Đế quân sai người mang Vương Tuấn Khải về tiên giới, tự mình thẩm vấn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Rất nhiều tiên nhân đều chờ xem kết quả cuối cùng được phán quyết là như thế nào, hầu hết đều cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ bị giáng xuống trở về cực âm chi địa, tiếp tục làm quỷ vương cai quản vùng đất của hắn.
"Ta cảm thấy trong chuyện này còn có khuất tất." Một hoà thượng nhắm chặt mắt đứng trong hàng ngũ tiên nhân, xâu chuỗi trong tay không ngừng lay động: "Nếu có thể, Vương Tuấn Khải nên được xử phạt công khai, một là nêu rõ tội trạng của hắn, cũng là để răn đe các trường hợp về sau, hai là đưa ra hình phạt dưới sự đồng thuận của nhiều phía. . . ."
"Sư trọc, ngươi hoài nghi sự công chính của Đế quân?" Có kẻ lắc đầu than thở: "Ngươi đã sống ở nơi này bao nhiêu năm, lẽ nào ngươi không biết Đế quân là người như thế nào?"
"Ngươi không muốn biết tại sao Vương Tuấn Khải lại bị xử phạt?"
"Không phải tại hắn cố ý hãm hại Vương Nguyên à? Y cũng đã khẳng định điều đó rồi, phải không Nguyên tiên nhân?" Người nọ ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, ánh mắt thản nhiên đảo qua chú văn mờ nhạt trên gương mặt. Đế quân đã sai người mang tiên thuỷ đến tẩy trần cho Vương Nguyên, hiện giờ nguyền rủa đã ngừng lại, nhưng chú văn tạm thời chưa tan hết.
Vương Nguyên không chút nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt phía trước. Vương Tuấn Khải đã bị mang vào đó hơn ba canh giờ rồi, y không thể tuỳ tiện xông vào, nhưng y cảm giác được tất cả những gì y nghi ngờ dần dần trở thành sự thật.
Đế quân vốn không muốn Vương Tuấn Khải trở thành tiên nhân, lại không thể cản hắn phi thăng, đành đợi hắn bước vào phạm vi quản hạt của mình mới bắt đầu thực thi kế hoạch.
"Đường triều thác loạn, bá tánh lầm than. . ." Những người xung quanh đột nhiên nghe thấy Vương Nguyên lẩm bẩm: "Tử vi đế tinh không chịu thức tỉnh, vẫn luôn ngủ say ở nơi của mình, nếu không có hạ phàm tiếp tục lịch sử, Đường triều hoàn toàn sụp đổ, hắc thổ đại lục sẽ biến thành vùng đất chết, sẽ biến thành cực âm chi địa thứ hai. . ."
Người khác đều sững sờ: "Ai nói cho ngươi biết những điều này?"
Vương Nguyên không đáp, chỉ thẫn thờ nói tiếp: "Tử vi đế tinh không thức tỉnh, thì phải có kẻ mang tầm vóc tương xứng tự nguyện chịu thay thế."
Lúc y nói đến đây, đại đa số người nghe được đều hiểu ra vấn đề. Hoà thượng trầm mặc không lên tiếng, vài ba vị tiên nhân lân cận cũng bắt đầu nghiêm mặt, xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn.
Cuộc phán quyết cuối cùng cũng kết thúc với lệnh trừng phạt mà Đế quân cho là thích đáng: Vương Tuấn Khải mới vi phạm lần đầu, tuy lỗi sai rất nặng nề nhưng có công trong nhiệm vụ đầu tiên, hơn nữa Vương Nguyên cũng không kiện cáo gì hắn cho nên hình phạt Đế quân chọn cho hắn là chuyển thế đầu thai thành kỳ nhân dị sĩ, trải qua gian khổ, tích luỹ tu tập cứu lấy lục địa.
"Chỉ cần ta tố cáo hắn cố ý hại mình là được đúng không?" Vương Nguyên đột nhiên nhào ra trước mặt Đế quân, hai mắt đỏ ngầu thì thào: "Ta tố hắn có âm mưu thâm độc, không chỉ muốn giết chết ta, khiến ta hồn phi phách tán mà còn có ý đồ bất chính với ta! Đế quân, cầu ngài hãy xem xét lại tội trạng của hắn, phế truất thành trở lại thành quỷ đi!"
"Vương Nguyên, đây đã là kết quả tốt nhất." Đế quân nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta nhân từ với tất cả mọi người, cho dù Vương Tuấn Khải cốt tuỷ là quỷ nhưng hắn cũng cần có một cơ hội làm người tốt, đúng không? Nhưng ta dĩ nhiên không hề thiên vị bất kỳ ai, nếu Vương Tuấn Khải đã có tội nặng như vậy, thì giam hắn vào thuỷ ngục mười năm để hắn sửa chữa lỗi lầm, ăn năn hối cải."
Đế quân không cho Vương Nguyên kịp nói thêm câu nào nữa, phất tay cưỡi mây rời đi.
Tiếp đó, y theo mệnh lệnh của Đế quân, Vương Tuấn Khải bị đẩy xuống Minh phủ lột xác thành người, nhưng quá trình tẩy tuỷ phạt cốt của hắn tương đối khủng bố, cuối cùng quỷ sai không ra tay được mà nhét luôn hắn vào hàng ngũ uống canh Mạnh Bà. Chưa thể rút bỏ cốt quỷ của hắn, thì để hắn quên đi cũng được, dẫu gì hắn cũng sẽ không ngờ mình lại sở hữu năng lực đó, không biết thì sẽ không kích phát sử dụng được.
Sau khi thực thi hình phạt, Vương Tuấn Khải quên hết thảy toàn bộ những gì xảy ra ở kiếp trước. Hắn biến thành một đứa trẻ phàm nhân bình thường, sống một cuộc sống bình thường cho đến khi người nhà bị một đám cướp giết chết. Hắn bị bán cho thương nhân trên thuyền, ép lao động khổ sai khi mới năm tuổi, hằng ngày thiếu ăn thiếu mặc, lại tiếp xúc quá nhiều với hạng tam giáo cửu lưu nên rất thích mắng người, mỗi lần mở miệng ra đều sẽ khiến người khác giận sôi.
Rồi Vương Nguyên xuất hiện.
Khi đó hoàng đế Đường triều đã được chẩn đoán sẽ không sống thọ, ráo riết tìm pháp sư lập đàn kéo dài mạng sống. Vương Nguyên mua Vương Tuấn Khải bằng một cái giá rẻ mạt, sau đó dẫn hắn đến Bát Nhã lâu sinh hoạt, mãi đến khi hắn đủ lông đủ cánh mới mang về đất liền, chuẩn bị chinh phạt Đường triều.
Ban đầu chỉ là thống lĩnh một nhóm quân tự túc do bách tính tự ứng cử, về sau hắn thu phục được một đội cướp tiêu ở hoang mạc, triệu tập không ít nhân vật phong vân trong giang hồ, chiêu mộ người có tài nhưng bị lãng quên. . .Dần dần, thế lực của hắn mỗi lúc một mạnh hơn, và cuối cùng cũng đến lúc trực diện chạm trán với triều đình.
Nghĩa quân của Vương Tuấn Khải thắng như chẻ tre, bởi hoàng đế đã hoàn toàn chìm đắm trong phương pháp trường sinh do một vị cao nhân bí ẩn đề cử, do Đường triều đã mục ruỗng đến mức phải huỷ đi để kiến tạo lại từ đầu. Sau khi chiến thắng vang dội, hắn chịu trách nhiệm đảm đương việc xây dựng một quốc gia mới, chờ nó đi vào quỹ đạo vốn có, Vương Tuấn Khải đột nhiên biến mất sau một đêm khiến thần dân hoang mang. Song chiếu theo chiếu chỉ của hắn, đã có nhân tài khác được hắn chọn làm kẻ cai trị tiếp theo, hoàn mỹ mạch lạc.
Vương Nguyên mang hắn trở về Bát Nhã lâu, đây là một hành vi trốn chạy, y biết sớm muộn gì Đế quân cũng tìm đến hai người bọn họ, cho nên dùng hết thần lực của chính mình che giấu tung tích cả hai, sống những ngày cuối cùng còn lại của kiếp tiên. Trước khi y mất đi cốt thần, đã kịp mang Vương Tuấn Khải giấu vào hộ khẩu Minh phủ, để hắn làm một phán quan không dính dáng gì đến yêu ma quỷ quái hay là tiên giới ở xa. Vì thế khi Đế quân phát hiện ra Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, đã không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn Vương Nguyên rơi vào luân hồi, Vương Tuấn Khải lửng lơ giữa dương thế và Minh giới, không còn nằm trong quyền quản hạt của mình.
Những chuyện này trải qua như một bộ phim chiếu chậm đối với Vương Nguyên đang tồn tại trong thể xác Vương Tuấn Khải. Cậu theo hắn từ những ngày đầu gặp 'A Nguyên', cùng hắn chiến đấu với quỷ hút máu, cùng hắn chịu phạt phế truất thành phàm thai, cùng hắn sống những ngày vui vẻ bên 'A Nguyên', cùng hắn đứng ở con hẻm nhỏ ở kinh thành Đường triều năm ấy chờ 'A Nguyên' trở lại.
Mỗi một kiếp 'A Nguyên' đầu thai, Vương Tuấn Khải đều đi tìm lại y, song bởi vì 'A Nguyên' sợ Đế quân sẽ gây bất lợi cho Vương Tuấn Khải nên giấu mình rất kỹ, cho đến tận ngày hôm nay.
Sau khi mọi thứ về với cát bụi, Vương Nguyên bị đánh văng ra khỏi cột sáng, cậu bần thần nửa ngày không nhúc nhích, bắt đầu sắp xếp lại những chi tiết hỗn loạn quay cuồng trong đầu mình. Cậu không có thời gian để tư lự về việc mình và 'A Nguyên' kia có phải là cùng một người hay không, cậu chỉ biết giờ phút này cậu có chung một nỗi sợ với y – sau tất cả những chướng ngại mà Uông Viễn gây ra cho bọn họ, liệu rằng bàn tay của Đế quân có tham gia vào?
Đế quân không tìm được họ nên sẽ dùng mọi biện pháp đuổi cùng giết tuyệt. Vương Nguyên bây giờ đã không có nhiều suy nghĩ vướng bận như 'A Nguyên', cậu ưu tiên chọn Vương Tuấn Khải, lúc này cậu sẽ làm tất cả để có thể kéo hắn về bên cạnh mình.
Cậu chợt nhận ra một chuyện, những con quái thú khổng lồ đã không còn ở đây. Vương Nguyên đứng dậy, kinh ngạc phát hiện vùng đất cực âm chi địa này đã biến thành một hoang mạc úa tàn trước bóng đêm. Không còn rừng rậm, không còn dòng sông ồ ạt, không còn hơi thở của sự sống, tất cả đều là cát bụi lạnh lẽo và đồi núi chập trùng chạy dọc vô tận, không thấy điểm cuối. Cậu sững sờ, trong thời gian cậu bị cột sáng hút vào, nơi này đã suy kiệt đến tình trạng gì rồi?
"Chết tiệt. . ." Vương Nguyên mắng thầm, định bụng sẽ chạy ra xa xem mọi thứ tồi tệ đến mức nào, nhưng cậu chỉ vừa mới động đậy tay chân, một cơn đau nhói ở bụng dưới đột ngột xộc thẳng lên não làm cho cậu chết điếng, ngã rạp xuống đất.
Vương Nguyên quỳ sụp xuống nôn ra máu tươi, trong máu có lẫn một đoạn xương trắng hếu. Cậu quyết đoán túm chặt lấy nó, mặc cho nó toả ra nhiệt độ nóng rực và không ngừng rung động. Vương Nguyên lau miệng, bắt đầu dựa vào nó để xác định nơi nào có tần số rung động nhiều nhất, cuối cùng càng đi càng cột sáng. Đến khi cậu dừng lại trước một vách núi đá, đoạn xương này như chịu va chấn kịch liệt mà vỡ tan thành bột phấn, theo gió trôi đi.
Vương Nguyên không chút do dự dùng máu của chính mình rưới lên mặt đất, chúng bốc khói nhanh chóng và ngưng kết thành những khối thuỷ tinh đa diện. Màu đỏ tươi đẹp đẽ ma mị hắc ám nổi bật giữa nền trời đen kịt, đánh thức khứu giác loài ác quỷ không tên.
Một bàn tay phá vỡ vách núi đá, thân người trắng bệch với đôi chân đầy vảy xám chậm rãi bò ra khỏi nơi ẩn náu. Tóc hắn rất dài, đen sẫm như con ngươi chính hắn, dính đầy bùn đất và cát bụi, từ xa trông như một loài thú hoang chuẩn bị nhe nanh nhọn tấn công con mồi.
Hoà thượng đã từng nói, cực âm chi địa là đất quỷ, sinh ra quỷ, thuần phục quỷ, nuôi dưỡng và tái sinh quỷ. Nguyên hình của Vương Tuấn Khải đã từng là cả vùng đất này, từng viên sỏi, từng chiếc lá đều là máu thịt của hắn, nhưng sau khi hắn phi thăng đăng tiên rồi bị giáng thành phàm nhân, hắn đã hoàn toàn thoát ly khỏi cực âm chi địa.
Rồi hắn quay lại một lần nữa rất gần đây.
Vương Nguyên đoán đó là lúc cậu đang hôn mê ở Dương gia, lúc đó cậu rơi vào hai giấc mơ kỳ dị, đánh thức không ít ký ức, cũng bổ khuyết không ít chuyện cậu nghi ngờ. Có lẽ ngay trong khoảng thời gian đó Vương Tuấn Khải đã gặp chuyện gì đó phải trở về cực âm chi địa, và rồi lây nhiễm hơi thở của nơi này, làm cho Đế quân chú ý, phát hiện ra sơ hở.
Cậu chỉ cho là hắn bị dính phải âm khí ở đây, nhưng giờ phút này cậu đã hiểu tại sao thái độ của cả hoà thượng lẫn Anh Minh đều trầm trọng như thế.
Vương Tuấn Khải hắn tái sinh thành quỷ, một lần nữa thành quỷ.
Mà ngay tại thời điểm này, hắn bị cực âm chi địa nuốt chửng rồi tái thế, trở thành một tân quỷ vương.
"Chúng ta có từng quen nhau không?"
"Tôi nợ anh."
"Nợ anh rất nhiều."
Quỷ vương chỉ mới nhú đầu ra khỏi núi đá, đã nhìn thấy kẻ đứng ở dưới kia chảy nước mắt nhìn hắn. Hắn không kịp suy nghĩ đã vồ tới xô đối phương ngã xuống đất, chăm chú quan sát đôi mắt sóng sánh mê ly kia.
"Tôi phi thăng là vì cậu, bị giáng thành phàm thai cũng vì cậu, chuyển thế vì cậu, trở thành phán quan cũng vì cậu." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói từng chữ một, đảm bảo rằng đối phương không có cách nào lơ là hắn: "Tái sinh cũng vì cậu."
Vương Nguyên không tránh né hắn, giơ tay chạm vào mái tóc bê bết cát bụi. Cậu có thể đoán được Vương Tuấn Khải đã hạ gục Uông Viễn bằng cách nào, hắn và cực âm chi địa vốn là một thể, sau bao nhiêu biến chuyển vẫn khó có thể chống lại nhau, chi bằng hợp thành một rồi nuốt chửng Uông Viễn. Không biết Vương Tuấn Khải làm cách nào để tách ra khỏi cực âm chi địa, nhưng bây giờ hắn đã sống sờ sờ ở trước mặt cậu, dùng hình hài và thân phận của chính hắn tiếp cận cậu, không phải là ở xa xa nhìn ngắm, không phải truy tìm trong lo sợ, mà là chân thực ấm áp tới mức cậu không kiềm được nước mắt.
Vương Nguyên không chút nghĩ ngợi, ngẩng đầu hôn hắn, lần đầu tiên chạm đến khoé môi hà khắc thích mắng người khác, lần đầu tiên khoá lấy miệng không cho hắn kịp thốt ra câu nào. Cậu không biết hôn một người phải điêu luyện như thế nào, cậu chỉ biết khoảnh khắc khi môi hai người chạm vào nhau, toàn bộ những gì cậu chuẩn bị trong đầu đều vỡ nát, cái mà cậu phát huy được là thứ trào dâng lên từ đáy lòng.
Vương Nguyên vừa hôn hắn vừa khóc, khàn giọng nức nở: "Tôi xin lỗi, xin lỗi. . .Tôi xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi không nên thiếu tin tưởng anh. . .Tôi sai rồi. . ."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu chăm chú, ánh mắt hắn chưa từng thay đổi, chỉ là dần dần hoá mềm mại, chầm chậm trở nên dịu dàng.
"Tôi còn nhớ cậu đã từng mở đến một giấc mộng, ở nơi đó chúng ta thành thân với nhau, trong một khách phòng màu đỏ hồng vói những tràng pháo tay vang dội." Hắn cúi đầu áp sát trán Vương Nguyên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn những giọt nước mắt lăn xuống khoé mi cậu: "Liệu tôi có vinh hạnh biến nó thành sự thật không?"
Vương Nguyên ngẩn ngơ.
Mãi một lúc sau cậu mới sụt sịt trả lời: ". . . Không phải lúc này."
Vương Tuấn Khải đứng dậy, ném cậu lên lưng rồi đi về phía cột sáng.
Vương Nguyên lau nước mắt xong, an vị trên lưng hắn rồi mới hoảng hốt nhớ đến nụ hôn mà chính mình chủ động. Cậu ngây người một hồi lâu, đưa tay sờ mặt: "Từ khi nào mình can đảm thế nhỉ. . ."
"Từ lúc tôi không mắng cậu nữa." Vương Tuấn Khải thản nhiên đáp: "Không ăn mắng nên cậu nhờn, dám chạy đến đây làm loạn."
"Anh cứu tôi nhiều rồi, giờ đến lượt tôi đến cứu anh." Vương Nguyên bĩu môi, rồi cúi đầu hỏi hắn: "Nhưng mà anh thích không?"
". . .Thích."
"Thích được tôi cứu hay là thích. . ."
"Đều thích."
"Hí hí. . ."
". . ."
". . ."
"Nằm yên đi! Cậu muốn ăn đòn hả?!."
"Được rồi."
Vương Nguyên ngọ nguậy mấy cái, nằm trên lưng hắn nhìn cột sáng từ từ phóng đại, thầm nghĩ, thấy hắn thường xuyên xù lông như vậy, ai biết được thế mà là một anh chàng biết ngại ngùng!
Hết Chương
Chương sau là kết rồi nè, xì poi có nước canh thịt nha. . . >