Một địa điểm mà đa số các bộ tiểu thuyết kinh dị hướng đến chính là trường học, tại nơi này chưa bao giờ thiếu những câu chuyện kinh dị gây mất ngủ hàng loạt. Nào là mỹ nữ tự sát vì yêu thầy giáo bất thành, nam sinh dùng chất hoá học giết chết bạn gái, bạn cùng phòng giường dưới hạ độc vào thức ăn của giường trên, làm cho đối phương tàn tật thiểu năng, mất đi cơ hội trở thành học sinh ưu tú. . . Bảy bảy bốn mươi chín lời đồn, không biết thực hư thế nào, mỗi năm một nhiều thêm, trở thành một giai thoại của người trước truyền lại cho người sau.
Trường trung học X hôm nay cũng không thoát khỏi tình cảnh đó, đại khái là đêm qua khi bảo vệ đi kiểm tra toà nhà có nghe tiếng hét chói tai của một cô gái, nhưng khi chạy đến nơi lại không thấy ai. Sàn nhà có rất nhiều dấu vết kỳ lạ, như là có người đốt nến đốt tiền giấy, cố ý cúng tế ai đó.
Những tin đồn chẳng lành gây hoang mang dư luận vẫn đang tiếp tục được đưa ra, nào là có người hiến bái tà thần, có kẻ nói đây là hiện trường trận pháp chơi bút tiên, lại còn có kẻ cao minh học rộng hiểu sâu mà liên tưởng đến các cặp yêu nhau, muốn đi quá trớn, nhưng không dám bại lộ trước mặt bạn bè nên lén lút tìm chỗ bí mật không ai dám vao để hẹn hò. . . Không phải trước đây chưa từng có tiền lệ này, cho nên giả thuyết cuối cùng rất được người ta tán đồng.
Dù sao đám học sinh chỉ cho là nhà trường làm quá lên, chỉ có vài ba chuyện cỏn con cũng nghiêm trọng hoá vấn đề.
"Cửa phòng học đó mở." Bảo vệ cẩn thận nói, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi: "Rõ ràng tôi đã khoá kín từ hai ngày trước, đêm nào cũng kiểm tra đầy đủ, các người không tin có thể trích xuất camera giám định xem lời tôi nói là thật hay giả."
Hiệu trưởng và bảo vệ còn tranh chấp một hồi, các giáo viên đã hai mặt nhìn nhau, lấm lét không dám trao đổi trực tiếp, chỉ có thể âm thầm bấm tay chờ xem diễn biến thực hư thế nào.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không may đến đúng vào lúc này, cho nên không thể vào trường, đành phải tìm cách gọi hai người Xuân Hương ra quán trà sữa bên cạnh cổng trường gặp mặt.
"Đêm qua phòng chúng tôi không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong trường thì có." Xuân Hương kể lại vụ tiếng hét, sợ hãi bày tỏ: "Trường này trước đây từng có một truyền thuyết-. . ."
Cô ta nói đến đây liền im bặt, Vương Nguyên liếc Vương Tuấn Khải một cái, đưa tấm bùa bình an cho hai người rồi dặn dò không có việc gì đừng đi ra khỏi phòng ký túc xá. Xuân Hương cũng biết là chuyện không thể gấp, ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi hai nữ sinh trở về trường, Vương Nguyên nhịn không được nói với hắn: "Vừa rồi hai người nọ bị bắt nạt." Hai nữ sinh kia không giống kiểu người sẽ khép nép trước mặt người khác, vậy mà lại bị một nhóm học sinh chặn đường trêu đùa, nói bọn họ to gan lớn lối dám gặp gỡ nam sinh lạ ở ngoài trường, đúng là con gái hư hỏng. Hai nữ sinh lại không hề phản kháng, rõ ràng đã phải gặp chuyện này không ít lần.
"Nói đến đây, dường như chỉ có hai người bọn họ đến cầu cứu chúng ta, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu giống như không hề lo lắng." Vương Nguyên chậc chậc: "Sợ thì sợ, mà vẫn hiên ngang đĩnh đạc giống như là có ai bảo hộ che chở vậy, không hề tuyệt vọng."
Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu chính là hai nam sinh còn lại trong nhóm năm người. Sau cái chết của Kiều Huy, bọn họ vẫn an tường đi học như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải đã từng gặp qua, Vương Nguyên cũng không biết là bọn họ có quan hệ mật thiết với trò chơi chết chóc kia.
"Trước đây cậu đã từng chơi trò gì tương tự như vậy chứ?" Vương Tuấn Khải đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện khiến Vương Nguyên sững sờ: "Không có nha." Gia sư tại gia sẽ không bao giờ dạy những thứ đó cho Vương Nguyên, mà cậu cũng không có thời gian trống để tự tìm hiểu nghiên cứu.
"Thật ra cũng không phải tất cả trò chơi gọi hồn đều có tác dụng tiêu cực, chỉ là con người không đủ năng lực để phân biệt được đâu là an toàn và nguy hiểm, tuỳ ý bản thân sở tác, cho nên thường nhận quả đắng." Hắn giải thích: "Nhóm học sinh này hoàn toàn không gọi ra ma quỷ gì."
"Hả?" Cậu ngạc nhiên: "Không có ma quỷ?" Vậy ma nữ kia là thế nào?!
Hắn gật đầu: "Bọn họ không gọi lên, là có người cố ý thả ra."
Bốn chiếc gương tượng trưng cho bốn cánh cửa, sinh môn, tử môn, quỷ môn, còn lại chính là điểm mấu chốt của trò chơi – cánh cửa gọi linh hồn người thân của kẻ tham gia trò chơi đến. Dựa vào miêu tả của Xuân Hương A Tử mà mường tượng lại một chút, hắn xác nhận kia quả thật là pháp trận triệu hồi, nhưng không phải là gọi người từ âm giới mà là triệu hồi con quỷ đang ở gần nhất.
Ma nữ kia có thù với Liễu Tuyết Kha, luôn đi theo cô ta quấy phá, lại chết ở toà lầu này, đúng lúc này đoạt được cơ hội xuất hiện, vừa xông ra đã nguyền rủa Liễu Tuyết Kha chết đi. Ma nữ không giết Liễu Tuyết Kha ngay lập tức mà cố ý ghi ngày tháng năm chết cho cô ta biết, mục đích duy nhất có lẽ là muốn họ Liễu sợ hãi hoảng hốt, tinh thần bất an.
Liễu Tuyết Kha vừa chết, ma nữ liền nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống linh hồn của họ Liễu, vì thế khi Vương Tuấn Khải vừa chế tạo 'Liễu Tuyết Kha' thì cô ta đã lộ nguyên hình rồi.
Ma nữ vừa có oán với Liễu Tuyết Kha lại vừa thù hận Lưu Di Linh, lại còn chịu không ít bạo lực học đường, tự sát chết, người như vậy đã trở thành một thành phần khác biệt với những học sinh còn lại, chỉ cần tìm vài học sinh hỏi chuyện là sẽ có kết quả.
Giáo viên không dám nói, nhưng nhóm học sinh về cơ bản là rất thích bàn về chuyện linh dị thần quái, thấy Vương Nguyên chủ động đến hỏi, không ngần ngại tiếp chuyện, câu đầu tiên khi mở miệng lại là: "Anh đẹp trai, cho xin số liên lạc đi!"
Vương Nguyên bình tĩnh nói: "Đã quên."
Người kia không bỏ cuộc: "Vậy thì đưa di động của anh đây, tôi tự thêm vào!"
Cậu rất thật thà đáp: "Ý tôi là quên cả hai."
Người kia biết cậu không muốn dây dưa, nhưng rất hiếm khi gặp chàng đẹp trai lại có khí chất thư sinh như thế, dưới con mắt của người có tâm hồn nghệ thuật, tác phẩm đẹp đều phải được cậu ta bảo tồn!
Nam sinh đẩy kính mắt, chân thành dụ dỗ: "Tôi là học sinh năm cuối, biết rất rõ về truyền thuyết của ngôi trường này. . ."
Vương Nguyên rút sổ nhớ ra ghi ghi chép chép, nhét tờ giấy vào tay cậu ta, nắm lại: "Cậu có thể nói rồi."
Vương Tuấn Khải chứng kiến toàn bộ quá trình: ". . ." Hắn thế mà không nói được câu nào!
Nam sinh kia hài lòng gật gật đầu: "Trước đây trường chúng tôi từng mở một cuộc thi âm nhạc, không giới hạn số lượng và điều kiện người tham gia. Tuy không phải là trường năng khiếu nhưng nữ sinh đạt giải quán quân quả thật hát rất hay, người cũng xinh đẹp cho nên được nhiều người yêu thích."
Nữ sinh kia tên là Nhạc Nhạc, là đồng niên với Xuân Hương, cũng là bạn cùng phòng trước khi cô nàng âm dương quái khí biết coi bói kia dọn vào. Nhạc Nhạc khá nội hướng, cũng không có quá nhiều bạn bè, vậy mà lại kết giao với Kiều Huy và trở thành một trong những đối tượng bị cả trường chú ý.
"Kiều Huy học không tốt, nhưng có cái mã đẹp trai, lại là con nhà giàu có tiếng, không biết có bao nhiêu người muốn được như Nhạc Nhạc. Cô gái này vốn đã bị bắt nạt, tin đồn hẹn hò vừa nổ ra thì có kẻ tung hình ảnh quá khứ của cô ta, nói Nhạc Nhạc không còn trong sạch."
Cuộc sống trước kia của Nhạc Nhạc bị bới lên, nào là con riêng trong nhà, mẹ là người thứ ba; nào là mẹ hành nghề không đứng đắn, cha dượng là một kẻ háo sắc; nào là bản thân cô ta từng có một đoạn thời gian làm người mẫu nội y, quảng cáo sản phẩm cho người trưởng thành khi chỉ mới mười lăm. . . Trường học năm ấy đang mùa thi cử, bọn học sinh lại sục sôi bởi những tấm ảnh nhạy cảm của một nữ sinh với một ông già bụng phệ đầu trọc – nghe đâu chính là kẻ môi giới cho cô ta đi vào ngành người mẫu.
Nhạc Nhạc chịu đủ dèm pha, cũng bị giáo viên phụ trách gọi lên phòng kỷ luật răn dạy, cuối cùng bị Kiều Huy khinh thường bỏ rơi mới tìm đến cái chết.
"Cô ta nhảy từ toà lầu đó xuống, chết không toàn thây." Nam sinh thần thần bí bí nói: "Về sau có không ít người học trong toà lầu đó nhìn thấy Nhạc Nhạc, còn bị cô ta doạ cho són ra quần."
Nhạc Nhạc chết quá bi thảm, lại bị bụi mù dư luận che đậy, cuối cùng thì cũng không có ai thật tâm vì cô ta khóc một giọt nước mắt, chỉ khóc vì bị cô ta hù sợ bắn. Nhạc Nhạc như là tìm được thú vui, bắt đầu xuất hiện thường xuyên, có khi là đứng ở lan can, có khi ngồi trong phòng âm nhạc, có khi phá hoại cửa kính, cũng có khi lặp lại hình thức tử vong vô hạn của mình.
"Các giáo viên truyền tai nhau quá nhiều, đoàn thể cốt cán nhà giáo nhân dân đều bị hù doạ mất đi dũng khí, lần lượt xin nghỉ việc. Hiệu trưởng cho rằng chuyện này không hề có thật, lại phải bí mật nhờ thầy pháp đến xem xét, thì đúng là vong hồn Nhạc Nhạc đang tác quái không ngừng, thầy pháp nói chỉ có thể trấn yểm cô ta ở khu nhà đó, vì hồn là không thể tiêu diệt."
Hồn không thể tiêu diệt? Sợ sát sinh ư? Vương Nguyên giật tay áo Vương Tuấn Khải, quả nhiên thấy hắn gật đầu rất nhẹ.
Cậu nháy nháy mắt, trông hắn có vẻ không vui lắm?
"Tới tận bây giờ đã rất ít người có thể thấy Nhạc Nhạc, mọi người đều cho là cô ta không còn cách tác quái nữa, cho đến sự kiện đêm qua xảy ra."
Nam sinh muốn nói thêm vài câu nữa,nhưng chuông reo báo hiệu giờ học bắt đầu đã khiến cậu ta phải đi, cậu ta lưu luyến vẫy vẫy tay, giơ tờ giấy lên phất phất tỏ ý mình sẽ liên lạc sau.
Vương Nguyên giơ tay chào, lại thấy Vương Tuấn Khải nhìn mình chằm chằm, cậu không hiểu gì cả?
"Manh mối có tiến triển, Nhạc Nhạc nhất định chính là ma nữ kia."
Vương Tuấn Khải vẫn không nói gì.
"Nhạc Nhạc bị giam trong toà lầu, chỉ có thể lảng vảng gần đó, mãi cho đến khi Liễu Tuyết Kha xuất hiện tổ chức cái trò chơi tử vong thì cô ta mới ra mặt. Nhạc Nhạc chết đi, Lưu Di Linh cũng chết đi, Liễu Tuyết Kha liền trở thành bạn gái của Kiều Huy. Nhạc Nhạc vừa nghe tên Lưu Di Linh là phát điên, lại muốn nuốt chửng hồn phách Liễu Tuyết Kha. . .Lẽ nào, Liễu Tuyết Kha và Lưu Di Linh đóng vai gì trong chuyện năm xưa. . .?"
Vương Nguyên nói nói, phát hiện hắn vẫn ngậm tăm im như thóc, không khỏi hoảng sợ, Vương Tuấn Khải bị đánh tráo rồi?
Vương Tuấn Khải chỉ nhìn cậu, không nói tiếng nào, là một người thường xuyên nghe hắn lầm bầm cáu gắt chê trách người khác thành thói như Vương Nguyên, đây quả thật là một chuyện hết sức kinh dị: "Anh. . .?"
Lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên bĩu môi.
Vương Nguyên: ". . .??"
Hắn hắng giọng một cái, hưm hưm hai tiếng ra hiệu, đi về cửa hàng!
Vương Nguyên: ". . .Vừa rồi là gì thế?"
Vương Tuấn Khải choàng tay qua vai cậu, nửa lôi nửa tha, hoàn toàn không muốn mở miệng nửa lời trong khi hắn – rất – muốn – hỏi cậu thực sự đã ghi số liên lạc của mình cho tên nam sinh thừa cơ hội kia sao?!?
Nam sinh nọ phấn khởi nhảy nhót chạy vào chỗ, nhân lúc giáo viên chưa đến trộm lấy tờ giấy ra xem, sau đó hí hửng bấm gọi vào dãy số kia. . .
Năm phút sau.
"Thằng nhóc điên! Dăm ba tuổi đầu miệng còn hôi sữa mà đòi kết giao thân mật với cảnh sát!!" Cấp dưới đội hình sự tức giận đến độ muốn ném điện thoại vào giỏ rác, rất muốn tức tốc chạy đến lột quần vả mông đứa nhỏ kia tan nát!
. . .
Hai con hình nhân của Xuân Hương và A Tử bay lơ lửng giữa không trung, cái tên ghi bằng máu trên từng con một vô cùng chói mắt.
Hình nhân này không giống bình thường, sờ lên ấm áp, bề mặt nhẵn nhụi như là tấm da người. Vương Tuấn Khải nói, thứ này được lột xuống từ nhân thể khi còn sống, trải qua gia công phức tạp, biến thành hình dạng này.
"Một khi tích huyết nhận chủ, hình nhân sẽ cướp đi tính mạng chủ, tức là sinh mệnh của người tích huyết lên nó sẽ từ từ chuyển giao cho nó, bị nó hút hoàn toàn."
Lúc tổ chức trò chơi, Liễu Tuyết Kha đã cố ý để mọi người dùng máu viết tên, cho nên hiện giờ cái hình nhân này đã có một phần hồn phách của chủ, phá huỷ nó không được mà để như thế cũng không xong.
"Liễu Tuyết Kha này. . . Không giống như lời Xuân Hương nói."
Cô ta nào phải người sùng mộ quái lực loạn thần, cô ta rõ ràng là phù thuỷ!
Hồn phách của cô ta lẫn Kiều Huy đều không triệu hồi được, nhiều khả năng Liễu Tuyết Kha đã bắt giữ Kiều Huy.
Vương Nguyên sửng sốt: "Không phải Liễu Tuyết Kha chết rồi sao?" Làm sao bắt?
"Chết rồi mới có thể thâu tóm linh hồn người khác dễ dàng hơn." Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Liễu Tuyết Kha chết trong phòng kín, chỉ có gia đình thông báo tang sự, không tổ chức ma chay đã vội vàng chôn cất."
Chỉ có hai khả năng, một, cô ta vẫn còn sống, hai, Liễu Tuyết Kha từ thuở ban đầu đã không phải là người.
Hết Chương