi bò lên từ trận pháp mà Vương Tuấn Khải vẽ.
Vương Nguyên như bị một xô nước đá rót lên đầu, cứng đờ không thể nhúc nhích. Cậu kinh ngạc phát hiện chính mình không khác gì bị đóng băng, mắt không chớp được, cả người nặng nề sừng sững như thể đã dính vào sàn nhà.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, cái bóng dưới chân cậu khẽ nhúc nhích, như một sinh vật sống có tư duy vặn vẹo bò lên chân bàn học. 'Tay' nó bám lấy ghế, từ từ leo lên, chậm rãi tiếp cận vong hồn của Liễu Tuyết Kha.
Vương Nguyên há mồm muốn nhắc Vương Tuấn Khải, lại không cách nào mở miệng, khớp hàm cứng chặt rét buốt tới đau đớn, ngực cũng nghẹn ngào như có thứ gì tắc nghẽn.
Đúng lúc này, cái bóng đột nhiên nhào lên tóm lấy Liễu Tuyết Kha!
'Ầm' một tiếng vang dội, chiếc bàn học bị nó vứt về phía Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải biến sắc, kéo Vương Nguyên nhảy sang một bên, nó nhanh chóng há 'miệng' rộng ra nuốt lấy Liễu Tuyết Kha, đắc ý liếc nhìn hắn cười khặc khặc khủng bố. Liễu Tuyết Kha nhanh chóng bị nó nuốt chửng, bóng đen rốt cuộc cũng lộ ra nguyên hình – chính là ma nữ lúc nãy doạ Vương Nguyên.
Từ khi hắn nắm tay cứu cậu một màn, độ ấm thân thể cậu dần dần trở lại bình thường. Vương Nguyên thở hồng hộc mấy hồi liền, cảm kích nói cảm ơn, lại thấy Vương Tuấn Khải tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm ma nữ, tưởng rằng hắn bị ma nữ kia lừa mà phát hoả, theo bản năng vuốt tóc hắn: "Đừng giận, đừng giận. . ."
Vương Tuấn Khải liếc cậu: "Không sao rồi?"
"A?" Vương Nguyên nghệch mặt ra, một giây sau mới hiểu hắn đang quan tâm tình trạng cơ thể mình, gãi đầu: "Chân, chân còn hơi tê."
"Về cửa hàng tôi giúp cậu xoa bóp." Vương Tuấn Khải ngắn gọn tổng kết, không cho cậu thời gian hoảng hốt, hình như nghe không đúng lắm? Chuyện quan trọng bây giờ không phải là nên cứu Liễu Tuyết Kha ra sao?
Vào lúc này, ma nữ cũng phát hiện vong hồn 'Liễu Tuyết Kha' mà mình nuốt vào có hơi quái dị. Cô ta sờ bụng vài cái, không thấy chính mình xảy ra biến hoá gì, cũng không trở nên cường đại, giống như vừa rồi cô ta nuốt không khí!
Ma nữ phẫn hận trừng trừng Vương Tuấn Khải, tên đạo sĩ này lừa cô ta!
Vương Tuấn Khải thấy tầm mắt ăn tươi nuốt sống của cô ta, chỉ quan sát oán khí dày đặc bao phủ mặt cô ta. Oán khí có hơi nhiều, hắn tạm thời không xác nhận được thân phận của đối phương, trước hết điều tra danh tính: "Cô ta là ai?"
"Bạn gái của Kiều Huy." Vương Nguyên thở một hơi: "Cũng không biết là bạn gái thứ mấy."
"Chết không lâu lắm, chỉ mới ba tháng, cô ta hẳn là quen Kiều Huy trước cả Lưu Di Linh."
Không biết là nghe thấy tên của ai, ma nữ đột nhiên thét lên, hắc khí cuồn cuộn điên cuồng tràn ra từ trong người cô ta, biểu thị cừu hận cực độ.
Vương Nguyên suy nghĩ, Kiều Huy tuy trăng hoa ong bướm, lại chỉ là mồi lửa cuối cùng nhen nhóm ý nguyện tự sát của ma nữ. Bạo lực ngôn luận và hành hạ thể xác mới chính là nguyên nhân đẩy cô ta vào chỗ chết, ma nữ hẳn là không hận Kiều Huy nhiều như thế.
Cho nên, cô ta đang phát điên vì ba chữ 'Lưu Di Linh'.
Cậu nghĩ ngợi, thăm dò nói: "Lưu Di Linh?"
Ma nữ: "A a a a!!"
Vương Nguyên lại nói: "Lưu Di Linh?"
Ma nữ vồ tới bóp cổ cậu, vừa xông lên đã bị đánh bật trở lại, dường như có một cái hộp vô hình nhốt cô ta ở lại tại chỗ, này chắc chắn là kiệt tác của Vương Tuấn Khải.
"Cô ta không phải Lưu Di Linh." Cậu kết luận: "Hẳn là bị Lưu Di Linh làm hại."
Cậu tóm tắt chọn lọc kể cho hắn nghe sơ lược về những gì mình đã thấy, cũng bày tỏ quan điểm của mình: "Con người sẽ rơi vào trạng thái bất chấp khi bản thân không còn gì để mất, ma nữ này. . .cũng là một người đáng thương."
Vương Tuấn Khải cốc đầu cậu: "Mềm lòng."
Đợi hai người về đến cửa hàng, đã là hơn mười một giờ đêm. Ma nữ bị Vương Tuấn Khải đặt trong chiếc hộp lấy từ chỗ Xuân Hương, hắn nói thứ này có thể giúp cô ta thanh lọc không ít oán khí, đoán chừng qua vài ngày nữa là có thể đàng hoàng tỉnh táo nói chuyện bình thường.
"Vương Tuấn Khải không giống kẻ sẽ giúp đỡ người khác đâu." Cốc Vũ vừa gảy bàn tính – yêu tinh sứa này nhất quyết không dùng máy tính tân thời, nói bản thân mù công nghệ cao cũng không thích sóng điện phát ra từ nó, tự sắm cho mình một cái bàn tính cọc cạch cọc cạch mà gảy – vừa nói: "Hắn cũng không có nhiều thời gian đi giúp đỡ nhân loại như thế."
"Vương Nguyên thích là được rồi." Yến Bách Hành không biết từ khi nào đứng ở đối diện, ánh mắt thâm thuý: "Hắn không cần biết tại sao Vương Nguyên làm như vậy, nhưng chỉ cần là Vương Nguyên thích, hắn sẽ-. . ."
"Ai thèm nói chuyện với ngươi!" Cốc Vũ cười nhạt, không nhìn hắn ta lấy một cái: "Tự dát vàng lên mặt mình."
"Nhưng xung quanh đây chỉ có mình ta." Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đều ở trên phòng, Cốc Vũ không nói với hắn chẳng lẽ tự bạch?
Cốc Vũ trợn trắng mắt: ". . . Không hiểu sao trước kia Nhu sư tỷ lại sống được với ngươi."
Yến Bách Hành cụp mắt, hắn cũng không biết, hắn sớm đã không còn nhớ rõ những chuyện năm đó, trừ việc liên quan đến Cốc Vũ. Hắn bây giờ là nhân viên tạp vụ của cửa hàng tiện lợi h, chỉ biết sắp xếp hàng hoá, quét dọn mặt tiền. . .
Gần đây có thật nhiều chuột.
Yến Bách Hành hơi quay đầu nhìn về phía chiếc xe đen đỗ ở sau góc khuất, đám cảnh sát đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Nhóm cảnh sát trong xe hắt hơi một tiếng, miệng là không tin có quỷ, tâm lại nghi ngờ kéo chặt áo. Nửa đêm còn phải theo dõi nghi phạm, bụng réo rắt tưng bừng, lại không dám vào cửa hàng của nghi phạm tìm ăn, phải mua vui trong cái khổ củng cố niềm tin rằng nghi phạm chính là hung thủ.
"Các cậu nói xem, khu này không có bao nhiêu gia đình sinh sống, sau cái chết của Lục Cẩm càng vắng người qua lại, tại sao cái cửa hàng tiện lợi này có thể tồn tại đến hôm nay?" Một nữ cảnh viên nói, than thở: "Ban ngày chúng ta canh gác cũng không thấy có ai ra vào, chẳng lẽ là ma mua?"
"Nói bậy, ma quỷ cái gì!" Người bên cạnh gằng giọng: "Cậu ta không phải còn bán online sao? Doanh thu chắc chắn là từ đó mà ra!"
Nữ cảnh viên bĩu môi, phía đối diện cô ta, Trình Chính chống tay lên cằm, xa xăm mà nghĩ đến lúc Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên trở về đến cửa hàng, cử chỉ rất là thân mật.
Lẽ nào Vương Nguyên thực sự không phải hung thủ?
Hết Chương