Nghe Ngưu Đầu âm thần muốn đòi bảo vật, Chu Thanh nắm chặt hơn Khổn Tiên Tác trong tay áo, sợ bị con đầu trâu này phát hiện, uy lực của Khổn Tiên Tác thế nào Chu Thanh đã tận mắt chứng kiến, tứ đại pháp vương cũng là những bậc cao thủ, thế mà bị trói gô không hề kháng cự được, mình vừa mới cuỗm được cầm còn chưa nóng tay, nếu dâng cho con đầu trâu này thì chẳng khác nào cắt lấy một miếng thịt trên thân mình, hơn nữa Khổn Tiên Tác là pháp khí tốt nhất đối phó với Côn Lôn, không giống như Hóa Huyết thần đao cứ hay có tác dụng ngược, lại không giống Roi Đả Thần chỉ phát huy được chút uy lực ít ỏi, khi đối phó với đám cao thủ đông như kiến của Côn Lôn, dùng Khổn Tiên Tác là thích hợp nhất.
Chu Thanh đã tính toán kĩ, Roi Đả Thần ở trên cao ẩn nấp, chỉ cần Ngưu Đầu âm thần đòi lấy Khổn Tiên Tác, mình sẽ liều mạng với nó luôn, chiếc roi đó có tên là Đả Thần, tin chắc không đặt sai tên đâu, mỗi món pháp bảo trong trận chiến Phong Thần đều đúng với tên gọi, con đầu trâu này là âm thần địa phủ, pháp lực cao thâm, Chu Thanh có dùng kim thân pháp tướng e rằng cũng đánh không lại, giờ chỉ còn trông mong vào Roi Đả Thần thôi.
Trong không gian ảo của mình, Chu Thanh hoàn toàn nắm rõ từng ngỏ ngách, tuy phải phân tâm duy trì không gian không bị sụp đổ, nhưng cũng đủ sức che giấu nguồn sóng năng lượng dao động của Roi Đả Thần, ngay cả Ngưu Đầu âm thần cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Dễ thôi mà! Đại thần hãy thu lại khí tức trước, tiểu đạo pháp lực còn non kém, mở ra không gian này đã phí sức lắm rồi, vừa nãy bị đại thần chấn động, tiểu đạo đã sắp chịu hết nổi.” Chu Thanh thấy con đầu trâu đòi hối lộ, cũng bắt đầu đưa ra yêu cầu, dù gì thì đối với nó cũng không phải việc gì to tát, tin chắc sẽ đáp ứng ngay chút yêu cầu nhỏ này thôi, chỉ cần Ngưu Đầu âm thần thu khí tức lại, Chu Thanh không còn sợ Roi Đả Thần sẵn sàng đánh lén bất cứ lúc nào bị phát hiện nữa.
Quả nhiên Ngưu Đầu âm thần cười ha hả khoái chí, toàn thân lay động, áp lực đè lên bầu không gian tan biến, chỉ là đôi mắt đỏ ngầu của nó vẫn dán chặt vào Chu Thanh dò xét làm hắn sởn tóc gáy.
Cảm giác này Chu Thanh chỉ từng có qua một lần khi đối mặt với Bạch Khởi bị nhốt trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, khác nhau là Bạch Khởi không có ác ý, còn con đầu trâu này rõ ràng có ý đồ với mình, nếu nó muốn bắt giữ mình chắc dễ như trở bàn tay, Chu Thanh không hề nghi ngờ điều đó.
“Tiểu tử ngươi biết điều đấy, thật không ngờ người tu đạo hiện nay cũng khôn ra ấy nhỉ? Mau nộp bảo vật ra đây đi, đừng có đưa món gì kém cỏi ra lừa ta đấy, ta là chuyên gia giám định bảo vật đấy nhé! Trên người ngươi có hai món pháp bảo mạnh mẽ, một chánh một tà. Úi! Còn lợi hại hơn cả Âm Thần Xoa của ta nữa, ta cũng không tham lam, chỉ cần ngươi đưa ra món bảo bối mang tà khí, ta sẽ không làm khó ngươi nữa, còn cho ngươi lấy đi kí ức nghiệt duyên của cô gái kia. Thế nào? Dù gì có mất đi một đứa cũng chẳng có gì to tát, ta luyện chế cây thần xoa này đã lấy trộm từ Lục đạo luân hồi ít nhất mười mấy vạn âm…”
Ngưu Đầu âm thần đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng không nói nữa, sợ Chu Thanh nghe ra chuyện gì, khi quan sát sắc mặt Chu Thanh, thấy hắn hình như không mấy quan tâm, Ngưu Đầu âm thần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vừa rồi nó dùng Âm Thần Nhãn quét qua, thấy trên người Chu Thanh có món pháp bảo thuộc hàng khủng, linh lực dao động ghê gớm, ngay cả một số pháp bảo của âm tào địa phủ như Bút Phán Quan, Luân Chuyển La Bàn, Gậy Khóc Tang đều chỉ mạnh bằng một nửa, e rằng chỉ có pháp bảo lợi hại nhất trấn áp địa phủ Sổ Sinh Tử mới có thể so sánh.
“Tên này sao có pháp bảo khủng khiếp thế nhỉ? Hí hí! Hôm nay ta giàu to rồi, có được pháp bảo kia, địa vị của ta ở địa phủ sẽ được nâng cao. Tin chắc tên tiểu tử này cũng không dám không giao nộp, cứ để hắn giải trừ nghiệt duyên cho cô gái thì có sao, dù gì từ sau vụ Đại Viên Vương, địa phủ quản lí lỏng lẻo hơn nhiều rồi, bằng không ta đâu dễ dàng lấy trộm từ Lục đạo luân hồi nhiều âm hồn như thế tế luyện pháp bảo chứ!”
“Hừ! Tên khốn Mã Diện lấy trộm cũng không ít hơn ta đâu, may mà hôm nay đến phiên ta trực, bằng không để Mã Diện vớ được món hời này, vậy ta còn có chỗ đứng sao? Thật không ngờ trần gian có pháp bảo lợi hại như thế. Hí hí! Tiếc là âm thần như ta phải có chuyện gì đặc biệt mới được đến nhân gian, bằng không ta cứ lên đó vơ vét hết bảo vật, đám người tu đạo trên đó ai cũng yếu như sên, có tập hợp lại cũng không chống nổi cái móng tay của ta!”
Ngưu Đầu âm thần quả nhiên có bản lĩnh, chỉ nhìn thoáng qua là phát hiện ngay hai món pháp bảo Khổn Tiên Tác và Hóa Huyết thần đao trên người Chu Thanh, còn những món khác đều bị khí thế từ món này che lấp, Ngưu Đầu âm thần nói năng trở nên nhỏ nhẹ hơn là vì không muốn dồn Chu Thanh vào đường cùng, lỡ hắn liều mạng tung cùng lúc món pháp bảo kia ra thì nguy, nhất là món pháp bảo mang nặng ma khí, thần niệm của Ngưu Đầu âm thần còn chưa tiếp cận được đã bị dội ngược lại, một cảm giác sợ hãi le lói.
Ngưu Đầu âm thần thu lại sức ép, Chu Thanh thoải mái hẳn, biết đối phương phát hiện mình có bảo vật, Chu Thanh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù gì thì con đầu trâu này là nhân vật đẳng cấp thần linh rồi, nếu nó không phát hiện mới lạ đó. Nghe Ngưu Đầu âm thần muốn lấy Hóa Huyết thần đao chứ không phải Khổn Tiên Tác, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm, tuy có chút xót của, nhưng giờ hết cách thật rồi, địa phủ quản lí kiểu gì mà để một Ngưu Đầu âm thần nhỏ nhoi lấy trộm mười mấy vạn âm hồn từ Lục đạo luân hồi tế luyện pháp bảo, còn ghê gớm hơn nhiều lần cả các đại ma đầu chốn nhân gian, chả trách ai cũng nói địa phủ là nơi khủng khiếp nhất.
Đắc tội với Côn Lôn còn được, chứ đắc tội với âm tào địa phủ, cho dù Chu Thanh gan to tày đình cũng không dám nghĩ tới, trừ khi hắn có sức mạnh đủ để tung hoành tam giới.
“Nếu đại thần đã bảo vậy, tiểu đạo tất nhiên không dám làm trái, còn phải cảm ơn đại thần đã thông cảm bỏ qua vụ việc lần này ấy chứ!” Chu Thanh bề ngoài tươi cười giả lả, trong lòng lại nguyền rủa tổ tông mười tám đời con đầu trâu này, “Đợi sau khi ta đắc đạo thành tiên rồi, việc đầu tiên ta làm là xông phải địa phủ lôi ngươi ra đánh nhừ tử. Hứ! Chỉ là một âm thần nhỏ nhoi, ngươi tưởng mình là một trong vị thần tiên có tên trong bảng Phong Thần chắc!”
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Chu Thanh vẫn phải lấy Hóa Huyết thần đao ra, dù sao thì thanh đao này đã không còn hữu dụng với hắn nữa, tác dụng ngược của nó quá lợi hại, đợi vượt qua đại nạn này trước đã, tu thành tiên xong sẽ đòi lại cũng chưa muộn.
“Sớm biết vậy thì mình tế luyện Khổn Tiên Tác rồi, phối hợp luôn với Roi Đả Thần thì đâu còn sợ con đầu trâu này nữa, Khổn Tiên Tác ngay cả thần linh còn phải sợ, nói gì đến tên âm thần cỏn con như ngươi.” Chu Thanh hối hận mình nhất thời nôn nóng không tế luyện Khổn Tiên Tác trước rồi mới mở ra Lục đạo luân hồi, sức mạnh luôn luôn giữ vị trí độc tôn mà.
Thấy Chu Thanh lấy ra thanh đao đen sì, Ngưu Đầu âm thần nhìn cái liền phát hiện ngay chuôi đao chó sói hai đầu, đôi mắt đỏ ngầu lòi cả ra ngoài. “Là món bảo vật này à…” Ngưu Đầu không dám tin vào mắt mình, nếu không cố gắng kiềm chế cơn phấn khích, tin chắc nó đã xông tới vồ lấy thanh đao rồi.
“Con đầu trâu này có trí khôn cao hay thấp nhỉ? Xem ra nó biết nhìn hàng đấy!” Chu Thanh thấy Ngưu Đầu âm thần lúc thì tinh khôn, lúc thì ngờ nghệch như cái đầu trâu của nó, thật không biết đâu mà lần. Chu Thanh đành nâng cao cảnh giác, chỉ cần nó manh động, Roi Đả Thần phải quất vào nó ngay.
“Thanh đao này tiểu đạo tình cờ nhặt được, nhưng tà khí trên thanh đao quá nặng, xung đột với đạo pháp tiểu đạo tu luyện, nên trước giờ tiểu đạo chưa từng dùng đến, không biết uy lực thế nào nữa, đại thần có biết về món bảo vật này không?” Nói nhăng nói cuội thì Chu Thanh là cao thủ đệ nhất, Chu Thanh nhận ra con đầu trâu này biết Hóa Huyết thần đao nên giả bộ ngờ nghệch.
“Ngươi không biết gì về món báu vật này à?” Ngưu Đầu âm thần dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét Chu Thanh, thấy Chu Thanh trưng ra bộ mặt thành khẩn, nó mới yên tâm gật gù, nói: “Món pháp bảo này ta cũng chỉ biết là pháp bảo Ma đạo dữ dội, nếu như ngươi chưa sử dụng lần nào, thế thì tốt lắm!”
“Úi! Là Hóa Huyết thần đao! Lần này ta giàu to rồi, lần đầu ra tay mà đã vớ được báu vật này, may mà tên đạo sĩ kia không biết lai lịch của thanh đao, bằng không ta còn phải phí sức giết người diệt khẩu ấy chứ… Có thanh đao này rồi, đợi khi ta tu luyện thành công, đuổi luôn lão già Sở Giang Vương xuống, ta tự làm Diêm Vương còn được đó. Ha ha! Chỉ có điều lai lịch của thanh đao này quá lớn, rất dễ bại lộ, ngộ nhỡ sau này tên đạo sĩ kia biết được lai lịch thanh đao thì không hay lắm đâu! Thôi vậy, ta phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, đề phòng tin tức bại lộ.”
Chu Thanh quan sát thấy Ngưu Đầu âm thần xoay tròn đôi mắt gian manh là biết ngay ý định xấu xa của nó.
“Nộp ra đi! Ta nhận pháp bảo của ngươi tất nhiên sẽ làm việc giúp ngươi, ta không truy cứu tội ngươi trộm đồ từ Lục đạo luân hồi nữa.” Ngưu Đầu âm thần dấn thân về phía trước, quơ tay một cái tóm lấy Hóa Huyết thần đao trên tay Chu Thanh.
Sau khi tóm được thanh đao, Âm Thần Xoa phóng mạnh ra ngoài, không nhắm vào Chu Thanh mà nhắm vào bức vách không gian, cây chĩa này ném đi với tốc độ vừa nhanh vừa mạnh như thế, Chu Thanh tưởng nó muốn phá tan không gian của mình.
Bình! Âm Thần Xoa đen sì đánh vào bức vách, kết quả thực không thể tưởng tượng, không gian không những không bị sập mà còn kiên cố hơn, không hề có dấu hiệu dao động, bức vách nổ ra đóm lửa lân tinh xanh lè, vô số hồn ma ẩn hiện, tiếng gào thét thảm thiết chốc chốc lại đâm vào tai đau nhói.
Chu Thanh thu lại con rết thiết bối, không gian đã kiên cố không cần phải hao tổn chân nguyên nữa, nhưng phen này Chu Thanh lại không vui nổi, hắn cảm thấy âm khí ngùn ngụt bao bọc lấy không gian của mình, cơ hội để mình bỏ chạy đã bị phong tỏa, cái con đầu trâu này muốn hại mình đây mà! Truyện "Phật Đạo "
“Đại thần làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn lừa dối tiểu đạo?” Chu Thanh thấy Ngưu Đầu âm thần hành động, biết ngay tình hình không hay, sắc mặt trở nên khó coi.
“Tiểu tử, ngươi đừng có trách ta, tại ngươi giữ báu vật quá mạnh, ta không thể để bại lộ tin tức được, ta sẽ đánh ngươi vào đạo luân hồi làm súc vật, sau mười lần chuyển thế mới lại được làm người. Yên tâm! Ta sẽ cho ngươi đầu thai vào gia đình đại phú đại quý, để ngươi sống sung túc suốt đời, coi như báo đáp ngươi tặng bảo vật vậy!”
Ngưu Đầu âm thần phong tỏa không gian, đang hí hửng không vội ra tay, suýt xoa Hóa Huyết thần đao trong tay, cười ha hả: “Pháp bảo này lợi hại như thế, ngươi không thể nào chưa dùng đến. Hí hí! Muốn gạt ta à, đừng mơ nhé! Mà cho dù ngươi không biết lai lịch thanh đao này thiệt, ta cũng không tha cho ngươi được! Ngươi hãy tự hủy thân xác đi, để ta ra tay là đánh ngươi hồn xiêu phách tán đó, đến lúc đó muốn chuyển thế làm súc vật cũng không được đâu. Ta biết ngươi còn một món pháp bảo nữa, nộp luôn ra đây đi! Ta nhận lời ngươi không làm khó cô gái này là được chứ gì.” Ngưu Đầu âm thần chưa ra tay vì còn e dè món pháp bảo còn lại của Chu Thanh, nếu nó sớm biết Khổn Tiên Tác của Chu Thanh còn chưa qua tế luyện, hoàn toàn không thể sử dụng, vừa rồi đã xông vào ra tay luôn rồi.
“Mẹ kiếp! Sớm biết con trâu này sẽ chơi chiêu này mà, giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ ta phải đắc tội với âm tào địa phủ?” Chu Thanh cuống cuồng tính kế, con đầu trâu này nhận hối lộ rồi mà còn muốn giết người diệt khẩu, lợi hại hơn cả mình một bậc, Chu Thanh xem như học được một bài rồi.
“Hừ! Đại thần hành sự kiểu này, chỉ sợ bị đồng liêu biết được, đến lúc đó muốn giấu cũng không được đâu, hay là để tiểu đạo tặng thêm cho ngài một món pháp bảo nữa, xin đại thần hãy từ bi tha cho. Tiểu đạo xin hứa ngậm miệng như hến, tuyệt đối không nhắc lại chuyện hôm nay trước mặt người ngoài.”
“Có ai biết chứ? Hôm nay là ngày bổn thần canh giữ Lục đạo luân hồi, việc này chỉ có mình ta biết thôi. À! Ngươi nộp pháp bảo kia ra đi, ta sẽ suy nghĩ lại, chỉ cần ngươi thề không tiết lộ chuyện hôm nay, bổn thần có thể tha cho ngươi một con đường sống. Hí hí!” Ngưu Đầu âm thần nhếch mép nham hiểm, nhìn là biết nó đang dụ dỗ Chu Thanh.
Chu Thanh tất nhiên không tin tên tráo trở này nữa, nhủ thầm: “Thì ra thần tiên cũng chỉ có vậy, còn bỉ ổi hơn cả ta nữa, hôm nay ta đã được lãnh giáo rồi!”
Những lời vừa rồi chỉ là thăm dò, giờ Chu Thanh đã xác nhận xong chuyện này chỉ có một mình con đầu trâu này biết, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, vội lấy ra Khổn Tiên Tác ném qua cho Ngưu Đầu âm thần. Khổn Tiên Tác vừa mới bay ra khỏi tay áo, ánh vàng lấp lánh, sóng năng lượng tràn ngập toàn bộ không gian, lũ hồn ma bám trên bức vách bị ép dẹp lép như con tép, không dám động đậy kêu gào nữa.
“Khổn Tiên Tác!” Ngưu Đầu âm thần đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhìn thấy sợi dây thừng vàng chóe liền buộc miệng thốt lên: “Ngươi chưa tế luyện món pháp bảo này, đó là báu vật trên trời đấy!” Với pháp lực của Ngưu Đầu âm thần tất nhiên nhìn ra Khổn Tiên Tác chưa bị Chu Thanh tế luyện rồi.
“Chẳng lẽ tên đạo sĩ này bị ấm đầu?” Ngưu Đầu âm thần ngờ ngợ trong lòng, có pháp bảo lợi hại mà không tế luyện, chắc hắn bị điên?
Ngưu Đầu âm thần có được Hóa Huyết thần đao đã vui mừng lắm rồi, nay thấy Khổn Tiên Tác sắp rơi vào tay, nó đang nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ không?
Chính vào giây phút Ngưu Đầu âm thần đưa tay tóm lấy Khổn Tiên Tác, trên cao một sợi roi vàng quất thẳng xuống đỉnh đầu nó.
“Vốn định cho ngươi chuyển thế luân hồi, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, ngươi vi phạm luật trời, bổn thần phải đánh ngươi hồn xiêu phách tán!” Ngưu Đầu âm thần cực kì gian xảo, tuy bị món pháp bảo mê hoặc, nhưng dù gì cũng là cao thủ đẳng cấp âm thần, Chu Thanh vừa vận công lực nó đã nhận ra ngay, còn trong một thời gian ngắn ngủi nói ra câu dài thòng như thế.
Roi vàng quất xuống cực mạnh, Ngưu Đầu âm thần cũng không dám khinh suất, hai chiếc sừng trâu trên đỉnh đầu trở nên đỏ rực, bắn ra hai tia lửa đen sì, tách ra thành muôn vàn sợi tơ đen chụp vào cây roi quất xuống. Tia lửa này được Ngưu Đầu âm thần thu thập lửa địa ngục và ma khí U Minh trên đường hoàng tuyền chế luyện ra, vô cùng lợi hại, lửa địa ngục đốt cháy mọi vật, ma khí U Minh chuyên vấy bẩn pháp bảo bí kiếm của Đạo môn, Ngưu Đầu âm thần vẫn chưa nhìn rõ cây roi quất xuống là báu vật gì nên nó tự tin có thể đỡ nổi.
Ngưu Đầu âm thần vươn hai tay ra, hai cánh tay to bè mọc đầy lông lá đen sì chớp mắt đã tóm tới trước ngực Chu Thanh, chụp lấy thân xác hắn, bàn tay tỏa ra một luồng khí đen, lực hút vô hình khủng khiếp được hình thành, Chu Thanh chỉ cảm thấy nguyên thần của mình như sắp bị lôi khỏi cơ thể.
“Lợi hại quá!” Chu Thanh vừa điều khiển Roi Đả Thần phát động tấn công, không kịp tránh né, giờ thân xác đã bị hai bàn tay to bè chụp lấy, tốc độ quá nhanh, không hề có khả năng phản ứng.
Vụt! Toàn thân Chu Thanh tỏa sáng vàng chóe, kim thân pháp tướng hiện lên, may mà nguyên thần của Chu Thanh sau khi hấp thu viên xá lợi Đạt Lai Lạt Ma đã mạnh lên rất nhiều, bằng không cú tóm của Ngưu Đầu âm thần dù là nhân vật Phản Hư trung kì cũng lập tức bị hút mất nguyên thần ngay, thần thánh âm ti thực lực quả nhiên mạnh mẽ.
Kim thân pháp tướng cao trượng, Ngưu Đầu âm thần tuy cao to nhưng chỉ cao hơn trượng, so ra ngoại hình Chu Thanh đã chiếm thế thượng phong, Ngưu Đầu âm thần không tóm được nguyên thần Chu Thanh cũng bị bất ngờ, giờ thấy kim thân pháp tướng hiện ra, sợ hãi kêu to: “Đại Viên Vương…” Truyện "Phật Đạo "
Tiếc rằng nó chỉ mới nói được chữ, tình hình đã có sự thay đổi, cây roi vàng trên cao vừa đụng phải tia lửa đen sì liền xảy ra biến hóa, cây roi dài vàng chóe liên tục phát ra tiếng nứt gãy. Rắc! Rắc! lớp vỏ vàng chóe bên ngoài như chịu không nổi lửa địa ngục và ma khí U Minh, tróc ra để lộ ruột cây roi, chỉ là chất gỗ bình thường, không hề có ánh hào quang rực rỡ gì cả.
Cây roi gỗ bỗng lóe lên sắc đỏ, phân hóa ra thành nhiều đốt, mỗi đốt như thanh tre dài thước tấc, Ngưu Đầu âm thần nhìn thấy rõ ràng cây roi gỗ có tổng cộng đốt, trên mỗi đốt đều có đạo phù lục trắng bạc, tất cả là đạo phù lục, đạo phù lục này lóe sáng lên, trong chớp mắt lửa địa ngục và ma khí U Minh bị quất tan tành.
Hình như tự biết cảm nhận khí tức đối thủ, cây roi gỗ lay động một cái, đạo phù lục tách ra bao lấy Ngưu Đầu âm thần, trói nó như cột bánh ú, Ngưu Đầu âm thần ngay cả ngón tay ngón chân cũng không thể nhúc nhích.
Bụp! Cây roi nhẹ nhàng quất xuống đầu Ngưu Đầu âm thần, cái đầu trâu như đập vỡ như trái dưa, một chiếc bóng bốc lên cao, nguyên thần của Ngưu Đầu âm thần gào thét dữ tợn muốn thoát ra ngoài, nhưng đạo phù lục kết thành tấm lưới hào quang dị thường, nguyên thần tên đầu trâu ủi vào tấm lưới liền bị đông cứng ngắc.
Cây roi lại vung lên, phang một cú vào nguyên thần tên đầu trâu, nguyên thần bị tan tành văng tứ tung, đạo phù lục lóe sáng, nhiều tia sáng đỏ bắn theo đốt cháy nguyên thần nát vụng, tất cả cùng tan biến vào hư vô.
Chu Thanh trố mắt ra chứng kiến từ đầu đến cuối, tên Ngưu Đầu âm thần hống hách của âm tào địa phủ bị đánh tới hồn xiêu phách tán dễ dàng thế này sao? Tất cả diễn ra cứ như một giấc mơ, Chu Thanh ngơ ngác nhìn vào cây roi gỗ lơ lửng trên không trung, vung tay quơ một cái, cây roi gỗ lại biến đổi, sắc vàng bao bọc xung quanh trở lại, cây roi lại quay về hình dạng vàng chóe như ban đầu rơi vào tay Chu Thanh.
Ngưu Đầu âm thần vừa chết, hồn ma dính trên bức vách lập tức biến mất tiêu, một cây ba chĩa đen sì rớt xuống từ trên cao, Chu Thanh đưa tay tóm lấy, với thân hình cao lớn của kim thân pháp tướng, cầm cây ba chĩa này có phần hơi nhỏ.
Không gian lúc này trở nên vô cùng kiên cố, không hề có dấu hiệu dao động, chính là vừa rồi được Ngưu Đầu âm thần dùng pháp lực gia cố, lần này Chu Thanh lại lời to.
“Úi! Cây ba chĩa này có âm khí mạnh lắm nha! Tên đầu trâu này quả nhiên đã lấy trộm mười mấy vạn âm hồn tế luyện ra nó. Nhiều âm hồn thế này, tuy không mạnh bằng đám quân hồn ở Trường Bình, nhưng cũng đủ cho ta tế luyện ra cây Đô Thiên Minh Vương Kỳ rồi, nhất là cây ba chĩa này bản thể còn được làm từ huyền thiết địa ngục, dùng làm cán cờ là tốt nhất, Đô Thiên Thần Sát đại trận cuối cùng đã có thể phát huy uy lực thực sự rồi!”
“Í! Cái gì thế này?” Chu Thanh thấy dưới đất có một cái túi đen, trên túi có thêu một cái đầu trâu, chắc của tên Ngưu Đầu âm thần khi chết bỏ lại.
Cái túi chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cầm lên rất nhẹ, hình như không có trọng lượng vậy, miệng túi được cột bằng một sợi chỉ đen. Chu Thanh cẩn thận mở sợi chỉ ra, xoạt! một đống đồ được tuôn ra, đao kiếm cung nỏ thương chùy đủ cả, ngoài ra còn có gương soi, phất trần, ngọc thạch minh châu, ngọc giản thư tịch, trường phiên lệnh kỳ, và một đống y phục vải vóc màu sắc sặc sỡ, linh khí lay động, tất cả đều không phải vật phẩm tầm thường.
Mấy trăm chiếc lọ nhỏ ô kim lăn lông lốc ra đất, tỏa ra mùi thuốc thơm phức. Vài chiếc bình lớn bằng thủy tinh trong suốt, trên có gia cố bằng phù lục, trong chứa những con sâu hình thù kì dị, nhìn vào là nổi hết da gà toàn thân. Truyện "Phật Đạo "
“Tên này là âm thần hay là thần tài nhỉ?” Chu Thanh thấy đống đồ rơi ra từ chiếc túi nhỏ chất đầy một phần mười không gian rộng lớn của mình, số binh khí kia đều là pháp bảo hảo hạng so với binh khí của tu đạo giới trần gian, món kém nhất trong số này đều tương đương với Vân Hà Diệt Thần Toa của Vân Hà tiên tử, số pháp bảo này mà tung ra ngoài tu đạo giới trần gian chắc các môn phái đánh nhau u đầu mẻ trán để mà giành giật.
“Thì ra tên đầu trâu này có thú vui sưu tầm pháp bảo, hèn chi nó đòi ta đưa hối lộ bằng pháp bảo rồi!” Chu Thanh cuối cùng đã hiểu ra bản chất tên Ngưu Đầu âm thần kia, nhiều pháp bảo quý như thế, ít nhất phải thu thập cả ngàn năm mới có.
“Động Huyền thiên kinh, Huyết Thần kinh, Ngũ Hành thiên thư, Luân Hồi quyết… Sao mà có nhiều công pháp tu luyện thế này? Tên điên này không những thích sưu tầm pháp bảo, còn thích sưu tầm công pháp tu luyện nữa nè. Hí hí! Ta đang thiếu pháp thuật có uy lực mạnh, lúc đánh nhau hay bị yếu thế, lần này thì quá tốt! Còn đây là Địa ngục Minh Trùng, đây là Cửu Đỉnh thần đan, ta giàu to rồi!” Chu Thanh xem xét đến lũ sâu bọ chứa trong mấy chiếc bình thủy tinh, rồi tiện tay mở ra một chiếc lọ đựng đơn dược, ngửi được mùi thuốc, vui mừng đến nỗi khoa tay múa chân.
Chu Thanh tu luyện lâu như vậy chưa từng thấy qua nhiều pháp bảo linh dược, pháp quyết ngọc giản thế này, phải xem xét hồi lâu từng món, lôi ra một chiếc pháp bào rộng thùng thình màu đỏ ở trong đống y phục sặc sỡ, trên pháp bào có thêu hình con chim chân, phân bố trải dài từ trên xuống dưới, Chu Thanh vừa mặc vào người liền cảm thấy có một luồng khí thuần dương từ từ lan tỏa khắp cơ thể, kết hợp với Quỳ Thủy Tinh Anh trong từng tế bào, tiếp tục cải tạo thân xác.
“Cửu Nhật Kim Ô Y! Món đồ này được dệt từ lông vũ của kim điểu thời thái cổ, truyền thuyết kể rằng sức phòng ngự của chiếc áo này chỉ dưới Bát Quái Tử Thụ Tiên Y mà thôi, tại sao nó lại rơi vào tay tên đầu trâu kia nhỉ? Tên đầu trâu là âm thần, mặc cực dương pháp y vào cũng chả có tác dụng. Hí hí! Hèn gì bị nó vứt sang một bên, còn ta thì khác, thân xác ta từ nay có Cửu Nhật Kim Ô Y này bảo vệ, trừ khi bị pháp bảo kiểu Phiên Thiên ấn đánh trúng, bằng không phi kiếm pháp bảo hảo hạng khác đừng mong làm ta bị thương. Mẹ nó, giết một tên âm thần mà có được nhiều pháp bảo như thế, dù có bị địa phủ truy cứu, ta cũng coi như lời to rồi.”
“Roi Đả Thần, mày đúng là xứng với tên gọi, thần thánh gặp phải mày cũng toi mạng, nếu không có mày thì hôm nay ta đã tiêu vào tay tên đầu trâu kia rồi!”
“Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, cứu tỉnh con nha đầu kia trước đã, lãng phí mất viên xá lợi của ta, con nha đầu này hấp thu xong chắc sẽ đạt đến cảnh giới Phản Hư sơ kì, từ nay không còn là gánh nặng cần ta bảo vệ nữa!”