Phán Quyết

chương 88: lưu đày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau vài ngày ỡm ờ, Vương Nguyên cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật cậu xuyên vào 'Vương Tuấn Khải', ăn ngủ nhà 'A Nguyên', còn đang dự tính một kế hoạch phá huỷ thế giới rồi tu bổ địa cầu.

Cậu không biết đây là thời đại nào, song theo lời của hai nhân vật phong vân này, triều đại đang thay da đổi thịt, hắc thổ đại lục chia thành bốn nhánh đông tây nam bắc, mà Vương Tuấn Khải đang đảm nhiệm việc cai quản một phần ở đông phương. Cậu có thể chắc chắn rằng Vương Tuấn Khải này là tiền thế của Vương Tuấn Khải nhà cậu, cũng chính là quỷ vương đã phi thăng mà hoà thượng từng nói. Cậu không biết tại sao mình lại rơi vào tình huống này, nhưng có vẻ đây là con đường duy nhất để đưa Vương Tuấn Khải ra khỏi cột sáng.

'Vương Tuấn Khải' tiền thế rất cố chấp, có lẽ vì sinh ra vốn là quỷ vương nên có rất ít thứ hắn phải kiêng dè, những kẻ đã gặp qua hắn hầu như đều nhường hắn ba phần, kể cả 'A Nguyên' cũng xuôi lòng chiều chuộng, càng khiến cho hắn xem nhẹ nhiệm vụ đầu tiên mà Đế quân giao cho.

"Thức tỉnh long mạch ở phương tây nhưng không thể để cho ai biết?" Sau khi A Nguyên nghe hắn nói, cũng rất hoang mang: "Nào giờ ta chưa từng nghe nhiệm vụ gì liên quan đến phương tây. Nơi đó có tiên nhân chuyên chức quản lí, sao phải cần đến ngươi giải quyết? Chẳng lẽ tiên nhân phương tây xảy ra vấn đề gì rồi?"

"Nếu có thể tự mình xử lí ắt không đến tay ta." Vương Tuấn Khải hơi cúi người, kề sát mặt mình vào A Nguyên, gần đến nỗi có thể nhìn thấy lông tơ mỏng manh trên vành tai y: "Đại nhân có muốn thân chinh vi hành đi theo thần hay không? Nghe nói phương tây có một vị thần gọi là Cupid, chỉ cần được cậu ta bắn một mũi tên, hai người đó sẽ yêu nhau đời đời kiếp kiếp, sau khi luân hồi, mở mắt ra là đã nhìn thấy nhau, không sợ uống canh Mạnh Bà mà quên đi duyên nợ."

A Nguyên không hề ngạc nhiên, chỉ nhếch miệng cười: "Lợi hại như vậy sao người ở phương tây còn phải nhờ ngươi tới? Cứ bắn một mũi cho hai bên đối đầu nhau gia tăng tình cảm là được rồi. Ta có việc gấp, không thể đi cùng với ngươi được, ngươi xuất phát trước, ta sẽ đuổi theo sau."

"A. Ta biết rồi." Vương Tuấn Khải bĩu môi, tranh thủ sờ tay nhỏ một cái: "Ta chờ ngươi."

A Nguyên nhoẻn miệng cười.

Vương Nguyên không biết A Nguyên có việc gấp gì, linh hồn cậu bị ràng buộc với Vương Tuấn Khải cho nên chỉ nhìn thấy những gì hắn trải qua. Vương Tuấn Khải không đợi được A Nguyên đã bị một nhóm người lấy tội danh xâm nhập trái phép giam giữ, đã mấy ngày không thấy mặt trời. Nguyên bản vốn là hắn đang khai thông long mạch của vùng này, lại xuất hiện vài ba tên quỷ hút máu mò tới gạ gẫm hắn. Vương Tuấn Khải chỉ theo luật mà làm, triệu hồi cấp dưới mang đám quỷ hút máu về cực âm chi địa, kết quả trong số đó có một kẻ là tình nhân thuộc cháu trai của một thành viên nằm trong Giáo hội, đứa cháu kia tìm không thấy tình nhân trở về nên huy động lực lượng lớn điều tra, kết quả là tra tới đầu Vương Tuấn Khải.

Vốn là hắn không bị phát hiện, chỉ là không hiểu sao dấu vết hắn đã xoá đi lại hiện lên trước mặt Giáo hội, vì thế hắn còn có thêm một tội danh là phần tử nguy hiểm, Giáo hội bỏ công đặt phong ấn trói chặt hắn, để hắn ngồi im trong nhà ngục.

Vương Tuấn Khải có thể phá ngục ra ngoài, nhưng như vậy sau này chuyện long mạch sẽ rất khó tiến hành. Hiện giờ Giáo hội vẫn chưa biết mục đích hắn đến đây để làm gì, hắn không thể manh động. Có điều sau khi hắn bị giam rồi, tiểu tình nhân kia cũng không được trả về với chính chủ, cho nên hằng ngày vị cháu trai quý giá kia cứ liên tục đến tìm hắn gây sự, hầu như lúc nào cũng mang theo cả đống tuỳ tùng phía sau để uy hiếp hắn.

"Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi giấy Angelo ở đâu?!" Cậu thiếu niên mắt xanh tóc vàng giận dữ quất roi xuống đất: "Ngươi đã là cá trong chậu rồi còn giấu giếm cái gì nữa!! Ở đây ngươi chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần Giáo hội có lệnh trừ khử, ngươi sẽ bị mang ra thiêu sống ở quảng trường!!"

"Ta đã nói rồi, cho dù ngươi có biết chỗ đó là gì cũng không đi được đâu." Vương Tuấn Khải ngồi xếp bằng, chống tay lên gối, thờ ơ đáp trả: "Ngươi là phàm nhân, không làm gì được ta, chỉ biết cậy thế lên mặt. Ta cũng biết cậy thế lên mặt! Đợi người nhà ta đến, cẩn thận ta lột da ngươi làm mặt trống, gõ ngày gõ đêmcho ngươi khóc ra nước mũi! A, trừng ta đó à? Ta sợ quá đi thôi, không làm trống nữa, để đó vẽ bản đồ cũng được, cho ngươi trở thành vật có giá trị một chút, nhiều người cướp đoạt."

Cháu trai tức đến độ nắm lấy song sắt muốn liều chết với hắn, cuối cùng bị hắn chọc giận điên lên, suýt thì sùi bọt mép bất tỉnh, đám tuỳ tùng ba chân bốn cảnh khiêng đi như đau đẻ, chật vật không tả xiết. Vương Nguyên vừa nhìn vừa cảm khái, bản lĩnh mắng người hoá ra đã được trui rèn từ rất lâu, thảo nào sau này hắn cứ mở miệng là phải khiến người khác đau đầu, cậu nhớ có lần hắn mắng không trùng lặp một câu nào, kỹ thuật sỉ nhục đã đạt đến trình độ lô hoả thuần thanh.

Nhưng mà mắng giỏi cũng không thể giải quyết tình hình, thay vào đó Vương Tuấn Khải còn bị không ít người ghi mấy bút thù, hằng ngày cứ đến dằn vặt tinh thần hắn – nếu không phải Giáo hội ra lệnh cấm hình phạt thể xác lẫn linh hồn thì cậu cháu trai kia chắc đã mang một trăm lẻ tám loại binh khí ra xiên khắp người hắn rồi.

Bất quá cậu cháu trai kia còn tốt chán so với đám người được mệnh danh là thần sử trong Giáo hội. Bọn họ suốt ngày lấy mỹ danh điều tra đến nhà ngục lải nhải bên tai hắn, chủ yếu là ép hỏi hắn làm gì ở trên lãnh thổ của bọn họ. Nhì nhằng nhiều ngày mà bọn họ đều không thu hoạch được gì, giờ chỉ phái một người đến thăm nom coi như là có lễ.

"Đông phương và tây thổ bọn ta đã kí hiệp ước hoà bình, đất ai người ấy quản, việc ngươi đột ngột xuất hiện ở đây là chuyện thứ nhất không thể chấp nhận. Ngươi còn làm cho ba thành viên trong đế quốc chúng ta biến mất, không quay về được, là chuyện thứ hai." Một người mặc áo choàng trắng ngồi xuống đối diện với Vương Tuấn Khải, nhếch mép mỉm cười trêu tức: "Ta ở trong Giáo hội lâu lắm rồi, lần đầu tiên mới thấy có kẻ làm cho bọn họ đau đầu như thế. Thử nghĩ mà xem, vốn là vương bá ở một cõi, vậy mà một tên nhãi con lén lút chạy vào làm bậy cũng không biết, nói thật, nếu ngươi không động tay động chân đến ba tên quỷ hút máu thấp hèn cỏn con đó, phỏng chừng ngươi xới tung đất vùng này lên cũng không có người hay."

"Vô vị." Vương Tuấn Khải híp mắt: "Nói xong rồi thì cút đi, ngươi cũng đâu khác gì bọn chúng."

Thần sử cười hì hì đứng dậy, chắp tay sau mông ra chiều cao thâm: "Thật ra ta giúp ngươi cũng được đấy, ta chỉ yêu cầu một chuyện thôi."

"Nói."

"Nghe các ngươi nói thế giới này có luân hồi sinh tử, ta cũng muốn bước vào luân hồi một lần." Người nọ liếm liếm môi như là đang nghĩ đến một chuyện thú vị, hai chiếc răng nanh nhòn nhọn ẩn hiện sau khoé môi mỏng: "Sống lâu đến phát sảng rồi."

Vương Tuấn Khải cười khẩy, phàm nhân thì truy cầu trường sinh bất tử, quỷ lại muốn tìm cảm giác được trùng sinh.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thần sử kia và Vương Tuấn Khải bắt đầu hợp tác với nhau. Thần sử tuy là nằm trong Giáo hội nhưng bản chất y là huyết tộc cho nên không mấy tuân thủ luật lệ của Giáo hội, ngược lại suốt ngày nghĩ cách cấu kết hồ bằng cẩu hữu âm thầm làm loạn khắp nơi nên Giáo hội rất bài xích y, từ ban đầu còn quan tâm răn đe khuyên nhủ đến sau này là hoàn toàn làm ngơ, coi như không có một thành viên như y.

Lúc trước Vương Nguyên còn thắc mắc tại sao Giáo hội biết rõ thần sử này là quỷ lại chứa chấp y, sau khi chứng kiến thực lực chân chính của y, cậu lập tức hiểu luôn. Người này đúng là động vật đứng trên đầu chuỗi thức ăn, vừa mạnh vừa ngang tàng không xem ai ra gì, quả thật có vài phần giống Vương Tuấn Khải – vì thế hai kẻ coi trời bằng vung này nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều thứ gây hoạ khắp nơi.

"Ta vừa mới tung tin về vị trí chính xác của bảo tàng mặt trời, hiện giờ yêu ma quỷ quái lẫn thợ săn ma thuật đều tụ hội về từ khắp nơi, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có tranh chấp đấu đá, ngươi nhân cơ hội đó phá huỷ nhà tù bỏ về nhà đi." Thần sử ngồi xổm bên tường, áo choàng trắng dính không ít bùn đất. Chơi vui, sống nhàm chán lâu rồi mới có ngày vui như thế này, y rất là hào hứng: "Đợi ta trút bỏ cái áo này xuống, ta đi tìm ngươi đòi nợ."

"Không cần, ngươi cầm thứ này tìm Đế quân là được." Vương Tuấn Khải giao cho y một đoạn xương ngón tay: "Đế quân từng hứa sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ đáp ứng một yêu cầu của ta. Ngươi muốn gì cứ nói, Đế quân chưa từng nuốt lời ai đâu."

"Thứ này ẩn chứa nguồn lực rất mạnh." Thần sử ném vào túi trữ vật, ngúng nguẩy đứng dậy: "Sắp đến rồi, bình minh của loài quỷ."

Đường chân trời dần dần chuyển thành màu cam đậm, rặng mây cuối cùng cũng từ từ trôi về hướng tây, ánh nắng tắt hẳn lúc xế tà, cả một vùng đất mênh mông chào đón màn đêm buông xuống.

Y theo lời thần sử nói, ngoài nhà ngục bỗng nhiên vang lên tiếng la hét hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm nhau loảng xoảng khiến Vương Tuấn Khải chú ý, hắn phá vỡ gông cùm đi ra ngoài, trong lòng có dự cảm không lành.

Thanh kiếm dài hơn cả một người trưởng thành phát ra hào quang màu máu, người tóc dài lơ lửng trên không trung chắp tay tạo ra vô số sợi tơ đỏ tươi quấn chặt lấy đám kỵ sĩ. Tơ tuyến mỏng manh sắc bén, chẳng mấy chốc đã cắt vào da thịt bọn chúng những vết thương khủng khiếp. Kỵ sĩ rống lên một tiếng chặt đứt sợi tơ, nhưng chặt đứt sợi này lại có sợi khác tìm tới, cuối cùng quấn bọn chúng thành cái kén.

A Nguyên lôi các kỵ sĩ vào trong góc, thở dài: "Xin lỗi, ta chỉ muốn khống chế các ngươi, nhưng mà ta không điều khiển được bản thân. . ."

Khi Vương Tuấn Khải nhìn thấy người nọ, lập tức xông đến: "Cuối cùng ngươi cũng tới!!"

A Nguyên hốt hoảng nhìn hắn, đôi mắt điềm tĩnh bình lặng thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lo lắng nóng lòng. Y cầm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, kéo hắn theo mình: "Đi!!!"

"Ngươi tới cướp ngục hả? Tên thần sử kia mò đến nhà chúng ta rồi?" Vương Tuấn Khải chưa phát hiện, vui vẻ nói: "Không ngờ có ngày ngươi cũng làm bậy, tiến bộ nhiều rồi đó. . .A Nguyên?"

A Nguyên nắm hắn rất chặt, đến độ Vương Tuấn Khải cảm giác y muốn bóp nát cánh tay hắn. Thái độ của y cũng rất gấp gáp, dọc đường cứ gặp ai là thẳng tay phang đối phương văng tám thước, động tác cực kỳ hung hãn. A Nguyên chưa từng cư xử thô lỗ với bất kỳ người nào, dù kẻ ở đối diện y có là tội nhân thiên cổ y cũng không phàn nàn nửa câu chứ đừng nói là giơ tay đánh đối phương. Nhưng vào lúc này, Vương Tuấn Khải cảm thấy y không bình thường, từ trạng thái tinh thần cho đến hành vi thể xác, tất cả đều gióng một hồi chuông nguy hiểm trong lòng hắn.

"A Nguyên, ngươi bị sao vậy?!" Vương Tuấn Khải giật y lại, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của y đã bị chú văn che khuất một nửa, trợn mắt phẫn nộ: "Ai nguyền rủa ngươi?!?"

"Trước hết hãy rời khỏi đây đã!" A Nguyên cố gắng bình tĩnh, người y lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng phát nổ: "Đế quân muốn triệt ngươi!!!"

Vương Tuấn Khải sững sờ, rồi nhe răng cười nhạt: "Sớm biết sẽ có ngày này!"

A Nguyên kéo hắn chạy khỏi phạm vi nhà ngục, càng chạy y càng thở dốc, hai mắt từ từ biến thành màu đỏ tươi như sợi tơ trong tay. Vương Tuấn Khải kịp thời phóng lên ôm lấy y, ném A Nguyên lên lưng rồi phi lên không trung.

Nhà ngục lúc này đã biến thành bãi chiến trường đích thực, người của Giáo hội, kỹ sĩ ra sức chiến đấu với cả dân thường và quái vật. Không biết người dân đã chịu kích thích gì, liều chết lao vào đấm đá người của Giáo hội khiến các Giáo đồ chẳng thể đánh hết sức, vừa phải phòng thủ vừa phải cảnh giác bị đánh lén, nhất thời không ai chú ý đến Vương Tuấn Khải và A Nguyên. Hai người tranh thủ vượt qua vòng chiến, chạy khỏi toà thành, tìm đến nơi không ai sinh sống.

Vương Tuấn Khải đỡ lấy A Nguyên đang khuỵu xuống, vội vã truyền linh lực vào người y, song hắn chỉ nhìn thấy linh lực tràn ra không khí mà không được hấp thụ, nhíu mày sửng sốt: "A Nguyên, Đế quân hạ nguyền rủa gì lên người ngươi? Nói cho ta biết!"

"Không phải Đế quân, không giải được." A Nguyên cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi mau trở về cực âm chi địa, nhanh lên! Đế quân sẽ tìm tới đây ngay lập tức, vị trí của ta đã bị phát hiện rồi, ta không thể đi theo ngươi được!"

"Không thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra sao?!" Vương Tuấn Khải sốt ruột: "Ta không chết được, ngươi biết mà, có cái gì phải giấu ta chứ? Ta không sợ gì cả, nếu Đế quân tìm đến ta sẽ chất vấn hắn một phen xem ta đã làm ra lỗi lầm gì để hắn phải gài bẫy rồi truy sát ta như thế này. . ."

"Ngươi không sợ mất ta sao?" A Nguyên đột ngột ngẩng đầu, chú văn màu đen kịt đã lan đến nửa bên mặt còn lại, làm cho diện mạo của y khủng bố vô cùng. Vương Tuấn Khải đưa tay sờ lên đó, chú văn nóng bỏng leo lên tay hắn, ăn mòn chỉ còn xương cốt.

"Đế quân vốn không muốn công nhận ngươi là một phần của tiên giới, để ngươi nhận nhiệm vụ này cũng là vì tìm cớ tiêu diệt ngươi. Nếu không phải có huyết tộc kia ở trong tối hợp tác với ngươi, vài ngày nữa ngươi sẽ bị mang đến vùng tam giác quỷ huỷ thi diệt tích." A Nguyên giải thích ngắn gọn: "Còn nguyền rủa này là do ta tự mình tạo ra, không liên quan đến chuyện của ngươi. . ."

"Đừng lừa ta." Vương Tuấn Khải ghì y rất chặt: "Chuyện gấp mà ngươi nói trước khi ta rời đi là gì?"

"Việc quan trọng bây giờ là. . ."

"Vương Nguyên!!!"

Hắn quát lên: "Ngươi định tự mình chịu toàn bộ tội lỗi đúng không?!?"

A Nguyên yên lặng không nói, hai mắt thẫn thờ nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải bắt buộc y đối diện với chính mình, tay hắn giữ lấy sau gáy y, đôi mắt đen kịt với sóng cuộn quay cuồng khiến lồng ngực A Nguyên co thắt, hít thở không thông.

"Ngươi tự hạ nguyền rủa, sau đó đổ thừa cho ta làm để Đế quân có cớ phế truất ta, đày ta trở lại thành quỷ đúng không?" Hắn gằng từng chữ một, bờ môi run rẩy khẽ khàng tố cáo chân tướng: "Thà rằng ta là quỷ thì sẽ không bị tiên giới coi thành cái gai trong mắt, thà rằng ta là quỷ vương lừng lẫy một cõi chứ không phải là tiên nhân nhưng chịu ràng buộc bởi phép tắc tạo hoá? Ngươi sợ người khác nhằm vào ta, nhưng có từng nghĩ ta cũng sợ kẻ khác cho rằng ta không xứng với ngươi?! Ta cố gắng tu luyện đến mức này, phi thăng cũng là để những kẻ gièm pha ngươi câm miệng, ta sẽ sợ miệng lưỡi thế gian ư? Không, ta chỉ là không chịu được việc danh dự của ngươi bị bọn hèn hạ đó giẫm đạp, không chịu được chuyện bọn chúng treo tên ngươi lên mép mỗi ngày bằng những lời dè bỉu bẩn thỉu!!"

"A Nguyên, nếu có thể, ta đã giết rồi luyện hoá ngươi thành quỷ, giống như ta." Hắn gục đầu xuống vai y, lời từ đáy lòng không dám tỏ, cuối cùng lại bộc lộ trong tình cảnh này: "Như vậy thật tốt, nhưng ta không dám, bởi vì ngươi vốn không thuộc về nhà của ta."

A Nguyên nức nở, run rẩy ôm chặt hắn: "Ta không còn cách nào khác, ta thực sự không còn cách nào khác. . . Không chỉ là muốn đuổi ngươi về quỷ giới, Đế quân còn có ý đồ muốn-. . ."

"To gan!! Ngươi dám nguyền rủa tiên nhân!!!"

Một toán người từ trên cao giáng xuống, nhanh chóng quây thành hình tròn bao vây hai người Vương Tuấn Khải, trên tay cầm pháp khí hung hãn kết tội: "Đế quân nói không sai, là quỷ thì muôn đời cũng vẫn là quỷ, bản chất thâm độc hiểm ác của chúng vốn không thể thay đổi!!!"

Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio