Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 206: câu trần (4-6)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chư vị đạo hửu mau lui về phía sau! bộ Lôi Thần nghe lệnh, bày trận pháp!” Thần nhãn ngay giữa mi tâm của Văn thái sư chợt mở ra, sau khi ước đoán tình huống vội vàng hạ lệnh.

Lúc này kim nhân đã bị mọi người dùng đại pháp lực vây khốn. Lão Ưng và Lão Quỷ thu được một tên, Ba tướng quân thu được một tên. Số còn lại đều bị bộ Thiên Quân thu thập.

bộ Lôi Thần Thiên Quân nghe thấy Thái sư ra lệnh liền ngừng lại, vận khởi huyền công, sau đó phát ra âm lôi chấn động.

Lúc này người Na Tra, Chu Thanh, Trương Khuê và Cao Lan Anh đã thoát thân, chỉ còn Bạch Khởi bị vây ở trong trận.

Nếu bàn về lực chiến đấu mà nói thì Lôi bộ chúng thần Thiên Quân chính là đội quân mạnh nhất Thiên Cung, do Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn Văn Trọng thống lĩnh, không đặt dưới sự quản hạt của bất kỳ thế lực nào mà chỉ nghe theo hiệu lệnh của Ngọc Đế, cho dù là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh cũng phải chịu nể bọn họ phần.

Lúc này, Lôi bộ chúng thần đã thiết lập xong Thiên Lôi Diệt Thần đại trận giăng ngang bầu trời, đồng thời ném ra các binh khí hình cái khoan, miệng thì đọc chú ngữ chân ngôn.Chi thấy vô số đạo tinh quang phát sáng, lôi điện từng tia tia xuất hiện vây quanh lấy bạch Khởi không còn chừa lại một kẽ hở nào.

Lưới lôi điện này không ngừng rung lắc, đồng thời liên tục phát ra âm thanh trầm muộn ồn ã. Chu Thanh nhìn thấy tình huống trước mặt, trong lòng liền có tính toán, cũng chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bạch Khởi vừa định xung phong liều chết để thoát khốn thì bị lôi điện ngăn lại. Hắn vừa đụng vào thì tinh quang bỗng tuôn ra chói mắt, toàn thân hắn liền bị lôi điện thiêu đến nám đem, có điều làm vậy cũng như nước đổ đầu vịt, chẳng gây được thương tổn thực thụ nào đến Bạch Khởi.

Kể từ đầu trận chiến tới giờ, Bạch Khởi chỉ bị đả thương thật sự đúng lần. Trong đó có lần bị Thất Bảo Diệu Thụ của Chu Thanh đánh trúng sau lưng, khiến hắn phải phun ra một ngụm máu đen. Lần thứ hai là bị Cao Lan Anh dùng Thái Dương thần châm bắn mù mắt, nhưng đó vẫn chỉ là thương tổn ngoài da. Với thân thể Đại Vu của hắn thỉ chút đau đớn đó coi như kiến cắn mà thôi. Chỉ cần có thể trì hoãn một lúc, thu nạp thiên địa linh khí thì lại khôi phục như cũ.

Lôi bộ chúng thần đã sớm biết tình trạng này của Bạch Khởi nên đã sử dụng toàn bộ linh khí nguyên lực, ra sức phong tỏa gia cố Thiên Lôi Diệt Thần đại trận đến mức cao nhất, khiến cho Bạch Khởi không thể thu nạp được gì. Chúng Lôi Thần biết không thể giết bạch Khởi ngay mà chỉ có thể từ từ dùng Lôi Hỏa luyện hóa, đi được bước nào hay bước nấy, ít ra cũng làm cho nguyên khí của hắn bị tổn thương thảm trọng.

“thật là lợi hại! Thiên Đình quả nhiên lắm binh hùng tướng mạnh! Tùy riện lôi ra một người trong số họ thì cũng là tuyệt thế cao thủ rồi! Chút ít môn hạ đồ đệ kia của ta, cho dù có liên hợp lại hết chắc cũng không thể đối phó được dù chỉ người, thậm chí còn bị họ đánh giết thê thảm nữa! Quả thật Đại Vu rất không được hoan nghênh mà. Vô luận là thần tiên hay là yêu quái cũng cùng chung trận tuyến. Nói vậy Thiên Ma Thần kia của ta phải giấu thật kỹ mới được, chứ nếu không chắc cũng được đối xử như Bạch Khởi quá!” Chu Thanh nhìn đám thiên binh đang chi chít ở bên ngoài, lại nhìn Loi bộ chúng thần, Na Tra, rồi vợ chồng Trương Khuê, Văn thái sư...trong lòng dường như lại có một khái niệm mới về thực lực.

Tất cả trong số vạn thiên binh bày bố thiên la địa võng bên ngoài đều đã đạt tới đạo hạnh luyện hóa nguyên thần thành nguyên anh. Trong khi chiến tướng số một dưới trướng của Chu thanh là Lam Thần cũng chỉ mới hơn binh sĩ bình thường một chút. Môn đồ thủ hạ của mình mặc dù có rất nhiều nhưng vẫn không bằng một tên lính quèn của người ta! Điều này khiến Chu Thanh hết sức chán chường.

Văn Trọng nhấc một tay lên,một khối hắc thiết hình lệnh bài được ném ra, phía trên có vô số hoa văn lôi điện theo phong cách cổ xưa.

Lệnh bài này bay vào giữa trận, dưới sự phối hợp của chúng Lôi Thần cùng phát động đại trận. Chỉ thấy trong trận tia chớp sáng lóa, một luồng quang hoa rực rỡ chói mắt bỗng bùng nổ, kèm theo đó là tiếng sấm cuồn cuộn. Bạch Khởi ở trong trận huy vũ Sát Thần kiếm bảo hộ quanh thân, nhưng do thiếu nguyên khí để thu nạp nên rất khó khôi phục. Đối với đám lôi điện này, dù Bạch Khởi không thèm coi chúng ra gì nhưng có câu mưa dầm thấm lâu, nếu luyện hóa hắn vài chục năm, vài trăm năm thì cho dù có cứng cỏi tới cỡ nào chắc cũng phải chịu hủy hoại.

Giờ đây Bạch Khởi không còn nghĩ ra được biện pháp gì nữa. Ở bên ngoài lưới lôi điện kết lại hết sức dày đặc, khiến hắn không thể lao ra được. Mỗi lần hắn tiến gần đến rìa trận thì đều bị chúng Lôi Thần hợp lực lại để oanh tạc.

Lúc này, trong lòng Bạch Khởi hận Chu Thanh đến tận xương tủy. Lúc ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ nhìn thấy Chu Thanh thì quả thật đã có mọt linh cảm rất xấu trong lòng. Vu Môn vốn thần thông quảng đại, nhất là thượng cổ Đại Vu lại càng khó lường. Nhân gian linh khí thưa thớt, đối với Đại Vu mà nói, căn bản là không đủ dùng. Sư phụ của bạch Khởi chỉ có một luồng tàn hồn, nếu muốn khôi phục thân thể là không có khả năng. Nếu đoạt lấy thân thể của Chu Thanh, hơn nữa lưu lại hồn phách, sau đó tái tạo một thân thể khác, đem Chu Thanh biến thành người của Vu Môn thì chính là một mũi tên mà trúng hai con chim vậy. Nhưng không ngờ Chu Thanh phúc chí tâm linh, nhất quyết không chịu đi. Còn một tia tàn hồn của sư phụ Bạch Khởi bị phong ấn tại hải ngoại cũng khong thể tùy ý vận động mà chỉ quanh quẩn ở các địa phương xung quanh đáy biển. Có điều một khi Chu Thanh tiến vào đó thì chắc chắn sẽ bị thu thập dễ dàng.

Lúc Bạch Khởi phong ấn sư phụ mình, trong đầu hắn còn có một ý định ngoan độc nữa. Vốn hắn và Doanh Chính Đại Vu chế tạo kim nhân dùng để triệu hóa Thiên Ma Thần, chờ cho hồn phách của sư phụ hắn khôi phục sẽ rót vào trong đám kim nhân đó. Nhưng không may bị Thiên giới phát hiện, Câu Trần, Chân Vũ liền hạ giới nên hắn mới rơi vào khốn cảnh. Do đó Bạch Khởi mới nhờ Chu Thanh hỗ trợ, sau khi giúp sư phụ khôi phục thân thể thì có thể phá vỡ phong ấn, cứu hắn ra ngoài.

“Các ngươi mới chính là kẻ đáng chết! Chờ ta thoát khốn ra ngoài, nhất định phải giết sạch hết các ngươi!” Bạch Khởi bị thiên lôi vô cùng vô tận oanh kích đến choáng váng đầu óc, trong lòng vội tính kế để thoát khốn.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hay là trước hết trốn vào trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, khôi phục công lực bản thân, sau đó từ từ suy nghĩ đối sách. Đám thần tiên chết tiệt này chắc chắn không dám đi vào bên trong đâu. Chẳng lẽ bọn chúng có đủ khả năng để luyện hóa Sơn Hà Xã Tắc đồ sao?”

Bạch Khởi bèn hét lớn một tiếng, vung Sát Thần kiếm lên thành một vòng tròn, khiến cho toàn bộ lôi điện oanh kích đề bị đánh bay ra, sau đó phóng ra một khu vực trống trải. Hắn lấy ra một quyển trục dài, đang định khai mở ra thì bên kia thầm nhãn bên trong mi tâm của Văn Trong cũng sáng lên. Vốn lão đã chú ý tới hành động của Bạch Khởi nên lập tức phóng ra một vật, đồng thời Lôi bộ chúng thần cũng ngưng Thiên Lôi đại trận.

Một đạo hoàng quang thật nhỏ trực tiếp bay đến bên cạnh Bạch Khởi, khi đến gần đối phương, nó hiện nguyên dạng là một pháp bảo có hình một quả kim tiền có cánh. Đây chính là Lạc Bảo Kim Tiền trức danh. Bạch Khởi còn chưa kịp thi thiển bảo bối thì Sơn Hà Xã Tắc đồ đã bị Lạc Bảo Kim Tiền đánh cho rớt xuống.

Trương Khuê lập tức vỗ lên cái sừng của Độc Giác Ô Yên thú, Ô Yên thú liền vọt tới. Trương Khuê vội vàng chụp lấy cả Kim Tiền lẫn Xã Tắc đồ, sau đó quay lại giao hết cho Văn Trọng. Còn nhớ trong chiến cuộc Phong Thần năm xưa, Văn Trọng vốn là thần tử của Thương triều. Ngày nay dù chiến sự đã qua, nhưng trong thâm tâm ông vẫn còn nặng tình, nên người ta vẫn quen gọi ông là thái sư.

“May nhờ năm đó ta thu nhặt được Lạc Bảo Kim Tiền này nên nay mới có cái để đối phó với người này! Thật đúng là không uổng phí tay chân một phen!” Văn Trọng nhận lấy Lạc Bảo Kim Tiền và Sơn Hà Xã Tắc đồ, tay vuốt hàm râu dài, mặt mỉm cười.

Chu Thanh thấy vậy nên trong lòng lập tức căng thẳng. Thực lực của Thiên Đình quả nhiên lợi hại, không biết bên Tam Thanh đạo tôn, Tây Phương cực lạc sẽ còn ghê gớm đến cỡ nào nữa đây? Chu Thanh thầm suy nghĩ.

Về phần Lạc Bảo Kim Tiền này thì Vân Trung Tử cũng có ghi chép lại nên Chu Thanh nhận ra ngay. Nhưng Vân Trung Tử cũng chưa biết cách nào để luyện chế, bởi không biết nó được cấu tạo từ vật gì. Hiện tại chỗ này là Thiên Đình, không thể so sánh với Nhân gian giới nho nhỏ. Mặc dù Chu Thanh thấy hai kiện đại pháp bảo này thèm đến chảy cả nước miếng nhưng lại không có lá gan để động thủ cướp đoạt, nên chỉ đành trơ mắt nhìn miếng thịt béo rơi vào tay kẻ khác.

Bạch Khởi vốn đang mở Sơn Hà Xã Tắc đồ ra, co người lại chuẩn bị chui vào, nhưng nào ngờ chưa kịp làm gì thì Sơn Hà Xã Tắc đã bị kẻ khác cướp mất. Khi hắn còn đang sửng sốt thì chúng Lôi Thần đã phát động Thiên Lôi đại trận.

Bạch Khởi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, miệng chửi ầm lên, trong bụng hết sức căm phẫn, liền nắm thật chặt hai tay, sau đó vận khởi Sát Thần kiếm bay như giao long hóa rồng. Thì ra vừa rồi chúng thần buông lỏng đại trận nên đã để cho linh khí nguyên lực tràn vào bện trong. Bạch Khởi lập tức nhân cơ hội này vận chuyển huyền công, hai mắt tức thì khôi phục trở lại như cũ. Tất cả những bạch ấn là vết tích của đao kiếm trên người hắn đều biến mất. Ngay cả phần da thịt bị Thiên Lôi phách đến nám đen cũng khôi phục lại, không còn thấy gì, thế là lại một lần nữa hắn trở lại sanh long hoạt hổ.

Bất luận là Chu Thanh, Na Tra hay vợ chồng Trương Khuê, khi nhìn thấy Bạch Khởi ghê gớm như vậy cũng đều âm thầm đổ mồ hôi. Na Tra trầm tư: “Bạch Khởi Đại Vu này quả thật rất lợi hại, nhưng thế này thì đã tính là gì? Nhân vật lợi hại hơn hắn ta cũng đã từng gặp qua rồi mà!” Sau đó hắn liếc nhìn lại thì thấy đám người Ba tướng quân đang mừng rỡ ôm lấy những kim nhân vừa mới thu phục được.

“Chân nhân hữu lễ!”

Na Tra nhìn chúng Lôi Thần mãnh liệt phát ra lực khí, khiến cho Bạch Khởi tiếp tục bị vây khốn ở trong trận mà không làm gì được. Được khoảng hơn nửa canh giờ, hắn cảm thấy nhàm chán, nên bước tới bên cạnh Na Tra để chào hỏi.

Chu Thanh tay cầm nhánh diệu thụ, người mặc đạo phục, một thân tiên khí. Mới vừa rồi lúc vây công Bạch Khởi, Na Tra đã biết thực lực của hắn khẳng định vượt trên mình. Vốn hắn có chút không phục nhưng trong lòng cũng vô cùng tò mò, không biết làm sao Chu Thanh có thể cùng Bạch Khởi giao đầu hơn một tháng trong khe hở của tam giới được?

“Bần đạ hữu lễ!” Chu Thanh thấy Na Tra thân mặc khôi giáp, tay cầm Hỏa Tiêm Thương, chân đạp Phong Hỏa Luân, tướng mạo tiêu sái phi phàm. Vừa nhìn thấy những pháp bảo này thì hắn đã nận ra ngay đây chính là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần Na Tra lừng lẫy trong truyền thuyết.

Hai người thi lễ một cái. Chu Thanh không có suy nghĩ khác, chỉ có điều trong lòng cảm thấy thích thú vì hôm nay được mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên hắn không hề động dung.

“Chẳng hay đạo huynh tu đạo dưỡng chân ở tiên sơn nào?” Na Tra lúc xuất sinh cũng là môn hạ của Đạo môn nên dùng cách xưng hộ như thế này với đạo nhân.

“Bần đạo là một hải ngoại tán nhân, cầu đạt thiên đạo, tự xung Chu Thanh, vốn là kẻ không màng thế sự, tiêu dao tự tại, rong chơi tam giới, hành tung bất định chứ thật sự không có tiên sơn riêng để tu hành. Lần này đột nhiên bần đạo cảm thấy khí huyết dâng trào nên mới tính toán thiên cơ, do đó mới tới Nhân gian giới một chuyến, vừa lúc Bạch Khởi xuất thế. Bần đạo bèn dẫn dụ hắn tới khe hở của tam giới để tránh làm thương tổn sinh linh. Có điều năng lực của bần đạo thấp kém, không thể đánh bại được hắn, cũng may chúng thần tiên chịu nhọc lòng đến đây nên mới miễn đi được một trường hạo kiếp!”

“Nhân gian giới ư? Nơi đó đã sớm là một mảnh phế tích hoang vu, chỉ còn rất ít đụa phương chật hẹp nhỏ bé là có linh khí, thậm chí không thể sánh nổi với một ngọn sơn phong nơi Thiên giới này. Có điều người ở đó nghiệp lực sâu nặng nên chúng tiên thần phật không một người nào dám đến đó. Chu chân nhân đúng thật là cao nhân, xả thân trừ ma, không sợ nghiệp lực dính vào người. Người thanh nhàn cực lạc, vô kiếp vô lượng như thế quả khiến cho người khác phải hâm mộ! Kể từ ngày ta được phong thần vị đến giờ không có ra ngoài nhiều nên không biết Nhân gian có người thần thông quảng đại như thế! Khiến cho ta cảm thấy hết sức cảm thán!” Na Tra thở dài nói.

“Tướng quân vốn là trọng thần của Thiên Đình, ngài trừ ma vệ đạo, bảo vệ tam giới bình an, có công đức vô lượng, lại thêm chức cao khuyên nặng, được hưởng Thiên Cung thánh cảnh nên cũng khác nào vô kiếp vô lượng. Thiên địa vạn vật, chư thần tiên phật đều có định số cả. Bần đạo chỉ là một kẻ tán nhân, uống chén rượu đục, nào có biết đâu nhật nguyên luân hồi hay thiên thời định số, huống chi là hai chữ Thượng Thanh?” Chu Thanh nói nhăng nói cuội một phen, không đâu vào đâu, huyền diệu khó hiểu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang nói gì thì làm sao Na Tra hiểu?

“Chân nhân cao kiến, đạo pháp cao thâm, lại thêm Bạch Khởi Đại Vu trong thời gian ngắn chắc cũng chưa thể tiêu diệt được, thật là nhàm chán, chi bằng để ta cùng chân nhân tỉ thí một chút đạp pháp, ngài thấy thế nào?” Na Tra đang lúc thư nhàn nên sau vài câu trò chuyện cùng Chu Thanh là lại nổi chiến ý.

Chu Thanh và Bạch Khởi tranh đấu đã hơn một tháng, trong lòng sớm không còn muốn đánh đấm nữa nên rất muốn từ chối lời đề nghị này. Đối phương là trọng thần của Thiên Đình, chắc chắn giao chiến phải hung hiểm chí cực. Mới vừa rồi, khi nhìn thấy thực lực của Na Tra, Chu Thanh biết nếu muốn thắng thì phải tốn không ít công sức, mà cho dù có thắng thì cũng e người ta sẽ không chịu bỏ qua. Bản thân hắn đang muốn đứng vững trong Tiên giới nên không thể đắc tội với trọng thần nơi Thiên Đình được. Điều này khiến Chu Thanh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tuy nhiên hắn vẫn không biểu hiện ra bên ngoài mà chỉ thầm tính cách để thoái thác. Chu Thanh biết Na Tra đang lúc rỗi rãi cho nên mới kiếm chuyện để làm như vậy chứ không có ý bức bách mình. Dù sao những gì mà Chu Thanh vừa thể hiện khi nãy cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải kiêng nể hắn phần.

“Ba ngày sau, ta và Nam Hải Long Vương Tứ công chua có ước định để tỉ thí trong khe hở của tam giới rồi. Mong chân nhân có thể đến đó để làm chứng!” Na Tra đột nhiên nhớ tới mình còn một cuộc thách đấu nữa nên nhất thời gác lại hưng phấn.

Chu Thanh lập tức đồng ý. Thật ra bản thân Na Tra vẫn rất tò mò về Chu Thanh, vì hắn thấy người này nói đông một câu, nói tây một câu, khiến cho kẻ khác không thể phán đoán được bất cứ điều gì, cũng chẳng thể suy ra được lai lịch của hắn. Trong lòng Na Tra thầm nghĩ: “Hôm nào ta đến chỗ sư phụ hỏi xem nhánh cây trong tay của hắn là gì, hình như có chút cảm giác quen thuộc.”

Thất Bảo Diệu Thụ giờ đây đã hoàn toàn nằm dưới quyền khống chế của Chu Thanh nên hắn có thể thu phóng tự nhiên. Toàn bộ quang hoa đều đã được thu liễm lại, chỉ còn lại thân cành xanh mướt xum xuê như vừa mới hái. Dù Na Tra nhìn rất kỹ nhưng cũng không thấy nó có điểm gì khác biệt so với một cây bồ đề bình thường.

Văn Trọng thấy Bạch Khởi ở trong trận tả xung hữu đột hồi lâu mà vẫn chưa có một chút tổn thương nào, trong lòng biết nhất thời không thể làm gì được hắn nên liền quát lên: “Chư vị Lôi Thần, mau tế ra đại trận, mang về Thiên giới, chờ Ngọc Đế sắp đặt!”

“Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, ngươi mau điểm thiên binh đến để bố trí trận pháp, cùng chư vị Lôi Thần đem đại trận đồng loạt chuyển về Thiên giới, đợi mệnh lệnh của Ngọc Đế!”

Na Tra cũng không dài dòng, lập tức điểm thiên binh vân quanh lấy chúng Lôi Thần. Kim quang thải vân lập tức phát ra ào ạt, chỉ chốc lát sau bọn họ đã biến mất, không còn thấy tăm hơi.

“Chân nhân hữu lễ, mong chân nhân không nên đi vội. Ngài có công hàng ma, nhất định sẽ được Ngọc Đế phong thưởng. Ngao Nghiễm, ông mau thiết yến khoản đãi chúng đạo hữu, ta trở về trời phục mệnh, chỉ trong chốc lát, Ngọc Đế sẽ hạ ý chỉ xuống. Chư vị chớ có đi đâu đấy!”

Văn Trọng và cợ chồng Trương Khuê liền bay về trời, chỉ còn lại có Ba tướng quân, Lão Ưng, Lão Quỷ và đám yêu vương khi nãy, ngoài ra còn có mấy trăm tu sĩ chạy tới trợ trận. Tất cả bọn họ đều là người quen của nhau, hàn huyên tâm sự, trò chuyện rôm rả hết sức náo nhiệt. Ở đây con người và yêu vương đều có thể chung đụng hòa hợp, khác biệt rất lớn so với ở Nhân gian giới.

“Chư vị đạo hữu có công hàng phục Đại Vu, Thiên Đình sẽ thưởng trọng hậu. Ngao Thành, con mau phân phó cho hạ nhân mở rượu thiết yến, hôm nay ta mở đại tiệc ở Long Cung thật lớn mới được!”

Ngao Nghiễm cười ha hả, sau đó vội vàng trấn an mọi người rồi sai con trai lớn là Ngao Thanh đi sắp đặt việc yến tiệc, còn thủy binh thì quay trở lại thủy đạo, mọi chuyện trở lại bình thường như cũ.

Trên mặt biển, gió lại thổi dạt dào, không khác gì mấy so với khi nãy.

Chu Thanh đương nhiên trở thàn đệ nhất nhân vật ở đây. Chúng yêu vương cũng biết hắn có pháp lực vô biên, thủ đoạn thông huyền nên sinh lòng kinh ý. Có điều vẫn không ai biết được lai lịch của hắn. Bản thân của Chu Thanh vốn không có hộ khẩu ở tiên giới, cho nên bất kỳ thần tiên nào cũng không thể nhận ra hắn. Mà Nhân gian giới vốn là địa phương bị ghẻ lạnh, bất luận là ai cũng chẳng thể ngờ là Chu Thanh lại xuất thân từ đó.

Ba tướng quân, Lão Ưng, Lão Quỷ đều thu được kim nhân cho riêng mình, trong lòng bọn họ tràn đầy niềm vui. Những kim nhân này mặc dù không còn được trọn vẹn như lúc đầu, uy lực thua xa khi xưa, nhưng hiện tại vẫn có sức mạnh tương đương với một đại cao thủ. Nhất là đao thương pháp bảo không thể đả thương được chúng, cho nên nếu đem luyện hóa thì coi như gia tăng không ít thực lực cho bản thân.

Chu Thanh cầm lấy chén rượu làm bằng bạch ngọc uống cạn một hớp, dòng nước như thấm vào trong kinh mạch, lại đậm đà mùi hương, tràn vào phế phủ, khiến cho trong lòng hắn cảm thán thật sâu. Quỳnh tương ngọc dịch của Long Cung quả thật là tiên phẩm.

Lúc này địa điểm tổ chức bữa tiệc đã được dời đến một đại điện rộng lớn, tiếng chuông reo vang, âm nhạc tấu lên, mỹ nữ thước tha dáng ngọc, ca múa mừng cảnh thái bình. Chi Thanh đương nhiên được ngồi ghế thủ tịch, phía dưới là Ba tướng quân và Lão Ưng. Bọn họ vốn đều là người của yêu tộc, nhưng có câu kẻ mạnh vi tôn, nên trong lòng bọn họ cũng không hề có bất cứ tị hiềm nào.

“Chẳng hay chân nhân tu hành ở đâu?” Rượu quá tuần, chúng tu sĩ, yêu vương đều ăn uống vui vẻ, nói chuyện đàm luận không ngớt. Lão Ưng, Ba tướng quân, Lão Quỷ và mọi người đều rất muốn biến thông tin về Chu Thanh nên Ngao Nghiễm mới đặt câu hỏi này.

Chu Thanh nhìn các yêu vương bên cạnh mình, âm thầm đánh giá thực lực của họ. Hắn phát hiện Ba tướng quân kia là người có thực lực cường đại nhất, không kém Na Tra là bao, Lão Ưng xếp thứ hai, còn Lão Quỷ và các yêu vương còn lại xê xích không nhiều. Nghe thấy Ngao Nghiễm hỏi mình như vậy, Chu Thanh lại đối đáp lung tung một phen, nội dung cũng không khác là mấy so với những gì mà hắn đã nói với Na Tra khi nãy.

Mặc dù mọi người cảm thấy rất khó hiểu, nhưng tam giới vốn rộng lón bao la khôn cùng, trong đó có không ít người pháp lực thông huyền, không chịu sự quản hạt của Thiên Đình, củng không rơi vào Ngũ Hành Luân Hồi, cho nên chẳng ai muốn truy cứu sâu hơn làm gì.

Ngao Nghiễm trong lòng rất hoan hỉ, đang định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên phía ngoài có một tiếng quát to, nguyên lai là tiên quan mang thánh chỉ của Ngọc Đế đã đến nới.

Chúng tu sĩ, yêu vương liền bước ra ngoài nhìn, không ngờ tiên quan đến lần này lại chính lả Thái Bạch Kim Tinh và mấy viên thần tướng, còn có vài tên Hoàng Cân lực sĩ.

“Thiên Thượng Thánh Đại Từ Nhân Giả Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Khung Cao Thượng Đế phù triệu!” Thái Bạch Kim Tinh mở thánh chỉ ra, lớn tiếng tuyên đọc.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio