Cuộc sống sau đó của Vương Nguyên thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cậu mất một thời gian mới tìm hiểu được vị trí của bản thân – cậu hiện giờ là con trai thứ của thừa tướng đương thời, còn đây là triều đại nào thì cậu cũng không biết. Trong nhà thừa tướng có ba người vợ, bốn người con, cậu là con của người thứ hai, phía sau còn có hai đứa em một trai một gái. Nghe đâu con thứ Vương Nguyên của thừa tướng bị thất sủng bởi vì không có tài cũng không có ý chí tiến thủ, nhà mẹ đẻ xuất thân không thanh bạch nên càng không có ai chống đỡ, cuộc sống ngày qua ngày bị cha ghẻ lạnh, sống rất khổ tâm.
Vương Nguyên cầm đùi gà cắn một miếng, nhìn bàn ăn rực rỡ phong phú trước mặt, không hiểu 'ghẻ lạnh khổ tâm' ở chỗ nào.
"Công tử, thấy ngài vui vẻ như vậy ta cũng rất vui vẻ. . ." Thiếu niên vẫn luôn lải nhải bên cạnh cậu có tên là A Ý, người chỉ có một mẩu nhưng rất thích nhiều chuyện, những việc ở hậu viện của các bà 'mẹ kế' mà Vương Nguyên biết được cũng là do A Ý nói. Viện người nào có trồng hoa nuôi mèo, chi tiêu hoang phí, viện người nào lắm mưu nhiều kế thích ngáng chân người ta. . .Cậu nhóc này đều rành rẽ không sót chút gì, còn biết được đại phu nhân và tứ phu nhân không giống người thường, có sở thích kì quặc.
Vương Nguyên vốn là không có ý muốn nghe mấy chuyện này, nhưng vì bảo mệnh cậu phải thu thập nhiều thông tin về những người trong ngôi nhà, nghe đến đây cậu buột miệng hỏi: "Sở thích kì quặc?"
"Bọn họ thích hàn huyên mỗi đêm." A Ý thần bí nói: "Thích nằm cùng một cái giường, còn thích mặc quần áo của nhau, đám nha hoàn đều nói hai người bọn họ là đoạn tụ."
". . ." Phóng khoáng ghê. Vương Nguyên thở dài: "Lần sau mấy chuyện như vậy không cần nghe ngóng. Đúng rồi, về phần Khải tướng quân. . ."
"Có có, ta đã nghe được rất nhiều chuyện của hắn." A Ý vội vàng lên tiếng tranh công: "Khải tướng quân là con một trong nhà, từ nhỏ đã tham gia sung quân chinh chiến sa trường, đến nay đã lập vô số chiến công oanh liệt nhưng vẫn còn độc thân."
". . .Ngươi nói cái này làm gì?"
"Đây chính là nguyên nhân cái chết của hắn mà!" A Ý kêu lên: "Hắn nhất quyết không chịu chấp nhận những mối lương duyên mà hoàng đế đề nghị, còn nói mình cả đời sẽ không thành hôn cho nên hoàng đế ngứa mắt hắn, muốn diệt hắn."
Nghe rất mâu thuẫn – Vương Nguyên nheo mắt, nếu là một hoàng đế, dưới tay có một mãnh tướng được lòng binh lính như vậy hẳn phải rất kiêng dè. Khải tướng quân không thành hôn tức là hắn sẽ không có con nối dõi, không có con nối dõi thì hoàng đế càng yên tâm rằng hắn sẽ không dấy binh tạo phản chứ nhỉ?
"Những người hoàng đế muốn tứ hôn đều là con cháu nhà quan lại có tầm ảnh hưởng đến quốc gia, hoặc cao hơn là công chúa nước láng giềng." A Ý chặc lưỡi: "Căn cơ hoàng đế không vững, còn cần phải nhờ những vị quan đó nâng đỡ, gần đây binh biến cũng không ổn định, dẫu gì giang sơn Đường quốc chúng ta cũng là cướp từ trên tay kẻ khác, đâu giống những quốc gia khác đã có nền tảng từ xưa."
"Cướp?"
"Nói đến đây, công tử phải giữ bí mật với A Ý." Thiếu niên chồm đến sát Vương Nguyên, che miệng nói thầm: "Nghe nói hoàng đế cướp giang sơn từ tay tổ tiên của Vương tộc, mọi người đều nói Vương tộc là một bàng chi trong bổn tộc Khải tướng quân, nói cách khác. . ."
A Ý làm động tác cắt cổ: "Hoàng đế có lý do trừ khử Khải tướng quân."
Vương Nguyên nhíu mày, lấy lý do tứ hôn thất bại để hành quyết một vị mãnh tướng thì rất khiên cưỡng, nhưng nếu sự thật là hoàng đế kiêng kị Khải tướng quân, cũng không phế truất hắn bằng cách này, quốc gia đang trong thời kì củng cố, một khi hắn ngã xuống chẳng phải các nước khác có cơ hội xâm lấn?
A Ý thấy cậu đăm chiêu rất lâu, tưởng rằng cậu ngưỡng mộ Khải tướng quân, nghĩ đến lời đồn tam phu nhân cho người thêu dệt về công tử, A Ý lo lắng xoắn ngón tay: "Công tử, sợ cậu không vui nên ta đã cho người tìm bức hoạ của Khải tướng quân mang về đây. . ."
Vương Nguyên: "Không vui??"
A Ý thở dài móc một cuộn tranh trong lồng ngực ra, trải lên bàn: "Ngài xem, đây là chân dung của Khải tướng quân."
Vương Nguyên: ". . ."
Cậu ôm tâm trạng cưỡi ngựa xem hoa, trông mong gì thẩm mỹ hội hoạ của cổ nhân ngày trước để nhìn bức tranh kia, quả thật không thể nhìn ra đối phương đẹp xấu thế nào: ". . ."
Duy chỉ có đôi mắt vẽ rất có thần, nhìn cũng thật là quen thuộc.
"Ta quyết định sẽ đến nhà Khải tướng quân xem một chút."
A Ý hoảng hồn: "Công tử, đừng nha! Tuyệt đối không được!!!"
Để cậu từ bỏ hy vọng, A Ý còn đứng chặn ngay cửa: "Công tử, nhà chúng ta và nhà Khải tướng quân ở hai phái đối lập, ngài mà đi là lão thừa tướng sẽ giết chết cả hai ta!! Hơn nữa hiện giờ Khải tướng quân đã chết. . ."
"Ngươi nói đúng." Vương Nguyên bình tĩnh đáp, sau khi rửa tay là trèo lên giường ngủ, hoàn toàn không đề cập đến việc đi đến nhà Khải tướng quân nữa.
Nếu đã chết, thì phải đến bãi tha ma mới đúng.
Vương Nguyên xác định mục tiêu xong, ngay đêm đó lập tức trộm trốn ra ngoài. Thời cổ đại không giống thế giới nguyên bản của cậu, không sợ có camera theo dõi hay là cảnh sát bắt gặp, thậm vì bởi vì thân phận con thứ không được sủng ái mà Vương Nguyên càng dễ dàng trèo tường ra ngoài, lén lút đi tìm bãi tha ma. Chẳng mất bao nhiêu thời gian cậu đã mò được đến nghĩa địa, cẩn thận tìm đến nơi có vài nấm mồ vừa được chôn cất, đất còn ẩm ướt, màu sắc tươi mới.
Khải tướng quân nghe qua rất là xa lạ, nhưng ánh mắt trong bức hoạ khiến cho cậu cầm lòng không được suy nghĩ về Vương Tuấn Khải. Bởi vì không chắc Khải tướng quân và hắn có quan hệ gì, cậu mới quyết định đến nghĩa địa, song đến lúc tới nơi rồi cậu lại không biết làm gì tiếp theo.
Đào mồ lên? Ngay giữa lúc này? Một mình?
Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, cậu cũng không mang theo dụng cụ, nhỡ đào trúng người khác thì có phải là rất thất đức hay không? Cậu ngồi xổm xuống đất, ôm tâm trạng buồn bực lẩm bẩm một mình: "Khải tướng quân, anh sống khôn thác thiêng, hiện hồn lên cho tôi gặp một chút được không?"
Không có biến hoá gì xảy ra.
Vương Nguyên cặm cụi đi về, chống cằm ngồi trên ghế thở dài. Những ngày sau đó diễn ra không khác gì thường nhật, làm cho cậu vừa nhàm chán vừa lo lắng, không biết tình hình này có phải là bình yên trước giông tố hay không. Cho đến giữa trưa, sau khi cậu ăn cơm xong, A Ý đột ngột chạy xồng xộc vào níu lấy áo Vương Nguyên: "Công tử, không hay rồi! Có chuyện lớn rồi!!! Thừa tướng đắc tội hoàng đế, sắp bị xử tru di cửu tộc!!!"
". . ." Sao trông ngươi vui quá? Vương Nguyên liếc A Ý một cái, lập tức lấy tay nải ra dọn dẹp đồ tuỳ thân: "Đi thôi!!"
A Ý: ". . ." Hình như không đúng lắm.
Mặc kệ ánh mắt quái dị của tiểu sai vặt, Vương Nguyên nhanh chóng thu xếp hành lí, men theo đường cũ leo đầu tường bỏ trốn. Hai thiếu niên chạy như bay trong đường rừng, đến lúc ngoảnh lại, cả toà kinh đô đã chìm trong biển lửa ngập trời. Vương Nguyên lặng lẽ nhìn A Ý một cái, hiển nhiên sự việc không chỉ dừng ở chuyện thừa tướng gây hoạ, bách tính bình dân cũng phải chịu tai ách. Hoàng đế không tự nhiên lại đồ sát cả một toà thành, còn là kinh đô nơi gần chân thiên tử nhất.
Bất giác, hai người đã chạy đến bãi tha ma, A Ý vừa thở phì phì vừa chống tay lên đầu gối, hoảng hốt kêu rên: "Công tử, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Ta không có tiền." Vương Nguyên nháy nháy mắt, nói lên sự tuyệt vọng của cả hai. Chiến loạn bên trong kinh thành dường như không lan đến đây, nơi này thanh u yên tĩnh, cô quạnh tiêu điều đến nỗi cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng cào cấu dưới ván hòm, trong lòng đất.
Rõ ràng là buổi sáng, chỗ này lại lạnh thấu xương.
Đột nhiên, Vương Nguyên rùng mình một cái, quay ngoắt về phía bụi cỏ cao ngất sau lưng mình. Cậu có ảo giác có ai đó đang nấp ở đấy, không chỉ một người mà là rất nhiều người. Từ khi bước vào thế giới này cậu không còn nhìn thấy những bóng ma chập chờn đi tới đi lui trên đường nữa, cho nên cậu không chắc ánh nhìn đó có phải đến từ người âm hay không.
Cậu níu lấy A Ý, kéo y tránh xa rừng cây rậm rạp, song hành động này không có hiệu quả lắm, bởi vì trời càng về chiều thì màn sương càng dày đặc, làm cho cảnh vật xung quanh như chìm trong biển khói, ngây ngây ngất ngất. A Ý vừa run lập cập vì sợ ma, vừa lảo đảo dụi mắt: "Công tử, chỗ này có trá rồi, chúng ta trúng chiêu rồi. . ."
Ban đầu Vương Nguyên không hiểu y đang nói gì, cho đến khi hình ảnh trước mắt cậu mờ nhoè dần dần, cậu mới sực nhớ đến mấy cảnh đục lỗ giấy thổi thuốc mê trong phim kiếm hiệp thần chưởng.
Vương Nguyên: ". . ." Đánh úp diện rộng, sát thương phép một trăm phần trăm.
Vương Nguyên ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Một toán người từ bụi cỏ chậm rãi đi ra, kẻ đầu lĩnh giấu mặt sau lớp mặt nạ quỷ màu đen, phất tay ra hiệu cho những người phía sau tiến lên trói chặt Vương Nguyên, mang cậu đi mất.
Chờ đến khi Vương Nguyên tỉnh lại, trời đã vào khuya. Mãi cậu mới nhận ra mình đang nằm bẹp trong góc, căn phòng xung quanh quen thuộc đến độ cậu không còn gì để nói. Mất công chạy trốn ra khỏi thừa tướng phủ rồi lại quay về chính phòng cũ, tư vị này ai thấu. Vương Nguyên lồm cồm ngồi thẳng dậy, nhìn ánh trăng mờ ảo bên ngoài, lại nhìn kẻ đang chống đầu ngồi bên bàn, tự hỏi có nên đánh thức đối phương dậy tâm sự loài chim biển.
"Đừng lộn xộn, bây giờ ngươi là con tin." Đối phương ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm đen sẫm như hắc diệu thạch khiến cho Vương Nguyên run lên một cái. Người này lệ khí rất nặng, toàn thân đều dấy lên mùi vị của phong trần lang bạt, không cần nghĩ cũng biết hắn chính là Khải tướng quân.
Vương Nguyên sà tới: "Ngươi và Vương Tuấn Khải có quan hệ gì với nhau?"
Ngươi có ý thức được mình là con tin không? Môi hắn giật giật: "Từ khi ta lên ba, không ai dám gọi tên huý của ta."
Hắn đứng dậy đi đến gần Vương Nguyên, áp lực đè ép khiến cậu vô thức ngửa đầu ra sau, nhìn hắn trân trân.
Khải tướng quân nói: "Nếu như ngươi đã trốn thoát khỏi lệnh truy sát của hoàng đế, thì ngươi chính là phản đồ. Một khi hành tung của ngươi bại lộ chỉ có con đường chết."
"Chờ đã." Vương Nguyên làm động tác 'dừng': "Không phải ngươi đã chết rồi sao? Chỉ cần đi vào hoàng cung giết hoàng đế là được, dù sao cũng không ai nhìn thấy ngươi."
Khải tướng quân: ". . ."
Vương Nguyên: "('• ω •')"
Khải tướng quân: "Biện pháp này ta đã từng nghĩ rồi, nhưng ai cũng đều biết hoàng đế là một kẻ rất sợ chết, đã đề phòng từ trước."
Vương Nguyên: "Trong hoàng cung có thiên sư?"
Hắn gật đầu: "Hắn cho người bố trí bùa chú trong hoàng cung, ta căn bản không thể bước vào nửa bước."
"Những tướng sĩ táng thân theo ngươi đến giờ vẫn còn trung thành với ngươi chứ?" Vương Nguyên chống cằm: "Có thể dùng họ để dẹp loạn quân đội kinh thành qua một bên, làm cho vây cánh vũ lực của hoàng đế giảm sức chiến đấu, khi đó chính là cơ hội để ngươi lật đổ cường quyền, đấu tranh vì cách mạng!"
Người kia rõ ràng không hiểu lắm cậu đang noi cái gì, hắn đánh giá Vương Nguyên một cách đầy hoài nghi: "Tại sao ngươi phải giúp ta? Cha ngươi là người của hoàng đế mà còn bị hoàng đế ban chết, không ai cho không ai điều gì."
Vương Nguyên nháy nháy mắt mấy cái, gật đầu: "Ngươi cứ là vì chúng ta có duyên đi. Ta tuy là con của thừa tướng quá cố, nhưng không bao giờ muốn chiến loạn xảy ra, ngươi là mãnh hổ của giang sơn này, coi như ta giúp ngươi một tay cũng là thiên kinh địa nghĩa."
Khải tướng quân nhìn cậu, cậu cười cười không nói, dẫu biết rằng lời nói ra có hơi gượng ép nhưng đó là lý do duy nhất Vương Nguyên có thể nghĩ ra lúc này. Cậu cảm giác, mình có thể tìm thấy Vương Tuấn Khải thông qua vị tướng quân đã chết này, đồng thời giải mã bí ẩn tại sao bản thân có mặt tại đây.
Vậy mà người kia cũng không chất vấn gì, chỉ nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt lạ lùng.
"Rồi tại sao ngươi đưa ta về đây?" Vương Nguyên nhìn quanh phòng, nơi này đã cháy đến độ khắp nơi đều là tàn tích, xác người la liệt nằm phơi sương. Cậu phát hiện thấy một thi thể quen thuộc lẫn trong đám xác chết, trong lòng đã có câu trả lời cho khá nhiều chuyện.
Phủ thừa tướng thất thủ, người chết vô số, kể cả có tham lam cách mấy cũng không dám đạp lên thi thể mà lẻn vào đây trộm cắp, nơi này nghiễm nhiên trở thành địa điểm tập kết của chúng ma quỷ, Khải tướng quân cũng không ngoại lệ.
Ai ngờ hắn lại trả lời: "Ngươi không thể rời khỏi toà phủ đệ này quá ba canh giờ."
"Hả?"
"Ngươi bị nguyền rủa, chỉ có thể sống ở đây, không thể bước ra ngoài nửa bước."
Hết Chương
Sau chương này Trà tạm ngừng tuần để ôn thi nha các bạn ưi, hẹn các bạn thứ ba tuần sau gặp lại