Edit: Linhlady
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả cùng Lăng Khanh An đều biểu hiện phi thường bình thường.
Cũng chính là hôm nay, Lăng Khanh An nói câu nói thật thứ chín với Mạc Vân Quả.
Những lời này là: Tôi đói bụng……
Mạc Vân Quả ngủ dậy, xem như đã muộn, không nghĩ tới Lăng Khanh An ngủ dậy còn muộn hơn.
Cái này cũng khiến cho ngay từ ánh mắt đầu tiên Lăng Khanh An vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả liền nghĩ đến là ăn, sau đó cứ nói như vậy một câu “Tôi đói bụng.”
Mới sáng mai Mạc Vân Quả còn ngốc ngốc, nghe được âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở lập tức lên tinh thần.
Còn có một câu, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành!
Lăng Khanh An kỳ quái nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hai người ăn xong bữa sáng, lúc sau, bản thân Mạc Vân Quả không có việc gì làm.
Về phía Lăng Khanh An, càng nhàn.
Lăng Khanh An đối với Mạc Vân Quả rất tò mò, cho nên hắn đặc biệt vui vẻ ngồi xuống bên người Mạc Vân Quả, chuẩn bị cùng cô thâm nhập đàm phán.
Lúc này Mạc Vân Quả đang uống sữa chua, nhìn Lăng Khanh An đang hưng phấn trước mắt, hơi hơi nghiêng đầu.
“ Trước kia cô làm gì đó?”
Lăng Khanh An há mồm liền hỏi ra.vấn đề này, thân thể hắn hơi hơi nghiêng về phía trước, hắn giống như rất thích làm như vậy.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: “Nghiên cứu.”
“À? Nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì?”
Lăng Khanh An bật chế độ bát quái hỏi, thật sự là ngày tháng quá mức nhàm chán, thật vất vả có một người thú vị như vậy, hắn làm sao có thể buông tha đâu.
Mạc Vân Quả cũng không có trả lời Lăng Khanh An, nàng lại uống một ngụm sữa, cứ như vậy nhìn Lăng Khanh An.
Lăng Khanh An nhướng mày nói: “Như thế nào?”
Mạc Vân Quả lắc đầu, buông cái chai, vẫn không nói gì.
Còn nguyên nhân không nói gì, là bởi vì cô đang bận nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận……
“Cái tên Lăng Khanh An này có phải muốn lừa bán tiểu Quả Quả nhà ta đúng không?”
“Ta cảm thấy hắn thích tiểu Quả Quả nhà ta mới muốn hỏi thăm tiểu Quả Quả nhà ta! Hừ!”
“Tiểu Quả Quả ta nói với ngươi nè, ngươi ngàn vạn không cần nói cho hắn ngươi làm nghề gì đó!”
“Lại nói tiếp…… Ta giống như cũng không biết tiểu Quả Quả nhà ta làm gì đó.”
“Phốc, lầu trên nói như vậy giống như ta cũng là thế.”
“Vẻ mặt mộng bức o((⊙﹏⊙))o”
“Lợi hại nha tiểu Quả Quả, chúng ta thế mà cũng không biết tiểu Quả Quả trước kia làm nghề gì đó.”
“Nói như ngươi biết được các chủ kênh khác làm nghề gì vậy 23333333333”
“Đương nhiên biết á, có vài chủ kênh chỉ cần đánh thưởng bọn họ một chút, liền gấp không chờ nổi cùng ngươi thổ lộ tình cảm, tấm tắc ~ làm vẻ ta đây như vậy, kiến thức của ta cũng đủ nhiều.”
“Chúng ta vẫn không cần ở phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả thảo luận về chủ kênh khác được không hả hả hả~”
“Ừ ừm! Ta làm bộ cái gì cũng không biết!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi không cần cùng cái tên Lăng Khanh An kia nói chuyện nha! Hắn hỏi ngươi cái gì ngươi cứ im lặng đi! Ừ! Không sai! Chính là im lặng!”
“Đồng ý đồng ý!”
Mạc Vân Quả cảm thấy phòng phát sóng trực tiếp nói có lý, yên lặng gật đầu, bảo trì trầm mặc.
Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả im lặng, giật giật khóe miệng.
Hắn cảm thấy trước kia cô hẳn là nghiên cứu băng sơn, nói cách khác, sao đột nhiên lại im lặng như vậy?
Chẳng lẽ tín ngưỡng của cô chính là im lặng là vàng?
Lăng Khanh An: Ha hả!
Lăng Khanh An xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ bất đắc dĩ, cho nên nói, gần đây hắn trúng gió gì rồi sao? Sao lại trở nên kỳ quái thế này?
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đặt sữa lên bàn, lại nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, cầm lấy sữa, lại bắt đầu tiếp tục uống.