Sau khi hôn mê, Vương Nguyên không còn giãy dụa vùng vẫy nữa, tình trạng cơ thể cũng dần chuyển biến tốt, nhưng Cốc Vũ không vì thế mà ngừng lo lắng bởi vì trạng thái của Vương Tuấn Khải không được bình thường.
Y không thể nói rõ là khác biệt chỗ nào, tóm lại cảm giác áp bách mà hắn mang đến trầm trọng hơn lúc trước, khiến trực giác của sinh vật thân mềm như y run lên, không tự chủ tránh xa. Vương Tuấn Khải chỉ liếc Cốc Vũ một cái, cầm khăn lau khô mồ hôi cho Vương Nguyên: "Kể lại toàn bộ."
Cốc Vũ nuốt nước bọt nói cho hắn nghe, thở hắt một tiếng: "Sau khi Vương Nguyên đi vào nơi cất giữ Linh lung đăng thì trời đột nhiên nổi sấm, đánh sét vào thân cây giữa lòng hồ, khi bọn ta chạy đến đã thấy Vương Nguyên ngất đi rồi, còn Linh lung đăng thì biến mất. Bọn ta không tìm được manh mối gì về sự cố này, Dương Chấn nói trước giờ chưa từng có tiền lệ. . .Có biện pháp nào cứu Vương Nguyên hay không?"
"Ta phải đi vào mộng cảnh của cậu ấy." Vương Tuấn Khải đặt hai ngón tay lên giữa đỉnh đầu cậu, cảm giác nóng hổi thiêu đốt khiến ngón tay hắn co giật. Hắn ôm Vương Nguyên nhảy lên nóc nhà, tìm đến nơi tảng đá được gọi là Linh lung đăng hiện hữu. Vương Tuấn Khải phá huỷ phòng tuyến bảo vệ quanh hồ của Dương gia, dùng máu chính mình kiến tạo một vòng tròn phong ấn hoàn toàn mới, ngăn cách vạn vật ra bên ngoài.
Hành động của hắn không thể ngờ chính là chọc giận đến toàn thể các đệ tử đang tu tập tại đây, bọn họ nhao nhao chạy tới phẫn nộ tuyên chiến với hắn, song đều không thể xuyên qua phong ấn bước vào trong. Vương Tuấn Khải chẳng màng đến chuyện mình cưu chiếm thước sào lập uy trên địa bàn của người khác, ngang nhiên bá đạo phủ một tầng che mắt trên phong ấn kết giới, mang Vương Nguyên cùng biến mất sau thân cây cao lớn khổng lồ.
Hắn bước vào không gian thân cây, cũng trông thấy những bụi dây leo nhơ nhớp mọc trong cái ruột rỗng. Đám dây leo vừa gặp hắn lập tức rùng rùng chạy trốn, đứa nào không kịp ẩn mình là thân dây sẽ tự động bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lam lạnh lẽo không có độ nóng lại thiêu đốt chúng nó thành tro bụi trong tích tắc.
"Ta cần đi vào mộng cảnh trong vòng ba ngày, ngươi thủ ở đây, tuyệt đối không được đi nơi khác."
Chiếc bút lông trên tay hắn loé sáng, một đứa bé nhảy xuống đất ngồi xếp bằng, lòng đầy bất an mà nói rằng: "Ta cảm giác được quá khứ sắp lặp lại, những mất mát trước kia đã thương tổn hai người các ngươi quá nhiều, ngươi phải cẩn thận."
"Không có ta." Vương Tuấn Khải rũ mắt, ôm lấy Vương Nguyên để cậu ngồi trong lòng mình: "Ngươi chịu thương tổn chỉ có Vương Nguyên."
Lại cứng đầu – Bút Phán thở dài, chống cằm nhìn Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt lại, sau đó hít thở đều đều như đang ngủ. Toàn thân hai người tản ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, tựa một tầng bảo hộ tự nhiên thông báo cho kẻ lạ chớ xâm phạm.
Vương Tuấn Khải quyết định xâm nhập vào mộng cảnh của Vương Nguyên là bởi vì hắn phát hiện một vấn đề.
Thứ được gọi là Linh lung đăng kia sau khi nhiễm độc đã tản ra mùi vị hết sức quen thuộc: mùi vị của những quả cầu tà hạch dưới đáy biển sâu, mùi vị của con quỷ đã nuốt chửng đồng bạn xung quanh, thoát khỏi giam cầm của thuỷ ngục. Nó đã chạy đến đất liền và làm cho thứ này nhiễm độc, nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến tảng đá xiềng xích thần thức của Vương Nguyên lại và đẩy cậu vào ác mộng.
Vương Nguyên có tâm ma.
. . .
. .
.
Trong bệnh viện cũ đầy mùi thuốc sát trùng và bông băng thấm máu vứt tán loạn khắp nơi, Vương Nguyên ngồi co ro trong góc cố gắng giấu mình vào cái khe hẹp. Những người đi đi lại lại xung quanh hành động hết sức kỳ quặc, bọn họ đều đeo mặt nạ hình gấu thỏ hoạt hình, trên tay cầm kẹo và đồ chơi dành cho trẻ em mẫu giáo, song họ không dùng chúng cho mục đích dỗ dành những đứa bé mà lại lắc lư múa lượn trước mặt một gã đàn ông tiều tuỵ.
Gã nọ cầm một cái búa lớn, sẵn sàng phang nát đầu kẻ nào dám lảng vảng mua vui gây phiền hà đến gã. Đã có hơn mười người bị gã gõ nứt toác đầu, vậy mà bọn họ vẫu cặm cụi đứng dậy, tiếp tục rên rỉ những bài đồng dao rợn người.
Cùng chơi nào, cùng chơi nào
Tôi xoay một vòng, bạn gõ một nhịp
Chúng ta kết hợp cùng kim tiêm
Bạn gõ một nhịp, tôi tiêm một lần
Chúng ta cùng may vá từng phần
Bạn gõ một nhịp, tôi cần có chân
Vương Nguyên ngồi quan sát từ xa: ". . ." Bọn họ thật là giàu nghị lực, bị đánh be bét đầu vẫn ca hát vui đùa.
Cậu không dám phát ra tiếng động gì, hít thở cũng rất khẽ, chỉ sợ đám người kia đột nhiên chạy tới lôi mình ra ném vào giữa vòng tròn thì toi. Nhưng khi cậu đang thấp thỏm nghĩ cách trốn đi, một giọng cười khàn khàn bỗng dưng phát ra từ phía sau lưng cậu.
Sau lưng không phải là bức tường à?
Hiển nhiên giờ phút này không thể dùng logic bình thường để phán đoán nữa, trong cơn nguy cấp Vương Nguyên lủi đầu sang một bên, kinh hồn táng đảm nhìn một người đàn bà chui từ trong bức tường ra, nhoẻn miệng cười khoe hàm răng nhọn hoắt với mình.
Cùng chơi nào cùng chơi nào
Cùng chơi đi nào người bạn mới
Vương Nguyên sởn da gà quay ngoắt lại, đã thấy đám người nhảy nhót trên vũng máu không biết từ khi nào đã đứng quanh mình, mà cái gã cầm búa kia đã bị bọn họ đâm hết kim tiêm trên tay vào người, chân gã bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, nằm rải rác khắp nơi.
Vương Nguyên: ". . ." Tôi đã bỏ lỡ điều gì vậy?
Điều duy nhất Vương Nguyên có thể làm bây giờ là tông cửa chạy ra ngoài, đám người kỳ dị rầm rập đuổi theo sau, la hét inh ỏi: "Vi phạm luật chơi sẽ bị phanh thây!!!"
Vương Nguyên làm sao dám dừng lại, cắm đầu chạy như điên, vừa nhào xuống lầu là cậu trông thấy một ánh đèn từ đại sảnh bệnh viện, vội vàng chạy đến đó. Rồi Vương Nguyên tuyệt vọng phát hiện, nơi này không có một cái cửa ra vào nào cả! Bốn bề xung quanh đại sảnh đều bị bao bọc bởi những bức tường, phía trên còn có không ít ảnh minh hoạ an toàn y tế, cũng không hề có một lối thoát hiểm nào.
Cậu không có thời gian tra xét xem ma quỷ ra vào kiểu gì, hối hả sờ khắp nơi tìm kiếm đường đi, sau cùng cậu nhìn thấy một cái cầu thang dẫn đến tầng ngầm bệnh viện, đường đi xuống cầu thang tối tăm u ám khiến người ta không dám đến gần. Vương Nguyên đã loáng thoáng nghe thấy tiếng đám người kia kéo đến gần, đành cắn răng chạy xuống thang ngầm.
Càng đi đường càng dài, đi càng lâu cậu càng lo lắng, rõ ràng lối đi này không dẫn tới nơi tốt đẹp gì, chỉ là thảm trạng của gã cầm búa quá kinh khủng, cậu không chắc cái chết lần thứ ba của mình có toàn thây như những lần trước hay không.
Không hiểu sao khi nghĩ đến điều này, bụng của Vương Nguyên đau đớn vô cùng, cậu vươn tay sờ, chỉ cảm giác được sự ẩm ướt nhớp nháp đang xâm chiếm vùng bụng. Cậu cúi đầu, rõ ràng là nơi này tối đen như mực nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ mồn một vết thương đổ máu không ngừng trên người mình.
Tiếng động bên tai ngày càng rõ ràng, cảnh tượng trước mắt cũng dần sáng lên.
Nơi này là một con hẻm sầm uất, người qua kẻ lại náo nhiệt như trẩy hội. Vương Nguyên ngơ ngác nhìn lên bảng thông báo sáng đèn nhấp nháy trên cao, tầm mắt bị mờ nhoè bởi khói xám xông lên nồng nặc.
"Ăn thịt nướng không chú em?"
Người đàn bà xởi lởi chìa ra một xiên thịt nướng thơm phức, nước sốt đỏ rượu rưới trên xiên thịt khiến nó càng hấp dẫn. Vương Nguyên nuốt nước bọt một cái, đột nhiên có cảm giác rất lâu rồi mình chưa từng ăn thịt nướng, nhưng vết thương đau nhói trên bụng khiến cậu nhíu mày, nhăn mặt cúi đầu nhìn xuống bụng.
Sau đó Vương Nguyên phát hiện có một búi tóc rất nhỏ dính đầy nước sốt nằm dưới chân bàn bếp nướng thịt: ". . ."
Cậu ngẩng đầu nhìn thực khách đang say sưa ăn thịt nướng, người nào người nấy đều ăn đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, miệng mồm toàn là nước sốt, răng nanh dài ra, trên người bắt đầu mọc ra từng mảng lông động vật. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn bà chủ quán, chỉ thấy bà ta cười hé cái lưỡi dài liếm một lượt lên mặt, mắt to như chuông trợn trừng lên, tai kéo dài, cằm có râu. . .
Cả gương mặt biến thành mặt của một con dê núi. . .
Cậu nuốt nước bọt lần thứ hai, sợ sệt lùi ra sau. Thịt trên bếp không phải là thịt người đó chứ?
"Ăn thịt nướng đi chú em, ăn đi. Que này chị miễn phí cho cậu, ăn đi."
". . ." Không. Miễn phí cũng không.
"Ăn thịt nướng đi, ăn đi, mau ăn đi. . ." Âm thanh bà ta ngày càng cao, cuối cùng biến thành giọng một con dê gào rú: "Ăn!! Tao ra lệnh cho mày phải ăn!! Ăn mau cho tao!!!"
Vương Nguyên: ". . ." Cư xử với thực khách như vậy hợp lí không?
Cậu bưng vết thương trên bụng, quay đầu bỏ chạy. Con phố này rất đông người, chẳng mấy mà cậu đã thoát khỏi con hẻm thịt nướng dị hợm kia, Vương Nguyên không biết vết thương có chuyển biến nặng nếu không được chữa trị hay không, mon men đến gần một hiệu thuốc hỏi mua dung dịch cầm máu.
Đúng lúc này, trời đổ mưa to.
Vương Nguyên nép mình vào hàng hiên, ngẩn người nhìn đường phố qua làn mưa. Mùi tanh tưởi khó ngửi càng lúc càng nồng đậm, khiến cậu không thể không nhìn về nguồn phát ra nó.
Khác với cậu, những người đi đường không chọn cách tránh mưa, trú mưa hay dùng ô dù bảo hộ, bọn họ thẫn thờ đứng dưới trận mưa huy hoàng, hứng trọn từng đợt nước như vỡ đập. Da dẻ bọn họ dần dần chuyển thành màu đỏ, bắt đầu tan chảy như sáp nến, từng mảng da lông bong tróc với tần suất cực nhiều, máu huyết bên trong sôi sùng sục tựa dung nham, nổ tung tràn ra ngoài.
Từng người từng người một, nước mưa như một lưỡi dao sắc bén cắt gọt máu thịt bọn họ, lóc da rút xương bằng những đường cắt ăn mòn sự đau đớn. Những con người kì quái đứng giữa khung cảnh mưa tầm tã, thân thể từ từ 'gầy' đi bởi vì không còn máu thịt, cuối cùng chỉ còn những bộ xương trắng hếu được gột rửa bởi nước mưa, đứng thẳng tắp dưới bầu trời đen kịt.
Vương Nguyên bị cảnh tượng này chấn động tâm trí, có bình tĩnh đến đâu cũng nhịn không được mắng một câu, hai mắt mở to trừng trừng nhìn hàng trăm người biến thân trong nháy mắt, chỉ sau một tích tắc một rừng người đã biến thành bãi tha ma chết đứng. Hình ảnh từng mảng từng mảng thịt bị tước sâu thấu xương khắc rất sâu vào tiềm thức cậu, cơ hồ làm cho Vương Nguyên run rẩy ngồi phịch xuống.
Trong thoáng chốc, con hẻm đông đúc người trở nên vắng lặng cực kỳ, chỉ có một mình cậu giữa hàng trăm bộ hài cốt san sát nhau, cùng với đống thịt tươi nằm chỏng chơ dưới mặt đất. Vương Nguyên cố gắng điều chỉnh nhịp thở, rõ ràng cậu không cần thở cũng sống được, lại cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ đau xót vô cùng, như thể giây tiếp theo toàn bộ nội tạng cũng vọt ra từ đường miệng, xông ra ngoài.
Cậu gục xuống nôn khan một lúc lâu, nôn đến nỗi nước mắt chảy ra mới mệt mỏi thở dốc nằm lăn ra đất.
Vương Nguyên chỉ mới bình tĩnh lại một chút đã cảm thấy có ai đó kéo chân mình, tiếp theo, vô số cánh tay từ mặt đất trồi lên chụp lấy người cậu, lôi xuống lòng đất.
Ầm. Ầm.
Tia sét sáng trắng bổ xuống con hẻm, Vương Tuấn Khải từ bên trong phóng ra như tên bắn, nhảy vồ tới chỗ Vương Nguyên bị lôi kéo. Hắn chỉ kịp nắm lấy bàn tay cậu rồi cũng bị bao phủ bởi những cánh tay không có chủ nhân.
Vương Nguyên nấc lên từng trận, không cảm giác được có ai bên cạnh mình, toàn bộ giác quan trên cơ thể bị đóng kín, chỉ còn màu đen vô tận trải dài khắp linh hồn.
Đợi đến khi một lần nữa lấy lại tri giác, cậu đã nằm trên một chiếc giường lớn, màn trướng xa hoa trên đỉnh đầu nói cho Vương Nguyên biết nơi này không thuộc về thời kì hiện đại.
Cậu xoa đầu ngồi dậy, hơi ấm của ai đó còn vương vấn trên lòng bàn tay làm cho cậu ngẩn người trong chốc lát mới lấy tinh thần đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
"Công tử, công tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Một thiếu niên mặt mũi non nớt chạy xộc vào, khóc bù lu bù loa nói những lời khó hiểu: "Nếu ngài không tỉnh, chẳng biết Tam phu nhân sẽ làm gì khiến ngài gặp nạn nữa! Bà ta đúng là một độc phụ, không những muốn ngài đoạn tử tuyệt tôn, còn muốn hại chết ngài!!"
Môi Vương Nguyên giật giật: "Đoạn tử tuyệt tôn?"
"Bà ta vu khống nói ngài là long dương chi phích, chỉ thích nam nhân! Còn nói cái gì tìm thấy thư tình ngài viết cho một tên ca phường kỹ nam, rồi viết cho thư sinh đạo quán, viết cho một gã hiệp khách giang hồ, còn viết cho biên quan tướng sĩ. . ."
". . ." Quan hệ rộng quá. Vương Nguyên đau đầu, nắm góc áo thiếu niên: "Cho ta ăn cái gì đã."
"Bà ta còn nói ngài ham ăn tục uống, suốt ngày trốn trong nhà làm kẻ vô dụng không có ý chí tiến thủ, chỉ biết bòn vét của cải quốc gia, khiến tổ tiên hổ thẹn. . ."
Vương Nguyên bỗng dưng đứng dậy làm cho thiếu niên giật mình: "Công tử?"
Cậu đi ra ngoài ngó một vòng, lẩm bẩm: "Kỳ quái, lần này không có ma quỷ nữa sao? Không đúng nha." Cậu bị mấy bàn tay kia bóp nghẹt suýt phi thăng, bây giờ lại không hao tổn chút lông tóc nào mà làm 'công tử', thấy sao cũng rất bất thường.
"Công tử, ngài đừng nhắc đến ma quỷ trong nhà." Thiếu niên khiếp sợ nói: "Từ lúc Khải tướng quân chết, trong thành này đều tràn ngập tin đồn về hồn ma của hắn, nói hắn quay về kinh thành để giết hoàng đế, bởi vì hoàng đế là kẻ đã làm cho hắn chết trên chiến trường."
Hết Chương
Tui nhây chương quá hic ;;__;; mấy nay vừa leo rank vừa mê phim nên bỏ bê con cái quá
Sẵn không biết có bạn nào thích xem phim BL thái hay không, tui đang u mê Until We Meet Again cả tuần nay (mê đến độ đi đọc nguyên tác), mới đầu tui xem vì có bạn Earth Katsamonat đáng iu của tui đóng vai chính (ai coi Love By Chance thì sẽ biết bạn này, đóng bé Tar í, siu dễ thương siu cưng nhất Đông Nam Á luôn), tui coi xong mê tiếp bạn Fluke ngoan hiền ;;v;;
Phim khá là hay nha, còn sát nguyên tác nữa, plot cũng ổn, hiện mới ra đến tập .