Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 205: câu trần (1-3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nếu là Bạch Khởi Đại Vu xuất thế thì Long Cung thủy tộc của khanh có thần thông gì mà đủ sức cầm chân hắn?” Ngọc Đế trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng, trong giọng nói có chút ngạc nhiên.

“Vi thần nào dám lừa gạt bệ hạ. Lúc bấy giờ tiểu thần đang mở tiệc tại Long Cung để chiêu đãi yêu vương tứ phương , đột nhiên trên mặt biển có tiếng nổ lớn đến thiên băng địa liệt, khiến cho ngay cả Thủy tinh cung cũng suýt bị sập. Tiểu thần cùng chư vị yêu vương liền ra ngoài xem xét sự tình thế nào thì thấy một đạo nhân đang cùng với Đại Vu Bạch Khởi đánh nhau đến bất phân thắng bại. Tiểu thần và mọi người liền xông đến trợ trận, lại điểm thêm vạn thủy binh tới. Bạch Khởi thấy khó có thể chống cự được nên thả tên kim nhân ra để trợ giúp. Tiểu thần thấy vậy nên mới đoán ra hắn chính là Đại Vu Bạch Khởi."

Ngao Nghiễm nhanh chóng giải thích rõ tình hình: “Tiểu thần lại điểm thêm trăm vạn thủy binh, cùng chư phương yêu vương đồng loạt vây khốn Bạch Khởi. Đạo nhân kia vẫn đang giao tranh quyết liệt cùng với hắn, những người còn lại phân ra chống cự với đám kim nhân. Cũng may nhờ có Ba tương quân ở Hoa Quả Sơn tương trợ nên mới miễn cưỡng cầm chân được Bạch Khởi, tuy nhiên không thể gây thương tổn gì cho hắn được. Vì vậy tiểu thần mới mạo muội đến đây quấy nhiễu bệ hạ, mong bệ hạ tha thứ tội bất kính của tiểu thần!”

“Được rồi, Ngao Nghiễm! Lần này khanh làm rất khá, chẳng những không có tội mà ngược lại còn có công lớn! Nay Đại Vu Bạch Khởi đã xuất thế, chắc chắn không ngoài mục đích triệu hoán Thập Nhị Tổ Vu. Nếu điều đó xảy ra thì chỉ e khi ấy sinh linh đồ thán, đại hòa khôn lường! Cũng may ‘núi này cao còn có núi khác cao hơn’, không biết đạo nhân chiến đấu cùng Bạch Khởi tên là gì mà lại có thần thông như thế nhỉ?”

Ngọc Đế không hề tỏ vẻ gấp gáp mà còn hỏi ngược lại Ngao Nghiễm.

Ngao Nghiễm phục người thưa: “Chuyện này thì tiểu thần cũng không biết, chỉ thấy đạo nhân kia mặc Cửu Nhật Kim Ô pháp y, cầm trong tay một đoàn thất thải quang hoa giao chiến với Bạch Khởi. Quang hoa của người này biến ảo thành món binh khí, thần thông khó lường, dù rơi vào thế hạ phong nhưng không nguy hiểm tính mạng. Trong lúc y nói chuyện, tiểu thần nghe trộm được rằng hắn và bạch Khởi chiến đấu với nhau trong khe hở của tam giới đã hơn một tháng, nay mới đánh tới Tiên giới này. Cũng nhờ có đạo nhân này chế trụ Bạch Khởi mà tiểu thần mới có thể thoát thân được đến đây để bẩm báo bệ hạ!”

“Được rồi! Chư vị khanh gia, Đại Vu chính là kẻ thù chung của tam giới, không những chúng có pháp lực thông huyền mà lại còn rất khó tiêu diệt. Vậy nay ai có thể lĩnh ấn xuống hạ giới để thu phục hắn đây?” Ngọc Đế đải mắt nhìn quanh một lượt đại điện.

“Vi thần nguyện ý xung phong đi trước! Tiêu diệt Đại Vu, đem lại bình yên cho tam giới!” Na Tra nhanh chóng xông ra, chắp tay nói với Ngọc Đế.

“Làm vậy không ổn! Tam Đàn Hải Hội Đại Thần mặc dù pháp lực cường đại, nhưng Đại Vu Bạch Khởi lại có bất tử chi thân. Năm đó Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế cũng không thể giết chết hắn được. Có câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, nếu Bạch Khởi Đại Vu lại lần nữa xuất thế thì thỉnh Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế xuất quan thu phục hắn là thượng sách. Còn Tam Đàn Hải Hội Đại Thần có thể đi trước hỗ trợ, đề phòng Bạch Khởi kia bỏ chạy.”

Thái Bạch Kim Tinh là đại thần được Ngọc Đế sủng ái, người này đa mưu túc trí, ý niệm trong đầu vừa chuyển liền bước ra tấu.

Na Tra nghe vậy cũng âm thàm gật đầu. Hắn không phải kẻ ngốc, ngược lại còn hết sức khôn ngoan. Lần này mượn cớ đòi Ngọc Đế phái mình xuống hạ giới, thật ra là để nhân cơ hội mà chơi đùa một phen. Nếu đã có ý chỉ của Ngọc Đế thì cha hắn cũng không thể nhiều lời được. Đại Vu Bạch Khởi là ai, Na Tra đương nhiên biết rõ. Ngay cả Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế cũng phải tốn hao tâm kế mới vây khốn được y, thì cho dù Na Tra có tự phụ đến đâu cũng phải biết lượng sức. Giữa hắn và một trong Tứ Đại Đế vẫn còn có khoảng cách rất xa.

Na Tra trao đổi ánh mắt với Thái Bạch Kim Tinh một cái, sau đó nhìn Ngọc Đế để chờ đợi ý chỉ.

“Bệ hạ, vi thần cho rằng làm vậy ắt hắn sẽ kinh động tới Chân Vũ Đại Đế. Nếu hạ giới đã xuất hiện người có pháp lực huyền thông, có thể cùng Bạch Khởi giao tranh hơn một tháng trong khe hở của tam giới thì pháp lực chắc cũng không thua Chân Vũ là bao. Chẳng qua Bạch Khởi có tấm thân bất tử, mọi loại pháp bảo đều không thể đả thương được hắn, cho nên thần xin được tiến cử một người đủ sức phá vỡ được bất tử chi thân của Bạch Khởi!” Trương Đạo Lăng thiên sư đứng ở bên phải bước ra khải tấu.

“À, người mà Trương thiên sư nói là ai vậy?” Ngọc Đế hỏi.

“Nghe nói Đào Hoa Timh Quân sở hữu thanh Thái Dương kim châm, có sở trường công phá thân thể kẻ khác, vừa vặn kết hợp với Thất Sát Tinh Quân vốn có tốc độ cực nhanh. Hai người này mà liên thủ thì có thể tốc chiến tốc thắng, khỏi phải lao sư động chúng để tránh cho đám yêu vương hạ giới coi thường lời nói cũa Thiên giới chúng ta”.

“Tốt, làm vậy cũng được. Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa Tinh Quân khi còn sống là vợ chồng nên không cần câu nệ gì. Hai khanh mau cưỡi Độc Giác Ô Yên thú xuống trần làm tiên phong, theo tình hình mà hành sự!” Ngọc Đế sai người truyền Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa Tinh Quân tới.

“Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, khanh dẫn vạn thiên binh bày thiên la địa võng, nhất định phải bắt cho bằng được Bạch khởi!”

Na Tra lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Ngọc Đế trầm giọng phân phó, khí thế uy nghiêm, chúng tiên nhân cũng yên tĩnh trở lại.

“Truyền Cửu Thiên Nguyên Phổ Hóa Lôi Thần Thiên Tôn tới đây!”Ngọc Đế vừa hạ lện, lập tức có tiên quan bước ra truyền đạt.

Ngao Nghiễm cũng đứng ở một bên cùng với đám tiên khanh, đối diện với đám võ tướng. Người đứng đầu bên phe võ tướng là Thác Tháp Thiên Vương. Lý Tịnh Vì Ngao Nghiễm có chút hiềm khích với nhi tử của Lý Tịnh nên đôi bên không muốn đứng chung một bên.

Lại qua một lúc sau, từ ngoài Linh Tiêu Điện bỗng có một bóng người đi vào. Chì thấy người này mặt vàng râu dài, mặc đạo y màu đỏ, ở chính giữa mi tâm có một con mắt, thân hình cao lớn khôi ngô, thấy Ngọc Đế cũng không quỳ xuống mà chỉ khom người một cái, sau đó nói: “Thần Văn Trọng tham kiến bệ hạ!”

Cúng tiên khanh cùng thiên thần võ tướng thấy vậy cũng không ai trách cứ gì, mà thật ra cũng chẳng ai có chức trách để làm việc này, duy có Thác Tháp Thiên Vương vừa nhìn thấy Văn Trọng thì nét mặt có chút mất tự nhiên.

“Văn khanh gia, khanh mau dẫn bộ Lôi Thần thiên quân xuống hạ giới, chờ cho Tam Đàn Hải Hội Đại Thần vây khốn Bạch Khởi xong thì đồng loạt dùng Thiên Lôi phách hắn, nhất định phải tiêu diệt tên Đại Vu ma đầu này, tránh tai họa cho thương sinh. Ngao Nghiễm, khanh làm nhiệm vụ dẫn đường cho chúng khanh gia, chờ tiêu diệt xong ma đầu, công đức vô lượng của chư vị đều sẽ được luận công ban thưởng!”

Lúc Ngọc Đế giáng ý chỉ xuống thì trong lòng đã sớm có tính toán sắp đặt, so với bậc đế vương ở nhân gian thì ông quả là kẻ hùng tài đại lược.

Lôi Thần Thiên Tôn Văn Trọng lĩnh mệnh, chúng tiên gia cao giọng hô to: “Bệ hạ anh minh!”

“Chư vị khanh gia, bải triễu. Lý thiên vương, Thái Bạch Kim Tinh, các khanh ở lại, theo trẫm đến Phê Hương Điện.” Ngọc Đế phát hoàng bào một cái, lập tức có tiên nữ bước tới hầu hạ, đưa vào hậu cung.

Chúng tiên khanh sau khi rời khỏi Linh Tiêu Điện thì lập tức bàn luận sôi nổi. Khi ra tới ngoài cổng Nam Thiên môn, mọi người mới thể hiện cấp bậc và vị trí của mình. Có người nhấc lên độn quang, có người cưỡi ngựa, hoặc tọa kỵ khác. Trong cõi Thiên giới này, trừ Thiên Cung ra thì bao phủ bên ngoài đều là mây trắng. Trong biển mây chính là nơi ở của các vị thần tiên, là nơi để họ tu dường tiên đạo của mình. Thu thập Bạch Khởi cái gì, Đại Vu cái gì, bọn họ không cần quan tâm. Chỉ cần về tới nhà của mình, an tâm tu đạo là được rồi.

Thiên thần thì còn có chức trách và nhiệm vụ, phải nghe hiệu lệnh của Ngọc Đế, nhưng những tiên nhân như bọn họ thì đều hết sức tiêu dao nhàn tản. Hoặc là chuyên tâm tu đạo, hoặc đánh cờ, uống rượu...Khi thì luyện đan, khi thì luyện khí..Lại có khi hạ giới khai sơn để thu môn đồ, tiêu sái vô cùng, không gì sung sướng bằng.

Lại nói Thác Tháo Thiên Vương Lý Tịnh cùng với Thái Bạch Kim Tinh và Ngọc Đế người đi về phía Phi Hương Điện. Sau khi Ngọc Đế liền ralệnh cho hai vị dủng thần được ngồi rồi quát hầu cận ra ngoài, sau đó mới khai im khẩu: “Theo các khanh thấy thì phải đối phó với chuyện này như thế nào?”

“Bệ hạ anh minh, Bạch Khởi Đại Vu xuất thế quả thật có chút phiền toái. Nhưng nếu đã có Lôi Bộ chúng thần xuất quan thì không có gì phải lo lắng. Tuy nhiên vi thần có chút nghi hoặc, Bạch Khởi vốn bị Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế phong ấn trong Sơn Hà Xã Tắc đờ rồi mà, làm sao lại đi ra ngoài được?” Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh là tâm phúc của Ngọc Đế, vốn đã quen thương nghị đại sự nên cũng không dông dài mà trực tiếp nói thẳng ra mối nghi ngờ của mình.

“Ôi! Từ lâu Nhân gian giới đã là một đống phế tích, chỉ còn sót lại một vài động thiên chật hẹp nhỏ bé là còn có linh khí. Người ở nhân gian ô uế không chịu được! Lại thêm gian trá xảo quyệt, nghiệp lực sâu nặng, nên thần tiên chúng ta cũng không muốn xuống đó để tránh dính phải nghiệp lực của thế tục, khó có thể tiêu trừ. Còn việc Bạch Khởi làm thế nào để thoát khốn cũng không cần thiết phải tra cứu. Tuy nhiên, người cùng Bạch Khởi giao tranh thì bệ hạ cần phại hết sức chú ý. Theo như ước đoán của cựu thần, pháp lực thần thông của người này chỉ sợ không thua Chân Vũ Đãng Ma Đại Đế. Bệ hạ nên sớm tính toán, tránh để một Hoa Quả Sơn thứ hai xuất hiện!”

Thái Bạch Kim Tinh là một ông lão có đầu tóc, râu ria bạc trắng, lại thêm mặc một thân bạch y, phía trên trán có điểm một ngôi sao, tiên khí dạt dào. Lúc này ông đang ngồi đối diện với Ngọc Đế để thưa chuyện.

“Trẫm chính là vì chuyện này mới cảm thấy khó xử, do đó muốn thương lượng cùng nhị vị khanh gia. Theo như khanh gia nói, chuyện này nên giải quyết thế nào cho phải đây?” Hiển nhiên Thái Bạch Kim Tinh đã nói trúng tâm can của Ngọc Đế.

“Ha là cứ dùng biện pháp cũ, muốn trừ Bạch Khởi thì bệ hạ nên cho vời đạo nhân kia lên, sau đó sắc phong quan chức, lôi kéo nhân tâm.”

“Thái Bạch, ngàn năm trước ngài cũng đề ra phương pháp này, rốt cục dẫn đến một Hoa Quả Sơn xuất hiện! Lần này lại dùng nữa thì e là không ổn!” Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh vừa nghe vậy, vội vàng cười nói.

“Lần đó con khỉ kia tâm nhãn hẹp hòi, lại thêm bệ hạ quả thật phòng bị hơi quá sâu. Nay cựu thần có một chủ ý, có thể một mũi tên mà bắn trúng hai con chim!” Thái Bạch Kim Tinh đã sớm biết Thác Tháp Thiên Vương sẽ nói như vậy, nên mỉm cười, vuốt vuốt hàm râu tuyết trắng dài trã lời.

“Ồ! Kahnh gia quả thật đa mưu túc trí, có diệu kế gì cứ nói ra!” Ngọc Đế sốt sắng giục.

“Khi xưa Tam Giáo đã chung tay lập nên Bảng Phong Thần, giúp Thiên Đình tuyển dụng nhân tài. Đáng tiếc Tử Vi Đại Đế, Chân Vũ Đại Đế, Câu Trần Đại Đế chỉ tuân theo phù triệu của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Lần này Thiên Đỉnh ra hiệu lệnh, cho dù Bạch Khởi xuất thế thì e rằng Chân Vũ Đại Đế kia cũng sẽ không ra mặt. Còn Câu Trần Đại Đế đã bị hình thần câu diệt, khiến cho tứ đế thiếu mất một vị. Nay nếu bệ hạ sắc phong cho đạo nhân kia vào vị trí đang bỏ trống của Câu Trần Đại Đế, thứ nhất có thể lôi kéo nhân tâm; thứ hai Câu Trằn Đại Đế vốn là thủ lĩnh của yêu tộc, nếu làm vậy khẳng định yêu tộc sẽ không phục, từ đó dẫn đến các yêu vương nơi hạ giới và đạo nhân kia kiếm chế lẫn nhau. Chẳng phải là nhất cữ lưỡng tiện hay sao?” Thái Bạch Kim Tinh nói.

“Chuyện này vẫn còn có chút không ổn, Câu Trần Đại Đế vốn được đích thân Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc phong. Nếu trẫm làm như thế sợ là sẽ gây ra không ít phiền toái.” Ngọc Đế nghe được lời này đã có chút động tâm, nhưng vẫn còn hơi do dự: “Lý khanh gia, ý khanh thế nào?”

“Bệ hạ, Tam Thanh tổ sư vốn ở ngoài tầng trời, từ lâu đã không màng đến thế sự, ngay cả môn hạ đệ tử của họ cũng ẩn cư, do đó bệ hạ mới là người đứng đầu tam giới. Cho dù là Câu Trần Đại Đế thì cũng vẫn phải lấy bệ hạ làm chủ, nên chuyện này thần cảm thấy có thể làm được. Xem tình hình trước mắt, nếu quả thật đạo nhân kia có thần thông quảng đại như vậy thì về đến Thiên Đình ta phải là một hỷ sự mới đúng.” Lý Tịnh suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm mặt nói.

“Chuyện này cho trẫm cân nhắc một chút rồi sẽ định đoạt, các khanh về trước đí!” Ngọc Đế phát tay, cho hai người bọn họ áo lui, nhưng thật ra trong lòng đã định ra chủ ý.

Trở lại trận chiến kia, Chu Thanh bị Bạch Khởi đánh trúng một quyền văng ngược lại hơn mấy trượng.

Bạch Khởi đang định nhào tới vung kiếm cắt lấy thủ cấp của Chu Thanh thì bị vô số binh khí ngăn cản lại. Trường kiếm của hắn liền xoắn một cái, lập tức toàn bộ binh khí đều biến thành sắt vụn. Đám binh lính thủy tộc kia vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh nên phản ứng khá nhanh, vừa rồi mới kịp thởi ra tay ngăn cản Bạch Khởi lại.

"Thật là lợi hại! Chẳng lẽ đây chính là thực lực của Đại Vu sao?”

Chu Thanh bị Bạch Khởi đánh trúng ngay giữa ngực, liền vận khí một chu thiên, lập tức không bị thương tổn gì. Thân thể của Bạch Khởi rất mạnh mẽ nhưng Kim Thân của Chu Thanh cũng không hề thua kém. Có điều hiện tại Bạch Khởi đã khôi phục toàn bộ công lực, mạnh đến quỷ thần khó lường, cho nên Sát Thần kiếm mới trở nên xuất thần nhập hóa, khiến cho Chu Thanh dần dần chống đỡ không nổi. Cận chiến vốn không phải là điểm mạnh của Chu Thanh, nên dù đã có chút kinh nghiệm nhưng vẫn có chênh lệch so với Bạch Khởi.

Hai người tiếp tục đánh nhau chết sống một chỗ. Có điều bây giờ Chu Thanh rất cẩn trọng, dốc toàn lực để phòng thủ. Những binh khí của đám thủy tộc vẫn liên tục đánh lên tấm thân trần trụi của Bạch Khởi, để lại vô số bạch ấn, một số binh khí thậm chí bị phản chấn thành bột phấn luôn.

Ngao Anh thì chỉ huy thủy quân cong kích kim nhân. Trận kịch chiến trên Đông Hải lần này xem ra rất khó kết thúc êm đẹp.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên mây đen bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, sau đó tập hợp lai xung quanh đám thủy binh, thì ra Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa Tinh Quân đã cưỡi Độc Giác Ô Yên thú tới để trợ trận.

Ngao Anh đã sớm được thủy binh thông báo nên vọi vàng chạy ra ngoài tham kiến.

“Hảo một tràng chém giết! Ai là Đại Vu Bạch Khởi đâu?” Đào Hoa Tinh Quân là một trung niên phu nhân, mặt vàng thân gầy, sau lưng có đeo cái hồ lô màu hồng, sau khi nhìn vào chiến trường trước mặt, bà ta liền hỏi Long nhị thái tử.

“Hiện tại có hai bóng người một trắng một đỏ đang giao tranh. Bóng trắng chính là Bạch Khởi. Nhị vị tinh quân phụng chỉ Ngọc Đế tới trảm yêu trừ ma, ngàn vạn lần xin cẩn thận!” Long nhị thái tử Ngao Thành nói.

“Tốt! Hai người này đánh nhau quả thật kinh thiên động địa, không ngờ trên đời còn có cao thủ bực này! Nương tử, chúng ta đi thôi! Sau khi vi phu cùng đạo nhân kia bao vây lấy Bạch Khởi thì nàng hãy sử dụng đến Thái Dương kim châm!”

Thất Sát Tinh Quân và Đào Hoa tinh Quân chính là thần tử của Thương Trụ trong chiến cuộc Phong Thần năm xưa. Sau khi bị giết, bọn họ được phong làm Tinh Quân. Tên thật của Thất Sát Tinh Quân là Trương Khuê, còn tên thật của Đào Hoa Tinh Quân là Cao Lan Anh. Hai người vốn là vợ chồng, mặc dù đã được phong thần vị nhưng vẫn không thay đổi cách xưng hô.

“Cứ làm như thế! Văn thái sư sẽ xuất lĩnh bộ Thiên Quân Lôi Thần tới ngay. Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian là được!”

Cao Lan Anh gật đầu. Trương Khuê liền vận khởi huyền công vỗ vỗ lên cái sứng của con Độc Giác Ô Yên thú. Khói đen lập tức dâng lên chỉ trong một sát na. Lúc bấy giờ Chu Thanh vẫn đang giao đấu cùng bạch Khởi, do có thủy quân tham gia nên đôi bên không có mặc sức lao vào nhau như khi nãy.

Trương Khuê rống to một tiếng, rút ra một thanh đại đao, hai chân kẹp lấy Độc Giác Ô Yên thú, sau đó phóng đao nhanh như điện về phía cái cổ của Bạch Khởi.

Nếu luận về tốc độ thì con Độc Giác Ô Yên thú này đúng là cực phẩm tọa kỵ. Năm đó trong chiến cuộc Phong Thần, cũng nhờ có nó mà Trương Khuê mới chém giết được Ngũ Nhạc đại thần.

Keng!

Một đao của Trương Khuê đã cắm vào ngay giữa cổ của Bạch Khởi, làm xuất hiện một cái bạch ấn. Trương Khuê biết Bạch Khởi có tấm thân bất tử nên cũng không quá kinh ngạc, ngay sau đó ánh đao lại chuyển, liên tục găm hơn đạo bạch ấn tử trên người của Bạch Khởi. Bạch Khởi cảm thấy đau đớn nên không thể làm gì khác hơn là phân sức ra để đối phó với Trương Khuê.

Chu Thanh thấy lại có trợ thủ mới tới nên nhất thời phấn khởi. Lúc này người quần đấu, ngươi đi ta tới, dị thường hỗn loạn. Những binh lính thủy tộc kia đều ngừng tay lại, không ném binh khí nữa.

Bấy giờ Na Tra đã thống lĩnh vạn thiên binh tới, sau khi cho toàn bộ thủy binh rút lui liền bắt tay vào bày thiên la địa võng. Văn thái sư cũng theo sau đến dưới sự dẫn đường của Ngao Nghiễm, còn bộ Thiên Quân Lôi Thân thì chia ra giao tranh với kim nhân.

Thân hình Na Tra nhoáng một cái, dưới lòng bàn chân liền xuất hiện Phong Hỏa Luân cuồn cuộn lửa đỏ. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã tiếp cận được Bạch Khởi, sau đó vung thương lên đâm

Hiện tại đại cục đã định, Văn Thái sư đứng chắp tay quan sát, gật đầu lia lịa nói: “Quả nhiên là thượng cổ Đại Vu, một đời sát thần! Đạo nhân kia đúng là thần thông quảng đại, lại có thể cùng Bạch Khởi giao đấu mà không rơi vào thế hạ phong!”

Ngao Nghiễm nói: “Thái sư nói không sai, cũng chẳng biết đạo nhân này từ đâu tới Tiên giới. Tuy nhiên trong số Tứ Đại Châu, Tứ Đại Hải và vô số hải ngoại tiên sơn luôn luôn có một vài cao nhân lánh đời, chúng ta khó mà biết hết được. Đợi sau khi diệt xong Đại Vu, đến lúc bệ hạ luận côn ban thưởng thì ắt hẳn sẽ biết được lai lịch của người này.”

Tương Khuê, Chu Thanh, Na Tra và Cao Lan Anh đều là cao thù đích thực trong số thần tiên. Lúc này bọn họ bao vây lấy Bạch Khởi mà đánh, khiến cho Bạch Khởi rốt cục rối loạn, luống cuống tay chân. Na Tra thấy vậy liền thừa cơ tế ra Càn Khôn Quyển đánh vào sau ót của Bạch Khởi, khiến đầu não của hắn phun ra máu đen, thân hình cũng gục xuống. Na Tra lại tiếp tục tế ra một cái kim chuyên (viên gạch vàng) đánh vào giữa lồng ngực Bạch Khởi.

Vút!

Một vật màu đỏ bay ra. Thì ra đó là Hỗn Thiên Lăng mà Na Tra định dùng để trói Bạch Khởi lại.

Bạch Khởi hét lên một tiếng điên cuồng, dùng sức vung một kiếm, Hỗn Thiên Lăng lập tức bị chặt gãy. Na Tra thấy vậy liền lùi lại trượng, sau đó niệm động ngón tay, Hỗn Thiên Lăng lại kết nối trở lại như cũ, bay vào trong túi.

Dưới sự liều mạng của Bạch Khởi, kiện Phong Thần pháp khí này có nguy cơ bị tổn thương nên Na Tra không dám dùng nữa mà lại tế ra Càn Khôn Quyển để đánh Bạch Khởi.

“Các ngươi là bọn tiểu nhân hèn hạ!” Bạch Khởi liên tục bị trúng đòn nên tức giận tới cực điểm, có điều thân thể hắn quá cường hãn, một chút vết thương này chưa ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng lại không thể làm gì được.

Cao Lan Anh rốt cục chọn trúng thời cơ, lấy hồng hồ lô sau lưng ra, sau khi mở nắp liền nhắm ngay mắt của Bạch Khởi, miệng thì niệm động chú ngữ. Chỉ thấy đạo kim sắc quang mang chợt xuất hiện bắn thẳng vào ngay giữa song nhãn của Bạch Khởi. Máu đen lập tức chảy ra, Bạch Khởi rốt cục trọng thương.

Aaaaaa!

Hai mắt của bạch Khởi bị bắn mù, gào thét dữ dội, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không còn nhìn thấy gì.

Đào Hoa Tinh Quân vừa ra tay, Na Tra và Chu Thanh cũng đồng thời xuất thủ, bức cho Bạch Khởi lui trở về. Bạch Khởi đột nhiên phát ra một tiếng gầm như của dã thú, sóng âm cuồn cuộn, ngay cả Chu Thanh cũng cảm thấy hai tai mình bị đau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio