Edit: Linhlady
Lãnh Ngạo cùng Mạc Dung không biết tâm tư của Mạc Vân Quả, nếu không khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.
Lãnh Ngạo xoay chuyển bút, sau đó cúi đầu viết cái gì đó, từ góc độ của Mạc Vân Quả, cũng không thể thấy hắn đang viết gì.
Chuyện duy nhất khẳng định được, đó là Lãnh Ngạo thích viết gì đó.
Mạc Dung thấy động tác của Lãnh Ngạo, trong mắt nhàm chán càng sâu.
Trong phòng trong lúc nhất thời thật an tĩnh, an tĩnh giống như ở đây không tồn tại bất kỳ kẻ nào.
Ngay cả tiếng hít thở, đều rất khó nghe thấy……
Mạc Vân Quả cả kinh, sao cô lại không nghe đựic tiếng hít thở?
Không, tiếng hít thở tồn tại, chỉ là tương đối mỏng manh mà thôi, bất kể là Mạc Dung, hay là Lãnh Ngạo, hoặc là chính cô……
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, luôn cảm thấy tình huống trước mắt có chỗ không thích hợp.
Cô muốn nhìn phòng phát sóng trực tiếp ra sao, lại phát hiện trong đầu trống rỗng.
Chỗ trống?
Không! Không nên là cái dạng này mới đúng!
Thân thể Mạc Vân Quả run lên, giống như ý thức được cái gì.
Cô bỗng nhiên nhắm mắt lại, lại lần nữa mở to mắt ra, lại thấy phía trước có một khuôn mặt phóng đại.
Mạc Vân Quả theo bản năng ra tay, lại bị đảo ngược một cái bắt được.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, nhìn tình huống trước mắt.
Vẫn như cũ là văn phòng này, vẫn là hoàn cảnh như cũ.
Chỉ là nhiều một người, mà người này, đó là Càng Đàm, cũng chính là tham lam trong bảy tông tội……
“Nha! Thế mà nhanh như vậy đã tỉnh?” Càng Đàm buông tay trêu đùa Mạc Vân Quả ra.
Sau đó anh ta nhìn về phía Lãnh Ngạo nói: “Ách, cái bảo bối này của anh không tồi.”
Lãnh Ngạo cong cong khóe miệng đáp: “Đương nhiên.”
Càng Đàm lại lần nữa nhìn về phía Mạc Vân Quả nói: “Trúng thôi miên của tôi không đến ba phút đã tỉnh, trừ ngoại trừ vài người ra, cô là người đầu tiên.”
Càng Đàm hơi có chút vui vẻ nói, nhưng trong giọng nói kia, lại tràn ngập tràn đầy tò mò cùng chiếm hữu.
Anh ta nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, ách, là một người tốt đẹp cỡ nào, đáng tiếc, vì sao lại thích Lãnh Ngạo?
Tham lam là bản tính của anh ta, anh ta khát vọng chiếm được tất cả đồ vật, càng không chiếm được, càng muốn.
Mạc Vân Quả nghe được Càng Đàm nói, thế mới biết mình bị thôi miên, thế nhưng mà, tại so cô lại không phát hiện ra.
Cô thậm chí không biết, Càng Đàm vào đâu từ lúc nào.
Cô theo bản năng nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, muốn từ bên trong thu hoạch tin tức.
“Tiểu Quả Quả, ngươi không sao chứ?”
“Tiểu Quả Quả, ngươi vừa rồi thật giống như choáng váng, ta thật lo lắng!”
“Đúng vậy đó, ta cũng rất lo lắng!”
“Tiểu Quả Quả, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Vân Quả nhấp nhấp miệng, ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Càng Đàm đến đây lúc nào?”
“Tiểu Quả Quả, ngươi không sao chứ?”
“Đúng vậy, Càng Đàm hắn vẫn luôn ở đây!”
“Đúng vậy, hắn đi vào cùng Lãnh Ngạo!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra Càng Đàm sao?”
“Dựa! Rốt cuộc là chuyện như thế nào a quăng ngã!”
“Ô ô ô…… Tiểu Quả Quả ngươi không cần làm ta sợ! Không hiểu vì sao sợ hãi……”
Mạc Vân Quả thế mới biết, trước đó, Càng Đàm cũng đã vào đây, hơn nữa cực nhanh thôi miên cô, cô thậm chí đều không phát hiện.
“Ta bị thôi miên, nhưng ta không biết khi nào bị thôi miên.” Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp nói xong câu đó, liền đem lực chú ý đặt ở trong văn phòng.
Lúc này Mạc Dung ngáp một cái, lười nhác nói: “Đây cũng không phải là bảo bối của Lãnh Ngạo.”