Phán Quyết

chương 76: điện thờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Nguyên đã từng nghe nói đến vài chuyện bí mật quân doanh, ví dụ như quân sư rất có thể là đạo sĩ, tướng quân không chỉ học binh pháp võ thuật mà còn phải học đạo pháp huyền môn. Mỗi một trận chiến xảy ra không chỉ được tính bằng phép tính vật lý mà còn dựa vào huyền thuật khống chế, giống như một trận chiến cổ đại của hàng ngàn năm trước – rõ ràng phe thua cuộc đã bị dồn vào đáy cốc không còn đường thoát, người bên ngoài chỉ cần đốt một mồi lửa là có thể thiêu chết cả một đội quân, nhưng trời lại đổ mưa làm cho lửa tắt rụi, đội quân kia nhờ đó có cơ hội phản công.

Khải tướng quân cũng vậy, hắn hiểu huyền thuật, và dù là tu vi của hắn không cao như các bậc hiền sĩ đạo gia, hắn cũng nhận ra trên người nhi tử của thừa tướng có nguyền rủa.

Khải tướng quân nhìn chằm chằm hoa văn đỏ tươi như máu lan rộng ra trên mặt thiếu niên lang, bất giác hỏi: "Ngươi không cảm giác thấy gì à?"

"Bình thường lắm." Vương Nguyên đáp, sờ sờ mặt mấy cái: "Rốt cuộc ta đã bị dính nguyền rủa gì vậy?"

"Kẻ nguyền rủa cắt máu lập thệ nhỏ lên người ngươi, ngươi chỉ có thể sống trong toà phủ đệ này mà không được ra ngoài quá ba canh giờ. Khi ngươi chạy đến bãi tha ma đã là thời gian cực hạn, lại không kịp trở về phủ đệ, cho nên hiện giờ tế văn đang ăn mòn gương mặt của ngươi."

Vương Nguyên sững sờ: "Sao ta không cảm thấy có gì xảy ra vậy?"

Khải tướng quân không đáp, xoay người đi ra ngoài.

"Ngươi ở đây, không có sự cho phép của ta, ngươi không được rời khỏi nơi này."

Rồi rồi rồi, ngài là tướng quân, ngài nói gì chả đúng – Vương Nguyên cay cú nghĩ thầm, vẫy tay nhờ hắn một việc: "Ngươi mang cái đó đến đây giúp ta được chứ?"

Khải tướng quân nhìn theo tay chỉ của cậu: ". . .Ngươi chắc không?"

Vương Nguyên gật đầu cái rụp: "Đội ơn ngài."

". . ." Nói cái gì không hiểu.

Hắn vẫn mang vật kia vào giúp cậu, còn đóng cửa cẩn thận đề phòng Vương Nguyên nổi hứng làm bậy.

Vương Nguyên ngáp một cái, vén chăn đi đến bên cửa săm soi một lát, đến khi nhìn thấy chỏm đầu đen khẽ thập thò lấp ló nơi đầu tường bên trái, khẽ vẫy vẫy tay: "A Ý, A Ý!!'

A Ý mò từ bờ tường sang, mắt mũi đỏ hoe sụt sịt nắm lấy áo Vương Nguyên, ôm chặt cứng như là gặp được cha mẹ thân sinh: "Công tử!! Công tử! Suýt chút nữa ta đã mất ngài rồi hu hu hu!!"

Vương Nguyên bật cười: "Thấy ngươi còn sinh long hoạt hổ như vậy là ta mừng đó."

A Ý quẹt nước mắt: "Lúc, lúc đó khói mê đột nhiên từ đâu tới, Khải tướng quân thì chui ra từ bụi cỏ cao ngất nên ta giật mình lắm! Cũng may hắn không làm gì, chỉ mang ngươi trở lại đây, ta phải rất khó khăn mới tìm được ngài, công tử!!!"

Vương Nguyên chống cằm nghe A Ý nói, toàn bộ thời gian đều chỉ 'ừ' 'à' cho đến khi nghe tới chuyện Khải tướng quân xuất hiện, ánh mắt thâm thuý của cậu nhìn A Ý chăm chú: "Ngươi không bị khói mê ảnh hưởng à? Tài tình quá."

"Đúng vậy, công tử, ngài biết không, ta. . ." A Ý đảo mắt một cái, đổi giọng: "Ngươi biết rồi?"

Vương Nguyên mỉm cười, chỉ chỉ vật cháy đen thui co quắp dưới chân giường, kia không là gì khác mà chính là thi thể đã cháy sém dữ tợn. A Ý liếc cậu một cái, khí thế trên người lập tức thay đổi, y chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, ánh mắt trở nên sâu thẳm: "Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Vương Nguyên nghĩ thầm, cậu muốn biết tại sao mình lại ở đây, tại sao lại sống trong thân phận này, Khải tướng quân và Vương Tuấn Khải có quan hệ gì – Khải tướng quân nói 'Vương Tuấn Khải' là tên của hắn, liệu rằng hắn có phải là một trong những thế kiếp của Vương Tuấn Khải hay không, hoàng đế quốc gia này là ai, tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì. . .Nhưng nếu cậu nói ra những câu hỏi này, đảm bảo A Ý sẽ dùng ánh mắt 'bệnh thần kinh' nhìn cậu đến cuối đời, phỏng chừng còn cho rằng cậu tẩu hoả nhập ma, sang chấn tâm lý vì gia đình chết thảm.

Vương Nguyên chọn liệu pháp an toàn: "Ngươi là ai?"

A Ý sớm dự liệu được vấn đề này, chỉ nhếch miệng: "Ngươi chỉ cần biết ta sẽ không hại ngươi."

Vương Nguyên không chịu thua: "Sao ta có thể tin ngươi được, lúc ta hôn mê ngươi đã bán ta cho Khải tướng quân."

Môi A Ý giật giật: "Ta không có, đó là tình thế bắt buộc, ta cần phải thúc đẩy một số chuyện xảy ra." Y hơi nghiêng người: "Tóm lại ngươi phải luôn nhớ kỹ, cho dù nhân loại cả thiên hạ này muốn giết chết ngươi, thì ta cũng không bao giờ phản bội ngươi."

Lời này nghe kiểu gì cũng rất quái gở, Vương Nguyên tạm dém nghi vấn vào trong lòng, ngẩng đầu hỏi tiếp: "Vậy ngươi xuất hiện ở đây vì mục đích gì? Có liên quan đến Khải tướng quân không? Có dính dáng đến chuyện hoàng đế đốt cả toà thành này không?"

"Có, cũng không có. Ta nói rồi, ta xuất hiện ở đây là điều hiển nhiên, mọi việc ta làm đều là để. . ." A Ý nhìn thẳng vào mắt cậu, sự phức tạp ướt đẫm con ngươi sẫm màu rồi đong đầy như sắp tràn ra khoé mắt khiến Vương Nguyên nín thở trong giây lát.

A Ý nghiêng người lùi về sau, thu hồi ánh nhìn cực kỳ quái dị kia, nhún vai: "Duy trì sự cân bằng của thế giới mà thôi."

". . ." Nói như thể mình là anh hùng cứu thế.

Rồi cậu sờ mặt, hoài nghi nhân sinh: "Thì ra đây là tế văn sao, nhìn ghê quá. . ." Phản chiếu trong tròng mắt của A Ý là một gương mặt bị bao phủ bởi chi chít chữ viết cổ đại, cậu không đọc được, cũng không muốn đọc, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy chúng nó, hai mắt cậu sẽ đau nhức vô cùng.

Đã vậy, Vương Nguyên cũng không cần quá lo lắng về A Ý nữa, xem ra A Ý không có ý định ngăn cản kế hoạch của Khải tướng quân, nhưng cậu cũng không tin tưởng những gì A Ý nói. Trước kia cậu phát hiện ra thái độ A Ý đối với mình có hơi là lạ, chỉ là y không hề gây bất lợi cho cậu nên Vương Nguyên vẫn chưa vạch trần, bây giờ A Ý chủ động bại lộ, cách y nhìn cậu càng thêm không che giấu, dường như có gì đó muốn phá thoát ra ngoài để vùng vẫy.

A Ý giải thích có cũng như không xong liền lượn ra ngoài, lấy lý do là Khải tướng quân sẽ quay lại ngay, y không thể để bị phát hiện.

Vương Nguyên nhíu mày, ngước mặt nhìn ra cửa, Khải tướng quân đúng là đang đi từ từ đến.

Hắn đặt một cái bình lên bàn, bảo Vương Nguyên hoà với nước rồi tắm rửa sạch sẽ, hoa văn trên mặt sẽ biến mất. Vương Nguyên ngủ một đêm, tinh thần sảng khoái khoẻ mạnh, cậu theo thói quen mò mẫm đầu giường tìm di động, tìm không thấy mới sực nhớ ra bây giờ mình đâu còn ở cửa tiệm tiện lợi, đành phải gọi A Ý.

Một bàn tay đưa cho Vương Nguyên khăn mặt và nước ấm, cao đánh răng cùng với điểm tâm nhẹ. A Ý ngồi ở đầu giường đọc sách, ngọn nến leo lắt lay động trong bầu không khí hết sức kỳ quái.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Vương Nguyên nhìn ra bên ngoài, trời vẫn tối đen như mực, cậu rõ ràng đã ngủ đủ giấc mà?

A Ý chỉ nói: "Hiện giờ là buổi sáng."

Vương Nguyên chỉ chỉ ra cửa sổ: "??"

"Trời sẽ không sáng lên nếu Khải tướng quân chưa hoàn thành đại nghiệp." A Ý khép quyển sách trong tay lại: "Ta mang ngươi đi lấy một vật, nó sẽ có ích trong việc giúp đỡ hắn lên ngôi."

Vương Nguyên liếc A Ý một cái, đột nhiên nói: "Nếu hắn đăng cơ, tình trạng này sẽ kết thúc chứ?"

Câu hỏi của cậu có hai tầng nghĩa, không chỉ là vấn đề bầu trời sáng trở lại, mưa gió thuận hoà, bách tính bình an sinh hoạt mà còn là khả năng cậu thoát ly khỏi thế giới này.

A Ý trả lời gọn lỏn: "Ừ." Mặt y không có chút dao động nào, làm cho Vương Nguyên không đoán được y có biết chuyện cậu không phải là người của không gian này hay không. A Ý che giấu rất sâu, không chịu nói cho cậu biết bất kỳ sự thật nào về mình, càng làm cho Vương Nguyên nghi ngờ y cũng giống như cậu, cũng không thuộc về nơi đây.

Xuyên hành lang dài đầy dấu vết thiêu đốt, ngọn đèn trên tay A Ý là vật chiếu sáng duy nhất giúp bọn họ nhìn đường, bởi vì phạm vi chiếu sáng rất nhỏ nên cậu không trông thấy những thi thể đứng thẳng tắp ở khắp nơi trong phủ thừa tướng, cũng không thấy ánh mắt dữ tợn của bọn họ khi cậu đi ngang qua. A Ý đưa Vương Nguyên đến trước một viện tử mọc đầy rêu phong cỏ dại, chầm chậm đẩy cửa ra.

"Chỉ cần đi vào bên trong là ngươi có thể tìm thấy thứ giúp đỡ Khải tướng quân. Nhớ, khi ngươi chưa tìm được thứ đó, dù phía sau lưng ngươi có phát sinh bất kỳ biến cố nào cũng không được quay đầu lại. Ngọn đèn là lưu ly trường minh, chỉ khi ta dùng máu của chính mình dập mới tắt, nếu nó vẫn còn chiếu sáng, sẽ không có thứ gì dám làm khó dễ ngươi."

Vương Nguyên nhìn y: "Ngươi cho ta bùa hộ mệnh tốt như vậy, chứng tỏ năng lực bản thân không tồi, vì sao ngươi không tự mình đi lấy nó rồi đến gặp Khải tướng quân, như thế không phải càng nhanh hơn?"

A Ý nhếch mép: "Ngươi đây là đang từ chối? Không muốn tự do nữa rồi?"

Vương Nguyên cầm lưu ly trường minh đăng, biết có hỏi cũng bằng thừa, thở dài: "Ta hỏi ngươi một câu nữa thôi."

"Nói đi."

Cậu nhìn chằm chằm vào mắt A Ý, không cho y tránh né: "Chúng ta có quen biết nhau, đúng không?"

A Ý im lặng một lúc lâu.

Đúng lúc này, tiếng quạ kêu đột ngột vang lên, âm thanh sột soạt sột soạt từ bốn phương tám hướng đổ tới làm cho A Ý nhíu mày, đẩy Vương Nguyên vào trong viện tử: "Căn phòng trước mặt ngươi! Đi lấy thứ đó, nhanh!"

Vương Nguyên vội vàng đẩy cửa chạy vào trong phòng, trước khi rời khỏi sân viện, cậu nghe thấy tiếng rút kiếm sắc bén hết sức rõ ràng, lại vì lời căn dặn không được quay đầu lại mà phải nín nhịn bỏ qua, chạy một mạch về trước. Cậu vốn cho rằng căn phòng nhỏ như vậy thì đồ vật hẳn rất dễ tìm, nhưng khoảnh khắc khi cậu đẩy cửa ra, chạm bước chân đầu tiên vào lãnh địa đó, Vương Nguyên nhận ra nơi này không phải gian phòng chứa đồ bình thường như bao gian khác, mà là một toà điện thờ ngầm dưới lòng đất.

Cả gian phòng chỉ có một chiếc cầu thanh duy nhất nối liền với điện thờ, không còn đường nào khác. Vương Nguyên cắn răng bước xuống, đèn trường minh trong tay soi sáng cảnh vật không mấy là thân thiện ở bốn phía.

Điện thờ khá lớn, tổng thể trông như một di tích cũ bị bỏ phế nhiều năm của một triều đại văn minh cổ đại, pha trộn kiến trúc trung đông lẫn tây âu. Cậu trông thấy tượng điêu khắc của hai con rồng phương đông nằm đắp chéo nhau trên trần, trên bốn bức tường treo vô số bức hoạ không rõ nội dung, có ác quỷ sáu cánh đứng ở hai bên bệ thờ, cao đến nỗi Vương Nguyên không thể nhìn thấy trên mặt chúng có biểu cảm gì. Ở hai bên lối vào phủ đầy cờ xí rách rưới, vạc dầu vẫn còn sôi mà đỉnh đồng ở chính giữa điện thờ vẫn có nhang khói nghi ngút.

Vương Nguyên nuốt nước bọt một cái, cảm thấy nơi này không giống điện thờ thiện thần gì, chỉ là khi cậu ngẩng đầu quan sát bệ thờ thì không nhìn thấy bất kỳ bức tường nào.

Chuyện gì đây? Điện này không có chủ?

Vương Nguyên đến gần bệ thờ, trực giác mách bảo vật cậu đang tìm ở ngay tại nơi này. Cậu cầm đèn trường minh đi lướt một vòng quanh bệ thờ, đúng là không có gì, ngay cả một bức hoạ hay vật dụng gì đó mang tính tượng trưng của không. Bụi bẩn phủ đầy khắp nơi, xác động vật chết trơ xương nằm sừng sững dưới đất, mạng nhện to lớn phủ lên giá gỗ, không biết đang che giấu thứ gì.

Vương Nguyên quan sát một lúc lâu, quyết định đi một vòng quanh điện thờ rồi thất vọng vì không thu được kết quả gì. A Ý bảo cậu tìm đồ vật mà không cho đặc điểm nhận dạng cũng không cho biết tên gọi của nó, thì thứ này chỉ có thể phát hiện khi dùng 'tâm' cảm nhận.

Vương Nguyên hít sâu một hơi, ho khù khụ vì khói bụi tràn vào đường hô hấp, không tìm được đồ vật thì cậu chỉ có thể đi lùi từ từ, một lần nữa ngắm nhìn điện thờ bằng góc độ khác.

Bỗng dưng, Vương Nguyên lạnh cả gáy.

Một bàn tay đặt lên vai cậu, cái lạnh giá buốt từ bàn tay xuyên thấu bốn lớp quần áo xộc vào da thịt khiến cậu rùng mình, không dám cử động.

"Hộc. . .hộc. . ., hộc. . .hộc. . .hộc. . ."

Tiếng thở nặng nề mang theo mùi ẩm mốc tanh tưởi vọng tới làm cho Vương Nguyên hoảng sợ, càng sợ càng muốn biết thứ phía sau mình là gì, cậu bèn soi đèn ở trước đỉnh đồng. Hình ảnh phản chiếu trên đỉnh đồng tuy là mờ, nhưng lại giúp cậu phán đoán được cái gì đang tác quái.

Một kẻ quần áo rách bươm, đầu đội mũ giáp, năm ngón tay đã bị mục rữa đến độ chỉ còn vụn thịt bám trên xương cốt bấu chặt lấy vai Vương Nguyên. Gương mặt nó hoàn hoàn bị tóc che giấu, chỉ có con mắt phát sáng đỏ tươi nổi bật lên giữa bóng đêm. Vương Nguyên nín thở, rồi lại nghĩ đến lời A Ý nói, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng chỉ vừa mới nhấc bước chân đầu tiên lên, quái nhân kia đã nắm chặt vai cậu lôi về phía sau!!!

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio