Hoa Ngư vẫn bộ dáng cẩn thận như ngày nào, sau khi ngó dáo dác chung quanh thì thần bí nói:
- Đệ biết Lâm sư huynh nằm vị trí thứ mười trong Long Bảng có sở thích đặc biệt đối với các loại tin tức cũng như các loại đồ vật linh tinh cổ quái. Mà huynh ấy cùng ta xuất thân cùng một nơi, cho nên có chút giao tình. Nếu như Trường sư huynh hứng thú thì đệ sẽ hỏi giúp.
- Nếu được như vậy thì còn gì bằng. Hoa sư đệ, đây là danh sách, còn đây là lân phiến, đây là một ít chi phí đi đường, dù chuyện có thành hay không thì coi như huynh cảm ơn đệ.
Nói xong liền đưa cho Hoa Ngư một tấm lân phiến, một bản danh sách và năm mươi Hạ phẩm linh thạch.
Hoa Ngư nhìn thấy số linh thạch này thì ánh mắt sáng lên. Gật đầu lia lịa đảm bảo, sau đó mới cáo từ rời đi.
Trần Dương theo đó cũng đi khỏi nơi này, trở về nơi ở.
Mấy ngày tiếp theo, Trần Dương một mực ở tại chỗ, không hề rời khỏi chỗ ở nữa. Chỉ có thêm một lần đem dược tài tinh luyện đến chỗ Tăng Đức thì được báo là chờ cho đến qua Hoá Long Tái thì mới tiếp tục làm nhiệm vụ. Vì vậy mà trong thời gian này, tất cả đều được xả hơi.
Tăng Đức khi thấy tu vi Trần Dương vậy mà đã tiến giai Trúc Cơ Sơ Kỳ thì trợn mắt há mồm, cười khổ không thôi, tuy nhiên sau đó cũng khôi phục. Bởi vì theo gã, dù Trần Dương có tiến giai Trúc Cơ Sơ Kỳ trước thì với thân phận Luyện Đan Sư thì gã vẫn còn giữ được chút tôn nghiêm của sư huynh.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã đến thời gian Hoá Long Tái diễn ra. Địa điểm tổ chức chính là nơi có Khiêu Chiến Đài. Lúc này, nơi này đã được cải thiện thành ba cái võ đài đặt cạnh nhau. Mà võ đài ở giữa chính là võ đài lớn nhất, được trang hoàng lộng lẫy nhất.
Theo dự định, võ đài lớn nhất chính giữa này là nơi sẽ diễn ra các loại khiêu chiến cao cấp nhất.
Mà Hoá Long Tái này chính là một cuộc thi đấu không có giới hạn, bất kỳ ai hợp cách đều có thể đăng ký được.
Mà ngày đăng ký, mỗi người sau khi đăng ký sẽ nhận một dãy số, sau đó những dãy số này sẽ được trộn lẫn, tuỳ thuộc vào vận khí mà sắp xếp.
Trần Dương ngày hôm nay sớm đã đến đăng ký, sau khi đọc tên rồi lấy một con số ‘’ thì liền chậm rãi rời đi.
Việc bốc thăm sắp xếp thứ tự này cũng mất nửa ngày thì mới xong.
Ở trên ba võ đài, có ba vị Kết Đan Kỳ là ba vị Đường chủ, lúc này tự thân xuất mã để chủ trì các trận đấu.
Ba người này vừa đứng lên đài, lập tức thi triển âm công đem quy tắc thi đấu ban bố ra.
Nội dung cũng đơn giản, đó là thi đấu chỉ đến điểm là dừng, không tổn thương đến tính mạng đối phương. Trong thi đấu cũng nghiêm cấm sử dụng các loại phương pháp tàn độc hoặc là âm hiểm để giành chiến thắng. Nếu làm như vậy, chẳng những không được công nhận chiến thắng mà còn bị trừng phạt nặng nề.
Mà số người đăng ký thi đấu dĩ nhiên ít hơn nhiều so với những người đến xem.
Chỉ thấy các đệ tử với đủ loại màu áo vây quanh các võ đài chật như nêm cối. Làm cho một số tu sĩ khi được gọi đến số của mình thì phải tung người bay lên võ đài.
Việc này cũng làm cho các trận đấu càng thêm kéo dài.
Trần Dương phải chờ đến ngày thứ hai thì mới đến lượt thi đấu. Trải qua hai ngày thi đấu, hiển nhiên có vô số đệ tử thắng cuộc, mặt mài hớn hở tươi rói, trái ngược hoàn toàn với những kẻ thua cuộc lầm lũi rời đi.
Lại nói, Luyện Đan Đường của Trần Dương lần này cũng có lèo tèo vài người tham gia. Chủ yếu là đến hóng hớt cổ vũ. Dù sao, đệ tử của Luyện Đan Đường thường ngày đều dồn trọng tâm vào việc học tập luyện đan chi đạo, còn tu vi thì chỉ cố gắng miễn cưỡng tiến giai để hợp cách luyện đan mà thôi.
Kêu những kẻ này đi đánh nhau, thay vì kêu họ đi so đấu thuật luyện đan thì còn có khả năng hơn.
Mà Trần Dương cũng để ý, con số lớn nhất tham gia Hoá Long Tái kỳ này cũng khoảng năm sáu trăm người, vì vậy mà ngoại trừ một ít thời gian ban đêm nghỉ ngơi thì thời gian còn lại mọi người đều tiến hành nghỉ ngơi khôi phục, sáng sớm hôm sau mới lại bắt đầu tỉ thí.
Mà trong hai ngày trước, Trần Dương nhìn thấy có một vài đệ tử Luyện Khí Kỳ xui xẻo gặp phải Trúc Cơ Kỳ đệ tử thì đều lắc đầu nhận thua.
Đùa sao, cách biệt giữa Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ hiển nhiên là không cách nào so sánh được. Cho nên thà rằng chịu thua còn giữ được chút mặt mũi, nếu như không biết sống chết mà đánh thì chắc chắn sẽ chịu khổ.
Mặc dù có một vị trọng tài quan sát để phòng ngừa những tu sĩ tham gia thi đấu không dừng tay được mà tổn thương đến mạng của người khác.
Còn những đệ tử Kết Đan Kỳ thì ngược lại không thấy xuất hiện.
Sau khi thử thăm hỏi tìm hiểu một chút thì Trần Dương mới biết, những đệ tử có tu vi Kết Đan Kỳ thì sẽ chờ khi nào chỉ còn lại hai mươi người cuối cùng, thì hai mươi đệ tử Kết Đan Kỳ kia sẽ tiến hành thi đấu với những người này, sau đó lựa chọn ra những người đạt được phần thưởng.
Cách làm này là muốn khuyến khích những đệ tử chưa đạt đến Kết Đan Kỳ còn có cơ hội để nhận phần thưởng, có thứ để mà phấn đấu. Mặc dù tám chín phần mười là những tu sĩ Kết Đan Kỳ sẽ giành những vị trí đầu, thế nhưng tầng lớp cao tầng bên trong Phiên Thiên Tông cũng muốn nhân dịp này mà quan sát những đệ tử ưu tú để có biện pháp bồi dưỡng thích hợp.
Dù sao, một khi đã là tu sĩ tu tiên càng lên cao thì thứ quan trọng nhất ngoài tư chất và cơ duyên còn có sự cố gắng và đạo tâm kiên định.
Những cao tầng Phiên Thiên Tông qua bao đời đều luôn truyền lại loại ý nghĩ này, thế cho nên chỉnh thể thực lực tông môn càng ngày càng mạnh thêm chứ không có bị suy yếu. Cũng vì vậy mà Phiên Thiên Tông dần đã trở thành cái gai trong chính những tông phái thường ngày cùng bọn họ hô hào chống lại ma đạo xâm lấn.
Lúc này, Trần Dương đang đứng dưới một cái võ đài, quan sát hai tu sĩ đang thi đấu bên trên, một trong đó là vị Đoàn sư huynh lúc trước Trần Dương từng gặp qua.
Đoàn sư huynh này hiện tại đã tiến giai Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi, hiện thời đang đánh với một tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ.
Mà tình cờ, tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ này lại là một cô gái rất xinh đẹp, thế nên chung quanh võ đài lúc này có hơn phân nửa khán giả đang cuồng nhiệt cổ vũ cho người đẹp. Cho nên sắc mặt Đoàn sư huynh nọ cũng không được tốt lắm.
Trần Dương thấy vậy thì lắc đầu, trong lúc đấu pháp mà để ngoại vật phân tâm thì dĩ nhiên đây là một sai lầm chết người.
Chỉ thấy trong chớp mắt, cô gái Trúc Cơ Trung Kỳ nọ liền đem một pháp bảo như đoá hoa sen bằng kim loại đánh ra vô số cánh hoa bằng linh khí đánh tới, khiến cho Đoàn sư huynh nhất thời lảo đảo ngã người ra sau rồi định dùng kiếm phản kích, thế nhưng cô gái kia lại giáng xuống một chưởng, nhất thời đem Đoàn sư huynh đánh văng xuống mặt đất.
Vị trọng tài thấy vậy bước tới chính giữa võ đài nói:
- Trận này số Song Nhi thắng! – Trận tiếp theo, số Trường Dân đấu với số Ngôn Húc.
Trần Dương nghe gọi đến tên mình, nhẹ nhàng nhún một cái lập tức phiêu nhiên đáp lên mặt võ đài.
Thân pháp tinh diệu bậc này khiến cho những người xem xung quanh trầm trồ.
Mà bên phía đối diện, một tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ cũng mặt mũi lạnh nhạt bước lên.
- Ngôn Húc sư huynh nghe nói có thân pháp cực kỳ quỷ dị, thông thường chỉ cần một hai chiêu đã giành được thượng phong, không biết có phải thật hay không?
- Nghe nói Ngôn sư huynh này ra tay vô cùng tàn nhẫn độc ác, lần này sợ rằng cũng không ngoại lệ!
- Nghe nói Tràm sư đệ bên Linh Thú Đường vì đắc tội với họ Ngôn này mà bị gã trả thù, tìm cách ép lên võ đài khiêu chiến, đánh cho nằm liệt giường, đến giờ vẫn chưa phục hồi nổi. Nghe nói phải nằm thêm mấy tháng nữa mới đi lại được!
- Vị sư huynh này có điều không biết, nghe nói Ngôn Húc sư huynh có chút quan hệ sâu xa, được Đổng trưởng lão rất là thưởng thức, vậy cho nên... Hắc hắc...
- À, vậy thì chẳng trách. Thế nhưng vị Trường sư huynh này là ai vậy? Sao lại mặc trang phục của Luyện Đan Đường, chẳng lẽ là mới bị Phương đường chủ chiêu mộ từ bên ngoài về hay sao?
- Mặc dù không biết là Trường sư huynh này từ đâu chui ra, nhưng ngay trận đầu đã gặp phải đối thủ này thì chắc chắn không có quả ngọt để ăn. Ài...
Bên trên võ đài còn chưa ra tay thì bên dưới đã nhốn nháo cả lên, vô số tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Mà Trần Dương dường như không nghe được gì, mắt đánh giá thanh niên đối diện.
Gương mặt của Ngôn Húc có chút anh tuấn nhưng lạnh lùng không có cảm xúc, ngay cả ánh nhìn Trần Dương cũng hết sức lạnh nhạt, hắn cũng đánh giá Trần Dương một chút, sau đó nói:
- Tiểu sư đệ, nhận thua đi. Ta một khi ra tay dù chính mình cũng cảm thấy sợ hãi!
Trần Dương nghe lời này thì trong lòng có xung động muốn cười lớn. Bởi vì theo Trần Dương được biết, mỗi khi có nhân vật trong truyện hay trong phim nào đó mà nói những lời này ra thì chắc chắn sau đó sẽ bị đập nhừ tử.
Trần Dương mở miệng hơi nhếch lên, nói:
- Ngôn sư huynh, nếu vậy sư đệ cũng muốn được chỉ giáo một chút. Xin sư huynh lát nữa cứ tự do thi triển hết tài năng xem sao!
Ngôn Húc nghe vậy thì khoé miệng co giật, không ngờ có kẻ còn tự tin hơn cả hắn, liền cười lạnh nói:
- Tốt, nếu đã như vậy, mọi người cũng không cần trách ta ra tay quá nặng. Sư đệ, ta nhường ngươi đánh trước ba chiêu.
Nói xong, Ngôn Húc phẩy tay áo một cái, lập tức tà áo không gió tự bay, nhìn qua hết sức tiêu sái tuấn lãng, làm cho những nữ tu bên dưới ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ say mê.