Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, nhớ tới Tần Sĩ trong bối cảnh chuyện xưa, cũng là miêu tả hình tượng tham ăn.
Tần Sĩ, tức “Tham ăn”, bạo ngược tàn nhẫn, giết người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn, là tội phạm truy nã Most Wanted[1] của thế giới, hỉ nộ vô thường, toàn bằng tâm tình làm việc.
[1]Most Wanted:Được dịch từ tiếng Anh- đối tượng tội phạm truy nã gắt gao nhất, được duy trì bởi một cơ quan thực thi pháp luật, tội phạm được cho là nguy hiểm và được xác định là ưu tiên cao nhất của cơ quan này để bắt giữ.
Ở trong bối cảnh chuyện xưa, anh ta là nam chủ cuối cùng mà nguyên chủ gặp, nhưng kỳ quái đó là, cũng là người “Chinh phục” hắn nhanh nhất……
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, tham ăn này, là sự tồn tại như thế nào?
Trong lúc Mạc Vân Quả đang suy nghĩ, Lãnh Ngạo cũng từ ngoài đi vào.
Đối với sự xuất hiện của Mạc Dung cùng Mạc Vân Quả trong văn phòng, dường như hắn cũng không mấy ngạc nhiên, giống như đã biết trước chuyện này.
Thế nhưng nghĩ đến cũng đúng, có người xông vào văn phòng hắn, hắn làm sao lại không biết cho được?
Mạc Vân Quả không đứng lên, chỉ hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo vẫn như cũ là biểu tình cao cao tại thượng kia, lại không làm người chán ghét, thật giống như người này, vốn nên cao cao tại thượng, bễ nghễ mà tồn tại trước mặt mọi người như thế.
Lãnh Ngạo chỉ nhìn lướt qua Mạc Vân Quả liền đem ánh mắt đặt trên người Mạc Dung đang ngủ.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lãnh Ngạo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Mạc Dung nghe tiếng nói, bỗng nhiên mở mắt, cặp mắt kia, hoàn toàn không có mê man của người mới tỉnh ngủ.
Đòng tử của Mạc Dung màu đen, mà của Lãnh Ngạo lại là màu nâu.
Một đôi mắt đen láy cứ như vậy mà nhìn ngươi, đổi lại là người khác sẽ có chút thấm người, thậm chí là sởn tóc gáy.
Nhưng Lãnh Ngạo lại không phải người bình thường, hắn đi tới bàn làm việc ngồi xuống ghế, trong tay cầm lấy một cây bút, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Mạc Dung.
Một hồi lâu sau, Mạc Dung mới nói nói: “Con gái tốt của anh mang tôi tới.”
Mạc Vân Quả:……
Lãnh Ngạo lúc này mới đem ánh mắt dừng ở trên người Mạc Vân Quả, đôi mắt kia có ý cười, thật nhạt, cũng không chạm tới đáy mắt.
“Mang hắn tới làm cái gì?” Lãnh Ngạo nhìn Mạc Vân Quả hỏi.
Đương nhiên Lãnh Ngạo không tin lời Mạc Dung, hắn cũng hiểu còn người Mạc Dung, dễ dàng bị mang tới đây, cậu ta cũng không phải cậu ta.
Tuy rằng biết, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ đi chọc thủng.
Nếu Mạc Dung đã nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ phối hợp diễn.
“Tôi không có.” Mạc Vân Quả đúng theo sự thật mà trả lời, “Hắn mang tôi tới.”
Con ngươi Lãnh Ngạo lóe lóe, hiển nhiên đối với câu trả lời cũng không vừa lòng.
Hắn lại nhìn về phía Mạc Dung, Mạc Dung vẫn là tư thái lười nhác kia, nhưng Lãnh Ngạo cũng biết rõ, hiện tại Mạc Dung tuy rằng lười nhác nằm ở nơi đó, nhìn như cả người sơ hở, thật chất kín không kẽ hở.
Bất kể ai muốn công kích cậu ta, kết cục đều là tử vong.
Lãnh Ngạo vô cùng hiểu biết Mạc Dung, giống như Mạc Dung hiểu biết về hắn.
Mạc Dung sớm biết Lãnh Ngạo sẽ có phản ứng gì, nhưng khi chân chính nhìn đến, cậu ta lại không hài lòng, hoặc nói một cách chuẩn xác, là không thú vị.
Còn nghĩ rằng người con gái này ở trong lòng Lãnh Ngạo sẽ có một chút địa vị, xem ra, cũng bất quá cũng chỉ là như thế.
Trong mắt Mạc Dung xẹt qua một tia nhàm chán, cả người hướng về sô pha lại dịch vào một phân.
Mạc Vân Quả nhìn nhìn Lãnh Ngạo, lại nhìn nhìn Mạc Dung, không biết vì sao, từ trong đầu lòe ra hai chữ “Gian tình”……
Mạc Vân Quả âm thầm lắc lắc đầu, nói cho mình chỉ là ảo giác, chỉ là……
Cô nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy thế nào cũng cảm thấy, gian tình bắn ra bốn phía……