- Nhường ta ba chiêu?
Trần Dương có chút không dám tin.
Chẳng lẽ trong truyền thuyết có nhắc đến một loại người thích tự ngược là sự thật?
Thấy dáng vẻ sợ hãi xen lẫn bất ngờ của Trần Dương, Ngôn Húc càng cảm giác được sự phong độ của bản thân, cười nhẹ nói:
- Trường sư đệ, quân tử nhất ngôn. Ta là sư huynh của ngươi, lời nói ra tất nhiên sẽ giữ lời. Tốt lắm, tới đi!
Mà lúc này, trọng tài ánh mắt cũng có vẻ hơi chán ghét liếc qua Ngôn Húc một cái, nói:
- Tỷ thí bắt đầu!
Vừa nghe lời này, Trần Dương liền nở nụ cười, chắp tay cười khổ nói:
- Sư huynh, nếu là như vậy thì ta cũng không khách sáo!
Nói xong, đột nhiên thân ảnh Trần Dương loé lên biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Ngôn Húc, vung tay đấm ra một quyền.
Quyền ảnh bay ra, không có chút nào khí thế lan ra, càng không có kình lực tràn ra, nhìn qua giống như võ sĩ thế tục đánh nhau.
Ngôn Húc nhìn quyền này của Trần Dương, trên môi liền tiêu sái, định nói gì đó.
Tronng lòng gã cho rằng quyền này chỉ đủ gãi ngứa cho hộ thân linh khí của gã mà thôi, chưa kể trong người Ngôn Húc còn có một bộ nội giáp do chính tay Đổng Siêu ban tặng, lực phòng ngự cực kỳ bất phàm.
Đang lúc Ngôn Húc định cười nhạo Trần Dương thì bỗng dưng một âm thanh ‘Hứ~~’ truyền ra, Ngôn Húc tựa như diều đứt dây, bay ra khỏi võ đài, rơi về phía xa, miệng ộc ra một dòng máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.
Trọng tại thấy cảnh này liền không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bay đến vạch áo Ngôn Húc ra thì liền phát hiện có một nội giáp màu bạc đã đỡ hơn phân nửa kình lực, bất quá trên nội giáp cũng bị lõm sâu vào bên trong hình nắm đấm.
Mặc dù không biết Ngôn Húc bị gãy bao nhiêu cái xương, nhưng trọng tài thân là một vị Đường chủ, lập tức xuất thủ nắn lại xương gãy và nhét vào miệng gã một viên đan dược rồi mới gọi người đưa y đi.
Sau đó, trọng tài lại đi trở lại khán đài, giữa ánh mắt kinh hãi xen lẫn sợ hãi của đám đệ tử bên dưới mà tuyên bố:
- Trận này số Trương Dần thắng. Trận tiếp theo, số Quy Tam đấu với số Miêu Lực.
Trần Dương nghe vậy thì nhẹ nhàng đi ra khỏi võ đài.
Lúc này, Trần Dương cũng không cần chen chúc nữa, vì đám đệ tử bên dưới đã tự động tách ra nhường cho hắn một con đường.
Tu Tiên Giới là như vậy, chỉ cần thể hiện ra thực lực thì sẽ được người khác kính trọng.
Mà giờ phút này, một quyền của Trần Dương cũng làm cho vô số người không thể giải thích.
Thông thường, những loại quyền pháp càng mạnh thì biểu hiện khi xuất chiêu cũng càng gây nhiều kinh động, vì dụ như toả ra quang mang hoặc ít nhất cũng phát ra chút khí tức gì đó.
Thế nhưng vừa rồi Trần Dương chẳng khác gì đấm ra một đấm tựa như một võ sĩ thế tục bình thường, thế nhưng, nếu đó là cú đấm bình thường thì chuyện Ngôn Húc bị đánh đến nội giáp cũng bị hư hỏng, còn bản thân gã thì không có một tháng tịnh dưỡng thì đừng mong đi lại.
Mà cũng rất có thể là vừa rồi Trần Dương còn giữ lại lực.
Trận đấu sau đó cũng vì sự kiện này mà làm lu mờ một chút, bởi vì các đệ tử đứng xem chung quanh vẫn chưa thể hết rung động về một quyền bí ẩn của Trần Dương.
Mà mấy ngày tiếp theo, cũng không còn ai dám khinh thị Trần Dương nữa, mỗi khi lên thi đấu đều tận tình thi triển thực lực, thậm chí có người còn chưa kịp chào hỏi đã lao vào, khiến cho Trần Dương cười khổ không thôi.
Tuy nhiên, với trình độ của mình, Trần Dương thậm chí chỉ dùng độ cường hãn của nhục thân cộng với thân pháp linh hoạt cũng đủ để giành chiến thắng, lọt thẳng vào vòng trong.
Nếu như Trần Dương thắng vòng này thì sẽ chính thức bước chân vào top bốn mươi người mạnh nhất trong đợt Hoá Long Tái này.
Mà mục đích của Trần Dương chỉ cần lọt vào nhóm ba mươi người là đủ. Do đó, Trần Dương đã có kế hoạch của mình.
Hôm nay đối thủ của Trần Dương là một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ có chút mi thanh mục tú, nhìn bộ dáng chỉ tầm hai mươi tuổi, so ra còn trẻ hơn bộ dáng của Trần Dương hiện tại.
Thanh niên này theo như trọng tài nói thì tên gọi là Khổng Trình, bất quá sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu thì Khổng Trình cũng chưa động thủ mà là cẩn thận đánh giá Trần Dương.
Xem ra những thông tin về Trần Dương thì cũng đã được người này tìm hiểu không ít.
Trần Dương thấy dáng vẻ thận trọng của người này miệng khẽ nhếch, liền bước chân tới trước, lập tức thân ảnh loé lên.
Mà Khổng Trình thấy cảnh này thì sắc mặt càng thêm ngưng trọng, bàn tay vỗ túi trữ vật bên hông lập tức xuất hiện một con linh thú nhỏ nhắn như mèo nhỏ.
Con mèo này vừa xuất hiện lập tức ngồi trên vai của Khổng Trình, sau đó từ ánh mắt chiếu lên một tia đang mang, ‘ngao’ lên một tiếng.
Khổng Trình nghe tiếng Ngao này thì dường như hiểu được gì đó, bàn tay vung lên liền có một cây cung toàn thân toả ra hàn khí lạnh lẽo.
‘Chíu! Chíu! Chíu!’
Ba mũi tên mang theo hàn khí bức người lập tức bị bắn ra, lao đến tựa như ba đạo lưu tinh bắn về một phía.
Mà ngay lúc này, thân ảnh Trần Dương đột nhiên xuất hiện, sắc mặt khó coi nhìn ba mũi tên mang theo hàn khí bức người lao tới, thân ảnh đột nhiên uốn éo một cái, lấy một góc độ quỷ dị né tránh ba mũi tên đang lao tới.
Khổng Trình thấy cảnh này thì chẳng những không thất vọng mà sắc mặt càng thêm vui mừng, nhún một cái lập tức lao tới, bàn tay lại thu lại cây cung mà xuất hiện một thanh Bán Nguyệt Đao.
Chỉ thấy Khổng Trình vung tay lên định đem Bán Nguyệt Đao chém tới.
Mà trước đó, Khổng Trình thông qua một số tin tức thu thập được thì Trần Dương này rất có thể chuyên tu công pháp luyện thể, cho nên lúc này lực đạo trong tay chẳng những không yếu đi chút nào mà càng thêm dồn sức, muốn một kích giành chiến thắng.
Bất quá, thân hình Trần Dương ngay khi còn chưa trở lại bình thường thì bàn tay đã điểm tới một cái sử ra Cầm Long Thủ liên tiếp chụp lấy ba mũi tên vừa sượt ngang người mình ném ngược trở lại.
Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Khổng Trình vừa bắn tên ra thì thân ảnh đã động, như tin chắc Trần Dương sẽ rơi vào đúng kế hoạch mà gã đã sắp xếp tỉ mỉ.
Thế nhưng cho dù ngàn tính vạn toán thì cũng không tính ra Trần Dương trong lúc né tránh lại còn có thể sử ra thủ pháp kỳ dị vậy mà chụp lấy ba mũi tên tràn ngập hàn khí ném ngược trở lại.
‘Xoẹt~~Xoẹt~~Xoẹt~~~’
Ba mũi tên phá không lao ngược trở lại, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc Khổng Trình bắn ra gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt đã cắm vào đầu vai và hai bắp đùi của Khổng Trình, chuẩn xác đem kinh mạch của gã phong ấn lại. Ngay cả cánh tay cầm Bán Nguyệt Đao cũng ngưng giữa không trung, không nhúc nhích được mảy may.
Khổng Trình không phải là tu sĩ cấp thấp, nếu như lúc này gã muốn, vẫn có thể mạnh mẽ khơi không huyệt đạo, đem thương thế ép xuống miễn cưỡng duy trì lực chiến đấu.
Thế nhưng ngay khi ý định này loé lên thì đột nhiên Khổng Trình đã thấy thân ảnh Trần Dương loé lên xuất hiện trước mặt chuẩn bị vung nắm đấm lên thì liền lớn tiếng nói:
- Ta nhận thua!
Trần Dương đang cực nhanh đấm ra, quyền ảnh đã đi được nửa đường, nghe tiếng la này của Khổng Trình thì ánh mắt loé lên, bàn tay ngưng lại giữa không trung, tựa như vừa rồi không hề vung quyền mà nhẹ nhàng thu tay lại, nhìn Khổng Trình nói:
- Đa tạ!
- Là ta đa tạ Trường sư huynh nương tay mới đúng!
Khổng Trình cười khổ nói, trong mắt gã, Trần Dương này chắc chắn là ẩn tàng thực lực, cho nên cách xưng hô cũng theo đó thay đổi.
Trần Dương nghe vậy cũng chỉ cười cười xoay lưng lại nhìn trọng tài.
Vị này lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng tuyên bố kết quả Trần Dương thắng cuộc.
Trần Dương nghe vậy mới thuận tay cầm ba mũi tên toả ra hàn khí nồng đậm kia rút ra, thuận tiện nói:
- Hàn khí này tuy lợi hại, thế nhưng nếu như để lâu ngày chắc chắn sẽ khiến cho kinh mạch dần dần bị thu hẹp lại rồi đông cứng. Vừa rồi ta đã giải khai ba chỗ bị tắc nghẽn chính, Khổng sư đệ chỉ cần về đem Hàn khí này luyện hoá, sau đó tìm một Hoả công pháp để cân bằng lại là có thể diệt trừ hậu hoạn về sau!
Khổng Trình nghe lời nói của Trần Dương truyền âm vào tai thì ánh mắt đột nhiên co rút, ngay sau đó là mừng rỡ, tròng mắt hơi đỏ lên, định nói lời cảm tạ thì phát hiện thân ảnh của Trần Dương đã đi xa rồi.
Sắc mặt thoáng cái ngẩn ngơ, Khổng Trình liền nhìn thật sâu theo bóng lưng của Trần Dương, cũng bất chấp đang đứng trên võ đài, chắp tay cúi người nói lớn:
- Đa tạ đại ân của Trường sư huynh!
Những người vây xem thấy cảnh này thì không hiểu ra sao, đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Khổng Trình, nghi ngờ người này chẳng lẽ bị đánh đến đầu óc mụ mị.
Trần Dương sau khi rời khỏi võ đài thì cũng không có dừng lại mà một mạch đi về chỗ ở của mình, hoàn toàn không để cho người khác có cơ hội bàn tán thêm điều gì.
Mà trận đấu kỳ lạ của Trần Dương rất nhanh bị những màn thi đấu đặc sắc khác làm cho hơi mờ nhạt.
Mà liên tục hai ngày sau đó thì thi đấu vòng loại mới xem như kết thúc, hai mươi đệ tử xuất sắc nhất cũng được chọn lựa ra.
Số của hai mươi người này sẽ trộn lẫn vào, sau đó được bốc thăm may rủi để quyết định cặp đấu.
Mà sau khi thi đấu xong, hai mươi người thắng lợi sẽ tiếp tục đấu với nhau để phân thứ hạng. Còn hai mươi người bị thua cũng sẽ thi đấu thêm một vòng để quyết định thứ hạng tiếp theo.
Trần Dương sau hai ngày thì đi đến nơi này, nhìn kết quả bốc thăm mà cười cười.
Đối thủ của hắn tiếp theo là một tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ!