Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 130: thanh nghê huyết thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh quang hiển hiện, ngàn vạn cây kim nhỏ màu xanh bị bao bọc bởi một khối khí đỏ lợt to khoảng trượng, kim xanh xẹt ngang dọc, đầu mỗi cây kim đều có vô số phù lục tí hon mắt thường không thể nhìn thấy, Chu Thanh mỉm cười khoái chí, thủ quyết chốc chốc lại lay động, kim xanh lúc chạm vào khối cầu đỏ là bị dội ngược về không gây ra tổn thất gì.

Trong lúc lay động thủ quyết, Chu Thanh nhìn rõ có tổng cộng mười chín vạn sáu ngàn bảy trăm bốn mươi hai cây kim, mỗi cây dài tấc, đầu kim gia cố đạo phù lục, mỗi cây kim đều độc lập với nhau, lại mơ hồ như có mối liên kết đặc thù.

Đống kim xanh xẹt ngang dọc có quy luật, từ từ tạo thành một thanh kiếm dài thước, nhưng khi thanh kiếm sắp thành hình, đạo phù lục trên đầu nhọn lại đụng chạm nhau, đống kim trở nên loạn xạ, trong mười mấy vạn cây kim hình như có một bóng người không ngừng lay động pháp quyết điều khiển chúng.

Mỗi một lần pháp quyết tạo ra, mười mấy vạn cây kim xanh lại thử tổ hợp thành thanh kiếm, cứ thế tan tan hợp hợp, thanh kiếm hiện hình ngày càng rõ, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

“Chắc sắp xong rồi!” Chu Thanh tự nói một mình, khối cầu khí đỏ lợt xung quanh cắm sừng sững cây lệnh kỳ khổng lồ.

Mỗi cây lệnh kỳ đều cao trượng, cán cờ đen sì có vô số khuôn mặt dữ tợn thoắt ẩn thoắt hiện, mặt cờ không biết làm bằng chất liệu gì, có màu đỏ sẫm như máu tươi cô đặc.

Trên mặt cờ đỏ sẫm vẽ đầy hình thù kì quái của mấy con ma thú hung dữ, có người rắn mọc sừng trên đầu, có thú mặt người mọc cánh sau lưng, có hài cốt mọc đầy gai nhọn toàn thân, chắc là mãnh thú thời thái cổ.

Ma thú vẽ trên cây lệnh kỳ đều khác nhau, dù không có gió lệnh kỳ vẫn phất phơ quái dị, đám ma thú hình như muốn nhảy ra ngoài, hình dáng vô cùng gớm ghiếc.

Chính là cây lệnh kỳ này dưới pháp quyết điều khiển của Chu Thanh bắn ra một tia huyết quang tạo thành khối khí đỏ lợt chụp lấy mười mấy vạn cây kim sắc bén đó, bằng không e rằng đống kim xanh sẽ bay tán loạn mất tăm mất dạng rồi.

Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ bóng người bị mười mấy vạn cây kim bao quanh lọt vào tai Chu Thanh, Chu Thanh thở phào một hơi, thủ quyết của bóng người nhanh gấp mười mấy lần, đống kim xanh xẹt ngang dọc nhanh chóng tạo hình thành thanh bảo kiếm màu xanh, vô số phù lục trực tiếp ấn vào thanh kiếm, tiếp đó một giọt máu cũng rơi xuống thấm vào chuôi kiếm, thanh kiếm được tạo từ mười chín vạn sáu ngàn bảy trăm bốn mươi hai cây kim cuối cùng đã không tan ra nữa, phát ra tiếng rú vang trời, kiếm khí mãnh liệt nổ ra tứ phía đập mạnh vào khối khí đỏ lợt.

Chu Thanh thấy vậy không hề hoảng hốt, Cửu Nhật Kim Ô Y phất một cái, pháp lực truyền vào khối khí gia tăng thêm, huyết quang đỏ sẫm bắn ra từ cây lệnh kỳ tăng thêm phần, khối khí từ từ ép vào như cá kình hút nước, toàn bộ kiếm khí dữ dội đều bị khối khí hút sạch.

Pháp quyết lại thay đổi, cây lệnh kỳ khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ thành tấc rơi trở vào lòng bàn tay Chu Thanh, khối khí đỏ lợt cũng biến mất, ở giữa xuất hiện một cô gái mình hạc xương mai mặc váy dài trắng, chân đạp áng mây, một thanh bảo kim màu xanh được cô gái cầm trên tay, khung cảnh tiêu diêu thoát tục như tiên nữ giáng trần.

“Phu quân, chàng nói thanh Thanh Nghê kiếm này thần kỳ lắm mà, thiếp thấy nó đâu có gì đặc biệt, tại sao kiếm khí phát ra ngay cả khối khí của chàng cũng xuyên thủng không nổi, hại thiếp mất biết bao công sức tế luyện nó nữa chứ?” Vân Hà tiên tử mỉm cười quyến rũ, đôi mắt sáng như tinh tú trên trời chớp chớp, khí tức toàn thân thoắt ẩn thoắt hiện, hiển nhiên công lực đã tăng tiến vượt bậc, lúc này nàng đã bước vào cảnh giới Phản Hư sơ kì. Truyện "Phật Đạo "

“Thanh Nghê kiếm chính là tiên kiếm trừ ma phòng thân tốt nhất của tiên nhân thượng cổ, được tạo thành từ mười chín vạn sáu ngàn bảy trăm bốn mươi hai cây Thái Hư Pháp Châm, vừa hội tụ được vừa có thể tách ra, cả sức phòng ngự và tấn công đều tốt, uy lực không hề thua kém pháp bảo trấn phái Tử Thanh song kiếm của Thục Sơn đâu, Vân Hà Diệt Thần Toa của nàng tuy mạnh nhưng vẫn còn thiếu sót nhiều, kém ra xa thanh Thanh Nghê kiếm này đó, tại nàng vừa mới tế luyện, chưa đạt đến cảnh giới cao, tất nhiên chỉ có thể phát huy một phần rất nhỏ uy lực của nó thôi!”

Chu Thanh lựa lời giải thích với Vân Hà tiên tử, về cách xưng hô của Vân Hà tiên tử, Chu Thanh đúng là bị rơi vào thế khó, từ khi hắn lấy về kí ức đời của Vân Hà tiên tử trong lỗ đen Lục đạo luân hồi, thêm vào viên xá lợi và không ít linh dược tịch thu từ tên Ngưu Đầu âm thần bị Roi Đả Thần quất chết, đã dễ dàng cứu tỉnh Vân Hà tiên tử, hơn nữa Vân Hà tiên tử còn thay da đổi thịt, từ một tu sĩ Hóa Thần trung kì bỗng chốc tăng tiến công lực thành nhân vật Phản Hư sơ kì, vốn dĩ công lực tăng tiến vượt cấp như thế là rất nguy hiểm, tẩu hỏa nhập ma như chơi, nhưng do Chu Thanh đã giúp nàng giải trừ nghiệt duyên, lại hộ pháp bên cạnh nên an toàn qua ải.

Vân Hà tiên tử nhận lại kí ức đời, sau khi tỉnh lại đột nhiên cứ nhận định Chu Thanh chính là phân quân của nàng kiếp trước, còn thay đổi luôn cách xưng hô, làm cho Chu Thanh vô cùng bối rối, mình chỉ làm phước giúp người ta giải trừ nghiệt duyên, thế mà tự nhiên có một cô vợ, người tu đạo không cấm kỵ chuyện hôn nhân, thời thượng cổ các đôi uyên ương cùng tu luyện thành tiên cũng không phải ít, Chu Thanh đành để mặc Vân Hà tiên tử gọi bừa vậy.

Còn về có nhận cô vợ này không, Chu Thanh vẫn còn chưa quyết định, hắn không muốn dò hỏi cụ thể kí ức của Vân Hà tiên tử, lỡ chuốc thêm rắc rối vào thân thì nguy, hơn nữa biết chuyện của kiếp trước cũng chả phải điều hay ho gì, ngược lại còn ảnh hưởng đến việc tu luyện nữa, Chu Thanh chỉ được nghe Vân Hà tiên tử kể lại tên gọi kiếp trước của nàng là Lương Yến Hà.

Nếu không vì sợ uy danh của âm tào địa phủ, Chu Thanh thật muốn thử mở ra Lục đạo luân hồi một lần nữa, hắn không muốn lấy lại kí ức kiếp trước của mình, chỉ là ham hố pháp bảo của mấy tên âm thần địa phủ thôi, một con Ngưu Đầu âm thân nhỏ nhoi mà có nhiều pháp bảo lợi hại đến thế, vậy Diêm Vương điện còn giàu có đến mức độ nào, Chu Thanh hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Chỉ là Chu Thanh đã giết chết một tên âm thần, không biết âm tào địa phủ có điều tra ra mình không nữa? Thử nghĩ coi, lỡ sau này bị mấy ngàn tên đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường truy sát, Chu Thanh nghĩ tới là toàn thân run rẩy rồi, bắt hắn mở Lục đạo luân hồi một lần nữa, có đánh chết cũng không ngu đâu! Tuy Chu Thanh có nảy ý định dùng cách tương tự dụ từng tên âm thần chui lên, rồi dùng Roi Đả Thần quất chết cướp đoạt pháp bảo, đến khi thu thập được đủ pháp bảo mạnh, đừng nói là Côn Lôn, dù tu sĩ khắp thiên hạ hợp lại cũng không giàu bằng hắn, nhưng cách làm này Chu Thanh chỉ dám mơ mộng thôi, chứ hành động thì tuyệt đối không dám, lỡ như không phải một con, mà mười mấy con âm thần chui ra cùng lúc, Chu Thanh muốn thoát thân cũng cùng đường mạt lộ. Mười mấy tên âm thần, chúng đủ sức san bằng luôn tu đạo giới trần gian ấy chứ! Truyện "Phật Đạo "

“Mười hai cây Đô Thiên Minh Vương Kỳ của ta tập hợp mười mấy vạn âm hồn dưới địa phủ chế luyện thành, trên mặt cờ còn vẽ vị Đô Thiên Ma Thần từ thuở khai thiên lập địa. Ma thần xuất hiện, tiên phật đều tránh đường, Thanh Nghê kiếm tuy lợi hại, nhưng so ra vẫn còn kém một bậc, hơn nữa dùng pháp bảo chống lại trận pháp đã là không công bằng rồi, nàng không phá nổi khối khí có gì mà lạ. Nói ra thật kì lạ nha! Ta không dám dùng Hóa Huyết thần đao do sợ bị tác dụng ngược tấn công, thế mà Đô Thiên Thần Sát đại trận lại sử dụng quá trôi chảy, chẳng lẽ vấn đề là ở bản thân thanh đao? Tiếc rằng ta lại không có thực lực luyện hóa mới Hóa Huyết thần đao.” Tuy hiện nay Chu Thanh có rất nhiều pháp bảo mạnh, Khổn Tiên Tác cũng chả kém cạnh so với Hóa Huyết thần đao, chỉ là món binh khí mạnh nhất Ma đạo này không sử dụng được nữa, chỉ làm vật trang trí thì có hơi xót thiệt!

Roi Đả Thần càng khỏi phải nói, cây roi đó gặp thần thánh mới phát huy uy lực, lúc bình thường còn thua cả mấy món pháp bảo khác của Chu Thanh, “Tại sao nó nằm trong tay Càn Cơ lão đạo lại trở nên mạnh thế nhỉ? Rốt cuộc là vì có tâm pháp phối hợp hay vì ta là thần?”

“Nếu ta là thần thì sớm bị nó đánh chết rồi, xem ra chỉ còn khả năng Côn Lôn có tâm pháp bí truyền phối hợp với cây roi, đợi khi nào ta đủ mạnh rồi, phải đánh lên Côn Lôn đoạt lấy tâm pháp mới được, dù sao thì thế giới hiện nay mạnh được yếu thua. Giờ đây bên ngoài đã mười mấy ngày trôi qua rồi, vùng biển kia ta có lưu lại kí hiệu, động phủ dưới đáy biển đó ta đang cần dùng đến, tuy có Tị Thủy châu, nhưng muốn khai phá một động phủ rất khó làm được, hơn nữa còn phải hao phí rất nhiều công lực, ta cứ đi cướp lấy của chúng vậy, dù sao thì đã có cớ ra tay rồi.”

Chu Thanh chợt nảy ra ý định này, bây giờ công lực Vân Hà tiên tử mạnh lên thành cao thủ Phản Hư, lại có thêm Thanh Nghê kiếm, nàng đã không còn là gánh nặng của hắn, nếu nàng ta cứ khăng khăng nhận định mình là phu quân kiếp trước, vậy vừa hay mình có thêm một trợ thủ đắc lực rồi.

“Phu quân vì thiếp mà đắc tội với âm tào địa phủ, e rằng sau này sẽ phiền phức to đó! Tuy có Roi Đả Thần trong tay, không sợ một vài tên âm thần lên trả thù, nhưng âm thần địa phủ nhiều vô số, nếu như họ điều tra ra được phu quân là thủ phạm, vậy thì toi rồi! Cũng là thiếp làm hại phu quân!” Vân Hà tiên tử vừa mới tế luyện xong tiên kiếm Thanh Nghê tịch thu được từ tên Ngưu Đầu âm thần, đang khấp khởi vui mừng, chợt nghĩ đến lai lịch của thanh kiếm, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, ngay cả đôi tay cầm kiếm cũng run bần bật.

Toàn thân Vân Hà tiên tử phấp phới chiếc váy dài thướt tha, lấp lánh ánh sáng, đó cũng là một món bảo vật, được kết từ tơ của con thiên tằm hệ thủy, trên có phong ấn sáu mươi bốn đạo phù lục hệ thủy, chốc chốc lại có chân thủy rửa trôi bụi bặm trên người, chiếc váy cực kì tinh khiết, rất thích hợp cho nữ nhi, nhất là sức phòng ngự của nó cũng không kém, tuy không bằng Cửu Nhật Kim Ô pháp y của Chu Thanh đang mặc, nhưng có đạo phù lục hệ thủy hộ thân, phi kiếm pháp bảo tầm thường đường mong xuyên thủng, nhất là chiến đấu dưới nước càng phát huy uy lực rõ ràng, trang phục trước kia của Vân Hà tiên tử tuy cũng được gia cố bằng một số phù lục, nhưng bị nước mưa tạt ướt vấy bẩn, giờ không còn mặc được nữa.

Chiếc váy dài này cũng do Chu Thanh lấy từ đống bảo vật của tên Ngưu Đầu âm thần, lúc đầu Chu Thanh còn nghi ngờ tên đầu trâu này có phải biến thái không, tại sao ngay cả y phục của nữ nhi cũng sưu tầm chứ? Một âm thần nhỏ nhoi mà đã biến thái đến thế, xem ra dưới địa phủ cũng chả mấy ai tốt đẹp, đánh giá của Chu Thanh đối với địa phủ giảm xuống chạm đáy, thậm chí còn tệ hơn các đại môn phái ở trung thổ.

“Con đầu trâu kia nói việc này chỉ một mình nó biết thôi, cho dù nó đột nhiên mất tích, chắc địa phủ sẽ không nghi ngờ đến ta đâu. Nếu nàng đã nói ta là phu quân kiếp trước của nàng, vậy thì ta phải có trách nhiệm cứu nàng, hiện nay ta có rất nhiều pháp bảo quý, Khổn Tiên Tác cũng sử dụng thành thạo rồi, cho dù địa phủ có tìm đến trả thù ta cũng không sợ.” Chu Thanh lựa lời trấn an, vẻ mặt bình thản như không có gì xảy ra, sợ Vân Hà tiên tử vì nhất thời kích động mà dẫn động nghiệt duyên nữa thì nguy, tuy nghiệt duyên nghiệp lực của nàng đã được Chu Thanh hóa giải, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Chu Thanh không muốn mở ra Lục đạo luân hồi một lần nữa đâu.

Vân Hà tiên tử cũng là người hiểu lí lẽ, vừa rồi nhất thời kích động, nay nhanh chóng bình tĩnh lại, biết việc này chỉ còn cách nghe theo số phận sắp đặt, có lo sợ cũng chả ích gì, chỉ chuốc thêm phiền não mà thôi, nên cũng không nhắc đến nữa.

“Thiếp nghe sư phụ nói người của địa phủ muốn đến trần gian không phải dễ, càng không thể hành động rầm rộ, tuy địa phủ mạnh thì mạnh thiệt, ở tu đạo giới trần gian gần như không có đối thủ, nhưng dù gì cũng không phải thần linh được ông trời sắc phong, phu quân có Roi Đả Thần tất nhiên không cần sợ, là thiếp lo xa rồi.” Vân Hà tiên tử nhu mì ngoan ngoãn, giống y hệt vợ hiền dâu thảo.

“Ờ! Cây roi này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật, lúc đầu ta chỉ nghĩ nó là một món pháp khí uy lực mạnh mẽ thôi, nào ngờ nó còn công năng khác nữa, đúng là kì diệu!” Chu Thanh trầm ngâm giây lát, nói tiếp: “Việc này thật ra cũng không thể nghĩ cách đối phó, giờ chỉ đi bước nào tính bước nấy thôi, vận mệnh nằm trong tay ta, dù ông trời muốn xen vào can thiệp, cũng phải đánh trước một trận cái đã!”

Chu Thanh đột nhiên thay đổi đề tài: “Hôm đó pháp thuật hệ thủy của người kia quả thật đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, lại còn ém lấy Thất Thánh Mê Thần pháp khi tạo ra bức tường băng, lúc ấy công lực nàng mới chỉ là Hóa Thần trung kì, tất nhiên không thể chống đỡ, nên mới phát tác Tam thế nghiệt duyên. Hòn đảo dưới đáy biển rất kì lạ, tin chắc nơi đó còn có nhân vật lợi hại, nhưng họ đã ra tay gây hấn trước, tất nhiên ta phải trả thù rồi, ta lấy được rất nhiều bí quyết luyện công từ con Ngưu Đầu âm thần, nàng cũng cùng tham ngộ đi! Pháp thuật Đại Tự Tại cung của nàng tuy tinh diệu, đối với Mê Thần thuật kia hình như không có sức chống đỡ.”

Chu Thanh lấy ra một bó ngọc giản, nói: “Đây là Động Huyền thiên kinh, trong đó có rất nhiều tâm pháp ổn định thần trí, diệt trừ tâm ma, hiện nay công lực nàng tiến bộ đáng kể, e rằng tâm trí chưa theo kịp, cứ tập luyện tâm pháp ghi chép trong đây là thích hợp nhất.”

Vân Hà tiên tử ngoan ngoãn gật đầu, đón lấy ngọc giản đi sang một bên mở ra xem.

Hiện nay không gian ảo của Chu Thanh lớn hơn trước gấp bội, cao hơn trăm trượng, diện tích đạt mười mấy mẫu, trên cao có treo nhật nguyệt tinh tú, nếu như bên dưới có thêm sông ngòi cây cối thì giống hệt một thế giới thần tiên rồi.

Ngưu Đầu âm thần dùng pháp lực gia cố không gian nên không còn nguy cơ bị đổ sập nữa, Chu Thanh dùng các thiên tài địa bảo của tên đầu trâu phỏng chế ra bầu trời, nếu như Chu Thanh có thêm tài dời non lấp bể, nhất định sẽ di chuyển núi sông vào đây, tạo thành một thế giới thu nhỏ như bên ngoài.

Chu Thanh đã tạo dựng tế đài hình tròn bên dưới, tương hợp với vì sao tinh tú bên trên, tuy chả có tác dụng gì đặc biệt, chỉ là phù hợp với quy luật trời đất, trang trí cho đẹp, Chu Thanh đã tận dụng tới hơn một nửa báu vật của tên đầu trâu để cải tạo không gian này.

Thấy Vân Hà tiên tử đang say sưa mở ngọc giản ra xem, Chu Thanh cũng không làm phiền, hắn tự mở xem một số bí quyết pháp thuật còn lại, Chu Thanh không tinh thông pháp thuật, đây là cơ hội tốt để tu luyện vài môn pháp thuật mạnh, mai mốt đỡ phải hễ chút là dùng tới pháp bảo.

Chu Thanh xem lướt qua vài quyển bí quyết nhưng không tu luyện công pháp trong đó, Bát Cửu huyền công từ chiếc pháp luân là công pháp tối cao rồi, hắn không có hứng thú tu luyện các loại công pháp khác nữa, pháp thuật thì đúng là tìm được vài môn hữu dụng, uy lực cũng rất mạnh, thuật thao túng năng lượng ngũ hành, điều khiển sấm sét… Chu Thanh thần niệm mạnh mẽ, chân nguyên dồi dào, chả mất bao nhiêu thời gian đã luyện thành công.

“Í! Đây là công pháp của Ma đạo, con đầu trâu đó còn sưu tầm luôn công pháp dạng này nữa à? Cũng đúng, nó thu thập mười mấy vạn âm hồn tế luyện pháp bảo, có công pháp Ma đạo cũng chả có gì lạ, nhưng tại sao địa phủ lại ngang nhiên làm bừa thế nhỉ? Chẳng lẽ thần tiên trên trời không ai can thiệp? Việc này xem ra có gì mờ ám đây!” Chu Thanh vừa chạm tay vào một cuốn bí quyết, liền nảy sinh cảm giác kì lạ.

Cuốn Huyết Thần kinh này bề ngoài kết bằng ngọc giản, một màu xanh biếc, chả khác gì với các cuốn bí quyết khác, nhưng Chu Thanh sờ tay vào như đụng trúng tảng thịt, khi mở ra xem, những tấm thẻ bằng ngọc thạch xanh biếc liền trở nên trong suốt, mỏng như cánh ve, một cuốn bí quyết bé tí mà có đến hơn trăm trang, trên các tấm thẻ ngọc mỏng dính khắc đầy hình vẽ tinh xảo.

Chu Thanh tập trung thị lực định nhìn cho rõ mấy hình vẽ bé tí kia, nào ngờ vừa dán mắt vào, trong cuốn sách liền xuất hiện vô số bóng người màu máu không ngừng nhảy múa, tạo thành đủ loại tư thế, Chu Thanh cảm thấy kì lạ, hơi phân tâm là đống huyết ảnh biến mất hết, ngọc giản lại trở về hình dạng ban đầu. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh biết đấy không phải là ảo giác, sinh lòng hiếu kỳ với cuốn Huyết Thần kinh này, đó nhất định là một cuốc sách dạy tu luyện công pháp Ma đạo chính thống. Nhận biết của Chu Thanh đối với Ma đạo chỉ dừng ở việc chế tạo pháp bảo và sử dụng trận pháp, thật ra trận pháp và pháp bảo Ma đạo chả khác biệt nhiều với Đạo môn, chỉ là Ma đạo thích đi đường tắt hơn mà thôi, còn công pháp Ma đạo thì Chu Thanh chưa hề hay biết, bèn tập trung tinh thần lần nữa, nhất định phải tìm hiểu cho rõ.

Chu Thanh vốn có thần niệm mạnh mẽ, lần này có ý muốn làm được nên càng tập trung, thần niệm bắn ra từ đôi mắt, loáng cái đã xem xong cuốn sách, những bóng người màu máu càng trở nên rõ ràng hơn, mỗi khi chúng nhảy máu đều hiện ra một phù lục màu máu, từng luồng từng luồng ý niệm ảo diệu truyền vào đầu óc Chu Thanh, chính là một bộ công pháp tu luyện Ma đạo.

Thu thần niệm lại, Chu Thanh thở phào một hơi: “Ma đạo quả nhiên có điểm khác biệt, công pháp tu luyện ghi chép trong cuốn Huyết Thần kinh này quá lợi hại, e rằng chả có mấy ai luyện thành công được!”

Thì ra những huyết ảnh vừa nãy là dấu ấn thần niệm được vị cao nhân Ma đạo nào đó đóng xuống, Chu Thanh nhanh chóng hiểu rõ cách tu luyện bộ công pháp này, người bình thường khi tu luyện Huyết Thần kinh, trước tiên phải tự dán phù chú khắp cơ thể, rồi lột lấy lớp da của mình, dùng kim khắc phù chú lên thân thể, sau đó dùng lớp da lột xuống phát động Cửu U Minh Hỏa luyện hóa thân xác, năm sau là có thể luyện thành.

Khi luyện thành môn công pháp này, cơ thể sẽ trở thành một cái bóng máu, lúc đối địch không cần dùng pháp bảo gì cả, chỉ cần ập vào đối phương, dù đối phương có pháp bảo hay pháp thuật lợi hại hộ thân cũng vô ích, huyết ảnh có thể xuyên thấu dễ dàng hút đi nguyên thần người kia, mỗi khi hút được một nguyên thần, công lực sẽ tăng tiến một phần, đợi khi hút đủ số nguyên thần cần thiết, có thể hóa thành ngàn vạn huyết ảnh tấn công cùng lúc, cho dù thần tiên cũng khó chống đỡ nổi, trở thành Vô Tướng Huyết Ma.

Do cơ thể là huyết ảnh, nên có thể nói là tấm thân bất tử, bị phi kiếm pháp bảo đánh tan lại tụ hợp, trôi dạt trong không khí, đối phương cực khó phòng bị.

Tự lột da, đâm kim khắc phù lục lên người, rồi bị Cửu U Minh Hỏa thiêu đốt, nỗi đau đớn phải chịu đựng thật khó mà tưởng tượng, lại còn phải gánh chịu ròng rã trong năm, nhưng tốc độ tu luyện như vậy đã là quá nhanh, nên nhớ người trong Đạo môn tu luyện năm cùng lắm chỉ đạt Dẫn Khí hậu kì, còn Huyết Thần kinh tu luyện năm đã có tấm thân bất tử, tương đương với nhân vật Phản Hư rồi, công pháp Ma đạo quả nhiên chỉ chọn đường tắt mà đi, nghịch thiên hành sự, chỉ là cái giá phải trả vô cùng to lớn.

Chu Thanh đóng Huyết Thần kinh lại, hồi lâu không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên hắn vung tay ném ngọc giản lên cao, phun ra Tam Vị Chân Hỏa thiêu cháy nó thành tro bụi, loại công pháp tàn độc này không nên để lại trên đời thì tốt hơn. Tuy nó nằm trong tay Chu Thanh rất khó bị người khác cướp đi, nhưng vì cẩn thận nên Chu Thanh vẫn hủy đi, dù sao thì hắn đã nhớ thuộc trong đầu, mà cách tu luyện trong công pháp này quá ghê rợn, Chu Thanh tin chắc mình không bao giờ dám tu luyện theo, chỉ không biết con đầu trâu đó tìm thấy ở đâu ra ấy nhỉ?

Chu Thanh đốt cháy xong Huyết Thần kinh, nhìn qua bên kia thấy Vân Hà tiên tử đang nhắm mắt trầm tư, biết nàng sắp tu luyện xong, bèn yên lặng chờ đợi, vốn định xem thêm một số bí quyết, lại sợ thời gian không đủ nên thôi. Chu Thanh tự thấy mình đã tu luyện tạm đủ rồi, giờ đi cướp lấy động phủ kia rồi tính tiếp, có động phủ thì thân phận hải ngoại tán tu của mình mới càng thuyết phục hơn, tránh khi người ta hỏi đến động phủ của ngài ở nơi đâu lại gãi đầu gãi tai cứng họng.

Đợi khi Vân Hà tiên tử tu luyện xong tâm pháp, Chu Thanh và nàng ra khỏi không gian ảo, hai người đã trốn trong đó hết mười mấy ngày. Bên dưới vẫn là đại dương mênh mông, giờ đây Vân Hà tiên tử công lực thâm hậu, không cần dùng đến phi kiếm pháp bảo trợ giúp nữa, cứ thế bay đi trên không trung, tà váy trắng phấp phới trong gió, dung mạo tuyệt trần, thật đúng với danh xưng tiên tử.

Chu Thanh có để lại dấu hiệu, hai người bay với tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã tìm về đúng vùng biển của Thiên Thủy Tam Thánh, Chu Thanh và Vân Hà tiên tử đưa mắt nhìn nhau, hai người gật đầu hiểu ý.

Vung tay một cái, cây Đô Thiên Minh Vương Kỳ bay ra khỏi tay Chu Thanh, biến hóa trên không trung thành cây cột to như kình thiên trụ, cán cờ làm từ huyền thiết địa ngục đen sì đến mấy mươi người cũng ôm không xuể, những khuôn mặt âm hồn dữ tợn bám trên đó phát ra tiếng gào rú ghê rợn.

cây lệnh kỳ tạo thành trận pháp bao trùm lấy vùng biển mười mấy dặm, tất cả ánh sáng đều bị ngăn lại bên ngoài, bầu không gian chỉ còn một màu đỏ sẫm như máu đông đặc, mọi thứ bị bao phủ trong không gian đều trở nên mơ hồ nhầy nhụa.

Ở trên cao chót vót, vị Ma Thần thêu trên mặt cờ bắt đầu hoạt động mạnh, nhe nanh múa vuốt dữ tợn như muốn nhảy ra ngoài, những con mắt đỏ ngầu chiếu thẳng vào thế giới đỏ sẫm bên dưới

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio