Edit: Linhlady
"Oa! Té ngã!"
"Oa! Màn đánh nhau xuất sắc!"
"Cầu giờ phút này trong lòng Tập Bạo không có bóng ma."
"Tập Bạo: MMP."
"Phỏng chừng người xem ở hiện trường cũng là vẻ mặt mộng bức......"
"Đánh nửa ngày chỉ vì ném một cái vỏ chuối, cũng đủ lợi hại."
"Nhưng mà ta thấy màn đánh nhau này cực kỳ xuất sắc a ha ha ha ha!"
"Nhìn bọn họ đánh nhau, không biết vì sao nghĩ tới một từ: Bạo lực mỹ học."
"Ta quấn chặt chăn run nhỏ bần bật......"
Mạc Vân Quả: (v^_^)v nhiệm vụ hoàn thành!
Tập Bạo khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả, cô gái này là chuyện như thế nào? Là cô ấy ném vỏ chuối đi? Là cô ấy đi?
Không đúng, trọng điểm chẳng lẽ không nên là vỏ chuối là từ đâu tới sao?
Cũng không đúng, trọng điểm hẳn là: Cô gái này vì sao muốn ném vỏ chuối?!
Tập Bạo chỉ cảm thấy mông mình ngã xong nở thành bốn cánh hoa rồi, thật là ẩn ẩn đau.
Đương nhiên, so với đau đớn trên thân thể, cái càng quan trọng hơn là đau trong lòng.
Mẹ nó, đánh lão tử cho sảng khoái rồi làm thế này đây!
Mà động tác tiếp theo của Mạc Vân Quả càng là làm Tập Bạo càng thêm cuồng táo (nóng nảy, điên rồ).
Sau khi Mạc Vân Quả xác định nhiệm vụ ở trên người Tập Bạo đã hoàn thành, nhấc tay, nói với trọng tài bên cạnh: "Tôi nhận thua."
Trọng tài:......
Tập Bạo: ヽ(`⌒?)?
Người xem:...... Cái quỷ gì!
Mạc Vân Quả cũng mặc kệ trọng tài có đồng ý hay không, trực tiếp nhảy xuống khỏi đài đấu, sau đó cực kỳ vui mừng rời đi.
Sau khi mọi người phục hồi lại tinh thần, chỉ nghĩ nói một lời: MMP[1]!
[1]Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắtMMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".
Tập Bạo càng giận sôi máu, loại cảm giác này tựa như rõ ràng sắp phải cao trào, mẹ. Lại bị đánh gãy!
Ngực Tập Bạo phập phồng, cả người trở nên càng thêm bạo ngược, hắn ta đứng lên, hung ác nhìn mọi người một cái, sau đó nhặt vỏ chuối rời đi.
A...... Xem ra, hắn ta phải tìm Lãnh Ngạo nói chuyện một trận! Một! Trận!!
Lúc này Bạch Ngọc đang ngồi xem trên dài cũng kinh ngạc, tiểu mỹ nhân này chẳng lẽ là một kẻ ngốc sao?
Rõ ràng là kết cục thắng cuộc, vì sao lại muốn từ bỏ?
Trong mắt Bạch Ngọc lóe tia sáng, khóe miệng lại gợi lến ý cười ý vị thân trường.
Có ý tứ, thật là có ý tứ.
Bạch Ngọc nhớ tới mình đặt cược cho Mạc Vân Quả một trăm vạn, cười đến càng thêm vui vẻ.
Có lẽ anh có thể thảo luận với cô một chút về vấn đề đặt tiền cược nhỉ?
Bạch Ngọc thong thả ung dung rời đi, lúc này có giá trị thật, giống như mình phát hiện một bảo bối.
Chỉ cần nghĩ một chút như vậy, toàn bộ thân thể Bạch Ngọc không nhịn được run rẩy lên vì hưng phấn.
Làm sao bây giờ? Thật muốn nhìn dáng vẻ run rẩy của tiểu mỹ nhân dưới thân thể mình......
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết mình đã bị Bạch Ngọc nhớ thương, hai ngày đã hoàn thành hai người nhiệm vụ, còn năm người, có lẽ sẽ nhanh chóng được hoàn thanh đi?
Đương nhiên, tất cả chỉ là một mình Mạc Vân Quả ngẫm nghĩ mà thôi.
Mạc Vân Quả rời khỏi đấu trường ngầm, tìm một nhà hàng, mỹ mãn ăn một bữa.
Mới vừa cơm nước xong, cô gọi điện cho Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo cũng không nói gì thêm, cũng chỉ nói hai chữ "Về nhà" liền tắt điện thoại.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, cũng không về nhà, mà là tiếp tục suy nghĩ bối cảnh chuyện xưa, xem có thể tìm Bạch Ngọc ở nơi nào.
Làm người đáng tiếc đó là, cái người Bạch Ngọc này cũng không dễ tìm, hành tung quỷ dị, nhưng chỗ đáng giá nhất đó là, chỉ cần ở nơi có mỹ nhân, nhất định hắn có mặt ở đó.
Nói đến mỹ nhân, giới giải trí khẳng định là nơi nhiều mỹ nhân nhất.
Mà trên người Bạch Ngọc, đúng giám đốc công ty giải trí lớn nhất thế giới này, cấp dưới không có một người nào xấu, một người cũng không có.