Những con Kình Giao này đúng là sinh linh có sức mạnh to lớn, nhưng lại không thần thông, thì làm sao có thể chống đỡ pháp bảo của tiên gia bắt giữa lại chứ, bị Chu Thanh bắt lấy, cho rằng những người ở trên tâm sinh tà ý, muốn phá hoại đám hải tảo này, cắt đi con đường sống của mình, mà lại không thể vùng vẫy được nữa, chỉ đành rống lên những tiếng bi thương, âm thanh có vẻ thê lương, như muốn cầu cứu vậy.
Kình Giao đều là loài tính tình ôn hòa, tuy là ăn tạp sinh linh, nhưng vật sống dưới biển cũng không nhiều, bình thường cũng chỉ ăn hải tảo, khó khăn lắm mới tập trung lại được, thải ra uế chất để nuôi dưỡng đám hải tảo, để cũng cấp thức ăn cho tộc loại của mình, nếu mà phá sạch, đám Kình Giao này đúng là bị tuyệt đường sống, Giao Kình bị Chu Thanh bắt lại, cũng biết đối phương thần thông quản đại, không thể phản kháng lại, chỉ đành liên tục cầu xin, trong đó có mấy con thể hình đặc biệt to, một con có cái đầu hổ to cỡ sọt rổ liên lục lạy lục, thật là đáng thương.
Đám tu sĩ thấy Kình Giao như vậy, tiếng kêu lại rất thê thảm, nên đã động lòng trắc ẩn, Huyền Võ lão đạo bất giác do dự trng lòng, trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Chúng ta phải tiếp tục lặn xuống, không thể không đi xuyên qua đám hải tảo, bên dưới là uế vật mà Kình Giao đã tích lũy hơn ngàn năm, vô cùng thối, nếu không dọn sạch, rồi dùng chân hỏa luyện hóa, tất nhiên cũng bị dính chút vào thân xác, như vậy lại không hay, cứ thế, chúng ta lại tuyệt đường sống của đmá sinh linh này, hải tảo muốn hình thành với quy mô như thế, không dễ dàng gì, đám sinh linh này lại vô cùng tham ăn, chỉ e hải tảo chưa kịp hình thành, thì đã bị đói chết rồi, chúng ta cũng là sinh linh tỏng biển đắc đạo, vô duyên vô cớ tạo sát nghiệp này, nhẫn tâm đến thế, chi bằng mọi người đi thêm một lúc, đi đường vòng là được.”
“Cung chủ nói chí phải, chúng ta cũng không muốn tạo sát nghiệp này, nhưng nơi này đã là vùng biên của Tây Hải, nếu tiếp tục đi lên, thì sẽ đến đất bắc hải, nghe nói Huyền Âm đảo đảo chủ Cực Âm chân nhân rất bá đạo, đọc chiếm cả Bắc Hải, dùng Cấm Chế ở khắp mọi nơi, để tránh các tu sĩ đến đó thu thập dược liệu, chúng ta đi ngang qua Bắc Hải, chỉ sợ lại rước thêm phiền phức !” Hồng Phát lão tổ nhíu chặt mày lại, không biết nên làm sao.
Chúng nhân nhớ đến Độ Ách Kim Đan, lại không muốn quay về, đám hải tảo này tuy rộng lớn, liên miên ngàn dặm, chúng nhân phải mau chóng đi đường vòng mà lặn xuống, nhất định phải đi ngang qua Bắc Hải, không thì phải đi thêm ngàn dặm đường. Cứ thế, chân nguyên pháp lực tiêu hao quá nhiều, muốn tìm kiếm con Huyết Ma hải Tảo dưới biển sâu hơn trượng mà còn qua lại nhanh như chớp nữa, đúng là khó càng thêm khó.
Chu Thanh thì không sợ, Có Bì Thủy Thần Châu, ở trong nước cũng như trên mặt đất, có đi thêm mấy ngàn dặm đường cũng không t hao gì, đang định lấy thần châu ra, bèn nghe thấy lời giải thích của Hồng Phát lão tổ, liền nổi hứng thú, nhìn Vân Hà tiên tử một cái, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.
Vị Huyền Âm đảo đảo chủ Cực Âm chân nhân Chu Thanh đã từng nghe Huyền Võ lão đạo nhắc qua, là một tu sĩ loài người, mấy trăm năm trước được một vị tiền bối tà đạo để lại cho cuốn sách Huyền Âm Chân Kinh và lần tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn, nên đã tu được thần thông, là một trong những cao thủ lợi hại trong giới tản tu ở hải ngoại, nhưng vị Cực Âm chân nhân này cũng giống những cao thủ tản tu khác một lòng thanh tu, không hỏi sự đời. Dù gì thì tính tình cũng abs đạo, sau khi đạo pháp đại thành, đã chiếm cứ hơn nửa địa bàn ở Bắc Hải. Đuổi hết đám tu sĩ ra khỏi Bắc Hải, những linh dược kỳ trân đều thu vào trong, còn bố trí đầy cấm chế trên cả đảo, không cho những tu sĩ khác bước vào.
Tên này trước khi chưa có được quyển Huyền Âm Chân Kinh đã là một cao thủ tản tu cảnh giới Phản Hư rồi, sau khi tu luyện Chân Kinh lại lợi hại hơn nhiều, lại thêm tà ma chi bảo là lần tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn bố trí thành Huyền Âm đại trận, tuy đã vượt qua được bốn tiểu thiên kiếp, một cử lên tiên trở thành tu sĩ Phản Hưu hậu kỳ.
Những Tu Sĩ bị đuổi ra khỏi Bắc Hải đương nhiên là không phục, nhưng cũng biết không phải là đối thủ, bèn đi khắp nơi mời những tu sĩ lợi hại đến quyết đấu, nào ngờ Huyền Âm Tụ Thú phướn của tên này lại vô cùng lợi hại, đã giết hết những tu đến gây thù, hồn sống cũng bị luyện hóa vapf trpng Ma phướn, hung uy rừng rực, sau đó tự biết sát nghiệp quá nặng, e là khó mà qua khỏi đại thiên kiếp, nên đã kềm chế lại một số hành vi, bế môn khổ tu chân kinh, tên này cũng thuộc hàng kỳ tài trong thiên hạ, quả nhiên có thể sống sờ sờ ở trước mặt đại thiên kiếp mà luyện Huyền Âm Chân Kinh đạt đến cảnh giới thứ tám, phối hợp với Huyền Âm Tụ Thú phướn và rất nhiều linh dược khác, cực khổ chống đỡ với thiên kiếp trong chín ngày chín đêm, tuy nguyên khí bị tổn hại nặng, nhưng cũng đã vượt qua được một cách bình an.
Lúc đối địch uy lực mà pháp bảo thể hiện ra, một là nhìn đẳng cấp của bản thân pháp bảo, hai là phải xem đạo hạnh của người sử dụng, những điều này đều là nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng đến uy lực của pháp bảo, người tu đạo trong lúc luyện chế pháp bảo, vì muốn sử dụng được như ý, đề phòng kẻ khách cướp đoạt, nhất định phải thêm trên đó cấm chế bí quyết, phối hợp với tâm pháp của mình mới có thể sử dụng như ý.
Không có tâm pháp bí quyết đặc thù để phối hợp, cho dù có được pháp bảo lợi hại, cũng chỉ có thể phát huy một số uy lực cơ bản, ví dụ như Khốn Tiên thừng, Hóa Huyết đao của Chu Thanh , Bát Cảnh Cung đăng của Huyền Võ lão đạo, muốn phát huy toàn bộ uy lực, ngoiaf bí quyết của người luyện chế ra, thì bản thân cũng phải luyện hóa lại pháp bảo, phá giải cấm chế mà nguyên chủ đã để lại trên đó.
Chu Tố tuy có nhiều pháp bảo lợi hại trên tay, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện dùng cái phương pháp thứ hai, món Phong Thần pháp khí trên tay, chủ nhân luyện chế nó là đẳng đạo hạnh như thế nào, Chu Cảnh cho rằng trừ phi mình tu luyện thành tiên mới có thể dùng sức mạnh phá giải cấm chế trên món pháp bảo này, chứ không thì đừng hòng mơ mà phát huy được uy lực của các pháp bảo trong tay, cho dù là Thang Nghê kiếm, Chu Tố và Vân Hà tiên tử phải liên thủ lại, rồi mượn sức của Đô Thiên MinhV>ơng kỳ mới có thể luyện hóa được.
Huyền Võ lão đạo còn tội hơn, Bát Cảnh Đăng cung là vật của Thái Thượng Lão Quân, cho dù ông có tu luyện thành tiên, đạo hạnh cũng không thể nào cao hơn vị Tam Thanh Tổ Sư, chẳng còn chút hy vọng có thể phá giải cấm chế mà luyện hóa rồi, chứ bằng không, chỉ cần phát huy một nửa uy lực của Bát Cảnh Cung đăng, Đâu Suất tử diệm, cho dù có bốn cái chín thiên kiếp cùng đến, cũng không thể làm gì được ông ta. Huyền Võ lão đạo bây giờ trên tay có núi vàng, nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, đồ sẵn thì không xài được, đành ra ngoài mà luyện đồng, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.
Muốn bàn luận về phẩm chất của pháp bảo, lần tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn tuy là tà môn chi bảo, còn là do tà đạo cao nhân đã tàn sát vô số người và thú lấy hồng sống mà luyện chế, hung uy ngút trời, nhưng cũng không sánh bằng pháp khí Phong Thần trong tay Chu Thanh, càng không cần nói đến di vật của Tam Thanh trên tay Huyền Võ lão đạo, nhưng trong Huyền Âm Chân Kinh lại có phương pháp sử dụng ma phướn, người ta có thể gọi là người thừa kế pháp bảo chính tông, nào giống với những pháp bảo trên tay Chu Thanh, món nào cũng do trộm cướp ám sát, cưới giật giữa đường mà có chứ.
Pháp bảo do mình tự luyện chế vẫn là sử dụng như ý hơn, đó là đạo lý mà các tu sĩ đều hiểu, trong lòng Chu Thanh có những dự tính, tám món binh khi pháp thân của mình nếu ngưng luyện thành hình, cũng không kém gì với pháp khí Phong Thần, nhưng nếu không mất đén ngàn năm vạn năm thì đừng hòng mơ, tạm nời không nói đến đã, bây giờ pháp bảo mà Chu Thanh tự luyện cũng chỉ có con Rết thiết bối và Thiên Minh Vương kỳ, Rết thiết bối đang ngưng luyện thân xác, thực lực tăng không ít, nhưng dùng để chống đỡ thiên kiếp thì vẫn còn kém xa.
Đô Thiên Minh Vương kỳ thì còn mạnh hơn một chút, là Chu Thanh đã dùng cây Địa Ngục Âm Thiết Cương Xoa của Ngưu đầu Âm Thần và mười mấy vạn âm hồn để làm vật liệu luyện chế, vốn dĩ với công cjc ủa Chu Thanh hắn không cách nào luyện hóa Cương Xoa của Ngưu đầu âm thần, may là Ngưu đầu Âm thần có để lại một đống sách, trong đó có cách luyện chế sử dụng cây Cương Xoa này, theo như pháp quyết, Chu Thanh phá giải cấm chế trên Cương Xoa, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Mười mấy vạn âm hồn nghe thì thấy nhiều, nhưng nếu muốn Đô Thiên Thần Ma trên cây kỳ có thể hóa ra hình thể như Thiên quỷ, đúng là vẫn còn thiếu nhiều lắm, hồng sống trên lần chín tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn này nhiều vô số kể, Chu Thanh rất muốn nắm trong tay để ngưng luyện Minh Vương kỳ, nếu Đô Thiên Thần Ma có thể hóa ra hình thể giống Thiên quỷ, Chu Thanh chỉ nghĩ dến thôi cũng đã phơi phới trong lòng, chính con Thiên quỷ đã lợi hai như thế rồi, huống chi là phân thân của Đô Thiên Ma Thần chứ ?
Nhất là Hiên Viên pháp vương đã bị thiệt lớn, một con Thiên quỷ đã rơi vào tay mình, tên lão yêu đó mà không đến kiếm chuyện với mình, có đánh chết Chu Thanh cũng không tin, mà mình thì không thể nào cứ ở chung với đám người Huyền Viên lão đạo cả đời được, nếu mình và Vân Hà tiên tử đơn độc đụng phải Hiên Viên pháp vương, Chu Thanh quả thật không nắm chắc, huống chi đối phương còn có Ôn Lam Tân đã ngưng luyện được nguyên thần thứ hai, tình hình hiện giờ của Chu Thanh quả thật không lạc quan cho lắm.
Bây giờ nhân có nhiều tu sĩ ở đây, đi gặp thử cái tên Cực Âm chân nhân, tên Cực Âm chân nhân này theo những lời đồn thì cũng chẳng phải là kẻ lương thiện gì, chắc chắn có một phen phiền phức, nói không chừng mình sẽ có cơ hội cướp được Huyền Âm Tụ Thú phướn, đó cũng là một lần cơ hội, tuy sẽ có hiềm nghi là lợi dụng Huyền Võ lão đạo và đám người Thiên Thủy Tam Thánh, nhưng Chu Thanh cũng giúp họ luyện Độ Ách Kim Đan, cũng xem như huề. Cực Âm chân nhân thực lực cao cường, đến cả đám người Chu Thanh liên thủ cũng sợ rằng lo không xong, nhưng Chu Thanh có Bì Thủy Thần Châu, nếu đánh nhau trong nước, sẽ có được nhiều cái lợi, chính vì như thế, Chu Thanh mới suy nghĩ một phen, cảm thấy có thể được.
Đến giới tu đạo ở hải ngoại, dù có thế nào Chu Thanh cũng phải vơ được một mớ lợi mới được, nếu không tìm được động phủ, thì nâng cao thực lực cũng tốt mà.
Liền đó Chu Thanh lấy ra Tị Thủy Châu, cố gắng cổ động chúng nhân, chúng đạo sĩ cũng đang hứng thú tràn trề, đương nhiên đồng ý, Chu Thanh thả Giao Kình ra, một đoàn người đi về hướng Bắc Hải, vốn dĩ Chu Thanh còn định thu thập một ít chất thải của Giao Kình để luyện chế pháp bảo đặc biệt dùng để đối địch, nhưng cái thứ này đúng là quá thối đi, chỉ sợ chưa kịp tấn công người khác, thì mình đã bị ngạt chết rồi, Chu Thanh chỉ đành bỏ cái ý tưởng viễn vông này của mình. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
“Huyền Âm đảo thâm cư dưới đấy biển, vị trí so với Thương lãng thủy cung cũng tương đối, mấy năm nay Cực Âm chân nhân vì muốn giảm nhẹ kiếp số, đã kềm lại nhiều, nhưng chư vị đạo hữu nên cẩn thận hành sự vẫn hơn, đại bộ phận trên Bắc Hải đều có cấm chế do hắn để lại, chúng ta cố gắng né tránh, lỡ như đánh động cấm chế, thức tỉnh đối phương, chúng ta cố gắng khuyên bảo, để tránh gây nên những trận đánh vô vị.” Huyền Võ lão đạo nói với mọi người. Mọi người đều gật đầu, chỉ có Chu Thanh đang tính toán trong lòng. Truyện "Phật Đạo "
Đi lại dưới đáy biển đúng là hao phí chân nguyên pháp lực, may là đám tu sĩ này có pháp bảo thượng đẳng hộ thể, mà còn có vẻ chịu không nổi, đến cuối cùng, chúng tân tụ tập lại, cũng dùng pháp bảo chống đỡ, chia thành hai tốp luân lưu chuyển ca, uống đan dược, điều tức chân nguyên, hồi phục pháp lực, mới thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Qua thời gian khoảng nén hương, Chúng đạo sĩ mới đến được Bắc Hải, tình hình dưới đáy biển lại khác hoàn toàn, nước biển lạnh đến tận xương, không có vật cản nào, cá biển lại càng ít hơn, không có hải tảo, chúng nhân phân ra thần niệm, quan sát kỹ động tĩnh xung quanh, để tránh đụng phải những cấm chế cho Cực Âm chân nhân bố trí, một Bắc Hải rộng lớn, nếu Cực Âm chân nhân muốn dùng cấm chế phong tỏa hết, đúng là điều không thể, cho dù có là thiên tiên hạ phàm, chỉ e cũng là khổng đủ sức mà làm, chỉ có thể bố trí cấm chế để cảnh báo trong đại bộ phận khu vực, với hung uy mấy năm nay của lão đạo này, nên cũng ít người đến đây