Edit: Linhlady
Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Khanh An đột nhiên cười khẽ.
“Mẹ……”
Giọng nói của hắn khôi phục lại như ban đầu, trầm thấp lại mang theo một tia dụ hoặc.
Mạc Vân Quả:?
“Hả?” Mạc Vân Quả nhìn Lăng Khanh An nói.
Lăng Khanh An nghiêng người lại phía Mạc Vân Quả, hắn giống như đặc biệt thích gần sát Mạc Vân Quả.
“Ha hả……”
Lăng Khanh An lại cười khẽ một tiếng.
Mạc Vân Quả:……
“ Tên Lăng Khanh An này…… Chẳng lẽ là phát điên?”
“Không biết vì sao, có điểm hơi sợ!”
“Sợ sợ sợ!”
“Hắn như thế nào đột nhiên lập tức thay đổi?”
“Ai, đàn ông ý à……”
Mạc Vân Quả:……
Lăng Khanh An nhéo nhéo nắm tay, mày hơi chau, hắn biết hiện tại mình có chỗ không thích hợp, hắn có thể nhận thức được, lại không biết làm sao thay đổi loại trạng thái này.
Lăng Khanh An biết, tất cả ngọn nguồn đều từ người trước mắt này.
Hắn nhìn cô, trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ như vậy, nếu, cô biến mất mà nói, mình có thể khôi phục bình thường đi?
Lăng Khanh An nhấp nhấp miệng, đè nặng giọng nói hỏi: “Muốn thế nào thì cô mới có thể rời khỏi thân thể này?”
Mạc Vân Quả:……
“Nói thật.” Mạc Vân Quả phun ra hai chữ.
Lăng Khanh An sửng sốt, vài giây lúc sau mới lý giải được ý Mạc Vân Quả muốn nói.
Ý tứ là, chỉ cần hắn nói thật cô có thể rời đi.
Lăng Khanh An cảm thấy, người này thật là tới khắc hắn.
Nói cách khác, vì cái gì lại muốn hắn nói thật ra!
Rõ ràng hắn thích nhất gạt người được không!
“Phải không……”
Lăng Khanh An vẫn như cũ đè thấp giọng nói, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể đủ che cảm xúc nào đó.
“Ừm……” Mạc Vân Quả lên tiếng, cô cũng không nói nội dung hoàn nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không phải chịu cảnh cáo.
Nhưng hiện tại, cô không có cách nào để lộ ra.
Lăng Khanh An không nói, hắn dựa vào trên sô pha, cúi đầu nhìn hai tay mình đang đan vào nhau.
Ngón tay mảnh dài giao nhau, mu bàn tay trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu lưu động bên trong.
Lăng Khanh An cứ như vậy nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu, lúc sau, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả.
Hắn thở dài một hơi, đem toàn bộ thân mình hoàn toàn dựa vào trên sô pha.
Mạc Vân Quả chỉ nghiêng đầu nhìn Lăng Khanh An cũng không nói chuyện, đại đa số thời điểm, cô đều không nói lời nào.
Bởi vì không biết nói cái gì, cũng không cần phải nói cái gì.
Lăng Khanh An cứ như vậy nhìn Mạc Vân Quả, ngẫu nhiên trong mắt có tinh quang hiện lên.
Một hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười.
“Tôi nói, cô tới đây để khắc tôi đi?”
Mạc Vân Quả:……
“Ừm…… Nhất định là như thế.” Lăng Khanh An cũng không chờ Mạc Vân Quả trả lời, trực tiếp nói ra.
“Nói thật?” Lăng Khanh An dọc theo môi, lại là cười, “Tôi hả ~ cũng không phải là người nói thật ra đâu ~”
Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!
Lăng Khanh An còn ở trong lòng thầm than một hơi, hắn có chút không biết mình đang nói cái gì.
Từ sau khi Mạc Vân Quả hôn mê, cả người hắn đều bắt đầu không thích hợp lên.
Hắn chưa bao giờ sẽ rối rắm cái gì, cũng sẽ không chiếu cố cảm nhận của người khác.
Sống ở trên thế giới này, chỉ có hai chữ “Tùy tính” thôi.
Thế mà, hiện giờ hắn, dường như bị cái gì ràng buộc mất rồi.
Loại cảm giác này xa lạ như thế, xa lạ làm hắn có một chút sợ hãi, lại có một tia khủng hoảng, nhưng ẩn ẩn, lại có một tia hưng phấn.
Loại cảm giác phức tạp quay chung quanh ở trong lòng hắn, khiến lời hắn nói ra luôn không đàng hoàng, có đôi khi càng không liên quan.
Ánh mắt Lăng Khanh An lóe lóe, trong lòng loạn thành một đoàn.